Chỉ Được Yêu Mình Anh

Chương 29: Đàn ông và đàn bà


Chương trước Chương tiếp

Huệ Nhi thả người bồng bềnh trên mặt biển cách thuyền độc mộc vài mét, cười ngọt ngào với Thượng Linh: “Chị à, thật xin lỗi chị quá! Em vừa chợt nhớ ra một việc rất quan trọng phải làm. Em về trước đây, lát nữa sẽ qua đón chị. Chị cứ ở đây một mình ngắm san hô nhé! Với lại dù sao chị cũng không biết chèo thuyền, chắc cũng không dùng nổi hai mái chèo này. Hơn nữa nếu có để trên thuyền, thì cũng có khả năng chị sẽ không cẩn thận làm rơi mất. Chị cứ ở đây tận hưởng, cẩn thận đừng có ngã nhào xuống biển nhé!” Huệ Nhi e thẹn mỉm cười quay người đi, bơi về phía hòn đảo.

Đợi đến khi Huệ Nhi bơi ra xa, Thượng Linh mới rút lại gương mặt lúng túng hoảng hốt. Cô nóng mắt khi nhìn bóng người đang ra sức bơi.

Không ngờ cô nàng lại có thể nghĩ cách này để tống cổ cô ra giữa biển khơi, lại còn khoa trương là mình sẽ bơi về đảo. Cô vừa rồi còn tấm tắc khen ngợi kĩ năng diễn xuất của cô nàng đã tiến bộ, nhưng như thế này chẳng phải cô nàng lại làm chuyện ngớ ngẩn rồi sao? Cô chỉ nói là mình không thích bơi, chứ có nói là không biết bơi lúc nào đâu?

Sau khi gia đình bị phá sản, cô luôn sống tại căn nhà gỗ bên bờ biển, có lúc còn ra biển đánh cá cùng nhà thuyền, làm sao lại có thể không biết bơi chứ?

Con bé này cứ quấy rầy cô mãi, liệu có cần dứt khoát một lần cho cô nàng nốc-ao luôn hay không? Thực ra cô cũng thấy tiếc nuối nếu cô nàng nốc-ao. Chẳng biết còn phải chờ đợi bao lâu nữa trên hòn đảo buồn tẻ này, nếu giờ không có cô nàng, có lẽ cô sẽ buồn tẻ đến phát điên mất.

Đúng lúc Thượng Linh xuống biển, hăng say đạp nước lên xuống trên mặt biển thì “mỹ nhân” cũng vừa kết thúc cuộc họp, quyết định cho Huệ Nhi tan biến triệt để trước mặt hai người.

Huệ Nhi tính toán đủ đường nhưng cuối cùng vẫn cứ để lộ sơ hở.

Cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định, Diệp Thố không tìm thấy người, liền ra lệnh cho tất cả người làm trên đảo đi tìm. Ngay sau đó, người cho thuê thuyền đã báo tin, một tiếng trước, hai người đã ra biển.

Không hề có phương án phòng bị nào, Thượng Linh một mình ngồi trên chiếc thuyền độc mộc giữa mặt biển, cũng chẳng có bất kỳ phương thức liên lạc nào cả… Những ý nghĩ ấy cứ cuồn cuộn trong đầu Diệp Thố, ánh mắt anh chằm chằm nhìn Huệ Nhi đang đứng trước mặt, như muốn giết chết cô ta ngay trên bãi.

“Anh, anh Diệp… Anh đừng lo, chị Thượng… chị ấy nói chị ấy biết bơi, còn bảo em về trước không cần lo cho chị ấy… Chị ấy không làm sao đâu!” Cả đời này Huệ Nhi chưa bao giờ thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy, quên sạch sành sanh những lý do và kế hoạch đã chuẩn bị trước: “Thực ra, em, em cũng tự bơi về mà… không nguy hiểm đâu… thật mà…”



Lúc tiếng ca nô vọng đến, Thượng Linh vẫn đang ngâm mình trong làn nước biển, nép dưới bóng râm của con thuyền độc mộc, chắp tay nắm lấy thân thuyền, nhắm mắt hưởng thụ.

Thượng Linh nghe tiếng động cơ liền mở mắt, thấy chiếc ca nô và người trên đó đang lại gần. Ngoài mấy người da đen và Huệ Nhi, còn có một bóng dáng cao ráo vô cùng quen thuộc.

Ông tướng này, không chịu ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn, lại còn đứng tựa người vào lan can nữa. Tay phải của anh vẫn đeo băng, chân trái cũng còn đang bó bột, bộ dạng nhếch nhác như thế mà vẫn đẹp đến nỗi khiến người khác phải ghen tỵ.

Sau khi liếc nhìn không thấy ai trên thuyền độc mộc, Diệp Thố liền bắt đầu cởi dải băng đang đeo trên cổ ra. Thượng Linh đơ người. Không phải anh tưởng cô không biết bơi nên đã rơi xuống biển, chuẩn bị nhảy xuống cứu cô đấy chứ?

Mấy người da đen trên thuyền đã nhảy xuống biển bắt đầu tìm người, Diệp Thố ném đống băng trên cổ đi, xem chừng cũng đang chuẩn bị nhảy xuống.

Thượng Linh vội nắm lấy thân thuyền, nhoài người lên, quơ tay gọi lớn. Rõ là nực cười, người vừa gẫy tay gẫy chân chưa đến một tháng lại muốn lao xuống biển cứu người. Thật chẳng biết nếu lao xuống đó rồi thì ai cứu ai nữa. Cô chịu chẳng thể vác nổi đống thạch cao nặng như vậy.

Thượng Linh hít một hơi thật sâu, lặn xuống nước bơi về phía ca nô. Đến lúc sắp tới gần mới ngoi lên khỏi mặt nước, cười tươi như hoa với hai người đang đờ đẫn dưới ánh mặt trời.

Huệ Nhi đông cứng người, Thượng Linh cố tình lặn dưới nước để cho cô nàng xem.

Mấy người da đen dưới biển bơi lại gần, đỡ cánh tay đưa Thượng Linh lên ca nô. Vừa bước lên đó, những giọt nước trên người cô đã làm ướt hết cả mặt sàn. Thượng Linh nhặt dải băng đeo cổ đưa cho Diệp Thố, định đỡ anh lên xe lăn, nhưng vừa bước đến gần, anh đã kéo cô lại. Anh sa sầm mặt mày, để cô đứng trước tay vịn ca nô quay mặt ra phía biển, sau đó áp người vào lưng cô, cùng lúc đó nhanh chóng tháo cúc áo mình.

Thượng Linh đang lấy làm kỳ lạ vì bị phạt đứng, bỗng cảm thấy vạt áo của người đứng sau dường như đã cởi ra. Làn da ấm áp chạm lên tấm lưng dính sát vào bộ quần áo ướt sũng, thì ra chiếc áo vẫn còn hơi ấm cơ thể anh đã bao bọc lấy thân người cô.

Nói cho hình tượng một chút, lúc này cô chẳng khác gì như đang cuốn chung với anh trong cùng một chiếc áo.

“Đừng cử động!” Thượng Linh định quay người bỗng nghe thấy giọng anh vang lên bên tai, mang theo cả hơi ẩm của gió biển.

Cô nghiêng đầu, đúng lúc hơi thở anh nhấp nhô lên xuống trên gò má, lúc lâu sau anh mới khẽ nói: “Quần áo của em mỏng quá!”

Lúc này cô mới vỡ lẽ. Chiếc áo phông màu trắng của cô mặc đã hoàn toàn biến thành vật trang trí khi ngấm nước biển, bộ quần áo màu hồng nhạt hai mảnh bên trong hiện lên vô cùng rõ nét.

Cô không quan tâm: “Em mặc đồ bơi bên trong, định mặc ra ngoài nhưng sợ bị cháy nắng nên không cởi bộ đồ bên ngoài ra. Vậy bây giờ em cởi ra là được rồi!” Cô thấy sự động chạm gần gũi với A Thố như lúc này còn ngại ngùng hơn so với việc chỉ mặc mỗi bộ đồ bơi.

“Không được!” Anh thốt lên hai tiếng đều đều, tay phải cuộn tròn lấy cô, ôm cô thật chặt vào lòng.

“Tại sao?”

Đợi cả hồi lâu anh vẫn không trả lời, cho đến khi ca nô vào bờ, khi đã bọc kín cô từ trên xuống dưới bằng chiếc khăn người khác mang đến, anh mới thốt lên: “Chỉ có anh, mới được phép nhìn!”

“…”

***

Tối đó, Diệp Thố cho cô biết, An Huệ Nhi sẽ bị tống khứ về, anh sẽ không bao giờ để chuyện như hôm nay xảy ra nữa. Còn A Ảnh và Mễ Mễ, bạn hiền của cô sẽ đến đảo vào ngày mai.

Lúc đó, hai người đang ăn tối dưới ánh nến trong nhà hàng ven biển. Mặt biển xanh biếc ban ngày giờ đây đã biến thành màu đen sâu thẳm dưới màn đêm. Bầu trời mênh mông bát ngát, quay lại nhìn bãi cát, mỗi bàn ăn ngoài trời chỉ được thắp sáng bằng ánh nến yếu ớt trở nên lãng mạn đến vô cùng.

“Sao lại nghĩ đến việc để cả A Ảnh và Mễ Mễ đến đây?”

Anh nhìn cô: “Chẳng phải em luôn kêu là buồn chán hay sao? Anh mong khi ở bên anh, em sẽ không thấy quá nặng nề.”

“Cám ơn anh!” Cô tập trung cắt miếng cá tuna nướng trong đĩa, làm xong cô đổi đĩa để anh ăn cho tiện.

“Không cần phải khách sáo với anh!” Anh chau mày.

“Nên thế thì hơn.” Gương mặt cô bình thản, giọng nói mang hàm ý rất rõ: “Bạn bè với nhau, nên lịch sự thì tốt hơn!”

“Chúng ta không phải là bạn bè.” Anh trầm giọng: “Chỉ là đàn ông và đàn bà, anh không muốn quá độc đoán, nên sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Nhưng em hãy nhớ, anh là người duy nhất em được phép lựa chọn!”

Thượng Linh ngơ ngác, vừa rồi… liệu có thể coi là một lời tỏ tình được không?

Thấy cô không nói gì, anh lại dịu giọng hơn: “Tiểu Linh, chuyện giữa đàn ông và đàn bà, chúng ta cũng đã làm rồi! Em có thấy không thực tế chút nào khi lúc này còn nói với anh hai tiếng “bạn bè” hay không? Giữa chúng ta chỉ có thể xảy ra hai khả năng, một là người qua đường, một là tình nhân. Anh không mong sẽ xảy ra khả năng thứ nhất, nên anh sẽ chờ đợi. Em cứ suy nghĩ kĩ đi!”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...