Khách sạn công ty đặt phòng lần này rất đẹp, một mặt nhìn hướng ra biển, gần bãi biển còn có một khu buôn bán nhộn nhịp, bán đủ thứ đặc sản địa phương, đồ lưu niệm, còn có cả hải sản nướng nữa. May là cách khách sạn không quá xa, đi tới đó chỉ mất chừng chục phút. Đúng là rất náo nhiệt, bên này loa điện tử, loa người thi nhau chào hàng rao bán ồn ã, bên kia là tiếng khách du lịch gào lên trả giá với người bán hàng rong, đâu đó còn thoảng tới vị cay cay và tiếng xèo xèo đặc trưng của món nướng, đúng là thiên đường của nhân gian. Nhìn những thứ này, tôi tạm thời đá bay đi nỗi đau đớn ban nãy, thứ đã mất không thể lấy lại được, tới đây du lịch là để vui chơi cho thoải mái, thế nên, tôi xắn tay áo lên, gia nhập vào đoàn người ồn ã nhộn nhịp.
Mục tiêu xuất hiện rất nhanh, đó là một viên đá màu xanh lục trong suốt, nhìn dưới ánh đèn có cảm giác sáng lấp lánh. Tôi chỉ vào nó, nói: “Ông chủ, lấy cái này cho tôi xem được không?”
Ông ta vừa lấy viên đá cho tôi, vừa tán thưởng: “Mắt cô tinh thật đấy, cái này là ngọc lục bảo chính tông [2] đấy!”
Tôi đặt trong tay, viên đá rất trong và sáng, nhìn qua nó có thể thấy được vân da lòng bàn tay rất rõ ràng, màu xanh này nếu không có ánh sáng chiếu vào thì càng xanh hơn, giống như một giọt sáp màu xanh, tôi thích nó tới không muốn buông tay, ngắm thật lâu rồi hỏi: “Cái này bán bao nhiêu đây?”
Ông chủ giơ năm ngón tay, nói: “Sáu trăm.”
. . .
Có lẽ thời gian này đã được đặc huấn về khả năng chịu đựng tâm lý, cho nên tôi không hề cảm thấy ngạc nhiên, vô cùng bình tĩnh bắt đầu trả giá: “Mười sáu có bán không?”
Ông ta nhìn tôi như nhìn con tâm thần, giật lại viên đá rồi đặt vào chỗ cũ: “Không bán.”
Phản ứng của ông ta đều nằm trong dự kiến của tôi, thế nên tôi bèn giả vờ quay đầu bỏ đi không hề luyến tiếc, nhưng đi tới cửa rồi mà vẫn không thấy ông ta mở miệng kêu lại, tôi chần chừ ở cửa một lúc lâu, rồi đi trở vào, cắn răng hạ quyết tâm: “Tôi sẽ trả thêm, hai mươi nhé.”
…Lần này không cần phải giả vờ nữa, tôi bị người ta đá ra khỏi đó ngay lập tức.
Oh my God! Đúng là cái loại người không biết tôn trọng khách hàng! (với cái công phu trả giá đó, con không phải là thượng đế, là cướp của thì đúng hơn!)
Thừa lúc không ai để ý, tôi hậm hực giơ ngón giữa lên với lão chủ quán mới thấy trong lòng thoải mái hơn đôi chút, nhưng viên đá kia thì không thể không nói tới, tiếc quá trời. Hai bên đường cũng có rất nhiều cửa hàng nhỏ, tôi nhìn trái ngó phải một lát, tuy rằng hàng quán nhiều tới mức nhìn hoa cả mắt, nhưng vẫn không thể tìm được thứ nào hấp dẫn được tôi như viên đá ấy. Nhưng viên đá đó đắt quá, đặc biệt là với một đứa vừa thủng túi như tôi.
Vừa nhắc đến thì tim lại đau, trước mắt cũng xuất hiện ảo giác, hình như trong đám người phía trước có cả cái áo sơ mi đen đang khiến tôi đau như xé tâm can, tôi chen vào trong đám người nhìn lại lần nữa, rõ ràng là gương mặt khiến mình lo lắng không yên, tôi nuốt nước bọt, chân lùi về sau, vừa mới lui được hai bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng lúc nào cũng khiến tôi sợ tới mất mật vang lên: “Qua đây.”
Công phu mặt dày của tôi giờ đã được luyện tới đắc đạo, trong lòng có xoắn quẩy cỡ nào nhưng mặt thì vẫn hớn hở: “Tổng giám đốc, anh đi dạo ở đây à?”
Hắn ừ một cái, mỹ nữ đứng bên cạnh tò mò nhìn tôi.
Tôi cười cười vẻ rất hiểu ý: “Vậy anh cứ từ từ đi dạo đi, em không làm phiền hai người nữa.”
“Cô theo tôi.” Hắn đập nát mơ tưởng của tôi, thản nhiên hạ lệnh: “Cô đi theo mang đồ giúp chúng tôi.”
. . .
Sếp lớn tán gái còn không quên sai tôi đi theo làm chân chạy việc, thế lúc sếp ngài vào phòng rồi có cần nhờ tôi chụp cho mấy tấm nữa không đây?
Nhìn hai người họ sóng vai nhau đi trước nói chuyện thân mật, mình thì đi sau khiêng xách đủ thứ đồ, trong lòng tôi oán thán không thôi.
Hai người đi trước dừng lại, không biết Tống Tử Ngôn nói gì mà khiến cô gái kia cười tới run cả người, cái cảnh ấy lọt vào mắt tôi bỗng dưng thấy chướng tai gai mắt tệ, tôi chán chả thèm nhìn cái đôi gian phu dâm phụ đó, đảo mắt nhìn ra chỗ khác. Đang nhìn xung quanh, bỗng phát hiện ra một cặp đồng hồ đeo tay đang bày bán trên sạp hàng ven đường, trông rất đẹp.
Dây đồng hồ được tết từ xơ dừa, mặt đồng hồ có màu đỏ san hô, nhìn trông vừa cổ, vừa mới lạ. Tôi hỏi: “Ông chủ, cái này bán bao nhiêu?”
Ông chủ nói bằng giọng Sơn Đông: “Đây là đồng hồ đôi, mua thì phải mua cả đôi.”
Hết Valentine, lễ giáng sinh rồi tới mấy loại kỳ nghỉ kiểu này, lần nào người cô đơn như tôi cũng bị trời khinh, tôi hỏi: “Không mua lẻ được sao?”
“Bán riêng cái này sẽ không bán được cái kia, cô coi, hai cái là một đôi mà.”
Cũng đúng, hai cái đồng hồ này hình dáng giống nhau, chỉ có cái đeo trái, cái đeo phải, size cũng khác nhau mà thôi. Tới đây du lịch thì phải mua được đồ về chứ, viên đá lúc nãy không mua được nên cứ tiếc mãi, khó lắm mới tìm được thứ ưng ý, cứ mua quách đi cho rồi, dù sao sớm muộn gì cũng đem đi tặng, nếu không tặng được thì…cứ đeo cũng được….tôi hạ quyết tâm, hỏi giá: “Vậy hai cái này bán bao nhiêu?”
Ông ta nói: “Hai cái sáu mươi, không trả giá.”
Giá cũng hợp lý, mà tôi cũng không dám trả giá nữa, thế nên tiền trao cháo múc, chủ khách đều hài lòng.
Vui vẻ hài lòng quay đầu lại mới phát hiện Tống Tử Ngôn đang đứng cạnh mình, còn đại mỹ nữ kia thì đã đi mất tăm hơi, hắn lấy cặp đồng hồ từ tay tôi, chăm chú nhìn.
Đã mua đồ thì chắc chắn thích được nghe khen, tôi hỏi: “Cũng đẹp ha?”
“Ừ, không tồi.” Hắn vừa nói vừa đeo cái đồng hồ cho nam vào tay phải.
Tống Tử Ngôn quay đầu lại thấy tôi đang há hốc mồm nhìn bèn giải thích ngắn gọn: “Vừa hay tôi đang thiếu một cái.”
Tôi im lặng, chỉ chỉ vào cái đồng hồ có giá bằng gần nửa năm tiền ăn của tôi đang nằm trên cổ tay trái của hắn, yếu ớt nhắc hắn rằng, hắn đã đeo một cái rồi…
Hắn thản nhiên nói không đổi sắc mặt: “Tay phải còn thiếu một cái.”
. . .
Giọng điệu tư sản, tư sản quá! Sếp muốn câu cá lớn, thế mà con tôm cái tép cũng không chịu tha!!
Tôi bi phẫn móc quyển sổ con con ra ghi chú: ngày du lịch đầu tiên, tốn mất năm ngàn bốn trăm hai mươi chín tệ.
Tất cả đều chi cho một người!!