Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 17


Chương trước Chương tiếp

Edit: Tiểu Lăng Tình

Beta: Đào

Tim Bùi Anh nhảy “bịch” một cái, giống như có một mầm mống được chôn giấu ở trong lòng nhiều năm đột nhiên chui từ dưới đất lên ngay bây giờ vậy.

Trong không khí giống như có một cảm xúc không tên đang chậm rãi chuyển động, cô không tiếng động đối mặt với Tống Nam Xuyên, nhiệt độ quanh thân tăng lên từng chút một

"Quấy rầy một chút, món ăn mà ngài gọi trước đó, hàu đông lạnh phối hợp với sữa chua du sa ti." Nhân viên phục vụ lại đến kịp thời một lần nữa, bày món ăn họ gọi lên bàn.

"Cảm ơn." Cuối cùng Bùi Anh cũng tránh ra được từ trong ánh mắt của Tống Nam Xuyên, nhìn con hàu trong đĩa trên bàn

Tống Nam Xuyên cũng không cố chấp với đề tài lúc trước, rất tự nhiên bắt đầu nói sang chuyện khác với Bùi Anh.

Bữa ăn tối này phải gọi là vô cùng thú vị, không chỉ vì thức ăn vô cùng ngon miệng, cực kỳ thỏa mãn dạ dày của Bùi Anh, chung đụng với Tống Nam Xuyên cũng hết sức thả lỏng, hơn nữa cô phát hiện, có gương mặt kia của Tống Nam Xuyên, khẩu vị của cô dường như tốt hơn trước.

Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, là kem ly mà nhân viên phục vụ đã đề cử.

"Người làm món điểm tâm Twilight này là Kiều Nạp Sâm, anh ta vô cùng nổi danh trong phương diện này, đặc biệt là macaron do anh ta làm, ăn một lần có thể khiến người ta cả đời khó quên." Tống Nam Xuyên nhìn Bùi Anh ngồi ở đối diện ăn kem ly, cười nói với cô.

"Uh, macaron của anh ta siêu cấp nổi danh, là một trong những món điểm tâm ngọt kinh điển của Úc thị." Chỉ tiếc giá cả cũng vô cùng kinh điển, cô tổng cộng cũng chỉ nếm qua hai lần.

Tống Nam Xuyên nói: "Tôi đặc biệt giúp em đặt một phần macaron của Kiều Nạp Sâm làm bánh sinh nhật."

"??!" Bùi Anh còn chưa hết khiếp sợ, nhân viên phục vụ đã mang bánh ngọt đến đây, còn lễ phép nói với cô câu “sinh nhật vui vẻ”.

"Sinh nhật vui vẻ." Tống Nam Xuyên ngồi dưới ánh đèn, mỉm cười nhìn cô.

"Cảm, cảm ơn." Bùi Anh ấp úng đáp lời, cô phát hiện Tống Nam Xuyên đêm nay hình như đặc biệt đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến cô dường như không có cách nào nhìn thẳng.

Cô lấy điện thoại di động ra, thẹn thùng cười với Tống Nam Xuyên: "Tôi có thể chụp hình sao? Nó quá đáng yêu."

"Đương nhiên."

Bùi Anh vui rạo rực chụp mấy tấm bánh ngọt macaron, mới cầm lấy một cái macaron màu hồng phấn, đưa lên bên môi cắn nhẹ một cái: "A, ăn rất ngon, là vị ô mai! Vỏ hạnh nhân vô cùng giòn xố , bên trong lại siêu cấp mềm mại a, còn có cả mùi sữa thơm nồng đậm của ô mai! Bên trong còn có cả nhân mứt ô mai nữa!"

Quả thực ăn ngon đến sắp bay lên! Cô có thể lại ăn thêm nữa!

Tống Nam Xuyên cười nói: "Cho nên nói các cô gái đều yếu mềm. Lòng không phải hư danh nói chơi."

Bùi Anh: "..."

Vừa rồi kế hoạch coi như là thất bại. Trò đùa sắc đẹp sao?

Cô ho một tiếng, đưa một cái macaron cho Tống Nam Xuyên: "Anh cũng nếm thử đi."

Tống Nam Xuyên cười nhận lấy.

Bùi Anh: "..."

Làm sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy! Quả nhiên là đàn ông đều tương đối hạ lưu!

Sau khi Tống Nam Xuyên ăn xong miếng macaron mà Bùi Anh cho anh kia, dùng khăn giấy lau tay: "Em mới vừa nói em thích Quỳnh – Thù Lỵ Á?"

Bùi Anh gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy lớn lên rất xinh đẹp đó, so sánh với các ngôi sao nữ hiện tại có một loại phong thái rất khác biệt. Tôi thích nhất là cô ấy diễn “Sunday”, mỗi một cảnh của cô ấy ở trong đó đều đẹp đến không thể bắt bẻ được!"

Tống Nam Xuyên nói: "Nhà của tôi vừa vặn có Blu-ray Disc của “Sunday”, em muốn đi xem một lần không?"

"Thật sao? Anh vậy mà có Blu-ray Disc của bộ phim này?" Bùi Anh kinh ngạc nhìn anh, niên đại của bộ phim này đã rất xưa rồi, trước kia cô đã cố gắng đi tìm phiên bản chiếu lại ở trên internet, thế nhưng chất lượng cảnh quay đều hoàn toàn không phù hợp ý muốn.

So với cô kinh ngạc, Tống Nam Xuyên cười đến vô cùng nhạt: "Nhà của tôi có không ít Blu-ray Disc của các bộ điện ảnh kinh điển xưa."

Bùi Anh bừng tỉnh ồ lên một tiếng, cô còn tưởng rằng hiện tại trong nhà những người đàn ông chỉ có Tiểu Hoàng. Phiến CD-ROM, thì ra cũng sẽ có người trong nhà đều cất giữ Blu-ray Disc của các bộ điện ảnh thời xưa.

Thưởng thức của một Tổng giám đốc đương nhiên là phải tao nhã một chút.

Sau khi quyết định như vậy, hai người rời khỏi nhà hàng, Tống Nam Xuyên trực tiếp bảo tài xế lái xe trở về nhà của mình.

Cho đến khi Bùi Anh đứng cửa khu nhà cấp cao Tống Nam Xuyên mua ở A thị kia, cô mới phát giác được có một gì đó không thích hợp.

Cô vậy mà lại đến nhà của Tống Nam Xuyên? Còn là lúc đêm khuya?

Sau khi ý thức được điều này, trong lòng Bùi Anh có chút luống cuống không thể khống chế được. Tống Nam Xuyên thấy cô đứng ở cửa ngẩn người, lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?"

"Không, không phải." Bùi Anh lắc đầu, ý niệm lóe qua đầu tiên trong đầu, lại là may là lúc cô rời khỏi nhà hàng đã thoa lại son môi.

Nhà của Tống Nam Xuyên phù hợp với tất cả tưởng tượng của Bùi Anh về một khu nhà cao cấp , trang hoàng theo phong cách châu Âu, còn có cả sân thượng, đi vào liền cảm thấy mình giống như một công chúa nhỏ.

Sofa trong phòng khách hết sức rộng rãi, chất da cũng vô cùng mềm mại, đối diện sofa chính là một cái TV LCD cực lớn, gần như chiếm một nửa mặt tường.

Tống Nam Xuyên tìm trong ngăn tủ chứa đĩa ở bên cạnh trong chốc lát, liền nhìn thấy bộ phim anh muốn tìm kia, "Sunday".

Sau khi Blu-ray Disc bắt đầu phát, anh xoay người, nhìn Bùi Anh đang ngồi trên sofa một cách hơi gò bó, hỏi: "Em không ngại tôi chỉnh đèn trong phòng khách tối đi một chút chứ?"

"Không, không ngại." Sau khi Bùi Anh nói ra những lời này, mới phát hiện giọng của mình có chút cứng ngắc.

Quá khẩn trương nha! Cô lần đầu tiên ở một mình trong nhà của một người đàn ông.

Sau khi Tống Nam Xuyên chỉnh ánh sáng tối đi liền đến bên cạnh Bùi Anh ngồi xuống. Cảm giác được sofa bên cạnh khẽ lún xuống một chút, toàn thân Bùi Anh đều căng thẳng.

Phát giác được cô căng thẳng, viền môi Tống Nam Xuyên chậm rãi gợn lên, anh cầm một cái macaron vừa rồi mang về từ nhà hàng đưa cho cô: "Muốn ăn một miếng nữa không?"

"Được, cảm ơn." Bùi Anh nhận lấy macaron anh đưa cho, cắn một cái, từng chút ngọt ngấy thấm vào từ kẽ răng, thực khiến cho thần kinh của cô thả lỏng một chút.

Bộ phim bắt đầu chiếu, lực chú ý của hai người cũng tập trung ở trên chiếc TV lớn trước mặt.

Blu-ray Disc quả nhiên không giống bình thường, cho dù hình ảnh bị phóng to đến như vậy, cũng vẫn vô cùng rõ ràng. Hiệu quả âm thanh cũng đặc biệt tốt, mỗi một lời kịch dường như đều đập vào trên đầu quả tim của người nghe.

Từ lúc chuyện xưa bắt đầu, Bùi Anh cũng dần dần trầm tĩnh lại. “Sunday” là một câu chuyện dành cho giới trẻ, nội dung vở kịch phát triển cực kỳ thong thả, lại sẽ không khiến người khác cảm thấy nhàm chán, khúc dương cầm xuyên suốt từ đầu đến cuối lại mang theo một loại đau thương đặc biệt.

Nhưng trong phim ảnh của giới trẻ cũng khó tránh khỏi có vài cảnh thân mật trước ống kính.

Đoạn diễn nam nữ chính vụng trộm ăn trái cấm kia mặc dù quay vô cùng mờ mịt, nhưng vẫn mập mờ đến mức khiến người ta nhịn không được mặt đỏ, tim đập dồn dập.

Bùi Anh giống như là muốn tránh nhìn cái gì đó, vụng trộm dời đi ánh mắt, kết quả không cẩn thận đụng phải ánh mắt của Tống Nam Xuyên.

Khúc dương cầm trong phim vẫn chậm rãi tiếp tục, Bùi Anh nhìn con mắt của Tống Nam Xuyên, trái tim nhảy lên cực nhanh.

Nốt ruồi hình giọt lệ ở dưới khóe mắt của Tống Nam Xuyên, dưới ánh sáng ảm đạm trong phòng như ẩn như hiện, ánh mắt của anh phảng phất như có từ tính, một khi bị khóa lại, sẽ không thể nào dời đi.

Tim đập càng lúc càng nhanh, ngay cả hô hấp của Bùi Anh cũng sắp ngừng lại.

Tống Nam Xuyên nghiêng người dựa vào gần cô, chậm rãi hôn lên môi của cô.

Trong đầu Bùi Anh trong nháy mắt tựa như có pháo hoa nổ tung, cái gì cũng không thể suy nghĩ, chỉ có xúc cảm mềm mại trên môi lại đặc biệt chân thật.

Nụ hôn này không ngừng sâu hơn, đầu lưỡi Tống Nam Xuyên không biết từ lúc nào đã bắt đầu quấn lên. Cả người anh gần như đều áp trên người cô, tay phải nhẹ nhàng vén lên làn váy của cô, dọc theo chân của cô trượt lên.

Chỉ là đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt của cô, tựa như những đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ, càng không thể thu lại.

Bùi Anh cảm thấy cả người đều sắp bị thiêu cháy.

"Muốn Anh Anh..." Tống Nam Xuyên cuối cùng cũng buông miệng Bùi Anh ra, hôn lên bên cạnh gáy của cô. Tiếng hít thở nặng nhọc của anh, còn có câu nói tràn đầy tình ý kia. Muốn Anh Anh, tựa như một câu thần chú vậy, xơi tái chút lý trí và thận trọng cuối cùng của Bùi Anh.

Váy của cô đã bị đẩy tới thắt lưng, một cái bộ vị nào đấy trên thân thể đàn ông cũng sớm đã vận sức chờ phát động. Tống Nam Xuyên cắn trên môi cô một cái, giọng nói còn hết sức mê hoặc: "Anh Anh, anh hình như còn chưa đưa quà sinh nhật cho em, vậy giờ anh tặng bản thân mình cho em có được không..."

Bùi Anh sớm đã bị anh lấy mất hồn, bây giờ nghe anh hỏi "có được không", cũng chỉ vô ý thức trả lời được.

Tống Nam Xuyên trong nháy mắt lúc cô trả lời, lại một lần nữa hôn môi cô thật sâu. Bùi Anh không chịu nổi, dường như ai oán hai tiếng, bị ngọn lửa tên là Tống Nam Xuyên này đốt cháy gần như không sót chút gì.

Sớm tinh mơ ngày hôm sau, là Bùi Anh tỉnh lại trước.

Địa điểm là ở trên giường của Tống Nam Xuyên.

Hoàn cảnh xa lạ làm cho cô bối rối hai giây, sau một lát cô đã nhìn thấy người đàn ông anh tuấn ngủ say ở bên người cô.

Ký ức điên cuồng tối hôm qua giống như thủy triều vọt tới trong cô, bọn họ từ sofa, đến trên giường lớn trong phòng ngủ... Từng hình ảnh xấu hổ trong nháy mắt làm cho mặt cô đỏ lên hoàn toàn.

Bùi Anh vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, trong lúc nhất thời quả thực không biết nên tự xử như thế nào, càng không biết đối mặt với Tống Nam Xuyên ra sao, chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi hiện trường.

Chẳng quan tâm đến thân thể còn đang đau nhức, Bùi Anh rón rén đứng lên, nhìn quanh một vòng lại không phát hiện được trang phục của cô.

... Ông trời ạ, là bị cởi hết ở phòng khách!

Mặt Bùi Anh lại một lần nữa đỏ đến mức nóng lên, cô tùy tiện kéo một tấm thảm khoác lên người, đi đến phòng khách. Váy, tất chân của cô còn có... Quần áo lót, đều ở trên mặt đất, ừ, của Tống Nam Xuyên cũng ở đây...

Cô gần như là nhắm mắt để mò lấy quần áo, cực nhanh mặc vào người mình. Tất chân đã không thể mặc được nữa, nhưng cô vẫn nhét tất chân bị xé vào trong túi.

Sau khi thu thập xong, cô giống như một tên trộm nhanh chóng rời đi.

Tống Nam Xuyên tối hôm qua được thoả mãn, ngủ đặc biệt sâu, khi anh tỉnh lại đã là mười giờ. Sau khi mở mắt ra lại không trông thấy người muốn nhìn thấy kia, anh khẽ nhíu mày.

"Anh Anh?" Anh ngồi dậy, nhìn xung quanh một lần, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Bùi Anh.

Anh tìm trong tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi cùng một cái quần, tùy ý mặc lên người, đi xuống dưới lầu.

Tất cả đồ của Bùi Anh đều không thấy, kể cả đôi giày cao gót đặt ở cửa kia.

Chân mày của Tống Nam Xuyên nhíu chặt hơn, anh tìm được điện thoại di động của mình, gọi một cú điện thoại cho Bùi Anh.

Không có người nghe.

Chưa từ bỏ ý định lại gọi một lần nữa, vẫn là không có người nghe.

Tống Nam Xuyên tức giận đến mức có cảm giác muốn quăng di động.

Cô gái này có ý gì? Sáng sớm liền không thấy người, điện thoại cũng không nhận, là muốn xem mọi chuyện tối hôm qua đều như chưa từng phát sinh sao?

Anh kìm lại lửa giận trong lòng, tiếp tục gọi điện cho Bùi Anh.

Lúc Bùi Anh tắm rửa xong, đi ra từ trong phòng tắm, Tống Nam Xuyên đã gọi điện cho cô chín lần.

Nhìn chín cuộc gọi nhỡ trên màn hình, Bùi Anh sợ hết hồn. Cô còn chưa nghĩ ra nên xử lý như thế nào, cuộc gọi thứ mười của Tống Nam Xuyên đã tới .

Bùi Anh không dám trì hoãn nữa, cô hít một hơi, dũng cảm mà tiếp cuộc điện thoại: "Tống..."

"Bùi Tú Quyên em có ý gì? Ăn hết sạch sẽ xong liền muốn phủi mông chạy lấy người, hửm?"

Bùi Anh: "..."

Cô tạm nhịn cơn tức này, hỏi một vấn đề mà mình để ý nhất đầu tiên: "Làm sao anh biết tên khai sinh của em là Bùi Tú Quyên?"

"Điều này rất quan trọng sao? Tin tức của em ở trên mạng tùy tiện điều tra liền có!" Giọng nói của Tống Nam Xuyên khó có được một chút cáu kỉnh, "Anh bây giờ đang hỏi, em không nói tiếng nào rời đi là có ý gì? Còn có tại sao lại không nhận điện thoại của anh?"

"Em vừa mới đang tắm, không nghe được..."

Biết rõ cô không phải cố ý không nhận điện thoại mình, tâm tình Tống Nam Xuyên tốt hơn nhiều, giọng điệu nói chuyện cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: "Vậy tại sao em phải đi?"

Bùi Anh có chút khó mở miệng: "Em... Không đi, ở lại thì quá mức lúng túng..."

Tống Nam Xuyên ở đầu bên kia của điện thoại im lặng mấy giây, sau đó nhẹ giọng bật cười.

Bùi Anh bị anh cười một tiếng như vậy lại đỏ mặt, Tống Nam Xuyên ở bên kia nói: "Có cái gì lúng túng chứ, làm quen là được rồi."

Bùi Anh: "..."

"Thân thể của em như thế nào rồi, có chỗ nào không thoải mái hay không?"

"... ... Vừa mới tắm rửa sạch sẽ, cảm giác đã khá hơn nhiều rồi." Giọng nói của Bùi Anh thấp đến không thể thấp hơn.

Khóe miệng Tống Nam Xuyên lại lơ đãng nhếch lên cười một chút: "Hôm nay em có sắp xếp gì không?"

"Buổi chiều tiếp tục đi chụp quảng cáo."

"Uh, vậy buổi sáng em nghỉ ngơi cho tốt đi, buổi chiều khi nào em thì kết thúc? Anh đi đón em."

"Hả?" Bùi Anh còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý khi nhìn thấy anh, nhưng liên tục trốn tránh anh như vậy, sẽ chỉ làm sự tình ngày càng hỏng bét, "Bây giờ còn chưa xác định, khả năng là đến khoảng sáu bảy giờ đi, đến lúc đó em gọi điện thoại cho anh."

"Được." Tống Nam Xuyên trước lúc cô cúp điện thoại, nói một câu vào microphong, "Anh yêu em."

Bùi Anh: "... ..."

Cô luống cuống tay chân cúp điện thoại.

Tống Nam Xuyên nghe thấy điện thoại đột nhiên bị ngắt, nhịn không được bật cười, cô làm sao lại ngây thơ như vậy? Rõ ràng tối hôm qua rất nhiệt tình (khụ khụ).

Bùi Anh sấy khô đầu tóc, lại đi ngủ một giấc, vốn là đặt đồng hồ báo thức lúc một giờ rưỡi, kết quả còn chưa tới mười hai giờ, điện thoại của Trần Thắng liền đánh thức cô .

Vốn cho là ông là có công việc gì mới giao cho mình, kết quả lúc tiếp điện thoại mới phát hiện, căn bản không phải chuyện như vậy.

"Tiểu Bùi à, lên mạng chưa? Chuyện của cô và Tống Nam Xuyên lại ra tập 2 ."

Bùi Anh: "..."

Cô bò lên trên mạng nhìn thoáng qua, quả nhiên đã ra tập 2.

"Đột ngột kinh động! Chạng vạng hôm qua Bùi Anh được Tống Nam Xuyên đón đi, cả đêm không về!"

Lần này nhóm paparazi theo dõi bọn họ không cùng nhóm với lần trước, có thể là thu được dạy dỗ từ các đời trước dạy dỗ, bọn họ theo dõi càng thêm an phận.

Lần này paparazi chỉ mai phục ở cửa nhà của Bùi Anh, sau khi chụp cảnh Tống Nam Xuyên đón cô đi, cũng không đuổi theo xe của bọn họ, mà là tiếp tục chờ ở chỗ ở Bùi Anh.

"Mặc dù chúng tôi không biết rõ hai người bọn họ đi nơi nào, nhưng Bùi Anh là sáng ngày hôm sau mới trở lại nơi ở của mình."

Ở trên là trích từ bên trong nguyên văn của báo cáo, đằng sau còn phối hợp với một tấm ảnh mọi người đều nhìn thấu.

Bùi Anh cảm thấy hiện tại paparazi cũng quá dễ làm, ngay cả chuyện như vậy cũng không biết xấu hổ lấy ra để viết? Cũng mệt cho hiện tại đám bạn đầu óc lớn trí tưởng tượng phong phú trên mạng.

Lúc Tống Nam Xuyên đến công ty, cũng nghe thấy tiểu Trương nói chuyện này trước tiên.

Anh có chút bực bội nhíu nhíu mày, những thứ paparazi giống như ruồi bọ vậy, đánh không chết cũng đuổi không đi, cả ngày chỉ bay vo ve quanh người.

Anh suy nghĩ một lúc, phân phó tiểu Trương: "Cậu đi bảo blog Hoàn Vũ phát cho tôi một tin tức, nói tôi và Bùi Anh đang trong thời gian chính thức kết giao."

Tiểu Trương cũng không lập tức đi làm, mà là mang theo chút ít do dự hỏi: "Như vậy là được sao?"

Tống Nam Xuyên nói: "So sánh với việc để cho bọn chúng viết nhảm nhí, không bằng ta tự mình nói ra, hơn nữa tôi không muốn về sau mỗi lần gặp Bùi Anh đều phải lén lén lút lút."

"Vâng, tôi biết rõ, chuyện này cần phải báo cho tiểu thư Bùi Anh sao?"

Tống Nam Xuyên suy nghĩ một chút, Bùi Anh hiện tại chắc là đang ngủ, anh không muốn đánh thức cô, nếu như có thể, anh thậm chí hy vọng cô vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy những lời đồn đãi nhảm nhí trên mạng này.

"Chuyện này tôi sẽ nói cho cô ấy, cậu đi làm trước đi."

"Vâng."

Lúc Tiểu Trương đi liên lạc với Hoàn Vũ, Bùi Anh vẫn còn đang ngồi trước máy tính lướt wechat.

Trong lòng cô kỳ thực có chút buồn bực, mình cũng không phải là người “hot” cho lắm, những tên paparazi này tại sao lại cứ nhìn chằm chằm cô không buông tha như vậy? Chẳng lẽ là do Tống Nam Xuyên cây to đón gió sao? Hay là hiện tại các nghệ sĩ khác thực sự không có tin tức gì có thể đưa lên báo?

Cô nghĩ đi nghĩ lại, liền thấy từ trên trang đầu hiện lên một cái tin tức mới.

Hoàn Vũ ảnh nghiệp v: Chào mọi người, hôm nay từ trên trời rớt xuống chủ yếu là muốn tuyên bố với mọi người một tin vui. Đại cổ đông của Hoàn Vũ tiên sinh Tống Nam Xuyên chia sẻ, anh ấy đang chính thức kết giao cũng nữ sĩ Bùi Anh, cảm ơn mọi người quan tâm và chúc phúc. :)

Bùi Anh ngẩn người, Tống Nam Xuyên đây là công khai thừa nhận quan hệ của bọn họ?

Mặc dù blog mới đăng tin này có vài phút, nhưng mà đã có đến hơn trăm dòng bình luận . Bùi Anh nhìn một chút, quả nhiên phần lớn đều không phải là lời hay ý đẹp gì.

"Còn kết giao sao, loại cậu ấm này làm sao có thể thật lòng được. :) "

"Hiện tại nhà giàu có đều thích chơi đùa với nữ minh tinh hay không đây? Bùi Anh cũng rất xinh xắn, vóc người lại đẹp, nhưng mà sau khi ngủ chán là sẽ bỏ rơi đi ~ "

"Không từ mà biệt rồi, nghĩ là nên nói một câu, tổng giám đốc Tống thật sự là diễm phúc không ít [ mỉm cười ] "

"Tống Nam Xuyên không phải là nhà giàu mới nổi bình thường! Nhà họ Tống làm sao có thể chấp nhận một nữ minh tinh vào cửa, chơi chán còn không phải là trở về cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối sao!"

Bùi Anh nhìn một nửa, liền tắt weichat.

Mặc dù trước kia mọi người mắng cô rất nhiều, cô cũng vẫn có thể không để trong lòng, nhưng mà lúc này bọn họ lại đề cập việc liên quan đến nhà họ Tống, cô lại không có cách nào không để trong lòng.

Đúng vậy, nhà họ Tống sẽ đồng ý để anh cưới một nữ minh tinh sao? Nếu như cô là một nữ minh tinh vô cùng nổi tiếng, thậm chí là ảnh hậu, quan niệm của bọn họ sẽ thay đổi sao?

Cô nằm ở trên chăn, không muốn suy nghĩ tiếp những chuyện bắn đại bác cũng không tới này.

Cầm di động lên, cô do dự một hồi lâu, vẫn nhịn không được gọi một cú điện thoại cho Tống Nam Xuyên. Điện thoại rất nhanh được người tiếp nhận, giọng nói của Tống Nam Xuyên từ trong ống nghe truyền tới: "Anh Anh, em làm sao lại gọi điện đến vậy? Không phải là để cho em ngủ rồi sao?"

"Ách..." Anh vừa gọi Anh Anh, cô liền nghĩ tới một chút hình ảnh nóng bỏng tối hôm qua, "Vừa rồi tổng giám đốc Trần mới gọi điện thoại cho tôi nói, chúng ta lại lên đầu báo."

Ánh mắt Tống Nam Xuyên trầm xuống, Trần Thắng này sao lại nhiều chuyện như vậy?

Anh không nói gì, Bùi Anh tiếp tục nói: "Ừm... Em vừa mới thấy Weibo Hoàn Vũ lên tiếng nói rõ, anh nói rằng chúng ta có quan hệ."

Tống Nam Xuyên đáp một tiếng: "Chuyện này anh vốn là định tối nay sẽ nói cho em biết, dù sao chúng ta thật sự đang ở cùng nhau, anh cũng không muốn trốn trốn tránh tránh." Anh nói đến đây dừng một chút, có chút không xác định hỏi, "Em không muốn công khai sao?"

"Em mới không có, em vốn chỉ là một tiểu minh tinh, danh tiếng còn không lớn như anh." Bùi Anh chép miệng.

Nghe được câu trả lời thuyết phục mà chính mình muốn, Tống Nam Xuyên thở phào nhẹ nhõm, khẽ cười nói: "Em cần phải nhìn xa trông rộng một chút."

Bùi Anh cười theo hai tiếng, nói với anh: "Trên mạng người ta đều nói khẳng anh không thật tâm với em, nói anh chơi chán rồi sẽ vứt bỏ em."

Tống Nam Xuyên nhìn chăm chú, hỏi cô: "Em tin bọn họ hay tin anh?"

Bùi Anh trầm mặc một chút, cười nói: "Tin anh."

Tống Nam Xuyên nhếch miệng, nói với cô: "Nếu đã tỉnh, vậy đi ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp."

"Vâng, vậy em cúp máy đây."

"Buổi chiều nhớ gọi cho anh, anh đón em."

"Vâng." Cô dừng một chút, ở một khắc cúp điện thoại nói rất nhanh với anh, "Em cũng yêu anh như vậy!"

A a a rất thẹn thùng! Bùi Anh ném điện thoại đi liền vùi đầu vào trong gối.

Còn Tống Nam Xuyên ở đầu bên kia điện thoại, vui vẻ đến mức hận không thể ôm cô rồi hôn một cái.

Bùi Anh chỉ xấu hổ trong chốc lát, liền đứng dậy theo lời Tống Nam Xuyên ăn cơm trưa. Trong nhà cũng không còn gì, cô không muốn xào rau, nên đi xuống lầu ăn bát mỳ nhỏ.

Vừa trang điểm xong, điện thoại lại vang lên. Cô có chút nhụt chí để đũa xuống, cầm lấy di động nhìn.

Mẹ?

Cô khẽ mím môi hạ khóe miệng, cầm điện thoại lên trả lời: "Mẹ, có chuyện gì không?"

"Tú xinh đẹp à, mẹ vừa nghe em trai con nói, con cùng với tổng giám đốc gì đó quan hệ qua lại, có phải thật hay không?"

Bùi Anh chớp chớp mắt, nghĩ tới nếu như cô cùng Tống Nam Xuyên tiếp tục phát triển, chuyện này cuối cùng cũng không thể gạt người nhà, liền vâng một tiếng thừa nhận: "Bọn con đang hẹn hò."

"A, thật sao! Vậy thì tốt quá!" Mẹ Bùi cao hứng nói, cách điện thoại Bùi Anh cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng mặt mày hớn hở của mẹ, "Mẹ nghe em trai con nói, tổng giám đốc kia rất có tiền, đầu tư cái gì đó liền một lúc 20 triệu, thật sự nếu con với người đó hẹn hò, vậy nhà chúng cũng được thơm lây !"

Bùi Anh nhíu mày, có chút mất hứng: "Mẹ, người ta có tiền là chuyện của người ta, với chúng ta thì có quan hệ gì?"

"Như thế nào không quan hệ? Nếu con gả cho cậu, vậy cậu ta sẽ là anh rể Tu Nhiên, còn có thể không giúp đỡ Tu Nhiên nhà chúng ta sao? Về sau Tu Nhiên tốt nghiệp đại học còn tìm việc làm còn kết hôn mua nhà..."

"Mẹ!" Bùi Anh không đợi bà nói xong, liền ngắt lời bà, "Con nói lại lần nữa, tiền của anh ấy là tiền của anh ấy, mẹ đừng có đặt chủ ý lên tiền của người ta!"

Mẹ Bùi nghe cô nói như vậy, cũng không quá cao hứng: "Lời này của con là như thế nào? Như thế nào gọi là đặt chủ ý lên tiền của cậu ta? Cậu ta cưới con gái của mẹ, không nên giúp đỡ nhà của chúng ta sao? Dầu gì con cũng là do mẹ và ba con nhọc nhằn khổ sở nuôi lớn."

Bùi Anh hít vào một hơi, đối với mẹ ở đầu bên kia đáp: "Con là mẹ cùng ba nuôi lớn, con sẽ phụng dượng dưỡng ba mẹ tròn nghĩa vụ, nhưng Tống Nam Xuyên không nợ hai người, mẹ cũng đừng nghĩ đến tiền của anh ấy."

"Con..."

"Mẹ thật sự hy vọng em trai con sau này không làm mà hưởng tiền bất chính sao, mẹ cho nó đi tìm phú bà(*) đi! Lấy nét đẹp của nó khẳng định sẽ có rất nhiều phú bà nuôi dưỡng!" Bùi Anh một nói nói xong lời này, trực tiếp cúp điện thoại.

(*)Phú bà: người đàn bà giàu có.

Vì đề phòng mẹ gọi lại, cô còn tắt nguồn điện thoại.

Hiện tại cô cũng không còn khẩu vị, ngã lên trên giường, có chút thở dài mệt mỏi.

Vừa rồi cô nói như vậy khẳng định mẹ sẽ rất tức giận, nhưng bình thường bọn họ hỏi cô tiền cũng được, còn muốn đem suy nghĩ đến trên người Tống Nam Xuyên...

Cô nâng tay phải lên, che trên mắt.

Anh ấy không nợ bọn họ...

Đến giờ công việc buổi chiều, Bùi Anh khôi phục lại tinh thần hăng hái trước nay. Thời gian qua cô cũng thích đem chuyện tình cảm cá nhân xen vào công việc, hơn nữa công việc của cô cần rất nhiều người phối hợp mới hoàn thanh, cá nhân cô mất tập trung, sẽ liên lụy tới mọi người, thật có lỗi với những nhân viên chăm chỉ làm việc kia.

Mặc dù quảng cáo giày cao gót thì máy quay chỉ quay ở phần đùi, nhưng bước trang điểm này cũng thể bỏ qua. Bùi Anh thay bộ váy để quay quảng cáo trước, ngồi xuống bàn trang điểm.

Thợ trang điểm giúp cô đánh phấn lót, mắt không chú ý liền nhìn đến trên cổ cô.

Nơi nào đó còn có thể thấy vài vết hôn rõ ràng.

Thợ trang điểm còn là cô gái trẻ, lúc này liền đỏ mặt, Bùi Anh thấy vẻ mặt của cô ấy khác thường, lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ừm... Cổ của cô..."

Thợ trang điểm muốn nói lại thôi, Bùi Anh nhìn cổ của mình trong gương, mặt so với thợ trang điểm còn đỏ hơn: "Cái này có thể che kín đi không... ?"

"Có thể, có thể." Thợ trang điểm nghĩ đến lời đồn trên mạng của cô cùng Tống Nam Xuyên, lập tức bộ não liền tưởng tượng ra cảnh tượng họ đại chiến ba trăm hiệp.

Người chỉnh ánh sáng đi ngang qua thấy các cô, kỳ quái lẩm bẩm tự nói: "Hai người kia vì sao cả mặt đều đỏ? Giống như tôm bị nấu chín."

Mở đầu ngoại trừ bị việc nhỏ này xen giữa, quay quang cáo còn lại tiến hành cực kỳ thuận lợi. Bùi Anh lấy tiền công lúc 6 giờ chiều, cô liền gọi cho Tống Nam Xuyên trước tiên, sau đó thay lại quần áo của mình, tự trang điểm lại lần nữa.

Lúc tô son, cô vẫn dùng cây son mà Nhậm San San đưa.

Làm xong hết những thế này, vừa lúc Tống Nam Xuyên đã đến dưới tầng, Bùi Anh đi xuống đã nhìn thấy xe của anh dừng ở cửa.

Thấy cô từ trong tòa nhà đi ra, Tống Nam Xuyên hạ cửa sổ xe xuống, cười với cô vẫy vẫy tay.

Bùi Anh vừa nhìn thấy anh trong đầu liền tự nhớ đến dáng vẻ ngày hôm qua anh ở sâu bên trong, anh gọi tên cô, anh thở dốc nặng nề, còn có những ngón tay nóng rực đặt tren người cô...

Ngừng! Không được nhớ lại nữa, nếu không cô sẽ hổ thẹn bối rối mà có ý muốn chạy trốn mất.

Nhắm mắt ngồi lên xe, Bùi Anh còn không dám nhìn thẳng Tống Nam Xuyên.

Tống Nam Xuyên cố ý đưa đầu tới gần, nhìn cô nói: "Vì sao lại không nhìn anh?"

Bùi Anh xoay đầu đi, nín một hơi tức giận nói: "Không muốn nhìn."

Tống Nam Xuyên nhướng đuôi lông mày: "Em không muốn nhìn anh, anh sẽ ngay lập tức hôn em."

Bùi Anh bị anh dọa sợ hết hồn, vô ý thức quay đầu lại, một chữ còn chưa kịp nói, miệng liền bị Tống Nam Xuyên ngăn chặn.

Bịch bịch… tiếng tim đập tựa hồ tràn ngập toàn buồng xe, Bùi Anh bị Tống Nam Xuyên ôm thật chặt vào trong lòng, chỉ có thể vô lực đấm anh hai cái: "Ưm ưm."

Buông ra! Một lời không vừa ý liền hôn là tật xấu gì chứ! Tài xế ngồi đang ngồi trước mặt đấy!

Tống Nam Xuyên hôn đã thỏa thích, cuối cùng buông lỏng cô ra, còn có chút chưa thỏa mãn liếm liếm môi: "Son môi của em không tệ."

"... Cái này không phải là son môi là son bóng."

Tống Nam Xuyên tất nhiên không hiểu son môi cùng son bóng có cái gì khác nhau, dù sao anh trông thấy cũng thích là được rồi.

Anh cài lại dây an toàn, nhìn Bùi Anh cười cười: "Hiện tại khá hơn chút nào không? Nếu như còn cảm thấy lời nói lúng túng, anh còn có thể lại làm lại một lần."

"... Không cần, cảm ơn." Bùi Anh vội vàng từ chối ý tốt của anh, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tống Nam Xuyên đáp: "Nhà anh." Anh nói rồi nhìn Bùi Anh đầy ám muội, "Nhà anh còn rất nhiều đĩa Blu-ray(*) có thể xem."

(*)Đĩa Blu-ray : công nghệ đĩa quang màu xanh chạy bằng tia laser màu xanh có bước sóng nhỏ hơn tia laser thường được đưa ra thị trường năm 2000.

Bùi Anh: "..."

Cuối cùng cô cũng hiểu cái gì gọi là một lần sảy chân để hận nghìn đời.

Nhà Tống Nam Xuyên cũng giống như ngày hôm qua, không có người giúp việc, Bùi Anh tò mò hỏi: "Bình thường ai sẽ dọn nhà?"

"Người của công ty vệ sinh sẽ tới quét dọn định kỳ, anh không thích trong nhà có lạ."

Bùi Anh gật đầu, lại hỏi: "Vậy chúng ta buổi tối ăn cái gì?"

"Anh đã gọi món ở nhà hàng, sẽ đem tới ngay." Tống Nam Xuyên vừa nói, một bên lại đi tới trước ngăn tủ bày đĩa Blu-ray, "Tới xem một chút, tối nay muốn xem cái gì?"

Bùi Anh: "..."

Có thể lựa chọn không xem không ?

Nhưng cô vẫn đi tới, tò mò quan sát ngăn tủ của anh: "Có nhiều đĩa như vậy đều là phim của Quỳnh Lài, anh rất thích cô ấy sao?"

Tống Nam Xuyên gật đầu, cười nói: "Ừ, cô ấy chân rất dài, rất đẹp."

Bùi Anh: "..."

Đợi chút, con người Tống Nam Xuyên có phải xảy ra vấn đề gì hay không? Vì sao sau khi trai qua cái kia tối hôm qua, anh tựa như được giải phóng, cả người đều đậm mùi trần tục?

"Nhưng mà anh thích chân của em nhất." Tống Nam Xuyên nói, tay đã sờ soạng đi lên. Bùi Anh giống như chạm phải điện, lui về sau một bước: "Anh làm gì thế?"

Tống Nam Xuyên khẽ mỉm cười: "Làm."

Bùi Anh: "..."

Cô không có từ nào thô tục như vậy. Tiết mục ngắn trung tỉnh táo lại, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, nháy mắt cả người bị Tống Nam Xuyên đỡ ở trên tường.

Không nói lời gì hôn lên môi cô, Tống Nam Xuyên dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, xông vào. Kỹ thuật hôn của anh quá mức cao siêu, Bùi Anh không ý thức liền bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, hai tay không kìm nổi lòng quàng lên cổ anh.

Ngay lúc hai người đang hôn đến khó mà tách ra được, chuông cửa không đúng lúc truyền tới: "Xin chào Tống tiên sinh, chúng tôi giao đồ ăn."

Tống Nam Xuyên lưu luyến không rời buông Bùi Anh ra, lại hôn lên môi cô một cái mới xoay người sang chỗ khác mở cửa.

Bùi Anh cũng thừa dịp này khôi phục tinh thần, vừa rồi nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lại bị anh ăn!

Cô sửa sang lại trang phục trên người, thấy Tống Nam Xuyên dọn thức ăn lên bàn xong xuôi, quệt quệt khóe môi đi tới ngồi xuống.

"Sao lại nhìn anh như vậy?" Tống Nam Xuyên đặt món cuối cùng lên bàn, cười với cô một cái.

Bùi Anh nâng cằm lên nhìn anh: "Kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, là do quen nhiều bạn gái sao?"

Tống Nam Xuyên dừng động tác một chút, hai tay chống ở trên bàn nhìn lại cô: " Lúc du học ở nước ngoài đã từng quen bạn gái, nhưng anh với cô ấy không thường xuyên hôn môi, chỉ là anh có thể học hỏi tương đối nhanh."

"..."

Bùi Anh cái rãnh còn không có phun ra miệng, Tống Nam Xuyên lại cúi người xuống, nhìn thẳng cô, giọng nói ái muội: "Nhưng mà loại chuyện tối hôm qua, anh chỉ từng làm với em."

Anh nhắc tới chuyện tối hôm qua mặt Bùi Anh càng đỏ, Tống Nam Xuyên thấy cô vẫn luôn cúi đầu, khẽ cười nghiêng đến tai cô: "Em còn trẻ như vậy, nhất định là còn nụ hôn đâu đi?"

Bùi Anh: "..."

"Ai cần anh lo!" Bùi Anh đẩy anh ra, cầm lấy đũa buồn bực ăn cơm.

Tống Nam Xuyên cũng không trêu cô nữa, chỉ vỗ nhẹ tay cô, nói: "Trước khi ăn cơm cũng không biết rửa tay trước?"

Bùi Anh: "..."

Cô tức giận để đũa xuống đi rửa tay.

Trên bàn cơm, Tống Nam Xuyên gắp cho Bùi Anh không ít món ăn, giống như rất sợ cô không ăn. May mắn là Bùi Anh không ăn uống điều độ, nếu không còn có thể đứng lên cùng tranh luận với anh vấn đề này.

Tống Nam Xuyên thấy trong bát của Bùi Anh đã đầy đến mức không đặt vào được nữa, cuối cùng mới gắp thức ăn cho mình: "Hôm nay em không vui sao?"

Anh giống như vô tình hỏi một câu.

Bùi Anh ngẩn người, cô vẫn cho rằng mình che giấu cảm xúc rất tốt, không nghĩ tới Tống Nam Xuyên bề ngoài như vậy lại rất nhạy cảm.

Cô chọc chọc một cái vào bát cơm, gật đầu nói: "Hôm nay em với mẹ ầm ĩ một trận."

"Vì cái gì?"

Bùi Anh cắn cắn khóe miệng: "Ba mẹ em trọng nam khinh nữ, bọn họ rất thương em trai em, lại không hề thương em như thế. Hiện tại em đã đi làm, em trai còn học đại học, em trợ cấp cho gia đình cũng không sao, nhưng hôm nay bọn họ đọc báo, biết anh và em đang quen nhau..."

Câu kế tiếp cho dù cô không nói thêm gì nữa, Tống Nam Xuyên cũng có thể đoán được đại khái. Anh đưa tay vuốt vuốt tóc cô, an ủi: "Không sao, bọn họ không thương em, còn có anh thương em."

Một câu nói lại khiến lòng Bùi Anh chấn động.

Cô ngước mắt nhìn Tống Nam Xuyên, ánh mắt giống như con thỏ ngây thơ lại vô tội: "Em không thích bọn họ lợi dụng tiền của anh..."

Loại cảm giác này thực sự rất tệ, cô thật tâm thích Tống Nam Xuyên, Tống Nam Xuyên cũng là người từ trước tới nay đối xử tốt với cô nhất.

Cô không muốn ba mẹ dùng ánh mắt nhìn miếng thịt béo để nhìn anh.

Tống Nam Xuyên cười nói: "Tiền ta có tốt như vậy sao? Bọn họ cũng không phải là em." Anh nói, duỗi tay nhéo nhéo mặt Bùi Anh, "Được rồi, ăn cơm, em lại nhìn anh như vậy, anh lại muốn hôn em."

"..." Bùi Anh sợ anh thật sự làm, vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.

Sau khi ăn cơm xong cũng không cần tự rửa bát, Tống Nam Xuyên lại gọi nhân viên nhà hàng đến đem bát đũa về.

Anh lại điều chỉnh đèn trong phòng khách tối lại, lấy một đĩa Blu-ray trong ngăn tủ ra.

Quả nhiên vẫn là Quỳnh Lài.

Lần này Bùi Anh luôn nhịn không được nghiêng mắt nhìn lên đùi cô, thực sự vừa dài vừa đẹp... Quỳnh Lài kia đã vốn rất nổi tiếng là chân dài.

Ban đầu cô cũng chỉ đóng những bộ phim tình cảm trong sáng, không có tình tiết nhanh như thể loại hiện đại đô thị, giống như nước nước suối róc rách chậm rãi chảy ra sông.

Tống Nam Xuyên không biết từ khi nào đã áp trên người cô, hôn lên môi cô. Ở dưới bầu không khí này, người bình thường sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt là người mình thích lại ngồi ở bên cạnh mình.

Chờ đến khi anh buông nụ hôn ở xương quai xanh của cô, Bùi Anh mới phát hiện mình đã nằm ở trên ghế sofa.

Đêm qua nếm trải đủ các mùi vị khiến trong lòng cô có cảnh giác, cô đè lại Tống Nam Xuyên đang châm lửa bốn phía trên người mình, nhẹ nói: "Tối hôm qua mới làm, hôm nay không cần..."

Lời này mặc dù khó có thể mở miệng, nhưng cô không thể không nói! Vạn nhất Tống Nam Xuyên lại vác súng ra trận thì làm sao bây giờ! (Editor: Đọc xong phun nước vào màn hình hahaha =)))))

Tống Nam Xuyên hôn ở trên khóa mắt cô một cái, thấp giọng nỉ non: "Ừ, anh không làm."

Liền chà xát.

Bùi Anh không hiểu ý ngoài lời của anh, dù sao cũng yên tâm. Tống Nam Xuyên lại hôn cô một lúc, mới hỏi ở bên tai cô: "Còn đau sao?"

"... Ừm, khá hơn nhiều..."

"Xin lỗi, tối hôm qua anh nên kiềm chế một chút."

"Ừm..." Bùi Anh quay đầu không nhìn anh, "Thật ra sau đó em nói đau, anh cũng khắc chế chút ít..."

Tống Nam Xuyên cười nhẹ một tiếng, rời khỏi người cô: "Anh đi tắm."

Bùi Anh nhìn bóng lưng anh,khẳng định chắc chắn anh đi phòng tắm để tự dập tắt dục vọng vừa châm của mình...

Cô lấy điện thoại ở trong túi, nhắn một tin cho Nhậm San San.

"San San, hiện tại tớ đã tin lời cậu, không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ sắc lang có kiên nhẫn. QAQ"

Trên đời này quả nhiên không có gì đàn ông nào gọi là chính nhân quân tử.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...