Tiêu Dạ Huyền?
Xoay người nhìn nam tử đang nằm nghiêng bên cạnh, Như Ca kinh ngạc, thấy đây là phòng ngủ quen thuộc, rõ ràng mình ở phòng khách phía Tây mà, lúc nào thì hắn mang mình qua đây? Đêm qua lúc ra khỏi phòng Tiểu Huân đã là canh ba, chẳng lẽ khi đó hắn còn chưa ngủ? Nhìn kĩ, thấy quầng thâm dưới mắt Tiêu Dạ Huyền, quả nhiên là ngủ không đủ!
Hình như nhận thấy người trong lòng đã tỉnh, nam tử mở mắt ra, thấy ý đau lòng trong mắt vợ yêu, đôi mắt hẹp dài sáng lên. Lấy tay ra khỏi hông Như Ca, nghiêng thân nói thầm bên tai nàng: “Về sau nàng ngủ ở đâu, ta ngủ ở đó, nàng nói không động vào, ta liền nằm vậy ôm nàng thôi, được không?”
Nghe vậy, tất nhiên nàng hiểu, nguyên định sáng sớm thức dậy qua dỗ hắn, không ngờ....... Như Ca cười vui, mình gả cho một nam nhân thật đáng yêu. Khẽ gật đầu với hắn, đang định xuống giường kêu Thanh Nhi chuẩn bị đồ ăn sáng. Vừa ngồi dậy, liền bị người kéo lại.
“Còn sớm, phụ vương và mẫu phi đã ra ngoài, hôm nay không cần đến Đông viện thỉnh an, ngủ thêm chút đi”
Nghe vậy, Như Ca ngoan ngoãn nằm lại trong khuỷu tay nam tử, nhưng vẫn nghi ngờ hỏi.
“Chẳng phải sắp tới giờ lên triều sao?”
“Nếu ta không vào cung, có chuyện khẩn cấp hoàng thúc sẽ tự động phái người đưa đến phủ, nên không cần lo lắng”.
Mặc dù Tiết Thanh Trạch nói rất khoa trương, bất quá nhìn kỹ, sắc mặt vợ yêu quả nhiên là hơi tái. Nguyệt tín........không ở bên chăm sóc, sao có thể yên lòng.
Nghe vậy, Như Ca có thể tưởng tượng được bộ dáng bất lực của Hồng đế. Nhưng nếu không gây trở ngại gì, nàng cũng không hỏi thêm. Có lẽ là vì nguyệt tín, Như Ca cảm thấy người rất mệt, tìm một vị trí thoải mái trong ngực nam tử, nhắm mắt lại, ngủ say.
Nhìn người trong ngực lười biếng giống mèo, vùi vào lòng mình ngủ, Tiêu Dạ Huyền cười cười, kéo kín mành giường ngăn ánh nắng, rồi ôm lấy tiểu thê tử tiến vào mộng đẹp.
Phượng Tê Cung. Dùng xong bữa sáng với hoàng hậu, đang định vào triều, Hồng đế nhận được tấu xin nghỉ của Tiêu Dạ Huyền từ ảnh vệ, nhìn lướt qua bên trong viết, “Vết thương cũ tái phát, không đi nổi”, khóe miệng giật giật, tiện tay đặt qua một bên, lệnh cho ảnh vệ, sau lâm triều một canh giờ đến Ngự Thư Phòng là được.
Bên bờ hồ ngoài viện thế tử, Liễu Điềm Nhi mặc trang phục vàng nhạt, diện mạo xinh đẹp ngọt ngào, đứng dưới gốc liễu, chuyên chú nhìn hướng đường thông cửa chính vương phủ với viện thế tử, giống như đang đợi ai đó. Bên cạnh nàng ta là nhị thiếu phu nhân của Cẩm Thân vương phủ Tô Như, vẻ mặt vui tươi.
Sáng sớm nay, tâm tình Tô Như cực tốt. Tối qua sau một hồi chờ đợi mòn mỏi rốt cuộc cũng đợi được phu quân Tiêu Dạ Cát, mặc dù say mèm, nhưng nhiều hơn bình thường mấy phần tình ý, thiếu đi mấy phần lạnh lẽo, chính là bộ dáng công tử văn nhã dịu dàng ngày đó trên sân khấu! Mặc dù hôm nay không làm được thế tử phi, nhưng chỉ cần tam hoàng tử, huyết mạch của Liễu gia lên ngôi thái tử, chuyện phong vương phong hầu cho người Liễu gia không phải rất dễ dàng sao, liếc nhìn Liễu Điềm Nhi một cái, Tô Như kiên định vô cùng, bất luận thế nào, cũng phải trợ giúp phu quân và mẹ chồng lôi kéo Tiêu Dạ Huyền về bên Liễu gia.
Để đạt mục địch này, mới sáng sớm, Tô Như đã dẫn Liễu Điềm Nhi đến chờ giữa đường thông từ viện thế tử tới cửa lớn vương phủ, muốn tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Nhưng thời gian qua đi, từ giờ Dần đến giờ Thìn, mặt trời ngày càng lên cao nóng bỏng, mà bóng người còn chưa thấy.
Nhìn đường nhỏ trống trơn trước mặt, cầm khăn xoa xoa mồ hôi trên trán, Liễu Điềm Nhi hỏi “Biểu tẩu, chẳng lẽ thế tử không vào triều sao? Đến giờ này mà còn chưa ra khỏi cửa”
Nghe vậy, Tô Như hừ lạnh nói: “Vốn nghĩ là thành thân xong sẽ khá hơn, không ngờ vẫn giống như ngày trước, Điềm Nhi, muội không biết chứ, trong phủ chúng ta, vị thế tử này, trước giờ vào triều hay không rất tùy hứng, không muốn đi, chỉ cần gởi tấu là được. Luôn thích làm bậy, khác hẳn biểu ca muội, từ lúc làm việc ở Lễ Bộ, luôn luôn cẩn trọng, vậy mà thánh thượng lại yêu thích sự càn quấy của hắn mới chết chứ.”
Nói đến đây, Tô Như liền tức giận khó nguôi, đều là cháu trai, Tiêu Dạ Huyền nhận hết cưng chiều, chẳng những được ban đất phong, còn nắm binh quyền quan trọng trong tay, mà phu quân của mình, lại bị ghẻ lạnh hơn 20 năm, cho đến giờ cũng chỉ được cái chức quan nhàn tản ở Lễ Bộ, thật sự là không công bằng.
Vốn 2 năm trước, ở Hộ Bộ trống một chức vị quan trọng, cố tình, một vị hàng thúc bên Liễu gia bị người tra được tội tham ô, Tiêu Dạ Cát mặc dù là con cháu vương phủ, nhưng cũng là huyết mạch Liễu gia, vì thế phụ thân mình không tiện mở miệng xin vị trí kia. Còn năm ngoái, bên Công Bộ có chức quan, nguyên xem như ván đã đóng thuyền, ai ngờ, người tiền nhiệm của Tiêu Dạ Cát thế nào lại để bản vẽ quan trọng bị người trộm mất, đó vốn là công nghệ đặc biệt của Công Bộ, trong thời gian ngắn đã phổ biến khắp Đại Chu, thế nên chức quan kia trong nháy mắt không có nữa. Giờ ngẫm lại, không chừng là do vương phi Trần thị hoặc Tiêu Dạ Huyền giở trò quỷ. Để Liễu Điềm Nhi đến bên Tiêu Dạ Huyền, xem như giám thị luôn.
Thấy oán hận trong mắt Tô Như, Liễu Điềm Nhi làm sao không hiểu. Thân là người Liễu gia, có thể nói Liễu Điềm Nhi hiểu rất rõ người Liễu gia, theo nàng, nam tử Liễu gia đều là trông thì khá mà không dùng được, bề ngoài vinh quang, bên trong không bằng cả cái gối thêu hoa. Vốn thịnh vượng, truyền qua trăm năm, Liễu gia đã sớm mục nát, có thể duy trì được như hôm nay tất cả là nhờ nữ nhân Liễu gia. Nhưng những năm nay, Hồng đế càng ngồi vững đế vị, Liễu càng suy bại, thái hậu muốn để người Liễu gia giữ chức vị quan trọng đã hết sức khó khăn. Lúc này mới kiếm đủ mọi cách giúp tam hoàng tử tư chất ngu dốt kia giành lấy ngôi vị thái tử.
Nói cho cùng, Tô Như này là kẻ ngu xuẩn, thân là con gái Uy Liệt tướng quân nhất phẩm gả cho con thứ cũng thôi đi, còn không nắm chắt được biểu ca Tiêu Dạ Cát. Trong mắt nàng, Tiêu Dạ Cát là thứ hàng bỏ đi, không thể so sánh với người nắm quyền Bắc Địa, Tiêu Dạ Huyền.
Tô Như không nhận thấy khinh thường chợt lóe trong mắt Liễu Điềm Nhi, nhiệt tình kéo tay biểu muội nói: “Muội muội tốt, theo ta thấy, chúng ta không nên ở đây chờ vô ích, viện thế tử cũng không phải là không vào được, ta nghe nói tài đánh đàn của biểu muội rất tốt, chúng ta cứ mượn cơ hội này đến so tài với vị đại tẩu kia, nghe nói tài múa của nàng ta không tệ, nhưng về tài đánh đàn làm sao bì được biểu muội đây. Thấy được tài năng đích thực, nam nhân mới có so sánh, nói không chừng, chẳng cần phụ vương ra tay, Tiêu Dạ Huyền đã tự động đến Liễu gia cầu hôn!”
Nghe vậy, Liễu Điềm Nhi dao động, lúc trước có từng ngồi trên lầu cao ở vương phủ gảy đàn, nhưng khoảng cách khá xa, nếu đánh đàn trước mặt nói không chừng sẽ có hiệu quả........ Nghĩ đến đây, Liễu Điềm Nhi kêu tỳ nữ sau lưng đi lấy cây đàn tốt nhất trên đời xin từ mẫu thân đến. Rồi kéo Tô Như tới viện thế tử.
Hai người vừa tới cửa viện thế tử, cảnh tượng bên trong thật làm người ta kinh ngạc.
Dọc đường đi, chỉ thấy vốn là nhiều loại hoa cỏ, chẳng biết lúc nào đã biến thành từng cây hoa anh đào thẳng tắp, trắng có, đỏ có, hồng có,.......đủ loại màu sắc, dưới ánh mặt trời trông rất nhu hòa. Gió hè nhẹ phẩy, cánh hoa chập chờn, mùi hương thoang thoảng trong gió. Từng cánh hoa theo gió thổi bay đầy trời, vẻ đẹp động lòng người.
“Thế tử thật yêu hoa, hoa này là loài hoa mùa xuân, thời tiết này mà nở được như vậy, quả không dễ dàng, không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư. Vừa nhìn đã biết hoa này là mới từ nơi khác chuyển tới.” Mấy năm nay, chuyện phủ thế tử thu mua số lượng lớn hoa anh đào, Tô Như có nghe thấy, vốn cho là Tiêu Dạ Huyền nhất thời yêu thích, học đòi văn vẻ mà thôi. Giờ nghĩ lại, chẳng phải trên trán Ngọc Như Ca cũng có một ấn ký hoa anh đào sao? Sợ là hai người đã sớm quen biết. Nghĩ vậy, Tô Như cười lạnh, quả nhiên là thứ nữ nhà nghèo, từ nhỏ đã biết cách quyến rũ người, mới ngồi lên vị trí thế tử phi này được.
Liễu Điềm Nhi bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, viện này nàng đã từng tới lúc Tiêu Dạ Huyền chưa đám cưới, nên cảnh tượng nơi này lúc trước ra sao nàng biết rất rõ. Nghe Tô Như nói, lòng liền động, vốn nghĩ tâm Tiêu Dạ Huyền là đá vừa lạnh vừa cứng, chẳng ngờ cũng lãng mạn như vậy. Ngọc Như Ca kia có thể khiến hắn trồng đủ loại hoa anh đào, thì cuối cùng sẽ có một này hoa anh đào bị diệt hết, thay vào đó là mẫu đơn mà Liễu Điềm Nhi nàng yêu thích. Nghĩ vậy, trong mắt Liễu Điềm Nhi tràn đầy kiên định, ý chí nung đốt, bước chân càng nhanh, hận không thể lập tức biểu hiện tài năng của mình trước mặt nam tử.
Ở một góc viện thế tử, một thiếu nữ lưng đeo nhuyễn kiếm, tay ôm mấy quyển sổ sách vừa thấy cây đàn cổ trong tay đại nha hoàn sau lưng Liễu Điềm Nhi, sổ sách trong tay nháy mắt rơi xuống đất, trên khuôn mặt vốn trầm tĩnh tràn ngập khiếp sợ.