Chị Kế Của Lọ Lem
Chương 15: Kết thúc
Trong phòng bài, hai người đang ngồi đối diện vừa cùng nhau uống trà chiều, vừa thoải mái nói chuyện phiếm. Một người trong đó chính là Melanie.
“Lúc ấy Jaquen tiên sinh yêu cầu tôi trông coi ngọn lửa kì quái kia, tôi thật sự khẩn trương đến nỗi cũng chẳng dám nháy mắt dù chỉ một cái, chỉ sợ sơ ý một chút thì ngọn lửa kia sẽ bị tắt, ai biết đột nhiên cô ấy không báo trước tỉnh lại như vậy, bắt lấy cánh tay của tôi dọa tôi run hết cả lên, mà ngọn lửa kia liền tắt thật.” Đến nay, khi nói đến chuyện đêm đó trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
“Thật ra thì cô cũng may rồi, so với những kinh sợ mà tôi gặp phải chẳng đáng là bao.” Người bạn cùng bàn với cô buông tách hồng trà trên tay xuống, vẻ mặt sầu khổ, cảm khái, “Ít nhất, cô còn không trong lúc khuya khoắt bị một thanh âm kêu rời giường, đến trước một khối đá lớn trong đám phế tích lộn xộn — quả thực tựa như là mộng du mà. Sau đó nâng phiến đá kia lên, một bàn tay đưa ra, tiếp theo một con người chậm rãi từ từ bò ra, đứng thẳng, nhìn cô cười…… Mà trong lòng cô lại rất rõ ràng kỳ thật anh ta đã chết, mà còn đã chết rất nhiều ngày …… Ai, hoàn cảnh lúc đó thật rất khủng bố !!”
“Nghe nói lúc ấy anh nói với Isaac thiếu gia vừa sống lại thế này : ‘Em họ, tôi biết tình cảm anh em giữa chúng ta rất tốt, nhưng cậu cũng không cần phải nặng tình nặng nghĩa như vậy, đã chết còn đến thăm tôi, tôi thật sự là, thật sự là quá cảm động……’ sau đó liền ngất đi thôi?”
“A a a, đừng nhắc tới chuyện đó, xin đừng nhắc lại, thật sự là quá mất mặt ! Nhưng mà, tôi dám nói, nếu là người khác thì phản ứng cũng không kém thế này lắm đâu……” Người đang oa oa kêu to này không cần phải nói, tất nhiên chính là anh họ của Isaac – Eric.
Melanie nở nụ cười,“Được rồi, không cười anh nữa. Mặc kệ nói như thế nào thì hai người bọn họ có thể sống lại đã là tin tức tốt nhất. Dù có bị kinh sợ lớn hơn cũng hoàn toàn đáng giá.
“Đúng vậy……” Eric cảm khái một câu, cầm lấy lọ đường bên cạnh nói,“Melanie tiểu thư thâm mến, lại thêm khối đường chứ?”
“Được, cám ơn.”
Thìa cùng tách nhẹ nhàng đụng chạm một chút, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Tựa như nụ cười của cô và anh lúc này, tốt đẹp không có chút vẻ lo lắng.
Mà bên cửa sổ một căn phòng của lầu hai tòa thành, Sriranda đang chống cằm nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, vẻ mặt của cô nhu hòa như gió xuân.
“Suy nghĩ cái gì?” Một đôi tay đem áo khoác khoác lên bả vai của cô, sau đó thuận thế ôm cô, ghé đầu cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Em đang suy nghĩ……” Trong con ngươi lưu động của Sriranda chứa đầy ý cười,“Giống như đời trước của anh là Apollo, em sẽ không phải là Daphne đâu?”
Chân mày thiếu niên bên cạnh cau lại, vẻ mặt có chút ngưng trọng : “Em thực để ý chuyện này sao?”
“Nói giỡn thôi, đừng khẩn trương như vậy mà.” Sriranda cười khẽ rời khỏi tay anh, xoay người trở về phòng.
“Sriranda!”
Cô quay đầu, thấy Isaac tựa vào cửa sổ, hai tay hoàn ngực, ngưng mắt mỉm cười với cô,“Hiện tại, anh có thể vô cùng minh xác nói cho em câu trả lời.”
Sriranda nhướn lông mày lên, cảm thấy hứng thú chờ đợi câu trả lời của anh.
Isaac đi tới nắm hai tay của cô, nói : “Nhìn này, anh chạm đến em, em cũng không có bốc hơi tan biến. Bởi vậy, anh không phải Apollo, và em cũng chẳng phải Daphne gì. Chúng ta chính là chúng ta — Isaac · Vera, và Sriranda · Cameron, hai nhân loại bình thường, hạnh phúc yêu thương lẫn nhau. Không hơn.”
Tầm mắt của Sriranda nhìn vào chỗ hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, lại dời về phía cánh tay, sau đó hướng lên trên nhìn thấy cái cằm xinh đẹp, đến đôi môi mềm mại, cuối cùng là ánh mắt, ánh mắt xanh biếc kia như hồ nước trong, sáng rọi không tì vết.
Trong lòng nhất thời giống như bị cái gì mơn trớn, xoa dịu không còn chút khuất mắc.
Cô tiến đến, tựa đầu vào trên vai anh. Người này đang ở trước mặt cô, ở trong tim cô, chân thật tồn tại, chạm được da thịt, cảm giác được hô hấp, cái ôm ấm áp, không bao giờ sẽ biến mất nữa.
Nghĩ đến đây liền cảm thấy vô luận cái gì cũng có thể tiêu tan. Những chuyện của kiếp trước, tất cả đều không quan trọng, chỉ có giờ này khắc này, cô phải nắm bắt thật chặt, không cho hạnh phúc khó có được này lại trốn lần nữa.
Cho nên, Daphne một chút cũng không quan trọng.
Isaac nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, ôn nhu nói : “Anh biết em đang kiêng kị cái gì, cũng biết em luôn luôn không có cảm giác an toàn, cũng không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng, em nhất định phải tin tưởng anh. Bởi vì, trên thế giới này, người thân nhân thân thuộc nhất của em đã biến thành anh, cũng như vậy, với anh mà nói, em cũng là người quan trọng nhất, tương lai còn rất rất dài, chúng ta còn mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm phải cùng nhau vượt qua. Bởi vậy, nhất định phải tin tưởng lẫn nhau. Sriranda, em phải có lòng tin với anh, có lòng tin đối với chính mình, đối với tương lai của chúng ta, lại càng phải có lòng tin. Chúng ta tuyệt đối không phải Apollo và Daphne, bởi vì……”
Sriranda ngẩng đầu, nhìn thấy trong ánh mắt của anh có nhu tình mềm mại hơn cả xuân thủy, mà nhu tình kia lại chỉ vì một người là cô mà tồn tại : “Bởi vì năm đó Apollo sở dĩ sẽ yêu Daphne, nói thẳng thừng là vì anh ta bị Cupid hãm hại, nói cách khác, cũng không phải anh ta thật sự tự nảy sinh tình cảm đối với Daphne, mà là do trúng ma tên, thân bất do kỷ. Nhưng, anh đối với em không như vậy, chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, vô số vô số chi tiết, từng cái từng cái tụ tập lại một chỗ mới có ngày hôm nay. Tên của Cupid chỉ là một cái chớp mắt, mà chúng ta,” Nói tới đây, Isaac kéo tay cô đặt lên đấy một nụ hôn, lưu luyến nói ra nửa câu sau,“…… Cũng đã rất nhiều rất nhiều năm.”
Rất nhiều rất nhiều năm.
Bọn họ quen biết, chung sống, chia lìa, lại lần nữa ở chung một chỗ.
Dưới con mắt người đời là ràng buộc quá sâu, tình duyên quá nặng. Bởi vậy đi qua một vòng tròn lớn vẫn trốn không thoát, bị buộc chặt cùng một chỗ.
Nhưng mà, chỉ có đương sự mới biết được phần duyên phận kia kỳ thật nông cạn bao nhiêu, mỏng đến nhiều lần có khả năng sẽ vỡ nát tan tành, nếu không phải anh cố chấp, và cô cuối cùng cũng chịu thẳng thắn, thật không biết còn có thể đi đến bước này hay không.
Hốc mắt của Sriranda không thể ức chế đã ươn ướt, mắt thấy cô sẽ khóc thì Isaac đột nhiên cúi đầu, hôn ánh mắt của cô.
Trong lòng run lên một chút, có chút nao núng nhưng cuối cùng cũng không né tránh.
Nhưng mà sống lưng vẫn cương cứng, không thể áp chế được khẩn trương.
Vì thế, Isaac nhẹ nhàng một tay ôm thắt lưng, một tay nâng cái ót của cô, môi dọc theo đường cong duyên dáng của mí mắt chậm rãi qua lại, hôn lông mi của cô, sau đó, chậm rãi đi xuống, đến môi.
Đang muốn thiếp hợp thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, hai người đồng thời giật mình, kéo giãn khoảng cách nhìn lẫn nhau, đều thấy vẻ mặt của chính mình đang xấu hổ từ trong mắt đối phương.
Sriranda nhịn không được xì một tiếng bật cười, sau đó đẩy anh ra, xoay người đi mở cửa.
Ngoài cửa, chính là Cinderella.
Cô ấy đội chiếc mũ thật to, khoác áo choàng, trong tay còn cầm một chiếc găng tay xuyết những hạt châu nhỏ, bộ dạng này xem ra là muốn đi xa.
Không đợi Sriranda mở miệng, cô ấy đã nói : “Tôi tới là để cáo biệt với cô.”
Trong lòng Sriranda kinh ngạc một chút, buông tay đang nắm cánh cửa để lộ ra một lối vào nói : “Mời vào.”
“Không cần, đứng ở chỗ này nói là được, nói xong tôi sẽ đi.” Vẻ mặt Cinderella rất bình tĩnh, nhưng trong thanh âm có sự kiên trì, vì thế Sriranda liền buông tha cho ý tưởng mời cô ấy vào nhà, nói : “Được rồi. Cô là…… Phải về Maya sao?”
“Ừm.”
“Một mình trở về?”
Cinderella mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc dài. Chỉ ngắn ngủn mấy ngày mà cô ấy đã trở nên rất gầy, đuôi lông mày khóe mắt đã không còn thấy dịu dàng, lưu lại chỉ là mệt mỏi nhàn nhạt sau khi trải qua tang thương, nhưng, ánh mắt lại trở nên kiên định hơn rất nhiều so với trước kia, khi nhìn người cũng không còn nhát gan trốn tránh : “Nếu cô muốn hỏi tôi là Haera có cùng đi với tôi hay không, như vậy tôi trả lời với cô là — không.”
Cô ấy nói thoải mái như thế, ngược lại làm cho Sriranda cảm thấy có chút khó xử, trong lúc nhất thời không biết đáp lại thế nào.
May mà cô ấy lại nói tiếp : “Nhưng mà cũng không có vấn đề gì, có một đoàn kỵ sĩ cùng bọn người hầu cũng trở về với tôi, sẽ không tịch mịch .”
“Cô…… Nghĩ tới sau này phải làm thế nào chưa?”
“Đương nhiên. Tôi muốn làm một Vương phi tốt.” Ánh mắt Cinderella bắt đầu lòe lòe tỏa sáng,“Tuy rằng hôn nhân của tôi đã thành cái dạng này, nhưng ít nhất, tôi có thể hoàn thành tốt nghĩa vụ của một Vương phi : Tôi muốn làm cho Maya đại lục vĩnh viễn an bình, không phải chịu khốn khổ do chiến tranh, muốn đi thăm những đứa nhỏ trong cô nhi viện, còn có những con dân thống khổ vì bệnh tật…… Đương nhiên, còn có cha tôi, tôi muốn ông ấy sẽ có những ngày tuổi già thực hạnh phúc.”
Sriranda đứng trước mặt cô, chậm rãi nói : “Cinderella, cô thay đổi……”
“Đúng vậy, bởi vì tôi trưởng thành. Trước kia cô có nói qua với tôi, mọi người đều phải lớn lên , không có khả năng làm đứa trẻ cả đời. Trong cuộc hôn nhân này là do tự mình tôi lựa chọn, bởi vậy, tự tôi phải gánh vác hậu quả của nó. Tôi sẽ không trốn tránh .” Nói tới đây, cô ấy lại mỉm cười với cô lần nữa.
Vì thế Sriranda đáp lại cho cô một cái tươi cười : “Thẳng thắn mà nói, cô có thể nghĩ như vậy, tôi thật vui mừng…..”
“Cám ơn.” Cinderella nói xong, vỗ vỗ tay liền có hai người hầu nâng kính Medusha xuất hiện ở ngoài cửa,“Ngoài việc từ giả với cô, tôi đến đây còn có một việc khác, chính là đem mặt gương này trả lại cho cô. Những thứ thuộc về mình nên do mình bảo quản mới tốt.”
Sriranda lui lại nhường đường cho bọn họ nâng gương đi vào, đến khi bọn họ tay không đi ra thì Cinderella mới nói tiếp : “Tốt rồi, tâm nguyện cuối cùng cũng đã làm xong, tôi thật sự phải đi . Ưm…… Tôi nghĩ cô rất nhanh sẽ trở về Maya, bởi vậy tôi cũng sẽ không đa lễ với cô , đến lúc đó gặp lại đi.”
“Gặp lại.” Sriranda nhìn cô xoay người rời đi từng bước một càng xa.
Cô gái này, là em gái trên danh nghĩa của cô, tuy rằng cô chưa từng xem cô ấy là đối thủ, nhưng không thể không nói, rất nhiều lúc cô cảm thấy tình cảnh giữa các cô thật kỳ lạ. Cô chưa bao giờ thích cô ấy, nhưng cũng không chán ghét, thậm chí lúc này, nghĩ cô ấy cứ lẻ loi một mình rời đi như vậy thì trong lòng cô lại mơ hồ cảm thấy bi thương. Nhưng mà may mắn, cô ấy còn có thần thủ hộ.
Nghĩ đến đây, Sriranda liền hô lên : “Thuận buồm xuôi gió, cũng thay tôi hỏi thăm Hugo.”
Bước chân của Cinderella ngừng một chút, bởi vì Cinderella đưa lưng về phía cô nên cô không thấy được vẻ mặt của cô ấy lúc này, nếu Sriranda thấy sẽ phát hiện trong mắt Cinderella có nồng đậm bi thương, nhưng quật cường ngăn lại, nhẹ nhàng nói : “Cám ơn. Hugo là thần thủ hộ của tôi, anh ta sẽ vĩnh viễn bảo hộ làm bạn với tôi cả đời, bởi vậy, về sau anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa.”
Sau khi Cinderella nói xong câu đó liền túm nhanh áo choàng đi xuống lầu, dưới sự hộ tống của kỵ sĩ hoàng gia đi đến trước xe ngựa. Ánh mặt trời tháng năm sáng rỡ tựa như kim sa khoác trên người cô, ấm áp phảng phất như sẽ phải hòa tan.
“Chỉ cần có ánh mặt trời chiếu đến người cô, cô sẽ mãi đắm chìm trong lời chúc phúc cuối cùng của tôi, sẽ không cô độc.”
Cô kéo khóe môi lên mỉm cười, mang theo ánh mặt trời lên xe, hài thủy tinh trên chân lòe lòe tỏa ra ánh sáng ngọc, phong hoa tuyệt đại, thanh lệ không thể tả.
Chỉ cần có ánh mặt trời, liền có hy vọng.
Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?
Truyện cổ tích thường nói với ta là : Từ đó về sau, hoàng tử cùng công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi…..
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp