Chỉ Muốn Làm Người Đàn Ông Của Em
Chương 103: Phiên ngoại 6: Trạch nam Tô Tiểu Mễ
Cậu nhìn ngoài cửa sổ đang đổ mưa lớn, không biết Nghiêm Ngôn trở về có bị mưa xối ướt . Cậu có nên đem dù cho hắn không, nghĩ đến đây Tô Tiểu Mễ nhìn sang màn hình TV lập tức bị diễn xuất của nam nữ thu hút, ngay thời điểm mấu chốt. Tô Tiểu Mễ bị mâu thuẫn giằn vặt khiến cho rối rắm, rốt cuộc nên đi hay không nhỉ?
Tô Tiểu Mễ luôn là người vì mấy chuyện nhàm chán mà phiền não
Lúc này cậu bỗng nghiên nghe được tiếng động chìa khóa tra vào ổ, dùng tốc độ thật nhanh rời khỏi ghế salong, tắt TV, đem đồ ăn vặt giấu ra phía sau, tay cầm dù đứng ở cửa giả bộ như muốn ra ngoài, đụng phải Nghiêm Ngôn vừa mở cửa, Tô Tiểu Mễ lo lắng nhìn Nghiêm Ngôn: “Có ướt chỗ nào hay không? Sao lại cứ thế trở về, không chờ em đưa dù đến. Em tính đưa dù đến cho anh đây, nếu anh ngã bệnh, cái nhà này phải làm sao bây giờ, còn em phải làm sao bây giờ?”
Mắt Nghiêm Ngôn liếc cũng không thèm liếc Tô Tiểu Mễ đi thẳng vào phòng, Tô Tiểu Mễ hấp tấp chạy đi lấy khăn lông, hai tay cung kính dâng lên: “Hoàng đế, mời dùng. Dĩ nhiên nếu như ngài còn muốn dùng những thứ khác, giả như thân thể của thần chẳng hạn, ngài cứ tùy ý đoạt lấy, không cần để ý cảm nhận của thần đâu” Tô Tiểu Mễ hướng Nghiêm Ngôn nháy mắt mời gọi.
“Anh đã nói bao nhiều lần, em đó, đừng tối ngày xem mấy phim truyền hình nhiều quá”
“Người ta cảm thấy nhàm chán mà, mỗi ngày anh đều ra ngoài làm việc, em ở lại trong căn nhà lạnh lẽo không chỗ nương tựa, mảnh lá cô đơn lẻ loi, chỉ có mỗi sở thích này, anh nói xem em phải làm gì, anh nói đi, nói đi a”
“Ngày mai đến công ty anh làm việc”
“Đừng a, em là trạch nam, ra ngoài em sợ lắm, nơi đó có rất nhiều người”
“Sợ cái rắm, cả ngày hết ăn lại nằm, em nhìn lại mình đi, 6h chiều còn mặt quần lót qua lại trong phòng, có cảm thấy thẹn chút nào không”
Tô Tiểu Mễ bĩu môi: “Dù sao chút nữa cũng phải cởi, bây giờ mặc làm gì, thật phiền phức”
“Thế những thứ đồ ăn vặt kia, ăn rồi cũng phải thải ra, em còn ăn làm gì”
Thấy Nghiêm Ngôn kiên quyết không nhường bước, Tô Tiểu Mễ dùng dư quang nhìn màn TV một chút, nhỏ giọng lầm bầm: “Nam nữ chính còn chưa hòa hợp mà” Mới nói xong liền bị khăn lông Nghiêm Ngôn ném tới chụp lên người. Nghiêm Ngôn đi vào phòng tắm, Tô Tiểu Mễ ngoan ngoãn đi theo phía sau, cởi xuống quần con: “Chờ em một chút, em tắm cùng anh”
Rất nhanh trong phòng tắm liền truyền đến giọng nói nũng nịu của Tô Tiểu Mễ: “Lão gia, ngài nhìn nơi nào đó? Không nên, không nên như vậy, ở lại sẽ bị phu nhân phát hiện, lão gia ~”
Hai người đã sống chung nhiều năm, buổi tối mỗi ngày Tô Tiểu Mễ đều đem Nghiêm Ngôn ôm thật chặt: “Ngôn~ em muốn kể lại câu chuyện tình yêu của chúng ta thêm lần nữa, vĩnh viễn không bao giờ ngán”
“Lại muốn anh nghe em nói dài dòng nữa? Thôi được rồi”
“Cái gì nha, có lúc nào em nói dài dòng chứ”
“Ngay cả lúc ngủ say nói mớ cũng dài dòng”
“Nhưng anh không phải vẫn rất yêu em đó sao” Tô Tiểu Mễ đắc ý ngời ngời.
“Em mau ngủ đi” Dụ dỗ xong Nghiêm Ngôn ở trên trán Tô Tiểu Mễ in xuống một nụ hôn dịu dàng, Tô Tiểu Mễ ngẩng đầu, dùng ngón tay chỉ vào má rồi đến môi mình, chu chu nói: “Nơi này, nơi này cũng muốn”
Nghiêm Ngôn dùng sức vỗ một cái vào đầu Tô Tiểu Mễ: ” Ông đây bảo em đi ngủ”
Lúc này Tô Tiểu Mễ mới chịu an tĩnh, đã nói người như Tô Tiểu Mễ phải dùng bạo lực trấn áp mới hữu hiệu và cũng là cách nhanh nhất. Tô Tiểu Mễ lại len lén liếc trộm giấy hôn thú của hai người được ngay ngắn đặt trên đầu giường, sau đó mới ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Rạng sáng ngày thứ hai, Tô Tiểu Mễ mệt mỏi nằm lì trên giường, đã lâu rồi cậu chưa từng dậy sớm như vậy, kéo chăn che lên đầu, năn nỉ Nghiêm Ngôn: “Ông xã tốt bụng, cho em ngủ thêm năm phút nữa đi, chỉ cần năm phút là đủ”
Nghiêm Ngôn đưa tay vào trong chăn nắm lấy cổ chân Tô Tiểu Mễ kéo ra: “Đứng lên ngay cho anh”
Mới kéo được Tô Tiểu Mễ ra ngoài chăn, cậu lại mân mê cái mông chui trở lại trong chăn: “Thật mệt mỏi, ba phút, ba phút là đủ, em nhất định sẽ ………”
“Không dậy đúng không” Nghiêm Ngôn không nói nhiều ôm ngang Tô Tiểu Mễ đi ra ngoài, đem cậu đặt trên bệ rửa mặt, Tô Tiểu Mễ vẫn còn mê ngủ mơ mơ màng màng như ăn phải nhuyễn cốt tán cả người dựa vào Nghiêm Ngôn, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ. Nghiêm Ngôn tránh sang bên cạnh, Tô Tiểu Mễ lảo đảo một cái Đông Tây gì cũng rõ, cầm lấy kem đánh răng đi về phía phòng nghĩ, lập tức bị Nghiêm Ngôn túm trở lại: “Tất cả đồ ăn vặt anh đã vứt hết rồi”
Tô Tiểu Mễ lập tức trợn tròn đôi mắt, chạy đến kệ đặt riêng đồ ăn vặt đánh giá: “Thật hay giả đây?” Nhìn thấy bảo bối đồ ăn vặt bình yên vô sự nằm ở nơi đó liền thở phào nhẹ nhỏm: “Thật là, Ngôn~~ mới sáng sớm đã dọa em sợ muốn chết.” Ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt không chút thay đổi của Nghiêm Ngôn: “Tỉnh rồi?”
“Tỉnh”
“Vậy thì nhanh chuẩn bị đi” Nghiêm Ngôn quát lớn, cái tên này, một ngày nào đó có thể vì đồ ăn vặt mà giết người cho xem.
Chờ Tô Tiểu Mễ thu xếp xong đám rắc rối thì thời gian đã không còn sớm, nịt chặt giây an toàn, theo Nghiêm Ngôn một đường tới công ty, ngồi trên xe trong lòng cậu vẫn băn khoăn không biết nam nữ chính tiến triển đến giai đoạn nào rồi, vậy mà vừa vào công ty Tô Tiểu Mễ đã hắng cổ họng hô to: “Chú ý, chú ý, vợ ông chủ tới thị sát công tác, cái cô Lô Y Y kia giờ làm việc cắt giũa móng tay, trừ tiền lương của cô đó có tin hay không” Người tối ngày lười nhác đâu ra tư cách nói người khác, Tô Tiểu Mễ mới chuẩn bị tư thế chuẩn bị đi đến mỗi cương vị công tác đốc thúc công việc, đã bị Nghiêm Ngôn nhéo lỗ tai lôi vào phòng làm việc của mình.
Tô Tiểu Mễ xoa xoa lỗ tai đỏ ửng, oan ức mở miệng: “Anh muốn em làm công việc gì, phó tổng tài hay là quản lý ngành?” Nói đến đây Tô Tiểu Mễ lộ ra biểu tình hưng phấn.
Nghiêm Ngôn gọi Lô Y Y vào phòng, chỉ cần cô gái này vừa xuất hiện sẽ không có chuyện gì tốt. Mấy năm qua Tô Tiểu Mễ vô cùng căm thù Lô Y Y, mặc dù không biết từ lúc nào Lô Y Y kia lại cùng mặt hồ ly Âu Dương Giai ở chung một chỗ, nhưng cậu cứ cảm thấy Lô Y Y kia rất hay phóng điện với Nghiêm Ngôn.
Nghe tin Tô Tiểu Mễ đến công ty làm việc, Lô Y Y nhàn nhã nhìn móng tay mới vừa tu bổ, giả vờ ngạc nhiên nói: “Ai dza, sao anh không nói sớm, hiện tại chỉ có chức người dọn dẹp vệ sinh thôi”
“Tại sao chứ, tại sao chứ, tại sao chứ hả, cô có lầm không đó, mở mắt chó cô ra xem tôi là ai, tôi là người của boss các người đấy, tiểu bảo bối, thân ái..v.v..bảo tôi làm vệ sinh á, tôi thấy cô không muốn làm việc nữa thì đúng hơn” Thật không biết xấu hổ.
“Bà đây đã căng mắt ra nhìn, vẫn thấy trước mắt chỉ đứng một con chó” Lô Y Y vẫn nói năng ác độc như xưa.
Tô Tiểu Mễ nhào tới trong ngực Nghiêm Ngôn, trông rất ủy khuất: “Đại nhân ~~ anh nhìn điêu phụ kia xem, cô ta khi dễ em, đại nhân anh hãy làm chủ cho em” Tô Tiểu Mễ ở trên bàn gõ trống như đang lên cơn.
“Cứ định như vậy” Nghiêm Ngôn không đồng tình với Tô Tiểu Mễ, tên này được cưng quá nên hư mất rồi, bất quá tôi nói Nghiêm Ngôn này, là ai cưng chiều cậu ta lên trời vậy?
“Cái gì? Cái gì? Cái gì đó?” Tô Tiểu Mễ không thể tin được lỗ tai mình, liên tục lui về phía sau: “Em là người thân nhất của anh, anh lại bắt em dọn dẹp vệ sinh, anh bảo em làm sao chấp nhận, thật khó chịu, em làm không được, em muốn trở về. Tạm biệt, vĩnh viễn không gặp”
Tô Tiểu Mễ tức giận hùng hổ đi về phía cửa, Nghiêm Ngôn lại mở miệng: “Có tiền lương”
Tô Tiểu Mễ liền đi lui trở về, đổi lại khuôn mặt tươi cười: “Ngôn, thật là, sao không nói sớm, mới vừa rồi em chỉ nói giỡn thôi, gần đây đầu em hơi căng thẳng”
“Nếu em ăn ít lại sẽ không có chuyện gì”
“Trừ tiền lương còn có phần thưởng gì không?”
“Đừng có lòng tham không đáy”
“Em muốn phần thưởng!”
“Không được”
“Em muốn phần thưởng!”
“Không được”
“Em muốn phần thưởng!”
“Mẹ nó, em muốn thưởng cái gì”
“Khen em đẹp đi, hôn hôn em nữa”
“Anh không làm được”
“Từ trước đến nay anh chưa lần nào khen em đẹp cả”
“Em vốn không đẹp”
“Ngôn, nói chuyện với anh lúc nào cũng vậy, em mà không đẹp trai á, chỉ cần em tỉa tót cho đôi mắt thêm sương mù huyền ảo, em cảm thấy bản thân cũng khá giống Kim Thành Vũ ”
“Anh không muốn lại tiếp tục đề tài này”
Nghiêm Ngôn phất tay một cái, Lô Y Y nhéo lỗ tai Tô Tiểu Mễ kéo ra ngoài cửa, đưa cho cậu một cây chổi: “Mau quét sạch sẽ nơi đây, còn nữa, Tô Tiểu Mễ, tôi nói cậu hay, cậu còn dám vũ nhục thần tượng Kim Thành Vũ của tôi lần nào nữa, tôi sẽ. . . .” Lô Y Y làm động tác hung ác như băm thức ăn, Tô Tiểu Mễ bị dọa lui lại một bước, che lại bảo bối của mình.