Chí Tôn Đào Phi
Chương 4: Mơ ước
Lại còn nhiều người sống mà ra khỏi đó như vậy, đối với Mộc gia mà nói là chuyện chưa bao giờ xảy ra, một trăm người tiến vào, dựa theo tình hình thông thường, cho tới bây giờ cũng chỉ có không đến mười người từ trong Luyện Ngục đi ra, nhưng mà sau ba năm, vậy mà lại có đến mười chín ngươi, chỉ còn kém một người nữa là hai mươi người.
Mộc Kiệt nheo mắt lại, quan sát tỉ mỉ những kẻ sống sót sau ba năm ở trong Luyện Ngục, giờ phút này những đứa nhỏ được chọn lại vô cùng xốc xếch, khi mà để ý tới Lãnh Thanh Nghiên tựa như chúng tinh phủng nguyệt* kia, trong mắt không khỏi hiện lên tinh quang, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là như thế mà thôi.*Chúng tinh phủng nguyệt: sao vây quanh trăng.
Ý chỉ được mọi người vây quanh và chú ý.
Có thể từ Luyện Ngục đi ra, đều là những người mà Mộc gia muốn bồi dưỡng làm tử sĩ mạnh nhất, đúng vậy, chính là tử sĩ, không cho phép bọn họ có tình cảm cá nhân, chỉ được nghe theo mệnh lệnh mà làm việc, cho dù muốn bọn họ đi tìm chết, cũng phải nghĩa vô phản cố*.*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước.
Đương nhiên, làm tử sĩ được bồi dưỡng, Mộc gia cũng sẽ cung cấp cho bọn hắn điều kiện luyện công tốt nhất.
Ở trong Luyện Ngục ba năm, Lãnh Thanh Nghiên nhìn qua vẫn như cũ không có bất kỳ thay đổi gì cả, ngoại trừ hình như đã lớn hơn, vẻ mặt vẫn đạm mạc như vậy thậm chí có chút lạnh lùng, đối với bất cứ chuyện tình gì cũng đều không hề có hứng thú Đương nhiên, bọn họ cũng không biết, nàng chỉ là đối với người của Mộc gia không có hứng thú mà thôi, nơi đây đối với nàng mà nói giống như địa ngục trần gian vậy, nàng chỉ thầm mong nhanh một chút rời đi.
Trong mười chín người này, nàng vẫn là kẻ ít tuổi nhất, cũng bởi vì bộ dạng này, bài danh của nàng vẫn là Thập Cửu, mặc dù là từ ám vệ trở thành tử sĩ.
Năm thứ hai, có ba người trong mười chín người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, về sau không thấy quay lại; Năm thứ ba, sáu người trong đó lại bị sai ra ngoài, chỉ có một người trở lại Mộc gia, nhưng lại ở trong tình trạng trọng thương đang hấp hối; Năm thứ tư, lại có hai tử sĩ trên danh sách Mộc gia biến mất… Cho đến bây giờ, năm thứ bảy, trong sáu năm bước ra khỏi Luyện Ngục, mười chín người đi ra từ Luyện Ngục năm đó, chỉ còn lại một mình Lãnh Thanh Nghiên, còn sống.
Đại khái là vì thân phận đặc thù của nàng, tuy rằng nàng là người bồi dưỡng thành tử sĩ, nhưng cuộc sống của nàng cũng không giống như tử sĩ, nàng vẫn vẫn ở lại bên trong tiểu viện của mình như cũ, từ đó cho tới tận bây giờ, sáu năm đã trôi qua, nàng cũng chỉ mới đi chấp hành ba nhiệm vụ.
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân vì sao trong mười chín người chỉ còn một mình nàng còn sống, còn ở lại Mộc gia.
Nàng im lặng đứng ở trong sân, dưới đôi lông mày đen là đôi mắt phượng, môi đỏ như son, đóa hoa sen huyết sắc ngay tại khóe mắt, khiến cho khí chất đạm mạc mà lạnh lùng của nàng tăng thêm một chút yêu diễm.
Dáng người thon dài mềm mại, thật hợp với một thân quần áo trắng như tuyết, như cửu thiên thần nữ, bên trong sự tuyệt mỹ ấy tản ra hư vô mờ mịt, giống như chỉ cần chớp mắt một cái, nàng sẽ biến mất không dấu vết.
Cảm giác được có người đang tới gần, Lãnh Thanh Nghiên xoay người lại, liền thấy một bóng người màu tím xuất hiện tại cửa tiểu viện, khi vừa nhìn thấy Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt không khỏi toát lên hào quang, sau đó bước nhanh tới.
“Biểu muội”
.Lãnh Thanh Nghiên hờ hững nhìn vị Mộc đại thiếu gia này, cũng coi như là biểu ca trên danh nghĩa của nàng, đối với việc hắn đến đây, cũng không hề biểu hiện ra là vui sướng,cũng không có không kiên nhân, có chăng cũng chỉ là vẻ mặt hờ hững.
Mộc Ngâm Kiếm vẻ mặt không để ý, sự lạnh lùng của Lãnh Thanh Nghiên hắn cũng đã được trải nghiệm, tự nhiên sẽ không so đo với nàng, đương nhiên, tất cả những điều này cũng là xem ở mỹ mạo của nàng.
Đối với Lãnh Thanh Nghiên, hắn sớm đã thèm nhỏ dãi, nhưng vẫn không thể nào mà thành công, nàng thân là tử sĩ ưu tú nhất của Mộc gia, mà hắn từ nhỏ cũng là cẩm y ngọc thực*, sống cuộc sống mơ mơ màng màng.*Cẩm y ngọc thực: ăn sung mặc sướng Nói cách khác, nàng hoàn toàn có thể dễ dàng giải quyết hắn.
Tình huống như vậy khiến cho hắn tuy rằng nghĩ tới muốn dùng một ít thủ đoạn, nhưng lại không dám, chỉ sợ nàng sẽ trả thù.
Mà hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã nghĩ ra một cách vô cùng tốt, một vấn đề quan trọng mà hắn vẫn xem nhẹ.
“Biểu muội, không không, Dạ Thập Cửu!”
Tuy rằng trong mười chín người chỉ còn lại mình nàng, nhưng danh hiệu của nàng cũng vẫn được giữ nguyên, mà khi Mộc Ngâm Kiếm nói ra lời này, trong mắt hiện lên tia sắc nhọn.
Thân là tử sĩ của Mộc gia, đối với mệnh lệnh của chủ tử phải nói gì nghe nấy, không bao giờ được cãi lời! “Đại thiếu gia có gì phân phó?”
Lãnh Thanh Nghiên lạnh nhạt hỏi lại, Mộc Ngâm Kiếm, khiến cho nàng có một cảm giác người cũng như tên vậy, vừa dâm lại vừa ti tiện.
Tiếng nói của Lãnh Thanh Nghiên, như tiếng nước chảy, vừa dễ nghe nhưng đồng thời cũng mang theo sự đạm mạc mà lạnh lùng của nàng, như vậy lại có vẻ thoát tục, cũng giống như có ma lực, một loại khiến người ta nghe xong không chịu được mà mê mẩn, nhịn không được muốn đắm chìm trong ma lực đó.
Mộc Ngâm Kiếm nheo nheo mắt lại, trên mặt lộ rõ vẻ hưởng thụ, sau đó tiến đến gần Lãnh Thanh Nghiên vài bước, vươn tay nắm lấy cái cằm của nàng, nói: “Tối hôm nay, giúp bổn thiếu gia làm ấm giường”
Lãnh Thanh Nghiên cả người bỗng cứng đờ, nhưng sắc mặt lại vẫn không hề thay đổi, chỉ là ánh mắt đang nhìn Mộc Ngâm Kiếm, hình như lại lạnh thêm một chút.
Có điều Mộc Ngâm Kiếm lại không hề phát hiện, ngón tay mê mẩn nhẹ vỗ về da thịt như ngọc của Lãnh Thanh Nghiên, gần gũi như vậy, mới phát hiện nàng đẹp hơn vài phần, cho dù đóa huyết liên kia, đối với nàng mà nói, cũng chỉ là càng tăng thêm mị lực mà thôi.
“Sao ngươi còn chưa trả lời ta hả? Chẳng lẽ ngươi không muốn sao? Biểu muội, à không, Thập Cửu.
Ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ dịu dàng với ngươi, bởi vì trong tâm ta, ngươi chính là báu vật trân quý nha”
Lãnh Thanh Nghiên thoáng lui lại vài bước, đem mặt kéo ra khỏi tay hắn, sau đó ngay cả liếc hắn cũng không thèm liếc một cái.
Hành vi này làm cho Mộc Ngâm Kiếm tức giận trong lòng, nữ nhân chết tiệt, không phải chỉ là một dã nha đầu sao? Để cho nàng ta ở lại Mộc gia cũng đã thực tốt rồi, vậy mà nàng ta còn không biết xấu hổ như vậy, vài ba lần vô lễ với hắn, hắn coi trọng nàng nàng phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng! Nghĩ như vậy, Mộc Ngâm Kiếm lại tiến thêm vài bước, thoáng cái đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, lần này, hắn trực tiếp vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, cảm nhận được sự mềm mại mất hồn trong lòng bàn tay, Mộc Ngâm Kiếm không nhịn được tâm trạng nhộn nhạo “Ngươi có biết thân phận của ngươi? Làm tử sĩ Mộc gia, ngươi chỉ có phục tùng mệnh lệnh của chủ tử, mà ta, thân là Mộc gia đại thiếu gia, chính là chủ tử của ngươi! Bổn thiếu gia coi trọng ngươi đó là phúc của ngươi, ngươi hẳn là nên có biểu hiện thụ sủng nhược kinh* mới đúng, có biết hay không?”
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà vừa mừng vừa lo Lãnh Thanh Nghiên hơi ngẩng đầu lên, đạm mạc nhìn hắn, khẽ mở đôi môi, lạnh lùng nói ra một chữ: “Cút!”
Con ngươi Mộc Ngâm Kiếm bỗng một trận co rút nhanh, bàn tay nắm eo nhỏ của Lãnh Thanh Nghiên càng dùng thêm sức, giống như là muốn bóp nát eo nhỏ của nàng.
Dùng sức đem cằm Lãnh Thanh Nghiên nâng lên, ánh mắt nheo lại nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa sắp xảy ra gió lốc, “Dạ Thập Cửu, ngươi có biết ngươi đang cùng ai nói chuyện không? Ngươi cần phải biết rõ thân phận của chính mình, đừng tưởng rằng bổn thiếu gia xưng ngươi một tiếng biểu muội, đối với ngươi khách khí một chút mà ngươi tưởng mình chính là như vậy”
“Không dám”
Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vũ, đối với cài tên gọi là Mộc Ngâm Kiếm, căn bản là nàng không để vào mắt, hắn chẳng qua là một tên vô dụng lại ngu xuẩn mà thôi, nếu không phải bởi vì thân phận đặc thù của hắn, nàng ngay cả nhìn cũng không thèm liếc một cái.
Mộc Ngâm Kiếm sắc mặt càng thêm âm trầm, mắt lộ ra hung quang nhìn nàng, nói: “Không dám phải không? Được lắm, hôm nay, không không, hiện tại, bổn thiếu gia sẽ hảo hảo mà nếm thử tư vị của ngươi!”
Nói xong, hắn liền cúi người, đè ép về phía môi Lãnh Thanh Nghiên, điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên không khỏi khẽ nhíu mày lại, đang muốn ra tay, đột nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng nói: “Đại ca, ngươi làm gỉ ở đây vậy?”