Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 69: Đại hôn - Mộng cảnh


Chương trước Chương tiếp

Sáng sớm, Như Ca vừa mở mắt ra liền thấy nụ cười rạng rỡ của đám người Vương ma ma và Thanh Nhi, lại nhìn đồ cưới, lúc này Như Ca mới giật mình nhớ ra, hôm nay ngày thành thân, lập tức bật dậy vào phòng trong tắm rửa thay quần áo.

Trong phòng tắm có một bồn gỗ to, chứa đầy cánh hoa hồng. Tắm rửa xong, cả người Như Ca có một mùi thơm nhàn nhạt của hoa. Sau khi giúp Như Ca lau khô tóc, Thanh Nhi hào hứng cầm áo cưới và mũ phượng đến, thêm cả Thanh Loan một phải một trái mặc cho Như Ca.

Vừa mặc xong. Cửa phòng bị đẩy ra, là Liệt thị dẫn theo hỉ nương, hai nha hoàn Vương ma ma lựa từ Nhàn Nguyệt Các để hầu hạ Như Ca và một phụ nhân dáng dấp đẫy đà phúc hậu tiến vào.

Đi tới trước mặt Như Ca, Liệt thị chỉ vào phụ nhân bên cạnh giới thiệu: “Ca nhi, vị này là Trung Nghĩa Bá phu nhân, mẫu thân nhờ làm Toàn Phúc Phu Nhân của con, hưởng lây phúc khí và hỉ khí của Bá phu nhân!”

Trung Nghĩa Bá phu nhân Phương thị này, Như Ca đã nghe Liệt thị nhắc tới từ sớm, rất có phúc, cha mẹ song toàn, con cháu đầy đàn. Quan trọng hơn là Trung Nghĩa Bá phu nhân quan hệ với các phu nhân khác trong kinh thành không tệ. Là người khéo léo, có tiếng nói, kết giao cực kỳ có lợi.

Như Ca đứng lên, cung kính hành lễ với Phương phu nhân, cười nói: “Làm phiền phu nhân!”

Phương phu nhân nhìn thiếu nữ trước mắt, tay như búp măng, da trắng nõn nà, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài....tướng mạo đoan trang, thật được. Mặc áo cưới đỏ tinh xảo hoa mỹ, theo chuyển động của cơ thể, đá quý tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.....một nữ tử thanh lệ thoát tục, tựa như đóa hoa nở rộ, kiều diễm vô cùng.

Tổ tiên Phương phu nhân là thầy tướng nổi tiếng, cho nên cũng hiểu chút thuật xem tướng. Vừa nhìn, thế tử phi tướng mạo đại quý đại quý mang theo điềm lành, quả nhiên là cao quý không tả nổi. Phương phu nhân đi lên trước, kéo tay Như Ca thân thiết nói: “Ngọc tiểu thư khách sáo quá, Liệt phu nhân không mời, ta cũng sẽ tự xin tới đấy, ta và Liệt phu nhân mới gặp mà như quen đã lâu, hôm nay chỉ hận không gặp tiểu thư sớm, tương lai nên lui tới nhiều mới phải”.

“Phu nhân nói phải, Như Ca vừa gặp phu nhân cũng cảm thấy rất thân thiết”, nghĩ trước giờ mẫu thân giao hảo với người này, thân cận chút không có gì là không thể.

“Tiểu thư ngồi xuống đi, giờ lành sắp đến rồi, ta tranh thủ chải tóc cho tiểu thư, tránh lỡ giờ lành, lại mang tội lớn”, vừa nói giỡn, Phương thị ý bảo Như Ca ngồi vào bàn trang điểm, cầm lấy một cây lược, bắt đầu chải tóc cho Như Ca.

Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bóng mình mặc giá y đỏ rực trong gương, Như Ca mới thật cảm thấy hôm nay mình phải lấy chồng rồi.

Vốn chải đầu là công việc của hỉ nương, nhưng Phương phu nhân nhiệt tình giúp đỡ, cầm lược ngà voi, một tay vén mái tóc dài đen bóng của Như Ca, một tay chải từ đỉnh đầu đến đuôi tóc, vừa chải vừa lẩm bẩm: “Một chải đến đầu bạc, hai chải tới răng long, ba chải con cháu đầy đàn.......”

Về phần vấn tóc tất nhiên là để người có kinh nghiệm, hỉ nương làm. Hỉ nương búi tóc Như Ca lên, đại biểu bắt đầu từ hôm nay, nàng là người đã có gia đình. Hỉ nương lưu loát xoa lên gương mặt trắng nõn của Như Ca ít phần hồng, vẽ mày, bôi son.....

Trang điểm xong, nhớ tới lời nói ngày đó trên xe ngựa của nam tử, Như Ca nghĩ nghĩ chốc lát, lấy cái hộp đựng ‘Ám Dạ Chi Quang’ trong tủ bàn trang điểm ra, đưa cây trâm cho hỉ nương.

Sau khi cài trâm, đội mũ phượng lên, Ám Dạ Chi Quang và bảo thạnh trên mũ phương hòa hợp lạ thường.

Những người có mặt đều kinh ngạc, dưới ánh mặt trời ôn hòa, làn da trắng như tuyết, vẻ đẹp khuynh thành, nữ tử ngồi đó, làm người ta sinh lòng ao ước.

Kiếp trước lúc Như Ca đám cưới, mẹ ruột đã không có ở bên, đầy bụng chua xót khiến nàng khóc thương tâm không dứt. Kiếp này, Như Ca tự thấy mình rất kiên cường, không ngờ nghĩ tới gần phải về nhà chồng nước mắt không biết từ lúc nào tí tách chảy xuống. Liệt thị nìn cũng khóc theo, cuối cùng đám Thanh Nhi, Thanh Trúc, Thanh Loan ôm nhau mà khóc.

Rất nhanh, giờ lành đến, bên ngoài trống chiêng giòn giã, người làm đến thông báo đội ngũ rước dâu sắp tới.

“Con đừng thương tâm, giờ lành đến rồi, ra thôi.”

Nghe người làm báo, Liệt thị vội vàng ngừng khóc, tỉ mỉ xoa xoa vệt nước mắt trên mặt nữ nhi, kêu hỉ nương đội khăn voan đỏ lên, dẫn Như Ca ra cửa. Tới ngoài viện, Vân Kiệt chờ sẵn đến trước mặt Như Ca ngồi xổm xuống.

“Tỷ, đệ cõng tỷ ra ngoài!”

Như Ca há miệng vốn muốn nói gì đó, thấy Vân Kiệt đã ngồi xổm xuống, rốt cuộc vẫn không nói ra, mà lặng lẽ nằm trên lưng Vân Kiệt. Hôm nay nàng về nhà chồng, ngày sau không thể thường xuyên trở lại, tấm lòng Vân Kiệt nàng sao lại không rõ. Hiện giờ mẹ đã là phu nhân Ngọc phủ, Lý thị không còn nữa, lại có Cẩm Tú Phường làm chỗ dựa, mẹ và Vân Kiệt càng được đảm bảo, ngày sau tất nhiên sẽ rất suông sẻ!

Vân Kiệt năm nay mới 13, nhưng chắc là vì tập võ, nên rất có lực, cõng Như Ca hết sức vững vàng, mãi cho đến cửa lớn Ngọc phủ.

Hôm nay trời chưa sáng, Tiêu Dạ Huyền đã dẫn người chờ tại vương phủ, đợi hết 3 canh giờ mới tới giờ lành. Tiêu Dạ Huyền bỏ đi y phục màu đen lạnh lùng ưa thích thường ngày, mặc lên y phục tân lang đỏ tươi, mặt mày không giấu được vui sướng khiến hắn càng thêm phần nhân khí, tuấn mỹ, dưới ánh mặt trời, tựa như một pho tượng được điêu khắc hoàn mỹ. Trên đường đi không ít thiếu nữ đứng xem náo nhiệt bên đường phải đỏ mặt, giống như bị mê hoặc, âm thầm thở dài tiếc nuối nữ chính hôm nay không phải là mình.

Đến ngoài cửa lớn Ngọc phủ, thấy Như Ca đang được Vân Kiệt cõng ra, bề ngoài bình tĩnh vô cùng, thật ra bây giờ tim Tiêu Dạ Huyền đập như đánh trống, đôi tay cũng rịn đầy mồ hôi, lòng thầm bực tim mình sao đập nhanh dữ, nhưng chẳng có biện pháp nào, tuy nói đã 27, nhưng đây là lần đầu thành thân, nghĩ đến cô gái nhỏ trước mắt từ nay về sau thực sự thuộc về mình, hắn cảm thấy tương lai thật tươi sáng.

“Tỷ tỷ, qua đó tỷ đừng hiền quá, nếu bị khi dễ, cứ trở về Nhàn Nguyệt Các, cửa chính Nhàn Nguyệt Các luôn rộng mở đón tỷ!”

Vân Kiệt vỗ vỗ ngực, đứng trước kiệu hoa nghiêm túc nói ra những lời đó, khiến Như Ca sững sỡ, không tự chủ được gật đầu một cái. Thấy vậy, mặt nam tử cứng đờ, liếc em vợ, cứng rắn nói: “Nàng không có cơ hội đâu!”

Nghe giọng điệu kiên định của nam tử, lòng Như Ca ngòn ngọt, sẽ không có cơ hội sao?

Hỉ nương dìu Như Ca lên kiệu hoa, sau khi ngồi vững vàng, tiếng nhạc nổi lên, dưới sự hướng dẫn của nam tử cởi hắc mã đi trước, kiệu phu vững vàng nâng kiệu hoa lên, khởi phát.

Khi đội ngũ đi vào phố chính kinh thành, người vây xem thấy sau kiệu hoa là một cỗ kiệu thấp hơn, trên đó có một con sói lông toàn thân trắng như tuyết, oai hùng cực kỳ, con ngươi màu xanh ngọc phát ra ánh sáng rạng rõ, làm người ta cảm thấy kính nể.

“Theo sau kiệu hoa không phải Tuyết Lang sao? Nghe nói thế tử có một thần thú mang về từ Tuyết Sơn, thì ra là nó!”

“Đúng vậy, Tuyết Lang này đã được thế tử tặng tiểu thư Ngọc gia từ sớm, giờ nghĩ lại, quả là có thâm ý”

“Nghe nói vị tiểu thư Ngọc gia này biết múa trên mâm, là một mỹ nhân sắc nước hương trời, hơn nữa còn là sứ giả của Phật Tổ!”

“Ha ha, thế tử tặng Tuyết Lang, không phải là để cho thần thú này làm ông tơ sao.......”

...................

Nghe được tiếng bàn tán bên ngoài kiệu hoa, đột nhiên Như Ca cảm thấy cũng đúng tính ra, Tuyết Lang được xem như là ông tơ nha!

Hôn lễ hoàng gia tất nhiên có chỗ khác nhà người thường, lúc thành thân, đội ngũ rước dâu phải đi vòng quanh khắp kinh thành để nhận chúc phúc của dân chúng. Dọc đường đi, nhóm thanh niên khỏe mạnh khiêng sính lễ phải đổi phiên đến vài lượt. Chỉ riêng đội khiêng của hồi môn và sính lễ xếp thành hàng dài vài trăm thước đã khiến dân chúng hai bên đường luôn miệng than. Của hồi môn và sính lễ nhiều đến mức này là lần đầu tiên trong đời thấy. Thậm chí lúc An Dương công chúa xuất giá, tổng cộng đồ cưới và sính lễ cũng chỉ có 180 món mà thôi, vậy mà lần này đến gần 400 món. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của mấy trăm thanh niên khỏe mạnh khiêng đồ, đủ biết những món này không nhẹ.

Trong đám người đứng xem, một phụ nhân ăn mặc hết sức diêm dúa kích động khó tả, lôi kéo con gái chỉ vào nam tử cởi ngựa đen nói không ngừng cái gì đó, khi đội ngũ đi qua, nam tử mặc y phục tân lang chỉ còn lại cái bóng, trên gương mặt ngượng ngùng của thiếu nữ kia có vài phần rộn rạo.

Ngồi trong kiệu hoa, ôm quả táo đỏ rực, nghe tiếng nhạc và tiếng bàn luận của mọi người, Như Ca có chút buồn ngủ, bất giác tiến vào mộng đẹp. Trong mộng nàng du đãng trên dòng Vong Xuyên tràn ngập sương mù, hình như nghe thấy một âm thanh già nua quen thuộc ngâm:

Hai con bướm cùng ở cùng bay

Sắc đỏ trải dài cả mười dặm

Ngọc lang mỉm cười đón kiều thê

Nhất bái nguyệt lão ban lương duyên

Nhị bái nhà đầy phúc

Tam bái phu thê đầu bạc răng long

................

Nắng sớm tiếng động lớn dẫn người tới

Đón trẻ giữ cửa về nhà

Chuyện vui sẽ đến

Có duyên nhất định gặp lại

.........

“Bà ngoại”, kiệu hoa đột nhiên chấn động, Như Ca tỉnh mộng. Sờ sờ cái trán nóng của mình, Như Ca vô cùng rõ ràng, mới rồi quả thật mình vừa trở lại âm phủ, bởi vì cảnh tượng bên dòng Vong Xuyên đều rất chân thật.

Nhớ lại mấy câu nói không rõ nghĩa kia, Như Ca nhíu mày, chẳng lẽ đây là chúc phúc của bà ngoại hoặc giả là một biến tướng của nhắc nhở? Thoáng vén một góc khăn lên, bóng lưng nam tử đập vào mắt, Như Ca cảm thấy ấm áp, mặc dù không hiểu hết những lời trong mộng, nhưng có thể khẳng định, người nọ, đúng là nhân duyên của mình.....

Lúc này, hình như cảm ứng được nam tử xoay người lại, ánh mắt gặp nhau, Như Ca liền kéo rèm xuống. Động tác vội vàng này làm khóe môi nam tử khẽ nhếch lên.

Qua khoảng nửa canh giờ, rốt cuộc đội ngũ rước dâu dừng trước cửa lớn Cẩm Thân vương phủ. Sau một tiếng “Đông” cửa kiệu bị đá, màn kiệu vị vén lên, bàn tay vững chãi từ ngoài duỗi vào nắm lấy tay Như Ca, kéo người trong kiệu ra ngoài. Hỉ nương chưa kịp tới đỡ, nam tử đã trực tiếp bế tân nương lên trong tiếng hoan hô ồn ào, bước qua chậu than trước cửa, đi thẳng vào phòng bái đường mới thả người xuống.

Dựa vào điều này những người có mặt đều rõ tân nương được sủng ái bao nhiêu.

Cách khăn voan, Như Ca không thấy được vẻ mặt của những người xung quanh, chỉ cảm thây mặt mình như có lửa đốt. Dưới sự chỉ đạo của hỉ nương và người điều khiển, cùng Tiêu Dạ Huyền làm xong những nghi lễ phức tạp, trong tiếng chúc mừng cực kỳ náo nhiệt Như Ca được dẫn vào phòng tân hôn.

Bên ngoài phòng đã có một nhóm người chờ sẵn nói điều hay, hỉ nương và nha hoàn đi theo phát tiền mừng cho từng người xong, đám người mới dần tản đi.

Trong phòng rất yên tĩnh, Như Ca được đỡ ngồi xuống giường, cách đệm giường, nàng vẫn cảm thấy rõ ràng dưới nệm có đậu phộng, long nhãn, hại sen, và vật biểu tượng may mắn sớm sinh quý tử.

Đám người Thanh Nhi cũng không dám nói nhiều, chỉ yên lặng đứng một bên. Trước khi xuất giá, Liệt thị đã dặn dò họ, vương phủ khác Nhàn Nguyệt Các, nếu phạm vào kiêng kỵ, mình gặp nạn không nói còn có thể liên lụy đến tiểu thư, hơn nữa còn có Vương ma ma ở đây, bọn họ càng thêm chú ý.

Ngồi hồi lâu Như Ca đang thấy nhàm chán thì cửa phòng mở ra, Tiêu Dạ Huyền mang theo hơi rượu bước vào, đến bên giường, hỉ nương vội dâng kim xứng cho Tiêu Dạ Huyền vén khăn cưới lên.

Nhìn dung nhan kiều diễm vô song của Như Ca, trong mắt nam tử xẹt qua chút kinh ngạc, ngày thường không trang điểm nàng đã đủ xinh đẹp, hôm nay thêm chút phấn son nàng càng thêm động lòng người.

Bị ánh mắt nóng bỏng lộ liễu của Tiêu Dạ Huyền bao phủ, mặt Như Ca hiện lên hai rặng mây đỏ, đôi mắt như nước biếc ngước lên nhìn. Đầu không cách nào di chuyển tự nhiên được, chỉ vì mũ phượng thật sự quá nặng, đè ép cổ nàng đến ê ẩm, khiến nhiều lần muốn lấy xuống rồi.

Đám người hỉ nương chúc phúc, đặt tóc kết của hai người dưới gối, trải giường. Hai người uống rượu hợp cẩn xong, một ma ma tiến lên trải một tấm khăn gấm trắng lên giường, sau đó lui ra hết, trong phòng chỉ còn lại Tiêu Dạ Huyền và Như Ca.

Thấy mọi người đi hết rồi, Tiêu Dạ Huyền gỡ mũ phượng xuống cho Như Ca.

Nhất thời, Như Ca thấy nhẹ cả người, sau đó bị người kéo đến ngồi xuống cạnh bàn. Chớp mắt trước mặt có một chén cháo thơm nồng.

“Cả ngày chưa ăn gì rồi, ăn một chút đi”.

Nghe vậy, Như Ca gật đầu, cả ngày hôm nay dù không làm việc nặng nhọc gì, vẫn thấy đói meo, cầm lấy khăn ướt xoa xoa son môi xong, Như Ca bắt đầu ăn cháo.

Tiêu Dạ Huyền nhìn vợ ăn cháo, lướt qua cây trâm chói mắt trên búi tóc công phu, nở nụ cười dịu dàng, trong mắt đều là bóng dáng của nàng.

Từ nay về sau con người xinh đẹp này chân chính thuộc về hắn rồi. Nghĩ tới đây, tâm tình Tiêu Dạ Huyền rất vui vẻ, lấy khăn ướt lau tay, cầm lên khối bánh ngọt thưởng thức. Để sớm chút về với nàng, vừa nãy hắn uống rất nhiều rượu mà chưa ăn miếng nào, thấy người bên cạnh dùng bữa, bất giác cũng cảm thấy đói bụng.

Qua một lúc lâu, thấy người bên cạnh vẫn cứ từ từ tốn tốn gặm bánh ngọt, nam tử nở nụ cười thâm thúy. Đứng dậy đi vào gian kế, không bao lâu, bên trong truyền ra tiếng nước chảy rào rào.

Lúc Tiêu Dạ Huyền trở ra, đồ ăn trên bàn đã được dọn xuống, bóng người yêu kiều ngồi cạnh bàn, giống như vật sáng nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt Tiêu Dạ Huyền.

“Ta cũng muốn tắm rửa.” Thấy Tiêu Dạ Huyền mặt áo ngủ tơ tầm khêu gợi nhìn mình, Như Ca cảm thấy mặt mình nóng lên, tới trước bàn trang điểm, rút trâm cài đồ trang sức xuống, chạy vào gian trong.

Sau bức bình phong vẽ sông núi chim hoa là một cái ao hình tròn tỏa ra tầng tầng sương mù, trên bờ ao có mấy giỏ cánh hoa hồng, Như Ca sờ thử nước, nhiệt độ vừa đủ. Rải cánh hoa xuống nước, nàng cởi giá y trên người để qua một bên, bước vào ao, mức nước vừa đến xương quai xanh của nàng. Hương hoa thoang thoảng khiến tâm tình khẩn trương của nàng dần thả lỏng.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Như Ca mới lên bờ, lấy y phục trên tủ mặc vào. Hít sâu một hơi bước ra.

Vừa mới tới chỗ rẽ, Như Ca liền bị kéo vào một lòng ngực nóng bỏng. Cuồng nhiệt hôn lên trán, lên mặt, lên cổ.....mùi rượu nhàn nhạt từ trên môi người đó truyền tới. Vốn muốn giãy giũa, nhưng khi thấy đôi mắt si mê của nam tử nàng liền thôi, người này chính là chồng của nàng! Như vậy không phải là điều hiển nhiên sao? Đôi tay Như Ca vòng qua cổ nam tử, nguyên bản là thụ động tiếp nhận biến thành đón hùa.

Cảm nhận đối phương hùa theo, chiếc lưỡi thơm tho trơn mềm này khiến Tiêu Dạ Huyền cơ hồ mất trí.

“Ca nhi, ta là ai?”

Giọng nam khàn khàn mà dễ nghe, trong ôn nhu mang theo chút dụ dỗ, bàn tay to đã theo vạt áo tiến vào vuốt ve trên người Như Ca. Nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay đó khiến Như Ca run rẩy, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ, vô lực nằm trong lòng hắn, trong miệng không tự chủ thuận theo yêu cầu của hắn mềm mại gọi.

“Dạ........Huyền.”

Nghe vậy nam tử cười tà một tiếng, lắc đầu, “Không đúng”

Không đúng? Bị nam tử gia tăng lực vuốt ve làm thần trí nàng càng thêm tan rã, không suy nghĩ nổi.

Thấy tiểu nhân nhân khẽ nhíu mày, Tiêu Dạ Huyền vội chỉ dẫn: “Ca nhi, nàng là thê tử của ta!”

Được nhắc nhở, Như Ca tỉnh ngộ, nhìn Tiêu Dạ Huyền, mềm nhẹ gọi: “Phu quân........”

Thanh âm mềm mại đó khiến đôi mắt Tiêu Dạ Huyền chuyển thâm, hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng kiều diễm của người trong lòng, thấy đôi mắt mơ màng của cô gái nhỏ, lửa nóng bốc lên, bế nàng đi tới giường.

Màu đỏ nệm giường và da thịt trắng noãn của Như Ca đối lập mãnh liệt đánh vào thị giác. Cởi ra hơn phân nửa áo trong là cảnh đẹp chưa bao giờ Tiêu Dạ Huyền thấy trước đây, thân là Cẩm Thân vương thế tử của Đại Chu, nắm giữ binh quyền Bắc Địa nhiều năm, nữ tử muôn hình muôn vẻ thấy qua vô số, dù là mỹ nhân sắc nước hương trời không mảnh vải che thân đứng trước mặt, trong mắt hắn đều là bộ xương trắng, chỉ có nàng, khiến hắn nóng ruột nóng gan, hận không nuốt vào bụng được, để hóa thành một thể, Tiêu Dạ Huyền nghĩ vậy, tay cũng đã hành động.

Khi áo trong bị Tiêu Dạ Huyền xé nát, cả người Như Ca chợt lạnh, thấy đôi mắt nam tử như dã thú đói khát đã lâu nhìn con mồi, khiến người ta run sợ, tim Như Ca cơ hồ muốn ngừng đập. Chỉ có thể phát ra từng trận rên rỉ yếu ớt dưới sự điên cuồng chiếm đoạt của nam tử, mà âm thanh rên rỉ này càng làm Tiêu Dạ Huyền không thể tự kiềm chế, một lần lại một lần yêu thương người phía dưới. Phát ra những tiếng gầm nhẹ thỏa mãn........

Tầng tầng màn lụa theo gió phấp phới, hai người tận tình triền miên, bên ngoài màn lụa là từng mảnh vụn y phục rải đầy đất, kiều diễm khôn cùng........
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...