Đem vết máu trên đoản kiếm lau sạch sẽ, Lãnh Thanh Nghiên chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh những người đó sau đó lục tìm, hy vọng có thể tìm ra một chút manh mối về thân phận của bọn họ, động tác này của nàng khiến nàng cau mày lại, đau quá! Một bóng người xuất hiện ở phía sau người nàng, nhìn trên mặt đất đầy thi thể, hơi nhíu mày lại, sau đó lập tức thở ra nhẹ nhàng, đi đến bên cạnh của nàng, nói: “Vì sao không nói một tiếng đã ra ngoài rồi?”
Lãnh Thanh Nghiên ngay cả đầu đều không có nâng một chút, tiếp tục kiểm tra trên người ám vệ, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta không thích bị hạn chế tự do”