Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 5: Trên Đường Gặp Tuyết Lang


Chương trước Chương tiếp

Cuối thu trời trong, không một bóng mây.

Thấy thái độ đáng ghét của bọn người Ngọc gia phái tới, để chủ tử mình giữ được tâm trạng vui vẻ, đám người Phong Trì tìm đủ mọi cách đi trước bỏ bọn người đó lại phía sau. Chọn đi những đường núi, xe ngựa bình thường rất khó đi, hoặc là những đường nhỏ chỉ có thương nhân mới biết.

Mọi người đều cho là đường do quan phủ tạo ra thì tốt, nhưng không biết là, trong lúc làm đường, rất nhiều phú hộ vì muốn bảo toàn đất đai nhà mình đã đút lót cho quan phủ không ít để đổi tuyến đường, làm cho đường vốn ngắn trở nên dài hơn rất nhiều, không những tiêu tốn tiền của triều đình, dân công, tư nhân lại được lợi không ít. Đường mà Phong Trì chọn đi đều là đường nhỏ, nhưng lại là đường đi ngắn nhất, một ngày đi bằng hai ngày đi đường do quan phủ làm. Chỉ có điều đây là đường nhỏ gập ghềnh, xe ngựa đi hơi khó, cho nên bọn người đó dần bị bỏ xa.

Xe ngựa đã được cải tạo lại, đi trên đường núi mà cứ như chạy trên đất bằng. Mọi người ngồi trên sàn xe lót gấm thêu hoa tinh xảo, nhìn ra hoa dại rực rỡ hai bên đường, cảm thấy rất vui vẻ. Ngọc Vân Kiệt còn nhỏ nên rất hưng phấn, đổi chỗ với Ngọc Trúc, để nàng vào trong xe ngựa còn mình thì ra đánh xe với Phong Trì, thỉnh thoảng vui vẻ cười rộ lên. Liệt thị mỉm cười nhìn nhi tử, thỉnh thoảng cùng Thanh Nhi hát dân ca Giang Nam.

Thấy mẫu thân và đệ đệ vui vẻ, Như Ca cũng vui lây, kiếp trước mình vì thân phận là thứ nữ, mà cảm thấy tương lai mờ mịt, cả ngày buồn bực không vui, lại vì dung mạo bị hủy, sau khi thành thân càng thêm lo lắng phu quân sẽ thay lòng đổi dạ, lúc nào cũng như chim sợ cành cong, sống lại mới biết mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Bỏ sa che mặt ra, nàng tựa vào thành xe ngủ một giấc.

Bỗng nhiên, một một thứ gì đó màu trắng từ trong rừng lao ra trước mũi xe. Phong Trì vội vàng giật mạnh dây cương cho ngựa dừng lại, bị dừng đột ngột xe ngựa lắc lư làm mọi người sợ hãi kêu lên. Như Ca giật mình tỉnh giấc, thấy Thanh Trúc đang cầm roi ngựa sững sờ nhìn thứ đó. Thì ra là một con thú hoang có bộ lông trắng như tuyết, nhìn hơi giống chó sói, miệng đang ngậm một vật gì đó, chắn trước đầu xe, phát ra tiếng rên nho nhỏ. Ngoài xe Phong quản gia ôm chặt tiểu Vân Kiệt bị dọa đến mức mặt trắng bệch, cố gắng giữ chặt dây cương, ngựa bị kích động nhúc nhích không ngừng.

Thấy vó ngựa sắp giẫm lên người thú nhỏ, Như Ca phóng một sợi tơ bạc ra cuốn lấy thú nhỏ kéo vào. Trúc Thanh và Phong quản gia trấn tĩnh lại, ngựa cũng không nhúc nhích nữa tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người quay đầu lại nhìn thú hoang trong lòng Như Ca, không khỏi thầm than: đẹp quá!

Con thú nhỏ có bộ lông thuần một màu trắng, vì bị đau mà đôi mắt màu xanh lam híp lại, dưới ánh mặt trời trông cứ như bảo thạch. Dù đang bị thương, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra sự cao quý khó nói thành lời. Hồi lâu, mọi người bị một tiếng gào của thú nhỏ phục hồi tinh thần lại.

“Ca nhi, đây.... Rốt cuộc là con gì vậy?” Liệt thị vừa kiểm tra vết trầy da do va chạm trên người nhi tử Ngọc Vân Kiệt, vừa tò mò hỏi.

“Hình như là Tuyết Lang ạ.”, mấy năm trước nàng tình cờ thấy được trong một quyển sách cũ, trong truyền thuyết là một loại linh thú rất có linh tính. Như Ca sống hai đời, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!

Thấy Tuyết Lang hơi run run, hình như rất khổ sở, Như Ca vội bắt mạch qua sợi tơ cho thú nhỏ, kiểm tra vết thương trên thân thể Tuyết Lang.

Tuyết Lang hình như biết được Như Ca có thiện ý, không cắn người mà nằm yên, mềm mại như mèo nhỏ.

Chân trước của Tuyết Lang bị xe ngựa đụng, trầy một mảng da, đang nhỏ máu, hình như bị trật khớp. Thấy Tuyết Lang hơi giãy giụa, Như Ca sờ sờ trên đùi nó một chút, Tuyết Lang bị đau kêu ô ô, không dám động đậy nữa.

Mấy năm qua, Như Ca mặc dù có học qua y thuật, nhưng dùng chữa cho thú vật cũng không biết là được hay không. Nàng cẩn thận nắn lại khớp xương cho Tuyết Lang, nhận lấy phấn chữa thương do Thanh Nhi đưa, rắc lên vết thương đang chảy máu, rồi dùng băng vải quấn lại. Thấy vết thương dần dần cầm máu, thở phào nhẹ nhõm. Hô, rốt cuộc cũng xong, liếc mắt thấy Tuyết Lang đang nhắm mắt lười biếng nằm yên trên đùi mình, Như Ca không khỏi có chút tức giận, mình khẩn trương như vậy lo cho nó, nó lại chẳng có chút phản ứng nào, thật sự là súc vật vô tri mà. Lại nghĩ, mình so sánh Tuyết Lang với dê bò gia súc thật là quá bất kính rồi.

Dường như cảm nhận được nàng bất mãn, Tuyết Lang mở mắt ra cọ cọ tay nàng như đứa bé, tỏ vẻ cảm kích. Nhìn động tác nịnh nọt của thú nhỏ, Như Ca đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ. Cúi đầu xem thử thú nhỏ đang ngậm vật gì trong miệng, thì ra là linh chi Tuyết Sơn quý hiếm.

Linh chi Tuyết Sơn này là một dược liệu trong ‘Vạn linh đan’, nhìn hành động lúc nãy của thú nhỏ, là biết linh chi này đã có chủ rồi, nàng có chút tiếc nuối. Như Ca lấy ra một sợi tơ vàng từ trong hộp trang điểm quấn lên hông của Tuyết Lang, đưa bàn tay đến trước miệng nó, ý bảo nhả vật trong miệng ra, Tuyết Lang chần chờ một lát, rồi nhả linh chi vào tay nàng, nàng đem linh chi cột chắc lên hông nó.

“Tỷ tỷ, đệ sờ nó được không?” Ngọc Vân Kiệt dùng thanh âm non nớt nhẹ giọng hỏi, nhìn chằm chằm Tuyết Lang trên đùi Như Ca. Dù hỏi vậy, nhưng tay đã đưa ra trước, ngay khi sắp chạm vào bộ lông của Tuyết Lang thì bị ánh mắt lạnh lẽo của nó dọa cho sợ hãi phải rụt tay về. Liệt thị thấy vậy vội vàng ôm nhi tử, để tránh dã thú nổi điên lên cắn người.

Nhìn bộ dáng uất ức của đệ đệ, Như Ca đau lòng hết sức. Cũng không quản Tuyết Lang có muốn hay không, đã đặt nó nằm lên nệm, kéo tay Vân Kiệt đặt lên lưng Tuyết Lang, cười nói, “Dĩ nhiên là được rồi.”

Kỳ quái là, lần này Tuyết Lang chỉ hơi cựa cựa thân một chút, không có phản ứng mãnh liệt như lúc nãy. Cũng may Vân Kiệt xem như hiểu chuyện, chỉ sờ sờ hai cái liền trở về ngồi bên cạnh Liệt thị, nhưng đôi mắt to long lanh vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tuyết Lang không dời, khiến Tuyết Lang thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt, Như Ca thấy vậy, gõ gõ đầu nó, nó liền yên tĩnh lại, nhắm mắt nằm yên bên cạnh nàng.

Mấy người Thanh Nhi, Liệt thị thấy vậy, cảm thán, thú nhỏ này rất có linh tính a.

Đến tối, xe ngựa dừng lại ở một khách điếm. Tuyết Lang dù gì cũng là dã thú, mang vào trong không tiện, Như Ca đành để nó lại trên xe, không muốn bên trong xe có mùi máu tanh, nàng bèn kêu tiểu nhị mua một cân thịt bò khô cho nó.

Đêm khuya yên tĩnh, mệt nhọc cả ngày, mọi người đều ngủ ngon lành. Duy chỉ có Như Ca trong mộng là những cảnh tăm tối, vô số người thóa mạ khi dễ, những chuyện sau khi gả vào hầu phủ, mẫu thân mất, đệ đệ chết thảm, lời nói vô tình của phu quân..... Ác mộng khiến nàng mê sảng, đau đớn khiến cả người nàng nóng lên cơ hồ muốn nhập ma. Không biết qua bao lâu, cửa sổ đập kịch liệt làm Như Ca thức tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, Như Ca lặng lẽ ngồi, thì ra.....dù cố đè nén thế nào, chuyện xưa vẫn như cũ khắc cốt minh tâm.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...