Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 16: Chỗ


Chương trước Chương tiếp

Hồ Quốc Đống ở nhà họ Ngô suốt, ăn sủi cảo xong, lại đợi đến nửa buổi chiều lúc này mới đi về. Thật ra nếu không phải ăn cơm tối ở nhà họ Ngô không tốt lắm, hắn đến là muốn ăn cơm tối ở đây rồi.

Hồ Quốc Đống dắt xe đạp, Ngô Hồng Nhi đi theo sau định tiễn hắn đến cửa thôn. Hiện tại hai người đã đính hôn, cho dù là thân mật hơn một chút cũng sẽ không có người nói xấu. Dù sao mọi người đều đã từng là thanh niên mà. Đối với đôi vợ chồng trẻ muốn lập tức kết hôn như vậy, mọi người cho dù giễu cợt hai câu cũng là mang theo thiện ý tuyệt đối.

Chẳng qua tuy rằng hai nhà đã bắt đầu bàn bạc việc cưới xin cho hai người rồi, nhưng là cơ hội Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống tiếp xúc riêng vẫn không nhiều, đề tài càng là ít đến đáng thương, nói tới nói lui cũng chỉ là nói một chút đề tài thu hoạch ngoài đồng không tệ, cháu nội cháu ngoại trong nhà nghịch ngợm gây sự...

Mắt thấy sắp đi đến cửa thôn rồi, Hồ Quốc Đống mới nói: "Mấy ngày hôm trước mẹ anh tìm người xem rồi, nói hai mươi sáu tháng chạp là ngày tốt, em, em có ý kiến gì không?" Nói xong câu đó hắn có chút khẩn trương, mũi cũng toát ra ít mồ hôi. Dường như là sợ Ngô Hồng Nhi nói ra lời từ chối, Hồ Quốc Đống lập tức còn nói thêm: "Anh rể Hai anh nhờ vào quan hệ kiếm được tờ phiếu xe đạp cho chúng ta, cơ mà đến Tết là quá hạn, cho nên, cho nên anh cảm thấy vẫn nên đặt ngày sớm một chút thì tốt hơn."

Đáy lòng Ngô Hồng Nhi có chút muốn bật cười, Hồ Quốc Đống đây là ngay cả câu nói dối cũng không biết nói, phiếu xe đạp một phiếu khó cầu thậm chí giá cả còn cao hơn bản thân nó, ai có thể để nó tới sắp hết hạn chứ, lại nói cho dù là cuối năm quá thời hạn nếu như mùa xuân sang năm bọn họ tổ chức mà nói cũng không sao.

Thấy Ngô Hồng cúi đầu không nói lời nào, Hồ Quốc Đống liền tiếp tục bảo đảm nói: "Không biết cô đã nói với em hay chưa, chúng ta kết hôn nhà anh lại mua cho cái máy may, đồng hồ và máy ghi âm trước hết cũng không mua, dù sao chúng ta cũng không dùng tới. Chẳng qua nếu em muốn mà nói, cũng có thể mua. Mấy năm nay anh cũng tích cóp được chút tiền riêng, sau này, sau này giao cả cho em giữ." Trên mặt Hồ Quốc Đống đỏ thẫm, tuy rằng ở trong thôn năng lực làm việc của hắn cũng là nổi trội, nhưng là làm sao ở trên việc chung đụng với cô gái đã đính hôn, hắn thật đúng là một tờ giấy trắng đơn thuần.

Trừ chuyện Hồ Quốc Đống có tiền riêng, sau này cũng dự định giao cho cô giữ ra, cái khác Ngô Hồng Nhi đều nghe Hồ Xuân Hoa nói qua rồi, thật ra trước thu hoạch vụ thu Hồ Xuân Hoa đã bắt đầu chạy hai đầu nhà họ Ngô và nhà họ Hồ, chuẩn bị định việc hôn nhân cho hai người. Nhưng là thu hoạch vụ thu đến, mọi người đều bận rộn người ngã ngựa đổ, trong khoảng thời gian ngắn cũng chẳng quan tâm nổi. Bởi vậy thu hoạch vụ thu vừa qua, hơi có một chút thời gian rảnh rỗi, Hồ Quốc Đống lại tới cửa.

Thật ra trong nhà Ngô Hồng Nhi đối với chuyện cuối năm tổ chức cưới xin cho hai người đã đồng ý rồi, thậm chí đã cho Hồ Xuân Hoa lời chắc chắn, hiện tại chỉ là thương lượng một chút đồ lễ hỏi các loại, nhà họ Hồ của cải không tệ, nhà họ Ngô cũng sẽ không dùng công phu sư tử ngoạm giống như là bán con gái, nếu không có biến cố gì lớn có lẽ hai người cuối năm kết hôn cũng là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, bởi vậy bây giờ Hồ Quốc Đống hoàn toàn không cần thiết phải hỏi thêm câu này nữa. Nhưng mà chẳng biết vì sao, Hồ Quốc Đống cứ muốn nghe được một câu trả lời chắc chắn từ trong miệng Ngô Hồng Nhi. Bằng không trong lòng hắn cứ như cái bình đang lắc lư, không yên ổn được.

Thấy mặt hắn tuy rằng đỏ thẫm, nhưng vẫn một bộ tư thế em không cho anh đáp án, anh sẽ kiên quyết không đi, Ngô Hồng Nhi hơi có vẻ bất đắc dĩ trong lòng, thật ra cô đã sớm phát hiện, Hồ Quốc Đống tuy rằng nhìn trông rất thật thà, tính tình cũng rất tốt, nhưng mà lại vô cùng cố chấp. Bởi vậy cô liền mang theo vài phần hờn dỗi và tức giận nói: "Nhìn anh trông đàng hoàng như thế không nghĩ tới anh vậy mà còn giữ tiền riêng."

Lúc này đầu Hồ Quốc Đống cũng sáng bừng, thấy Ngô Hồng Nhi nói như vậy, hắn bèn vội vàng nói: "Sau này tiền giao cả cho em giữ, một đồng anh cũng không giữ lại." Nói xong thấy ven đường không có người, còn run run rẩy rẩy kéo tay Ngô Hồng Nhi lại.

Ngô Hồng Nhi kéo một chút, nhưng là Hồ Quốc Đống lại không buông tay. Hồ Quốc Đống cao lớn cường tráng, tay hắn cũng không ngoại lệ rất lớn, có thể bọc lấy tay Ngô Hồng Nhi hoàn toàn. Có lẽ là bởi vì nguyên nhân quanh năm làm việc nhà nông, nốt chai bên trên rất dày, bởi vì Ngô Hồng Nhi thường giãy dụa một chút, tay hai người liền có chút ma sát. Hai người mới nếm thử tư vị tình cảm chỉ có bởi vì một lần nắm tay đơn giản, trong lòng liền như là giấu một con thỏ nhỏ ‘thịch thịch’ nhảy nhót không ngừng.

Cứ lẳng lặng chờ có tới ba bốn phút như vậy, thấy xa xa có bóng người tới đây, Ngô Hồng Nhi mới hất Hồ Quốc Đống ra như là lửa thiêu mông. Hai người đều giống như là làm chuyện gì xấu, Ngô Hồng Nhi lấy tay gạt gạt tóc bên tai như che giấu, Hồ Quốc Đống cũng mắt liếc lung tung.

"Trời cũng cũng không còn sớm, anh mau mau về đi thôi." Ngô Hồng Nhi cố gắng hết sức làm cho mình có vẻ tự nhiên mà nói.

"Ừ, thế, anh đi đây. Qua một thời gian ngắn nữa anh lại đến." Hồ Quốc Đống nói. Chẳng qua tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng là dưới chân hắn lại vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên là định đợi Ngô Hồng Nhi đi mới đi.

"Được rồi, đi mau đi. Người ở ngoài xa hình như là Vương Lan, em đi nói với cô ấy vài câu." Thấy Ngô Hồng Nhi nói như vậy, Hồ Quốc Đống mới vô cùng lưu luyến không rời mà lên xe rời đi.

Thấy Hồ Quốc Đống đi xa rồi, Ngô Hồng Nhi liền vội vàng như bởi vì nhìn thấy Vương Lan đi tới nên cô bèn chờ ở một bên.

Sắc mặt Vương Lan có chút tiều tụy, cô vừa sinh con không bao lâu đã phải ra đồng làm việc, tuy rằng hai cụ nhà họ Vương cũng cố sức để cho cô làm chút việc nhẹ nhàng, nhưng là việc đồng áng dù nhẹ nhàng hơn nữa cũng chẳng nhẹ nhàng tới đâu, hiển nhiên cô là có phần thấm mệt rồi.

"Sao sắc mặt kém như vậy?" Trước đây Vương Lan là cô gái hơi có vẻ đẫy đà, mặt cũng là mặt tròn, trên mặt còn có hai cái lúm đồng tiền nông nông, hơn nữa hai bím tóc dày đen nhánh, nhìn là tinh thần phấn chấn mạnh mẽ. Hiện tại có lẽ là bởi vì nguyên nhân sinh con bất tiện, bây giờ đem cắt bím tóc dày của mình tới tận cổ, hiện tại dùng một cái dây buộc tóc buộc lên lỏng lẻo, lộ ra vẻ hơi lộn xộn. Tuy rằng bởi vì mang thai sinh con, vóc người béo hơn trước đây một chút, trên mặt lại hết sức tiều tụy. Nhìn thấy Vương Lan như vậy Ngô Hồng Nhi không khỏi ngẩn ra.

"Không có gì, gần đây hơi mệt một chút." Vương Lan mỉm cười, nhưng là trong nụ cười lại mang theo vài phần chua xót. Vốn cho rằng Đỗ Quân thi đỗ đại học thì sẽ bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của hai người, nhưng là không nghĩ tới cuộc sống bây giờ của cô trái lại càng khó khăn hơn vài phần.

Trước đây Đỗ Quân mặc dù phần lớn thời gian đều ở trong nhà đọc sách, nhưng là ngày mùa ngày màng cũng sẽ giúp một tay, cho dù là đoạn thời gian gần tới cuộc thi hắn không có cách nào ra đồng đó, buổi tối mỗi ngày cô từ ngoài ruộng trở về hắn cũng sẽ rót nước ấm giúp cô, cầm khăn lông bận rộn một phen. Khi đó tuy rằng cũng mệt mỏi, nhưng là chỉ cần thấy được hắn cô sẽ như là có sức lực vô tận. Bây giờ Đỗ Quân đi rồi, trong nhà lại thêm một em bé chưa dứt sữa, mỗi ngày cô vừa phải kiếm công điểm, lại phải chạy về nhà cho con bú sữa, thật là vội đến mức chỉ muốn chia người ra làm hai. Có đôi khi trở về thấy con đói khóc oa oa không ngừng, Vương Lan quả thực hận không thể mình cũng khóc theo một trận.

Vừa rồi trùng hợp đi ngang qua nhìn thấy Ngô Hồng Nhi và Hồ Quốc Đống, thấy hai người đang nói chuyện ngọt ngọt ngào ngào, đột nhiên Vương Lan cảm thấy hai người đã từng cảm thấy không thích hợp lắm, bây giờ nhìn lại vậy mà vô cùng xứng đôi. Hồ Quốc Đống cao lớn, Ngô Hồng Nhi thanh tú.

"Đôi tình nhân ngọt ngào như vậy có phải ngày tốt đến gần rồi hay không?" Vương Lan nói.

"Ừm, gần gần rồi. Ý của nhà anh ấy là lo công việc vào cuối năm, mẹ tôi cũng đáp ứng rồi." Ngô Hồng Nhi và Vương Lan đã từng là chị em tốt không có gì giấu nhau, nhưng là sau khi Vương Lan kết hôn đã xa cách hơn, chẳng qua loại chuyện này cũng không cần thiết phải giấu diếm.

"Cũng gần gần rồi, qua năm bà cũng đã hai mươi mốt rồi. Vừa rồi nhìn hai người đứng cùng nhau cũng rất không tệ. Hôm nay còn nghe mẹ tôi nói hắn làm việc không cẩu thả chút nào đâu đấy." Nhìn khuôn mặt tươi cười hơi mang vài phần ngượng ngùng của Ngô Hồng Nhi, lại nghĩ tới bộ dáng xoắn xuýt vừa hài lòng vừa tiếc nuối của mẹ cô khi nhắc tới đối tượng của Hồng Nhi, lần đầu tiên Vương Lan có hoài nghi đối với lựa chọn lúc trước của mình, nếu lúc trước không chọn lựa Đỗ Quân có phải cô cũng sẽ không khổ cực như vậy hay không đây.

Hồi đó, trước khi cô và Đỗ Quân xác định quan hệ, trong nhà cũng đang tính toán việc hôn nhân cho cô, khi đó cha cô nhìn trúng một nhân tuyển, nghe nói còn là con trai nhà thôn trưởng thôn bên cạnh, tuy rằng trong nhà là nông dân điển hình, nhưng là của cải giàu có, người cũng thành thật được việc, Vương Lan tuy rằng chưa từng gặp, nhưng cũng có thể đoán được đại khái chính là dạng người như Hồ Quốc Đống đi. Cô vẫn luôn biết, người như vậy mới là nhân tuyển con rể lý tưởng của cha mẹ cô.

"Bây giờ anh rể vẫn tốt chứ, ở trường học hết thảy đều vẫn thuận lợi chứ?" Ngô Hồng Nhi hỏi.

Nghe Ngô Hồng Nhi nói như vậy, Vương Lan mới hồi phục tinh thần lại. Nghĩ tới Đỗ Quân cô đối với ý nghĩ vừa rồi của mình có chút chán ghét cũng có chút xấu hổ, làm sao cô có thể nghĩ như vậy chứ, mặc dù bây giờ cô khó khăn một chút, nhưng là tốt xấu gì cũng không lo ăn uống, Đỗ Quân mới là khó khăn hơn đấy, mỗi tháng chỉ có chút trợ cấp kia, mỗi ngày cũng chỉ có thể cắn dưa muối Ngật Đáp[1]. Lần trước viết thư về hắn còn nói muốn ăn mì sợi mình làm. Ở trong thành phố lớn lại muốn ăn một bát mì sợi vô cùng bình thường, có thể thấy được hiện tại hắn trôi qua gian nan cỡ nào.

[1]Dưa muối Ngật Đáp: Rau cải dùng muối ăn và một số loại gia vị ngâm chua, phơi khô sau khi chưng nấu.

Cho dù khó khăn như vậy, hắn vẫn nghĩ tới sớm đón hai mẹ con bọn họ một chút đấy. Nghĩ đến đây trong nháy mắt Vương Lan đã vứt chút mù mịt kia ra sau đầu, vẻ mặt tươi cười nói: "Hiện tại anh ấy rất tốt, nghe nói không khí học tập trong trường học rất khẩn trương, mọi người học đều là mất ăn mất ngủ. Đỗ Quân nói anh ấy cũng không thể lạc hậu, tranh thủ học thêm chút tri thức, về sau để cho hai mẹ con tôi sống thật tốt."Lúc này nụ cười trên mặt Vương Lan rõ ràng so với nụ cười khổ vừa rồi chân thành hơn rất nhiều, ngay cả vẻ tiều tụy trên mặt tựa hồ cũng giảm đi không ít.

Nhìn thấy Vương Lan như vậy, Ngô Hồng Nhi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cuộc sống của Vương Lan tuy rằng không dễ chịu, nhưng là cũng vẫn vui vẻ, ít nhất Đỗ Quân là một sinh viên đại học rồi, về sau chờ đợi đều là cuộc sống tốt đẹp của hai người.

"Vậy thì tốt quá, có lẽ qua một hai năm nữa anh rể có thể đón bà và con qua hưởng phúc rồi." Ngô Hồng Nhi nói thật lòng thật dạ. Chẳng qua tuy rằng cô mừng cho Vương Lan nhưng không hâm mộ. Cuộc sống như Vương Lan không thích hợp với cô, sống lại một đời cuộc sống cô nghĩ tới cực kỳ đơn giản, không mong đại phú đại quý, nhưng mong bình an khỏe mạnh.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...