Tiểu Lôi sắc mặt không thay đổi, chỉ cười hi hi: "Giao dịch sao? Ngươi muốn cùng ta làm giao dịch gì?" Ánh mắt hắn đảo qua đảo lại không chút che dấu trên thân hình của tỷ tỷ Lôi Hống.
Tỷ tỷ của Lôi Hống chỉ cười lạnh, ánh mắt mang theo vài phần khinh thường, đối với ánh mắt của hắn cũng không có ý né tránh, ngược lại còn ưởn ngực, cười nói: "Làm sao vậy? Ngươi sợ hay sao?"
"Sợ ? Ta sợ cái gì? Ta chỉ là tên nghèo khổ, chẳng lẻ còn sợ cô mưu đồ gì hại ta sao?" Tiểu Lôi lắc đầu.
Tỷ tỷ của Lôi Hống cười cười, chỉ vào khung cảnh chung quanh, chậm rãi nói: "Địa phương này thuộc về ta, toàn bộ hội sở được xây dựng ở tầng thượng của tòa nhà này. Không nói đến những thứ khác, chỉ cái hồ bơi này, còn có những bụi tre được dời đến này, đã tiêu mất mấy trăm vạn. Còn xây dựng những lương các này, những nhân viên phục vụ, trù sư, bao gồm cả một tầng lầu này …… ta lập nên hội sở này, tổng cộng đã đầu tư ba ngàn sáu trăm vạn."
Tiểu Lôi thở dài: "Đối ta mà nói, đây là một con số rất lớn."