Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 5: Khó chịu ư? cảm thấy có lỗi?


Chương trước Chương tiếp

Chẳng hiểu tại sao nhưng cái câu nói "Là vì người tôi thích cũng thi trường này" cứ bám đuôi theo tôi từ nãy đến giờ. Aizzz không thể ngủ được. Mỗi khi nhớ lại cái bản mặt thờ ơ rồi hất tay tôi đi một mạch vào phòng của hắn (mình nghĩ thay thành hắn có vẻ hay hơn) sau khi quẳng cho tôi một câu tỉnh queo như vậy là tôi muốn vùng lên cào cấu hắn rồi. Tôi trằn trọc cả đêm, lăn qua lăn lại nhưng không thể nào vất được cái câu nói đó ra khỏi đầu mình. Hạ à! Mày điên rồi, điên thật rồi, tại sao chỉ vì một câu nói mà mày để tâm đến như vậy. Ôi mạ ơi sao cứ mỗi lần tôi nhắm mắt lại thì cái khuôn mặt điển trai ấy lại xuất hiện cơ chứ? Nó cứ bay lởn vởn, bay qua bay lại trong đầu tôi, cốt là muốn chọc tức tôi đây mà. Tỉnh lại đi Hạ ơi, tôi tự tát mình mấy cái. Chắc hẳn vì tôi quá tức giận chuyện hắn thi đậu vào trường nên mới vậy thôi. Ngoan nào ngủ đi. Lộn tới lộn lui tới nỗi suýt té từ trên giường xuống đất cuối cùng tôi cũng đã có thể tìm lại được giấc ngủ mà tôi mong chờ. Nhưng cả trong mơ mà sao hắn cũng không tha cho tôi. Why?

"Reng reng... Đí đồ đí đồ... banana... pla bla" Cái chuông báo thức Minion chết tiệt. Im coi cho chị mày ngủ.

"Dậy đi con gái, hôm nay là ngày đầu đến trường sau 3 tháng hè. Hãy phấn chấn lên!" - Bố tôi không biết từ cái xó xỉnh nào nhảy bổ vào phòng tôi, lay lay tôi mạnh đến nổi như muốn mắt tôi bay ra ngoài.

"Vầng" - Tôi há to miệng ngáp một cái, rồi đưa tay gãi gãi đầu tóc bù xù, dụi dụi đôi mắt toàn ghèn. Nhìn tôi chả khác gì yêu quái lúc mới ngủ dậy.

"Ôi mồm con hôi quá! Mau đi đánh răng đi! Go go" - Bố tôi đưa tay bịt mũi lại, dùng chân đá tôi một phát bay ra khỏi phòng. Chả biết hôm nay bố tôi có ăn lộn cái gì không mà năng động thế không biết?

Omomatic! Mới sáng ra đã gặp oan gia. Sao mà hắn lúc nào cũng hoàn hảo như thế! Bravo, perfect! Tôi thầm khinh bỉ trong lòng. Ặc sao hôm nay tôi lại thích đi săm soi như vậy cơ chứ? Chả giống tôi tẹo nào. Hay là dư âm tối qua nhỉ? Cấm nghĩ bậy, tôi lấy tay tự vả vào mặt mình một cái chát, nhưng không ngỡ lại lỡ tay vả quá mạnh, úi da tôi đưa tay xoa xoa má, xui xẻo. Hắn nhíu mày nhìn tôi, nhưng vài giây sau thì liền phớt lờ bỏ đi. Đáng ghét! Tôi cầm tuýt kem đánh răng tưởng tượng đó là hắn mà bóp mà cấu mà xé, bóp cho mi lòi ruột luôn, gừ.

Đi đến bàn ăn, wow là món trứng ốp lết mà tôi yêu thích đây mà. Ha ha coi như sáng nay không quá xúi quẩy. Tôi ngồi vào vị trí cũ, kế bên hắn, khó chịu, nhưng tôi mặc kệ, đây sẽ không quan tâm đâu.

"Itadakimasu, mời cả nhà ăn cơm" - Tôi vui vẻ cuối xuống ăn ngấu nghiến, ngon quá đi. Đồ ăn mẹ tôi nấu là ngon nhất.

"Mời bố, mời mẹ, mời CHỊ ăn cơm" - Hắn ta không biết cố tình hay cố ý nhấn mạnh từ chị, muốn dằn mặt hả? Chị đây don't care nhé!

"Ừm các con ăn đi rồi còn đi học. Anh cũng ăn đi rồi còn đi làm nữa" - Mẹ tôi dịu dàng nhìn mọi người, bỗng mẹ cầm tay phải của hắn lên nhăn mặt hỏi "Tay con bị làm sao vậy? Sao sưng tấy lên thế?"

"Con không sao đâu mẹ" - Hắn vội rút tay lại.

"Con đừng giấu mẹ, đến cầm đũa con còn cầm không nổi mà" - Mẹ tôi không hài lòng, kéo tay hắn lại. Hắn im lặng không nói gì. Tôi thấy lạ cũng tò mò đưa mắt nhìn thử, đúng là sưng tấy cả lên. Hừ tối qua sau khi chọc giận tôi bị trời phạt nên tông phải đâu đó chứ... khoan khoan hôm qua tôi với hắn đánh nhau, hình như lúc tôi kéo hắn té cùng tôi thì tay hắn có chống mạnh xuống đất, có phải là vì vậy không? Chết rồi không hay rồi, tôi gây họa rồi.

"Được rồi vì lát nữa con còn phải đi học nên mẹ sẽ tha cho con. Nhưng khi đi học về là theo mẹ đi bác sĩ ngay. Bây giờ vào đây mẹ bôi thuốc cho" - Mẹ tôi kiên quyết lôi hắn xềnh xệch từ phòng ăn qua phòng khách. Tôi nhìn theo bóng dáng hai người, cắn chặt đôi đũa trong miệng, thâm tâm thì thầm chửi rủa mình. Chẳng may ánh mắt tôi lại chạm phải ánh mắt của hắn đang liếc nhìn tôi, mắt chạm mắt tạo thành một tia lửa điện như muốn thiêu sống tên tội đồ là tôi.

RENG RENG... chuông điện thoại của bố tôi kêu lên khiến tôi như được giải thoát. Phù phù...

"Alo, cái gì? Đối tác lại đổi ý rồi à? Tôi đã căn dặn anh bao lần rồi là phải cẩn thận một chút. Được rồi đợi tôi một chút, tôi sẽ qua ngay." - Bố tôi tức giận gào rống với cái điện thoại. Vừa cúp máy bố liền áy náy nhìn tôi, rồi tôi có linh cảm xấu rồi. - "Con gái à, bố định hôm nay sẽ chở con và em con đi học. Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên em con bước chân vào cấp 3 nhưng mà cái tên thư kí chết tiệt...con cũng nghe rồi đó nên con hãy giúp bố chở em con đi học nhé!" - Bố tôi cười nịnh bợ.

"Bố à, dù sao nó cũng lớn rồi mà..." - Chưa kịp nói hết câu tôi liền bị ánh mắt long lanh như mèo đi hia của bố làm cho cứng họng - "Được rồi chở, con chở bố đừng dùng ánh mắt đó nhìn con nữa. Ôi nổi hết da gà"

"Chỉ có con mới hiểu được bố. Thôi bố đi đây. Em yêu à anh đi làm nhé!" - Bố tôi hí ha hí hửng tung ta tung tăng chạy một mạch nhanh như chớp, vài giây sau thì biến mất dạng. Nhiều lúc tôi cũng phải tự hỏi rằng bố có thể bớt con nít hơn một chút không? Coi như cái kiếp đen đủi không tha tôi ngày nào rồi.

"Chào mẹ con đi học" - Tôi uể oải dắt xe ro khỏi gara.

"Thưa mẹ con đi" - Hắn đang xỏ giày bằng một tay.

"Hạ à nhớ coi chừng em con đó! Nó đang bị thương" - Kể cả tôi đã ráng vặn hết ga chạy sắp ra đường lớn thì tiếng mẹ tôi vẫn văng vẳng. Mẹ giết con đi.

"À ừm, cái tay... cái tay là do ngày hôm qua.. ừm" - Tôi vừa nuốt nước bọt vừa cố rặn từng từ từng từ một.

"Chị nghĩ sao thì là vậy" - Hắn thờ ơ đáp.

"Vậy thì cho...cho xin..lỗi. Có đau lắm không?" - Tôi khô khan hỏi thăm. Trong lòng khá khó chịu. Tôi đang cảm thấy có lỗi sao?

"Chị nhìn mà còn không biết sao?" - Ặc tôi có chút lòng từ bi hỏi thăm hắn mà hắn lại như vậy à? Hừ chị đây không hỏi nữa. Một ít lòng tốt và một chút tội lỗi đều theo gió bay rồi.

"Này đến trường thì đừng có cho ai biết hai chúng ta là chị em nhá! Nếu không cậu gây họa cái gì thì tôi lại bị vạ lây như năm cấp 1 cấp 2 thì khổ lắm!" - Tôi sực nhớ cẩn thận dặn dò hắn.

"Yên tâm đi, dù gì hai chúng ta cũng có phải chị em ruột thịt gì đâu!"- Hắn càng nói, giọng càng nhỏ. Sao tự nhiên tôi có cảm giác chột dạ. Hắn đang buồn sao? Điên quá hắn mà buồn cái gì? Đã bảo không quan tâm rồi cơ mà.

"Ừm mà này cái lý do hôm qua cậu nói có phải là thật không Chuyện cậu thi vào trường chị í!"- Đệt hình như hết chuyện nói rồi sao tôi lại lôi cái này ra mà nói vậy.

"Ừ. Đúng rồi. Sao vậy chị không tin nữa à? Hay là chị ghen" - Giọng hắn đầy mỉa mai. Tông giọng cao hơn mấy bậc.

Ặc tôi giống bị nói trúng tim đen gắt gao quay đầu lại nhìn chằm chằm nó hét "GHEN CÁI BEEP" . Hình như tôi hơi lố thì phải, mấy người đang đi trên đường đều lũ lượt quay qua nhìn tôi. Khốn khiếp tôi muốn lái xe đạp điện lao bà nó xuống cầu vượt quá đi. Chỉ tiếc là tôi còn yêu đời lắm. Phải tập trung lái xe đừng quan tâm đến nó, tôi niệm thần chú. Hình như tôi nghe trong gió có tiếng cười của hắn.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...