Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 44: Thức tỉnh


Chương trước Chương tiếp

- “Thư Thư, đa tạ ngươi chạy một chuyến mời đến một vị thần tiên muội muội.” Tiểu Chu nhìn Kế Diêu, thực hưng phấn, lại đối Tang Quả thân mật cười cười.

“Thần tiên muội muội” cụm từ này nguyên phát ra từ nội tâm, vừa nhìn cảm thấy nàng áo trắng như tuyết người đẹp như ngọc, cũng cảm kích nàng bôn ba đến cứu Kế Diêu, ý tứ không hề lấy lòng. Mà Tang Quả nghe vào trong tai ngay cả một phản ứng cũng không có, tỷ như nữ nhi bình thường ngượng ngùng. Một bộ dáng tiêu sái đạm bạc, Tiểu Chu càng nhìn càng cảm thấy vị muội muội này quả thật là thần tiên.

Thư Thư nói: “Tang Quả, dọc đường vất vả, ta dẫn ngươi đi nghỉ.”

Tiểu Chu vội vàng hùa theo: “Thư Thư ngươi cũng vất vả. Cùng nhau nghỉ ngơi đi.”

Cùng nhau nghỉ ngơi? Thần tiên muôi muội vẻ mặt nhất thời tức giận, làm hồng hơn một chút bạch sắc, ôn nhu hơn nhiều, mang theo khói lửa trần gian.

Thư Thư chậm rãi đi trên hành lang.

- “Tang Quả, nhất mộng đầu bạc, vẫn không có giải dược sao?” Hắn rốt cuộc sốt ruột nói ra. Kỳ thật đáp án hắn đã sớm biết.

Tang Quả lạnh lùng một tiếng trả lời: “Không có.”

Thư Thư trong ngực thít lại, ngón tay siết chặt.

- “Nhất mộng đầu bạc từng thiếu một viên, là ngươi lấy sao?” Tang Quả đột nhiên hỏi.

Thư Thư dừng cước bộ, quay đầu.

Tang Quả sắc mặt ôn hòa, an tĩnh không một gợn sóng.

Thư Thư cũng không trả lời, chỉ nói: “Tuy rằng mẫu thân ta cứu ngươi, nhưng tổ phụ ngươi cũng đã cứu ta. Ta thực ra thiếu nợ ngươi càng nhiều, cho nên, ta muốn cảm ơn ngươi.”

- “Không cần cảm tạ ta. Ta đến, thấy một người, biết một chuyện, chuyến đi này rất có giá trị.”

Tiểu Chu đóng cửa lại, đứng ở ngoài cửa thở phào một tiếng, hắn cũng muốn nghỉ ngơi, mấy ngày liền trong coi Kế Diêu, hắn đã muốn ngã.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng hô hấp nhợt nhạt của Kế Diêu. Tiểu Từ vươn ngón tay, ở trên khuôn mặt hắn chậm rãi vuốt ve, từ chân mày, dọc một đường đến đuôi lông mày, mày kiếm anh khí, mỗi khi hắn tức giận sẽ nhíu chặt, lúc vui vẻ sẽ giương lên. Ngón tay dời qua mũi, chạm đến môi, ấm áp mềm mại, từng mạnh miệng với nàng, từng ngọt ngào hôn nàng, từng nói muốn thành thân với nàng, chỉ thiếu một câu “Ta thích ngươi”.

Trên mu bàn tay rơi xuống một giọt nước mắt.

Ngón tay trượt xuống chút nữa, dưới cằm hắn mơ hồ có chùm râu lún phún, làm da thịt có chút xanh xao. Ngón tay chạm vào có chút tê tê, nàng vuốt nhè nhẹ, đã từng thân mật, đã từng quyến luyến, đã từng. Dừng lại chỉ chốc lát, ngón tay nàng đặt lên yết hầu hắn, hắn cũng có chỗ sợ ngứa, mỗi lần đánh lén đều bị hắn bắt được, sau đó bị hắn trả thù. Hai mắt nàng ngấn lệ, đột nhiên, Kế Diêu mở mắt.

Trong lòng nàng một trận mừng như điên, ngàn lời nói nghẹn cứng ở cuống họng, không thể phát ra thành tiếng.

Kế Diêu giơ tay nắm chặt bàn tay nàng, cười: “Lại đánh lén ta?”

Hắn giống như trước đây, tức giận bừng bừng, tư thế oai hùng tuấn lãng, phảng phất mấy ngày trước thụ thương trúng độc chỉ như một giấc mộng. Vài ngày này đối với hắn chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với nàng, lại là chuyện sinh tử, khắc khắc gian nan. Hắn vẫn là hắn, nàng lại không phải là nàng, đối mặt là tuyệt vọng, lặng lẽ gặm nhấm nỗi đâu, không một người thấu hiểu.

Cười rơi lệ, vẫn như cũ không nói.

Hắn thấy nàng ngồi ở chiếc ghế nhỏ trước giường, một tay nắm lấy nàng kéo lên, đặt ở trên người mình, bao bọc quanh nàng. Nàng nhìn lông mày hắn run rẩy, vội vàng chống cánh tay ngồi dậy, vội hỏi: “Đè lên vết thương người?”

Hắn thản nhiên cười: “Không sao.”

Một giọt nước mắt của nàng lại rơi xuống, dừng trên yết hầu hắn, vừa lạnh vừa ngứa. Hắn vươn tay lao đi nước mắt trên khóe mắt nàng, bỡn cợt cười: “Ta xem có thể hay không có nếp nhăn.”

Nàng nghẹn ngào: “Ngươi suýt nữa hù chết ta.”

Kế Diêu thu nụ cười, vẻ mặt nhận lỗi: “Ta biết. Kỳ thật nếu không phải một kiếm của ta đấm trúng cánh tay Mộ Dung Trực, đẩy tay áo hắn thấy ẩn ký đó, ta quyết không để bị thương. Thật sự, lúc ấy, ta quá mức khiếp sợ.”

- “Có thể ngươi bị lòa mắt, chó chẳng qua chỉ là vết bớt bình thường thôi.”

Kế Diêu thận trọng hết mức: “Ấn ký kia của ngươi thực đặc biệt, ta thực thích, cảm thấy hẳn là độc nhất vô nhị, một mình ta sở hữu.” Hắn xác thực nghĩ như thế, ấn ký mỹ lệ như vậy, chỉ có thể ở trên người Tiểu Từ mới đặc biệt kinh diễm.

Tiểu Từ trong lòng đau xót, lại cưỡng ép mình nở nụ cười: “Ấn ký rõ ràng là của ta, như thế nào do ngươi sở hữu?”

- “Ngươi cả người đều là của ta.” Hắn bá đạo cười, cánh tay dùng sức ôm chặt nàng, Tiểu Từ liền ghé vào trước ngực hắn

Hắn hít sâu hương vị ngọt ngào của nàng, thấp giọng hỏi: “Ta mê man mấy ngày?”

- “Sáu ngày.”

Kế Diêu trong lòng tính toán, vội nói: “Ngày mai chúng ta đi. Đã là đầu tháng.”

- “Độc của ngươi còn chưa giải hết. Tang Quả nói phải châm mười ngày nữa mới được.”

- “Tang Quả? Ngươi đi dược vương cốc?”

- “Ừm, ta mới biết được ngươi nhận thức nàng.”

- “Ta chỉ cùng nàng nói qua mấy câu thôi, ngươi sẽ không ngay cả cái này cũng ăn dấm chua đi?” Kế Diêu vẻ mặt nôn nóng, vội vàng giải thích.

Tiểu Từ buông mi mắt: “Ân, là dấm chua, ngươi cũng chưa từng nói cho ta. Lúc nàng nhìn thấy ngươi, thực sự rất kinh hỉ.”

Kế Diêu xấu hổ nhíu mày, hừ nói: “Nàng gặp người bệnh cần chữa trị, có thể thi triển y thuật cao minh, tự nhiên vui vẻ. Lương y như từ mẫu nha.”

Tiểu Từ nâng đầu liếc mắt nhìn hắn hừ nói: “Không phải vui vẻ, là kinh hỉ!”

- “Mắt ngươi quáng gà rồi.” Kế Diêu cẩn thận nói.

Nàng kỳ thật là cố ý, chỉ vì che giấu.

Kế Diêu thấy nàng im lặng, cười nói: “Chúng ta ngày mai lên đường, trên đường nhờ Tang Quả châm là được rồi.”

- “Ân, ngươi dùng mỹ nam kế đi, xem nàng đồng ý hay không đồng ý.”

Kế Diêu một đầu mồ hôi lạnh, vội kêu oan: “Ta là vội chạy về thành thân, chậm nữa chỉ sợ không kịp.”

- “Như thế nào lại không kịp?” Tiểu Từ thấp giọng hỏi, trong miệng nghẹn đắng.

- “Bởi vì…” Kế Diêu suýt nữa nói ra, lập tức đổi lại: “Ta chờ không kịp, hoặc là như Tiểu Chu nói, vạn nhất…”

Hắn cười ha ha, thực sự khát khao một loại khả năng như vậy.

Tiểu Từ xoay mặt, đem nước mắt lặng yên không một tiếng động thấm vào trên chăn. Xung quanh đều là hơi thở của hắn, từng nghĩ cả đời đều có thể hít thở mùi vị này.

Kế Diêu thấy nàng cúi đầu, nghĩ nàng đang e lệ, ngón tay nắm lấy cằm nàng.

- “Ta muốn đi ngủ, ta buồn ngủ quá.” Nàng che miệng giả vờ ngáp một cái.

- “Mệt đến như vậy, ngáp cũng chảy nước mắt.” Hắn yêu thương cười, còn có chút áy náy, để nàng một đường phải bôn ba lo lắng.

- “Về sau, sẽ không làm ngươi lo lắng, ta cam đoan.”

- “Hảo. Kế thiếu hiệp nhớ nhất ngôn cửu đỉnh.” Nàng không quay đầu, vội vàng rời đi, lệ đã rơi đến muốn xé rách hốc mắt nàng, đau đớn không chịu nổi.

Đóng cửa lại, nàng rốt cuộc ở trong chăn phát tiết vô cùng vô tận nước mắt. Nỗi đau khôn cùng, đau thương tuyệt vọng như nước biển tràn qua, nhấn chìm nàng, không bao giờ còn thấy được mặt trời.

Nàng nên oán ai, nên hận ai? Còn hy vọng nào cho nàng? Còn cơ hội sống nào cho nàng?

Đêm mưa lại tới. Thời tiết U Châu vốn khô hạn, năm nay lại phá lệ mưa nhiều. Hết thảy đều là thiên ý sao? U Châu hiểm nguy được giải, một loạt kế hoạch của Thư Thư đều thuận lợi được thực thi, tựa hồ toàn bộ đều suôn sẻ một cách quá đáng, chỉ có nàng, đem hạnh phúc của nàng hoàn toàn đánh đổ, ngay cả một chút vãn hồi đường sống cũng không có.

Tiếng mưa rơi không phải là tí tách thanh u, mà là lã chã bàng bạc. Nàng lẳng lặng ngồi, cảm thấy màn đêm từng tấc đều bày ra thiên la địa võng, đem hạnh phúc của nàng mang đi chỉ còn lại đau thương thống khổ bao trùm. Cuối hành lang mơ hồ có một vệt sáng cô đơn, giống như trong bóng đêm vô biên có một chút hy vọng, chờ đợi nàng đi nghiệm chứng nghi hoặc cuối cùng.

Cũng không biết ngồi bao lâu, thẳng đến khi không cầm cự nổi, nàng mới nặng nề đi vào giấc ngủ. Vô biên vô hạn ác mộng dây dưa, nàng đau khổ giãy dụa, một thân mồ hôi lanh tỉnh lại. Trong phòng có ánh đèn, chao đèn đong đưa, chỉ có một chút ánh sáng mông lung u ám.

- “Ngươi làm sao vậy?” Một bàn tay ấm áp đặt trên trán nàng. Kế Diêu thương tiếc giúp nàng lau đi mồ hôi lạnh, trong lòng thực áy náy, làm cho nàng lo lắng, làm cho nàng bôn ba mệt nhọc, hắn chưa từng thấy qua nàng tiều tụy như thế. Hôn mê tỉnh lại, đập vào mắt là dung nhan tái nhợt của nàng, giống như đỉnh núi tuyết trên Cẩm Tú sơn, mà ánh mắt trong vắt của nàng lại sáng ngời, tựa viên dạ minh châu lấp lánh trong màn đêm.

- “Ta đưa cơm tới. Ngươi đói bụng chưa?” Hắn ôn nhu nói xong, đứng dậy bưng một khay cơm đến bên giường.

Nàng không có khẩu vị, cũng không muốn nói chuyện, thầm nghĩ nhìn hắn.

Ánh mắt chăm chú một điểm: hy vọng xa vời.

Nếu thời gian có thể đình trệ, có thể đem thời khắc ngắn ngủi này biến thành vĩnh viễn…

Hắn đưa thìa cháo đặt ở bên môi nàng, nàng máy móc nuốt vào, ánh mắt phát lên ánh sáng dọa người.

- “Ngươi làm sao vậy?” Kế Diêu cảm thấy không thích hợp, mi tâm nàng nhíu chặt, nhất định có tâm sự.

- “Đại khái là kinh hách quá độ.” Nàng tưởng đùa một chút không cho hắn nhìn ra manh mối, lại nói không nên lời vui đùa, giọng điệu thoải mái.

- “Về sau sẽ không có.” Hắn nghiêm túc giống như một lời cam đoan.

Đúng, về sau sẽ không có nữa.

Nàng hỏi một câu hỏi đã muốn hỏi từ lâu: “Kế Diêu, ngươi thích ta không?”

Kế Diêu dừng tay, nửa tức giận nửa buồn cười: “Không thích, vì sao phải vội vã quay về Định Châu.”

- “Có bao nhiêu thích?”

Kế Diêu có điểm ngại ngùng, rầm rì: “Thích chính là thích.”

- “Không được, không được nói như vậy.”

Hắn muốn vò đầu: “Vậy phải làm thế nào?”

Nàng không thuận theo cũng không buông tha: “Ngươi phải tự nghĩ biện pháp.”

Hắn thực sầu não: “Ân, thích cũng không phải đồ vật, làm thế nào đo đạc?”

Nàng đưa ra ví dụ: “Tỷ như so với biển sâu? So với núi cao?”

Hắn ăn ngay nói thật: “Hình như không có.”

Nước mắt của nàng lập tức rơi xuống. Trong lòng mâu thuẫn đem nàng lăng trì thành từng đoạn, nàng hy vọng hắn thích ít đi một chút, lại mong mỏi hắn thích ngày càng nhiều. Nang hy vọng hắn nhớ rõ nàng, lại mong muốn hắn sớm quên nàng.

Hắn vội vàng xin tha: “Có, có không được sao?”

- “Không được. Ngươi tốt nhất đừng thích ta.”

- “Vì sao?”

- “Bởi vì…” Nàng không thể nói ra lý do kia.

- “Ta tuyệt không tốt, cũng rất ngốc nghếch rất ngốc.”

Kế Diêu nhẹ nhàng thở ra, cười: “Ngươi không ngốc, ngươi ngay cả thông minh như ta cũng bị thu phục.”

- “Đó là bởi vì ta luôn quấn quýt lấy ngươi, về sau ta sẽ không quấn quýt lấy ngươi nữa.”

Kế Diêu rất nhanh đáp một tiếng: “Được.”

Trong lòng nàng chợt lạnh, lại nghe hắn nói tiếp: “Về sau ta quấn quýt lấy ngươi.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...