Lần này khi tỉnh lại, cô phát hiện mình bị ôm vào trong một lồng ngực rộng rãi . Cô tưởng đó chỉ là một giấc mơ, ngay sau đó nhớ lại tất cả.
Ngực của anh ấm áp rộng rãi, nhưng lại không phải là nơi cô có thể tránh gió.
Cô cẩn thận từ trong ngực của anh lui ra, sau đó đứng dậy xuống giường, đi tới cửa sổ sát đất.
Đem rèm cửa sổ kéo ra để lộ một cái khe hở, cô nhìn những tia nắng yếu ớt ở bên ngoài, nhẹ nhàng đốt một điếu thuốc, sau đó khói mù bắt đầu lượn lờ.
Khi cô từ từ hút xong điếu thuốc này thì trời cũng dần dần sáng rõ, cô dập tắt tàn thuốc, đem ném vào trong thùng rác, sau đó quay lại, chuẩn bị đi phòng tắm, tắm rửa một lần. Ai biết vào lúc cô xoay người lại thì cô nhìn thấy người đàn ông vốn dĩ đang ngủ trên giường đó không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang lẳng lặng nhìn cô.
Cô thoáng cứng ngắc một khắc, ngay sau đó cười nói: "Chào buổi sáng."
Mạc Phong nhìn chằm chằm tay của cô: "Cô thực sự hút thuốc."
Mạc Phong vốn không hút thuốc , anh cũng không chịu được mùi khói, cái loại mùi kia... Tô Tranh biết Mạc Phong khẳng định không thích phụ nữ hút thuốc, thậm chí chỉ cần cô nàng có mùi thuốc lá, cho nên Tô Tranh rất thờ ơ cười nói: "Đúng, tôi đã nói với anh rồi."
Mạc Phong nhíu mày, hạ lệnh nói: "Từ bỏ."
Tô Tranh trực tiếp trả lời lại: "Không thể nào."
Mạc Phong nhìn Tô Tranh ngoắc nói: "Cô qua đây."
Tô Tranh nhíu mày không hiểu, Mạc Phong càng thêm không vui, xụ mặt xuống.
Tô Tranh không thể làm gì khác hơn vì vậy đi tới mép giường ngồi xuống, lại thấy Mạc Phong bóp chặt cằm của cô, cúi đầu hôn xuống.
Nói là hôn lên , nhưng không có hôn vào trong miệng , chỉ là ở bên viền môi cô ngửi nhẹ, giống như là muốn dò xét xem có mùi vị gì, quả nhiên anh rất nhanh nhíu chặt lông mày, rất là ghét bỏ nói: "Trên miệng cô tư vị khó ngửi cực kỳ!"
Tô Tranh đưa tay ra, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mơn trớn môi của mình, cười nói: "Tôi cảm thấy mùi vị không tệ."
Mạc Phong có chút cực kỳ tức giận: "Hiện tại, cô đi đánh răng đi."
Tô Tranh không nói hai lời chạy đi rửa mặt, tiện thể tắm tạp một chút, sau khi tất cả chuẩn bị ổn thỏa xong, cô ra ngoài, mặc áo khoác của chính mình, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Mạc Phong nhíu mày hỏi: "Cô định đi đâu?"
Tô Tranh quay đầu lại, nhún vai nói: "Mạc tiên sinh, anh quên ư, bây giờ đã là ban ngày, tôi phải đi đi làm."
Mạc Phong cau mày nói: "Cô quên sao, tôi nói rồi không cho phép cô gọi tôi là Mạc tiên sinh ."
Tô Tranh nghe lời: "Tốt, Mạc Phong, tôi có thể đi làm được chưa?"
Mạc Phong lần này không có phát biểu ý kiến, chưa nói có thể cũng không nói không thể, Tô Tranh cảm thấy đây cũng là chấp nhận, vì vậy xoay người rời đi.