Quang mang trong mắt Lôi Đậu Đậu lập tức trở nên ảm đạm, bất đắc dĩ nói: "Nói đơn giản chút đi! Pháp lực đủ mạnh? Con nghe Cổ Chung Hòa Thượng sư phụ nói qua, pháp lực tăng lên rất khó khăn! Một người muốn tăng pháp lực lên, càng tu luyện đến cuối, mỗi lần tăng lên một chút, đều cực kì khó khăn."
Tiểu Lôi vỗ vỗ vai nó, cười nói: "Cho nên, biện pháp này, con đừng nghĩ nữa, trừ phi con có thể tu luyện đến mức pháp lực của con là đệ nhất đương thời, không người có thể so sánh, vậy vô luận là trận pháp gì, quá nửa đều là không thể vây khốn được con. Mặc dù trận pháp có thể khốn trụ được người có pháp lực cao hơn mình, nhưng nếu địch nhân mạnh hơn mình nhiều lần, vậy trận pháp cũng là vô dụng."
Dừng một chút, sắc mặt hắn lại trở nên nghiêm túc, nói: "Bất quá, nếu dùng phương pháp bạo lực phá trận, sẽ bị người tu hành trong thiên hạ coi thường. Phải biết rằng, trận pháp này tịnh không chỉ là một loại công cụ, nó cũng là trò chơi mà lão tổ tông chúng ta mấy ngàn năm truyền xuống, là một môn học vấn cao thâm! Nếu sau này con cùng người tỉ đấu, đối phương bố trí trận pháp đối phó con, đấy kỳ thật chỉ là dùng trận pháp giảm chiến ý của con, nếu con dùng pháp lực cố phá trận pháp đối phương, đây chỉ có thể nói con là một người thô thiển không hiểu trận pháp,cho dù con phá trận, kỳ thật lần tỉ đấu trận pháp này, cũng tính là con thua."
"Vậy con làm sao bây giờ? Trận pháp khó học như vậy..", cho dù con muốn dùng pháp lực để phá, nhưng với một chút pháp lực của con, cũng không được ." Lôi Đậu Đậu cười uể oải.
Tiểu Lôi đối với con trai mình, tự nhiên rất yêu thương, lập tức an ủi: "Trên người con có máu huyết của cha, thiên phú như con đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, cũng không có mấy người có thể so sánh, tương lai pháp lực tu vi nhất định là sẽ không tệ. Còn như trận pháp, cũng phải có thời gian chậm rãi học hỏi… hơn nữa, đông phương huyền môn trận pháp của chúng ta, còn có một tổng cương cơ bản, con hiểu rõ tổng cương này. Cho dù gặp được trận pháp con không thể phá được, ít nhất cũng có thể nhìn ra khuyết điểm của chúng.
"Pháp thuật tu hành đông phương chúng ta, chú ý tới "Thiên đạo", cái gọi là "Thượng thiên có đức hiếu sinh". Thiên đạo có nghĩa là sự việc gì đều không thể tuyệt đối, đều cần lưu lại một chút đường sống cho đối phương. Vô luận như thế nào, cũng sẽ không đuổi tận giết tuyệt, lưu lại cho đối phương một đường sinh cơ cuối cùng, đây mới là thiên đạo! Cho nên, dù là trận pháp gì, dù là sát trận lợi hại, sát khí tối cường, tối hung hiểm, cho dù nơi nơi đều là sát cơ, con cũng không cần kinh hoảng, bởi vì trong trận nhất định lưu lại một cửa sinh! Đây là chuyện khẳng định! Con chỉ cần có ý niệm này trong đầu, gặp sự không hoảng hốt, binh đến tướng ngăn, nước lên đắp đất, chậm rãi tìm kiếm sinh môn, cuối cùng sẽ có một đường sinh cơ."
Tiểu Lôi một lòng truyền thụ trận pháp cho nhi tử của mình, những thứ này đều là hắn học được từ Tiêu Dao phái. Ngoài những điều này, lại tùy ý nói vài nguyên lý lợi hại của trận pháp học được từ Bồ Đề tổ sư. Nguyệt Hoa đứng bên cạnh đối với những pháp thuật này không có hứng thú gì, cũng không mở miệng.
Khi đi qua thân cây cuối cùng, Tiểu Lôi cười nói: "Tốt rồi, chúng ta đã xuất trận."
Liền thấy phía trước đường bỗng nhiên bắt đầu trở nên sáng sủa, nhưng nhìn kỹ lại, lại dường như không có biến hóa gì. Tiểu Lôi cười hì hì nói: "Chúng ra vừa rồi đi vòng quanh, kỳ thật đã đi qua "Sinh Môn" của "Cửu khúc mê hồn trận", cũng là lối ra duy nhất của trận pháp này. Trận nào cũng có đường ra. Chỉ xem con làm sao tìm được."