Chỉ Còn Lại Hai Người (Two Alone)

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Quay trở lại giường của mình, anh kéo chăn lên trùm kín cả tai. Trong mấy giây người anh đã ướt đẫm mồ hôi. Nàng đúng là đồ chết tiệt. Toàn thân anh vẫn như có lửa đốt.

Nàng đúng là đồ chết tiệt, tại sao nàng lại phản ứng theo cách đó? Hết sức chân thật. Với không 1 chút e lệ. Với những chiếc hôn của nàng hết sức thoải mái. Ngực nàng hết sức mềm mại.

Anh nghiến chặt răng chống lại những ký ức. Phải chăng anh là 1 thằng ngốc? 1 thằng ngốc? 1 thằng ngốc chết tiệt vì đã không chiếm lấy những gì mà nàng đã hiến dâng 1 cách hết sức dứt khoát.

Nhưng đây chính là điều trở ngại. Nó không phải dứt khoát. Nếu không thì lúc này anh đang nằm giữa cặp đùi mịn màng của nàng thấy vì trong 1 vũng mồ hôi của chính anh. Vẻ đê mê trên mặt nàng đã cho anh biết rằng điều đó có ý nghĩa đối với nàng hơn hẳn 1 nhu cầu sinh lý đơn giản. Nàng gởi gắm vào đó những điều mà anh sẽ không bao giờ có thể nói ra.

Ôi, đáng lẽ anh có thể ấn sâu vào cái thân hình ngọt ngào đầy nữ tính đó và thành công trong việc giúp cho cả 2 cùng hưởng lạc thú. Nhưng anh đã không thể cảm thấy, đó chính là điều nàng muốn. Có lẽ thậm chí đó là điều nàng đáng được hưởng. Anh đã không có được điều đó để dậng tặng. Trái tim anh là 1 sa mạc khô cằn.

Không, tốt hơn nén xúc phạm nàng lúc này và chấm dứt mọi chuyện. Thà làm 1 kẻ thô lỗ lúc này còn hơn là lợi dụng tình thế. Anh vẫn không dấn thân vào các vấn đề dài hạn. Nhất định không thêm nữa. 1 mối liên hệ giữa 2 người sẽ không thể đi tới đâu sau khi họ đã được giải thoát.

Sáng hôm sau mắt của Rusty sưng phồng vì khóc đến nỗi nàng hầu như không thể mở ra được. Với 1 sự cố gắng nàng mới nạy được mí mắt ra và nhận thấy cái giường kia đã trống trơn. Các tấm chăn đã được vuốt lại ngay ngắn.

Tốt. Anh sẽ không nhận thấy đôi mắt húp của nàng cho tới lúc nàng có thể rửa sạch bằng nước lạnh. Sự yếu đuối của nàng đêm hôm qua làm nàng tức giận với chính mình. 1 cách vô lý, tiếng sói tru đã làm nàng hoảng sợ. Chúng là hiện thân của tất cả những mối đe dọa đang vây quanh nàng khiến cho tình thế bấp bênh của nàng trở nên đích thực.

Vì 1 lý do không sao giải thich được, nỗi khủng khiếp của nàng đã biến thành sự khao khát, Cooper đã đáp ứng lại. Rồi đến phiên nàng. Cảm ơn thượng đế vì anh đã tỉnh ngộ trước khi sự việc nghiêm trọng xảy ra.

Rusty chỉ ước mong rằng nàng là người đầu tiên tỉnh ngộ. Chắc hẳn anh đã tưởng lầm nàng muốn chính anh - trong lúc thật ra nàng muốn 1 người nào đó. Anh chỉ là kẻ tình cờ ở đây. Nếu anh tưởng gì khác, anh sẽ lầm lẫn 1 cách trầm trọng.

Bắt chước anh nàng sắp xếp lại giường - đừng bao giờ để cho ai có thể nói rằng anh là 2 kẻ sống sót tự cao tự đại - rồi nàng đi tới chậu rửa và bơm đủ nước để rửa sạch mặt và đánh răng. Nàng mặc lại chiếc quần nàng đã mặc ngày hôm qua. Nhưng thay 1 chiếc sơ mi mới bằng vải len. Nàng chải tóc và buộc lại phía sau bằng 1 sợi dây giày. Chính khi nàng kéo tóc lên nàng mới nhận ra minh đang di chuyển mà không cần tới đôi nạng. Chân của nàng chỉ còn hơi đau. Những mũi khâu của Cooper không được đẹp lắm nhưng đã giúp nàng lành vết thương.

Không muốn cảm thấy bất cứ ơn nghĩa nào đối với anh, nàng bước tới lò lửa và châm thêm củi vào lò. Nàng đổ nước ấm và vừa bỏ mấy muỗng cà phê vào vừa buồn rầu nghĩ đến máy cà phê tự động có cả bộ phận đo thời gian mà nàng vẫn để sẵn trong bếp ở nhà.

Cố nén nỗi nhớ nhà, nàng bắt đầu làm 1 bữa điểm tâm bằng bột lúa mạch. Đọc những lời chỉ dẩn bên hông các hộp hình trụ mà nàng đã tìm thấy trong số thực phẩm, nàng thích thú khám phá ra rằng bột lúa mạch không cần những cách thức nấu nướng gì khác ngoai cách trộn nó với nước sôi theo đúng tỷ lệ.

Rủi ro thấy sự phỏng đoán của nàng đã không thành.

Cooper chợt giậm mạnh chân bước vào và không hề mở đầu hỏi ngay:

- Cô đã làm điểm tâm chưa?

Không quá tử tế, nàng trả lời:

- Rồi. Anh ngồi xuống đi.

Nàng muốn dọn cho anh 1 tô súp bột lúa mạch thật nóng như cảnh quảng cáo trên truyền hình. Thay vì vậy, khi nàng dở nắp bình lên, nàng chỉ trong thấy 1 chất nhờn với màu sắc và độ đặc như bêtông trộn nhưng vón cục hơn. Mất tinh thần, nhưng quyết tâm không để lộ rõ, nàng khuỳnh vai và xới ra 2 thìa đầy. Khi nàng đổ vào bát, chúng lăn xuống đáy như chì. Nàng bưng 2 cái bát tới bàn, đặt lên tấm ván xù xì với vẻ hết sức khinh thị, và ngối xuống ghế trước mặt anh:

- Cà phê? - anh hỏi.

Nàng cắn môi trong cơn thảng thốt, nhưng đứng lên, rót cà phê và trở về bàn không nói 1 tiếng nào. Nàng để cho ngôn ngữ của cơ thể nàng nói lên nỗi căm ghét của nàng đối với thái độ trịch thượng của anh.

Anh khều lên 1 miếng bột lúa mạch và vừa lượng sức nặng của nó trong cái thìa vừa nhìn nàng 1 cách ngờ vực. Nàng lặng lẽ thách thức anh nói bất cứ 1 lời xúc phạm nào về món bột lúa mạch của nàng. Nhưng anh chỉ bỏ miếng bột vào miệng.

Như thể chỉ dẫn anh về cách xử sự, Rusty lấy cho nàng 1 miếng. Nàng suýt phải phun ra ngoài. Thay vì vậy, biết anh đang quan sát nàng với đôi mắt sắc bén, nàng cố gắng nhai. Miếng bột dường như phình ra thay vì nhỏ lại. Cuối cùng nàng không còn cách nào khác hơn là nuốt chửng nó. nhất định dạ dày của nàng sẽ tưởng nàng đang ăn phải 1 quả bóng golf. Nàng nốc tiếp 1 hớp cà phê nóng hổi.

Cooper vừa gõ thìa vào bát vừa hỏi:

- Có phải đây là thứ tốt nhất cô có thể làm?

Rusty chỉ muốn trả đũa lại bắng cách hỏi "có phải đêm hôm qua là thứ tốt nhất anh có thể làm?" nhưng nàng suy luận rằng sỉ nhục như thế về khả năng làm tình của 1 người đàn ông rất có thể là lý do bào chữa được cho tội sát nhân, cho nên nàng sáng suốt bảo:

- Ở nhà tôi không thường nấu nướng.

- Chắc là cô quá bận rộn với việc chuyển hết nhà hàng sang trọng này đến nhà hàng khác.

- Vâng.

Với bộ mặt khủng khiếp, anh ráng nuốt 1 miếng bột khác.

- Đây không phải là thứ bột đã được trộn trước với muối và đuờng đóng trong các bao gói xinh xắn có hình con gấu hoặc con thỏ nhồi bông bên trên, đây là loại bột nguyên chất. Lần sau cô hãy cho thêm 1 chút muối vào nước. Chỉ dùng khoảng nửa số bột, rồi rắc đường lên trên. Nhưng đừng qua nhiều. Chúng ta cần phải hạn chế lương thực.

- Nếu anh qua rành nấu nướng như thế, huynh trưởng hướng đạo, tại sao anh không tự làm lấy? - nàng hỏi 1 cách dịu ngọt.

Anh gạt cái bát qua 1 bên và tựa cánh tay lên bàn.

- Bởi vì toi đã phải đi săn, đi câu rồi đốn củi. Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại thì nấu nướng xem bộ dễ hơn nhiều. Cô muốn hoán đổi không? Hay là cô dịnh bắt tôi làm tất cả công việc trong lúc cô quanh quẩn hết nằm lại ngồi và quan sát móng tay của cô mọc lại?

Trong chớp mắt với tiếng gỗ cào trên gỗ, Rusty đã bật lên khỏi ghế và nghiêng người qua bàn.

- Tôi không lưu tâm đến chuyện san sẻ công việc và anh thừa biết điều đó mà. Chuyện tôi thực sự lưu tâm là tôi đã cố gắng hết sức mà vẫn bị anh chỉ trích.

- Nếu đây là dấu hiệu về những cố gắng hết sức của cô thì chúng ta sẽ chết vì đói trong vòng 1 tuần.

- Tôi sẽ học tập cho tốt hơn - nàng gào lên.

- Tôi e sẽ là quá muộn.

- Ồ!

Nàng quay ngoắt người đi và với động tác đó chiếc áo bằng vải len mà nàng đã không cài nút chợt banh ra.

- Gì thế?

Với tay vào bên trong chiếc sơ mi đã mở, anh kéo quai áo lót của nàng xuống.

Rusty theo hướng mắt của anh xuống khoảng da khác màu ở phần trên của ngực nàng. Nàng nhìn vào vết bầm tròn rồi ngước mắt lên nhìn anh.

- Đó là nơi anh… hôn…

Không thể nói tiệp, nàng phải dùng tay để diễn tả mãi sau nàng mới ấp úng, tiếp:

- Đêm qua.

Cooper liền giật bàn tay lại, với cảm giác phạm tội như Adam khi bị bắt quả tang ăn thử trái cấm. Rusty có thể cảm thấy nóng bừng ở cổ. Cảm giác đó lan đều ra khắp mọi nơi. Trong lúc đôi mắt của anh di chuyển trên người nàng. Anh chợt nhấn thấy vết trầy nhẹ mà cái hàm có râu quai nón của anh đã gây ra quanh miệng nàng và cả trên mặt và cổ nàng. Anh nhăn mặt với vẻ hối tiếc và đưa bàn tay lên cằm. Khi anh chà xát nó, như có tiếng lào rào khẽ vang lên trong sự im lặng.

- Xin lỗi cô.

- Không sao.

- Nó… có làm đau cô không?

- Không đâu.

- Cô đã biết lúc nào?

Nàng lắc đầu:

- Tôi đã không nhận thấy.

2 người nhanh chóng liếc sang chỗ khác. Anh đi tới bên cửa sổ. Bên ngoài trời đang lất phất mưa. Thỉnh thoảng 1 giọt nước đập vào mặt kính.

- Tôi nghĩ tôi cần phải giải thích về chuyện đêm qua - anh nói bằng 1 giọng nhỏ nhẹ.

- Không, không cần phải giải thích đâu.

- Tôi không muốn cô nghĩ tôi bất lực hoặc bất cứ gì tương tự như thế.

- Tôi biết rõ anh không bất lực

Anh quay nhanh đầu và ánh mắt của họ gặp nhau

- Tôi không nghĩ tôi có thể giữ bí mật về việc tôi suýt nữa đã làm.

Rusty cố chịu đựng với vẻ khó khăn và cúi đầu:

- Chắc là không.

- Mọi việc đều sẵn sàng - anh nói tiếp trong lúc nàng vẫn cúi đầu - thậm chí cô không lấy làm lạ về việc tại sao tôi đã không tới luôn.

- Tôi không nói tôi không lấy làm lạ. Tôi chỉ nói anh không cần phải giải thích. Xét cho cùng, chúng ta là 2 người xa lạ. Chúng ta không thiếu nợ nhau về 1 lời giải thích nào cả.

- Nhưng cô đã thắc mắc - anh vừa nói vừa chỉ 1 ngón tay buộc tội vào nàng - không chối cãi rằng cô đã thắc mắc tại sao tôi không kết thúc việc đó.

- Tôi đã phỏng đoán có 1 người nào đó ở nhà. 1 phụ nữ.

- Không có 1 phụ nữ nào - anh gằn giọng, rồi mỉm cười trước vẻ mặt sững sờ của nàng - cũng không có 1 gã đàn ông nào.

Nàng bật cười không lấy gì làm thoải mái.

- Việc đó chưa bao giờ xảy đến với tôi.

Dù khôi hài không được lâu. Nụ cười của anh chuyển thành 1 vẻ nhăn nhó.

- Tôi không cam kết bằng cách làm tình.

Nàng hất cằm lên.

- Tôi không nhớ đã yêu cầu ai như thế.

- Cô không cần phải thế. Nếu chúng ta… với chỉ 2 chúng ta ở đây. Chúa mới biết trong bao lâu, như vậy là quá đủ. Chúng ta đã không phụ thuộc vào nhau về mọi vấn đề khác. Chúng ta không cần phải làm cho tình thế vốn đã rắc rối lại càng thêm phức tạp.

- Tôi không thể đòi hỏi gì hơn ở anh - nàng khẽ nói.

Nàng vẫn chưa bao giờ giỏi từ chối, nhưng cũng chưa bao giờ bộc lộ cảm giác xúc phạm của mình.

- Đêm qua tôi đã trở nên bối rối. Tôi đã quá hoảng sợ. Kiệt sức hơn tôi hiểu. Anh đã ở đó, anh đã xử sự rất đàn ông và trả lại sự thanh thản. Chỉ vì mọi việc đã ở ngoài tầm tay. Tất cả là thế.

Những lằn chạy xuống 2 bên miệng anh kéo vào sát hơn.

- Đúng vậy, nếu chúng ta gặp nhau ở bất cứ nơi nào khác, chắc là chúng ta sẽ không nhìn nhau tới 2 lần.

- Chắc là không - nàng vừa nói vừa gượng cười - anh rõ ràng không phù hợp với thế giới của tôi. Anh thò ra ngoài như 1 ngón tay cái bị đau.

- Và cô trong bộ quần kỳ quặc sẽ khiến thiên hạ cười vang khắp núi rừng của tôi.

- Thế cũng tốt - nàng nói với vẻ hờn giận.

- Tốt lắm.

- Kể như xong.

- Đúng vậy.

- Chúng ta không có vấn đề gì.

Thế thì người ta có thể thắc mắc tại sao 2 người cứ đối đầu nhau như 2 võ sĩ quyền Anh chuyện nghiệp đang thủ thế. Không khí chứa đầy sự thù địch. Họ cần phải đạt được 1 thỏa hiệp. Họ cần phải ký 1 bản thỏa ước 1 cách hình tượng. Nhưng theo tất cả bề ngoài họ vẫn đang có chiến tranh.

Cooper là người đầu tiên quay người bỏ đi và anh làm việc đó với 1 cái rùng vai tức giận. Anh mặc áo khoác và lấy khẩu súng.

- Tôi đi xem thử có loại cá gì dưới suối?

- Anh định đi bắn cá đấy à? - nàng vừa hỏi vừa bắt đầu chỉ khẩu súng.

Anh cau mày trước lời nói mỉa mai của nàng.

- Tôi đã chế được 1 sợi dây câu trong lúc cô nằm mơ màng trên giường hồi sáng.

Rồi không để cho nàng có thời giờ cự tuyệt anh nói tiếp:

- Tôi cũng đã nhóm 1 ngọn lửa dưới cái vạc ở bên ngoài. Cô giặt đồ đi.

Rusty trông theo ánh mắt của anh về phía 1 chỗ quần áo dơ và nhìn vào đó với vẻ ngạc nhiên không giấu diếm. Khi nàng quay lại phía anh, nơi anh vừa đứng đã trống trơn. Nàng vội vàng tới cửa nhanh theo mức độ chân nàng cho phép.

- Tôi sẽ giặt đồ không cần anh phải nói - nàng lớn tiếng nói với cái lưng đang bỏ đi của anh.

Nếu anh nghe tiếng nàng, anh đã không có dấu hiệu nào. Rusty vừa nguyền rủa vừa đóng sầm cửa lại. Nàng dọn dẹp bàn. Nàng phải mất gần nửa tiếng đồng hồ để kỳ cọ sạch cái bình nàng đã nấu bột lúa mạch. Lần sau nàng sẽ nhớ đổ nước nóng vào bình ngay sau khi nàng múc bột ra.

Rồi nàng dốc het suc vao viec giải quyết chồng áo quan dơ. Tới lúc anh trở về nàng muốn mình đã hoàn tất công việc được giao phó. Nàng bắt buộc phải chứng minh với anh rằng thất bại hôm qua là 1 su may mắn bất ngờ.

Sau khi mắc áo khoác, nàng mang ba lô áo quần đầu tiên ra ngoài và bỏ vào trong cái vạc. Trước kia, nàng vẫn tưởng rằng những cái chảo bằng sắt đen sì như thế này treo lơ lửng trên những cục than cháy âm ỉ chỉ hiện hữu trong các chuyện phim. Nàng dùng 1 que củi thẳng để quậy tròn áo quấn. Khi chúng đã sạch tới mức nàng nghĩ, nàng lại dùng que củi để nhấc chúng ra khỏi nước và ném chúng vào 1 cái gỉo mà Cooper đã rửa sạch ngày hôm trước.

Tới lúc nàng giặt xong tất cả áo quần theo phương pháp cổ xưa này, 2 cánh tay của nàng mềm nhũn vì mệt mỏi. Và tới lúc nàng vắt khô chúng và treo lên để phơi trên sợi dây kẽm căng từ góc nhà tới gốc cây gần nhất, 2 cánh tay của nàng có cảm giác tựa hồ sắp sửa rời ra. Chẳng những vậy, 2 bàn tay ướt của nàng gần như hóa thành băng, cũng như mũi của nàng, cứ chảy nước liên tục. Chân nàng cũng bắt đầu đau trở lại.

Cảm tưởng đang khích lệ sau khi hoàn thành mọi việc giúp nàng giảm bớt nỗi khổ sở. Nàng cảm thấy thư thái vì đã làm tốt công việc của mình. Ngay sau lúc trở vào bên trong lều, nàng hơ bàn tay lên lò sưởi. Khi đã khỏe lại, nàng cởi giầy ra và yếu ớt trèo lên giường. Nếu có ai đáng được ngủ 1 giấc trước bữa ăn tối, thì đó là nàng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...