Chết! Sập Bẫy Rồi

Chương 69


Chương trước Chương tiếp

Ông chú cảnh sát xoa cằm trầm ngâm: Nhìn dáng cậu cũng không­giống lưu manh .

Tôi sốt ruột nói xen vào: Đừng để bề ngoài của hắn ta đánh lừa chúạ, hắn là một tên lưu manh, lưu manh giả danh trí thức! .

Cảnh sát nhìn hắn rồi nhìn tôi, coi bộ khó cân nhắc quyết định.

Tống Tử Ngôn lại cười hiền lành: Nói lại, cứ cho là tôi có ý đồ xấuxa gì đó đi, thì có thể để ý tới cô ấy sao? . Lúc nói câu cuối thì ánhmắt lại trượt qua người tôi.

Cảnh sát cũng nhìn the o hắn, mặt tràn đầy vẻ đồng tình, tôi chỉ biết,công bộc của nhân dân đã bị thế lực tà ác khuất phục rồi! Nhìn lạiTống Tử Ngôn đang đứng ngay cạnh, tôi khóc không ra nước mắt,quả nhiên là không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ lưu manh giả dan­htrí thức!Lưu manh thành trí thức, ngay cả con mắt sáng suốt của đồng chícảnh sát cũng không nhìn ra!!!Tạm biệt ông chú cảnh sát mắt kém, tôi bực tức đi trên con đườngcái của chủ nghĩa xã hội cua đồng, trời nóng bức, đi mãi cũng khôngtránh khỏi miệng lưỡi khô que o, hận không thể lè lưỡi tống hết khínóng ra. Nhưng người đằng sau thì ngược lại, vẫn nhẹ nhàng ung­dung, khoan thai đi theo, tôi bực đó!May là cách đấy không xa có một quán nước, tôi vội vàng đi vào, gọimột cốc nước mơ để giải khát, vừa hí hửng mơ tưởng tới việc tôingồi đây thản nhiên uống nước mát, còn ai đó vẫn phải đứng phơinắng ngoài kia. Nhưng còn chưa kịp cười thành tiếng đã thấy hắn đivào theo, ngồi xuống một bàn gần tôi Đầu tôi thực sự thành óc lợn rồi, muốn ngược đãi người ta tới phátđiên rồi. Dựa vào cái gì mà tôi có thể vào quán, người ta lại khôngthể vào? Nhìn qua hắn còn được hậu đãi hơn tôi, bên đó đã đượcbưng qua hai cốc nước đá mà bên tôi còn chưa có động tĩnh gì, trừđôi mắt đang thất thần thì không còn gì mà nói nữa.

Không ngờ chuyện chán đời còn ở phía sau, lúc uống nước rồi tôimới phát hiện, vốn dĩ cứ nghĩ ra mở cửa, không cần mang túi, mà vítiền của tôi lại nhé t ở trong túi.

Nói cách khác tôi không có tiền Nhìn ba cô bé phục vụ vừa đứng nói chuyện phiếm bên quầy hàng,thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn qua Tống Tử Ngôn, tôi thầm tưởngtượng: Nếu tôi đưa số chứng minh thư, mật mã tài khoản, ngày sinh,sở thích, chòm sao, địa chỉ của người kia cho các cô biết, liệu cóthể miễn tiền nước cho tôi được không Nhưng cuối cùng tôi cũng chẳng làm, lần trong túi quần lấy di độngra, tôi quyết định tìm sự trợ giúp của người thân.

May là nhà của một trong các bà chị tôi cách đây không xa, tuy chịấy có hơi dở hơi, hơi hoang tưởng một tí, nhưng lại là một cô gáin­hiệt tình, thế nên tôi gọi điện cho chịấy.

Giọng nói nhẹ nhàng cất lên: A lô .

Tôi lấy tay che miệng, hạ giọng nói: Là em, Tần Khanh đây, giờ emđang ở quán nước trước nhà chị, chị có thể mang ít tiền qua đây choem được không? .

Giọng chị vẫn nhẹ nhàng như trước: Chị đây không rảnh .

Trước khi chị dập máy, tôi vội vàng thêm một câu: Chỗ này có mộtngười nhìn rất giống Cổ Thiên Lạc trước khi phơi nắng đen da .

Chịấy oa một tiếng: The o dõi anh ta cẩn thận, chị qua ngay lậptức đây! , rồi vội vàng dập máy.

Nghe tiếng tút tút từ di động, khóe miệng tôi nhếch lên, tôi đã nóirồi mà, Tiểu Mẫn là một người rất nhiệt tình Không quá ba phút, Tiểu Mẫn đã xuất hiện trước cửa quán nước, chịmở to mắt đảo quanh một vòng, đương nhiên là không phải tìm tôi,rồi lập tức đi thẳng tới chỗ Tống Tử Ngôn. Tôi chỉ thấy hai người họnói hai câu ngắn gọn với nhau, Tiểu Mẫn đã cúi đầu đi tới. Tôi tòmò: Hai người vừa nói gì đó? .

Tiểu Mẫn ngồi xuống trước mặt tôi: Chị hỏi anh ta, một người à?.

Tôi nhoài qua: Anh ta nói thế nào .

Chịấy ỉu xìu: Anh ta ừ một tiếng, chị đang muốn hỏi có thể ngồixuống không thì anh ta đã nói thêm một câu nữa .

Trực giác và kinh nghiệm mách bảo tôi, câu ấy có thể làm nghẹnchết người, tôi dịch hai ly thủy tinh ra rồi mới hỏi: Câu gì?.

Tiểu Mẫn bắt chước theo ngữ điệu lạnh lùng của Tống Tử Ngôn: Nếu cô ngồi xuống, ở đây sẽ còn lại mình cô .

Đầu óc tôi bắt đầu vận động, lúc hiểu được thì thiếu điều phun ra,thế này đúng là quá vòng vèo mà cũng chẳng thèm nể mặt gì.

Tiểu Mẫn nheo mắt nhìn tôi: Người cô nói tới là anh ta à?.

Tôi trợn to hai mắt, đờ ra, gật đầu.

Chị chống má rồi kết luận: Chẳng có điểm gì giống Cổ Thiên Lạctrắng cả, nhưng mà cũng là thượng hạng . Nhưng sự háo sắc củaTiểu Mẫn luôn nhanh tới cũng nhanh đi, có thể đùa thì đùa, khôngthể đùa thì chuyển sang thưởng thức, cũng chẳng buồn lâu lắm, lạihỏi: Ấy chà? Nghe bảo em ở chỗ đó cũng được trọng dụng lắm cơmà, sao lại chạy về đây rồi? .

Tôi không tính giấu diếm, quan trọng nhất là con mắt của người đờiquá sắc, lúc che giấu cũng là lúc bị vạch trần, bèn lôi sạch ra, mộtchín một mười kể cho Tiểu Mẫn nghe hết. Chịấy nghe xong thì hấthàm qua chỗ Tống Tử Ngôn: Thằng Trần Thế Mỹ đó là tên bên ki­ahả? .

Tôi gật đầu, thấy Tiểu Mẫn định đứng lên thì vội vàng kéo tay lại: Chị làm gì đó? .

Chị thản nhiên đáp: Cho thằng ấy hai cái bạt tai .

Coi bộ Tiểu Mẫn yêu trai nhưng cũng có lương tâm lắm.

Tôi nhìn chịấy cầu xin: Đừng đi mà, nhỡ may làm loạn lên thì emcũng chẳng thoát được, chị nghĩ cách nào giúp em đuổi hắn đi thôi .

Tiểu Mẫn vẫn bực bội, nhưng cũng đồng ý với tôi, nghĩ một lát rồin­ói: Chị dắt cô đi một chỗ, đảm bảo thằng kia không theo được .

Chỗ chịấy nói thực ra cũng chẳng có gì mới lạ, là spa cho nữ, namkhông vào đó được.

Tôi theo chị đi làm mặt, trong đó có âm nhạc dịu êm, còn được tròchuyện thư thái với nhau, nhưng trong lòng vẫn không nhịn đượcnghĩ, người đó có phải vẫn còn đứng ở ngoài hay không? Trong đầuvô thức vẽ ra một cảnh tượng như trong truyện Quỳnh Dao, lúc trờihãy còn nắng chang chang, người đàn ông yêu tôi thật lòng kia đứngở ngoài chờ, bỗng nhiên, bầu trời nổ sấm chớp, trong nháy mắt, mưato trút xuống. Từng hạt mưa rơi trên người hắn, thân mình khẽ layđộng nhưng vẫn kiên quyết không rời đi một phân, quần áoướt đẫm,trắng bệch như màu hắn yêu thích, môi tím tái, còn tôi thì cầm mộtcây dù xuất hiện ở cửa, vội vàng chạy qua đó, giương ô che cho hắn.

Con người đang bị mưa làm cho không mở mắt nổi ấy, thấy tôi tới,bèn ôm chặt tôi vào trong lòng, tôi kêu lên hoảng hốt, ô rơi xuốngđất, hắn ôm cứng lấy tôi, môi hắn vội vã kiếm tìm môi tôi, giữa mànmưa, có hai kẻ tự nhận là điên chơi trò kiss điên cuồng rồi, sau đólà phát sốt lên, bị nghi là mắc dịch cúm lợn, bị tống vào phòng cách­ly Hiện thực và tưởng tượng luôn có một khoảng cách rất lớn. Ba giờsau, chúng tôi đi ra thì trời đã xẩm tối, đèn đường mới mở, ánh sán­grực rỡ lóa mắt. Còn trước cửa spa, là một khoảng không chẳng cóbóng người.

Tôi không khỏi hơi thất vọng.

Giấu vẻ thất vọng, tôi tạm biệt Tiểu Mẫn, chịấy tiễn tôi tới tận khilên xe, ngồi trên xe lắc lư về nhà, tuy cũng chẳng xa, nhưng cảmgiác thật mệt mỏi. Dưới lầu không có ai, cầu thang cũng không có,tôi nghĩ mình có thể hết hy vọng hoàn toàn rồi. Đứng ngoài mệt mỏiấn chuông cửa, chờ đợi, cửa mở, tôi sợ tới đờ người ra.

Chuyện này cũng giống khi tôi mở cửa sáng nay, chỉ là, giờ người ởngoài là tôi, còn người mở cửa là Tống Tử Ngôn.

Thấy tôi, hắn còn làm dáng mời: Nhanh vào đi .

Tôi mơ hồ đi vào nhà, bỗng nhiên nghe tiếng mẹ gọi: Tiểu Tống,mau tới đây, tới lượt cháu chia bài rồi! .

Tôi chỉ có thể đần thối mặt ra nhìn Tống Tử Ngôn đi qua mình, ngồixuống bàn mạt chược, xếp bài rất tự nhiên, rồi đánh một quân, tiếpđó là tiếng mẹ tôi vang lên rất phấn khởi: Ha ha, hồ! .

Tôi xoa trán, rốt cuộc đây là cái thế giới gì hả trời!!!Cáo chúc tết gà thì không sợ, cái đáng sợ chính là cáo lại trở thàn­hbạn đánh bài của mẹ gà!!!Tôi chỉ có thể ngồi ngoài phòng khách lén quan sát tình hình quânđịch.

Theo tôi được biết, Tống Tử Ngôn không chơi bài, hơn nữa còn bàitrừ loại trò chơi quốc túy này. Nhưng mà giờ nhìn hắn ăn mặcnghiêm chỉnh cùng chơi mạt chược với ba bà già, tự nhiên tôi cảmthấy vấn đề không chỉở tuổi tác, dáng vẻ và giới tính, mà là khí chất,thứ khí chất lồ lộ! Nhìn mẹ với hai cô cùng chơi mặt mũi đỏ bừng,mắt lóe sáng, nhìn lại Tống Tử Ngôn sắc mặt không đổi, nhẹ nhàngtừ tốn. Cái này đâu phải trái ngược không thôi, tôi chỉ muốn tới đán­hhắn một trận, anh đang chơi mạt chược, chơi mạt chược, chơi mạtchược, không phải đang câu cá, câu cá, câu cá đâu!Nhưng mẹ tôi thì làm gì có cái suy tưởng cao xa như tôi, khóe miệngmẹ cứ dần nhếch lên từng phân, từng phân theo số tiền thua màTống Tử Ngôn đưa liên hồi cho bà. Tới mười một giờ khuya, giờ tanhội bất thành văn của các bà, chỉ mình Tống Tử Ngôn thua, ba ngườikia đều thắng, đặc biệt là mẹ tôi, thắng đậm nhất.

Hai cô kia lần lượt chào mẹ tôi đi về, Tống Tử Ngôn cũng đứng lên,lễ phép: Cô, cháu cũng xin phép về trước .

Mẹ tôi thắng nhiều như thế, rốt cuộc cũng lòi ra được một tí lươngtâm: Chờ một chút, tối nay còn chưa ăn mà, ở lại ăn đi cháu.

Tống Tử Ngôn mỉm cười đáp lại, nhưng mắt thì làm như vô ý liếcqua nhìn tôi: Sợ là không tiện lắm .

Tôi cười nhưng trong lòng thì lạnh tanh, nói tiếp: Thế thì mời anhđi về nhanh lên, hẹn sau này không gặp lại .

Tống Tử Ngôn chỉ cười mà không đáp, nhưng mẹ thì đập cái bốp vàos au gáy tôi: Sao lại nói thế với khách hả, đi làm bữa khuya đi!.

Tôi tức lắm nhưng không dám nói, không cam tâm tình nguyện đivào nhà bếp.

Cứ nói vống lên là bữa khuya, thực ra cũng chỉ là đi nấu mì tôm.

Tráng trứng gà, cho nước vào, thả mì tôm, đợi thêm một chút. Tôicầm cái muôi đi ra kêu cả nhà: Ăn nào! . Vừa kêu xong đã thấy bốmẹ đang ngồi nói chuyện trong phòng khách với Tống Tử Ngônđồng loạt quay đầu lại nhìn tôi, mặt ai cũng có vẻ đăm chiêu lạ kỳ.

Tôi nhìn một cái, tự nhiên thấy sợ sợ, thả lại một câu: Mau vào ăn.

Rồi chuồn vào bếp.

Tới khi mì đã nở hết, cả ba người mới vào. Bố mẹ tôi đều bê ran­goài, Tống Tử Ngôn vừa vươn tay ra đã bị tôi lấy đũa gõ cho mộtcái, hạ giọng: Không có phần của anh .

Hắn còn chưa đáp, tiếng mẹ tôi ở ngoài đã vang lên: Hai đứa saocòn chưa ra đây hả? .

Tống Tử Ngôn cười, tay không đi ra khỏi bếp, thấy mẹ tôi hỏi, hắnđáp: Không sao, cháu không đói bụng ạ.

Tiếp đó là tiếng hé t cao lên hai độ của mẹ: Tần Khanh, bê phần củaTiểu Tống ra đây đi!!! .

Tôi cắn răng vâng lời, lúc đặt bát xuống bàn thủy tinh, chiếc bát cạch một tiếng to, Tống Tử Ngôn làm lơ, còn rất dịu dàng lễ độcảm ơn tôi: Cảm ơn .

Tôi quay lại thì thấy ánh mắt không đồng ý của bố mẹ đang hướng vềmình kèm theo vẻ hài lòng về thái độ của hắn, muốn khóc thật.

Những hành động đầy nghĩa khí chỉ làm tình hình rối thêm, dù saothì cũng chỉ là cùng ăn bát mì, đi thì vẫn phải đi thôi.

Đã nghĩ thông suốt, tôi không thèm để lộ thái độ gì nữa, chỉ lạnhlùng ngồi ăn. Ngay cả khi bố mẹ nhiệt tình hỏi chuyện Tống TửNgôn, tôi đều làm bộ không nghe thấy, thành tượng bồ tát bằng đấtluôn!Cuối cùng thì cũng ăn hết bát mì, Tống Tử Ngôn chào: Cô chú,cháu xin phép, muộn nữa chỉ sợ không đặt được phòng khách sạnmất .

Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, hơi cúi người, tay hướng ra ngoài tiễnkhách, nhăn nhở cười: Chào, không tiễn! .

Hắn liếc nhìn tôi, tỉnh bơ đi ra phía cửa, mẹ tôi cản lại, hỏi: Cháucòn chưa đặt được phòng khách sạn à? .

Tống Tử Ngôn khẽ cau mày: Hôm nay cháu đi cũng hơi gấp, chonên giờ vẫn chưa đặt được phòng .

Kinh dị, theo tính cách lúc nào cũng phải lên kế hoạch cho mọi việccủa hắn, câu này đúng là rất khó tin! Nhưng nghĩ lại lúc hắn tạm biệt,còn cố tình nói Còn muộn nữa chỉ sợ không đặt được phòng kháchsạn mất , hắn tuyệt đối không nói thừa từ nào. Tóc gáy tôi dựng lênhết ráo, trong câu đó chắc chắn là phải có một âm mưu không muốnđể người ta biết!Cái không muốn để người ta biết ấy chỉ tồn tại một giây rồi ai cũngthấy.

Bố mẹ tôi thoáng nhìn nhau rồi nói: Nếu không thì cháu cứở lạiđây trước đã .

Sé t giữa trời quang, tôi bực mình hé t to: Mẹ! .

Tống TửNgôn cũng giả vờ: Thế cũng không tiện ạ.

Chưa lúc nào tôi đồng ý với lời hắn như lúc này, vội vàng gật đầu lialịa như gà mổ thóc.

Mẹ tôi khoát tay: Nhà cô có phòng dành cho khách, bình thườngvẫn không có ai dùng, cháu không chê là được, lãng phí gì chứ đừnglãng phí tiền, có tiền thì chi bằng thua cho cô đây này .

Miệng tôi giật giật, mẹ, mẹ cũng trắng trợn quá đó.

Mẹ tôi vẫn vô tư thản nhiên quay lại ra lệnh cho tôi: Tần Khanh,con vào dọn dẹp phòng đi .

Tôi tức không chịu nổi, không dám tin nữa, nhưng nhìn quyết tâmcủa mẹ, chỉ có thể nuốt giận vào trong bụng, nặng nề lê chân vàodọn dẹp lại phòng cho khách.

Trong phòng cho khách vốn có một chiếc giường, kiểu cách của hơnchục năm trước, trên giường toàn là những thứ quần áo cũ lung tungvà đồ dùng hàng ngày. Tôi dọn quần áo và vật dụng cho vào tủ, rồikéo ngăn tủ khác, lấy ra một cái chăn. Bỗng nhiên có cảm giác khóchịu trên lưng, tôi biết là ánh mắt của hắn, cũng không quay đầu lại,cố ý nói ác: Không biết chơi bài thì đừng có đua theo, thua chosướng đi .
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...