Trần Thiếu Thanh chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt có chút ngây dại nhìn lên trần nhà, trong miệng lẩm bẩm mơ hồ, biểu hiện di chứng đại não chấn động!
- Nè, cậu không phải thật sự bị người ta đánh thành ngu xuẩn đi?
Nhìn thấy phản ứng của Trần Thiếu Thanh, trên trán Diệp Dương Thành tối đen, tạm thời ném Triệu Dật Phong sang một bên, oạch một tiếng đứng dậy đi tới bên cạnh sờ soạng trên người Trần Thiếu Thanh.
Tay phải đặt lên ngực Trần Thiếu Thanh, chậm rãi đi xuống, xuống xuống nha…đến gần rồi…càng đến gần rồi…sắp bắt được…
- Kháo! Đem móng vuốt của cậu cách chỗ đó của tôi xa một chút!
Trần Thiếu Thanh đột nhiên rống to một tiếng, không làm Diệp Dương Thành giật mình ngược lại làm Triệu Dật Phong hoảng sợ.
Vẻ mặt cười khổ nhìn Diệp Dương Thành, trên trán Trần Thiếu Thanh chất đầy vẻ sầu bi: