Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 67: Chương cuối


Chương trước Chương tiếp

Đến tận khi người đứng trước mặt hắn, Tô Trí Nhược cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Tiểu Phong nửa ngày không nói nên lời một câu. Lục Tiểu Phong không chú ý đến vẻ mặt ngớ ngẩn kia, tảng đá trong lòng xem như đã hạ xuống, nàng tìm kiếm rất nhiều nơi, gọi điện thoại cho tất cả những người quen biết, cuối cùng chỉ mang theo may mắn trở về nhà, vừa vào cửa liền nhìn thấy hình dáng Tô Trí Nhược ngẩn người.

Không hiểu sao, trong lòng thấy chua xót.

Ánh sáng màn hình lập lòe, mặt Tô Trí Nhược nổi bật lên có vẻ quỷ dị, làm cho vẻ mặt của anh ta càng quỷ dị, giống như rất quỷ quái.

Hắn há hốc mồm, hốt hoảng nói: “Tại sao em lại trở về đây?”

“Đây là nhà của em, tại sao em lại không thể trở về?” Lục Tiểu Phong không khách khí ngồi xuống bên cạnh Tô Trí Nhược.

“Không đúng…” Tô Trí Nhược cảm thấy có chút rối loạn, trong rối loạn đột nhiên sinh ra chút gì đó vui sướng, nhưng vui sướng này vẫn chưa đến mức phát điên, đã lại bị nghi ngờ chặn lại: “Em quay trở về làm gì? Không đi cùng vị hôn phu của em?” (ôi vẫn bị ghen, hô hô hô)

Lục Tiểu Phong như không có việc gì nói: “Tháng sau anh ta sẽ trở về thôi.”

Tô Trí Nhược nghẹn lại, tốt lắm, hắn lại tự ngược đãi chính bản thân mình.

Lục Tiểu Phong cầm lấy điều khiển tivi ở trong tay gõ gõ, hỏi lại: “Nói mới nhớ, đây là nhà em, anh tới nhà của em làm cái gì?”

“Tôi…”

Tô Trí Nhược nghẹn lời, không tìm ra lí do, nhưng mà nghĩ lại, oan ức của chính mình còn chưa đủ nhiều hay sao? Bởi vì Lục Tiểu Phong, thể diện của Tô Trí Nhược hắn mất hết, việc hắn nhẫn nại như vậy không phải người bình thường nào cũng chịu được, còn phải đối mặt với một cái kết cục chán nản. Tô Trí Nhược cũng không biết từ khi nào thì chính mình biến thành một người dễ bảo như vậy, bị lừa bị bắt nạt bị giấu diếm bị vứt bỏ, một người đàn ông đã ném sạch thể diện vì một người phụ nữ, hắn vẫn còn ngu ngốc nhớ tới cô ấy như vậy. Nửa đời trước của hắn, bởi vì được cô ấy giải cứu mà cứ khăng khăng đi theo bóng lưng của cô ấy, lấy cô ấy làm tinh thần làm động lực của hắn, sau này hắn biết được sự thật về cô ấy, lại từng nghĩ rằng cô ấy chính là người cùng đi với hắn đến suốt cuộc đời, ngốc quá đi, trên thế giới này tại sao còn có người ngốc như hắn vậy, ngốc đến chính hắn cũng muốn tát vào mồm mình mấy cái.

Tô Trí Nhược bày ra một bộ mặt như mặt quan tòa, lạnh cứng nói: “Quan hệ của chúng ta bây giờ là như thế nào?”

Lục Tiểu Phong nghe giọng điệu của anh ta cũng biết anh ta nhất định đã hiểu lầm, cũng may bây giờ anh ta vẫn còn bình tĩnh, nàng có thể từ từ giải thích.

“Khi hai mươi bốn tuổi em quen biết Tiêu Duy, lúc đó em và Trình Băng đã là thanh mai trúc mã hai mươi năm.” (oa, quen nhau từ học mẫu giáo a ^^)

Tô Trí Nhược nghe lời nói không đầu không đuôi của cô ấy ngẩn người, không biết cô ấy muốn làm gì, hiện tại hắn chỉ cần nghe thấy cái tên Tiêu Duy là toàn thân cứng ngắc, nhất định phải gắng hết sức kiềm chế mới không để cho mình tức giận: “Hiện tại nói với tôi chuyện này để làm gì…”

Nhưng mà Lục Tiểu Phong cứ tự mình nói tiếp: “Đó là một chuyện rất vô tình, lúc em lái xe motor bị xe của Tiêu Duy đụng phải, khi đó còn trẻ, lá gan cũng lớn, không để ý đến ai liền cãi nhau với tài xế của anh ta, đang muốn gọi sư huynh ở đội giao thông đến giúp đỡ, lại bị Tiêu Duy ngăn cản, anh ta nói vội đi có việc, để lại cho em số điện thoại, nói sửa xe xong thì tìm anh ta đòi tiền. Sau đó, em đột nhiên phát hiện người này chính là nhân vật luôn được chú ý đặc biệt ở trong đội, có thể nói khi lần đầu tiên em cùng anh ta gặp mặt xong liền lập tức đưa ra quyết định sẽ tiếp cận anh ta.”

Vẻ mặt Lục Tiểu Phong rất thờ ơ, cũng làm cho Tô Trí Nhược ở bên cạnh từ từ bình tĩnh lại, đây là một đoạn quá khứ cô ấy không muốn nhắc tới, giống như đây mà ma chú của cô ấy, là cấm kỵ, nói ra, cô ấy sẽ chết.

“Anh ta rất tốt với em giống như có chút hứng thú, đúng như chính anh ta nói, chưa từng có người nào dám lớn tiếng nói chuyện với anh ta như vậy, cũng không có người phụ nữ nào dám không giả bộ cứ ở trước mặt anh ta cười liền cười, mắng liền mắng. Qua một thời gian, em và anh ta đã có chút quen thuộc, em đem chuyện này thông báo cho cấp trên, bản thân xin làm người nằm vùng. Đó là một cơ hội, cấp trên sẽ không phản đối, cho nên thân phận cảnh sát của em bị xóa đi hoàn toàn. Chỉ có Trình Băng không đồng ý cho em làm như vậy, khi đó em cùng với anh ấy đã nói đến chuyện hôn nhân, anh ấy cho rằng một chiêu này của em quá nguy hiểm, nói không chừng chính là có đi không có về, nhưng khi hai mươi bốn tuổi em làm sao để nào tai những lời này. Em chỉ nghĩ em muốn lập công, phải trừ bỏ cái ác, em là thần súng, em sợ cái gì. Chuyện hôn nhân của em và Trình Băng vì như vậy mà gặp trở ngại, bởi vì em rất kiên quyết, anh ấy cũng không có cách nào ngăn cản, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều nhường nhịn em.”

Ánh mắt dường như hơi khô, Lục Tiểu Phong dụi dụi con ngươi, điều chỉnh hơi thở, nói tiếp: “Sau buổi tối em tiếp cận Tiêu Duy em hiểu được người đàn ông này không đơn giản, ánh mắt của anh ta giống như có thể nhìn thấu tất cả, em ở cạnh anh ta giả ngây giả dại, sắm tốt vai diễn mới của em, một người sáng tác tự do, không dám có chút sai lầm. Mới đầu em thầm nghĩ cùng tạo quan hệ với anh ta thật tốt, làm bạn bè, nhờ quan hệ của anh ta nghĩ sẽ tiến vào công ty của anh ta, như vậy có thể thuận tiện cho việc điều tra vụ án của em. Thật không ngờ sau hai tháng, anh ta thông báo cho em, muốn em làm bạn gái của anh ta.”

Trong tivi tiếng thông báo tin thời sự rất lớn, nhưng mà giọng nói êm ái của cô ấy lại rành mạch truyền vào trong tai của hắn, tác động lên nhịp điệu tim đập.

‘Em rất khiếp sợ.” Lục Tiểu Phong nói đến đây tự nở nụ cười giễu cợt: “Ý niệm đầu tiên trong đầu là có phải anh ta đã phát hiện ra thân phận của em hay không, do đó muốn tới thăm dò em. Cho nên, em từ chối. Nhưng mà đến nửa tháng sau tuy rằng anh ta không nhắc lại chuyện này, nhưng em cảm thấy được anh ta dùng phương pháp dịu dàng với em ám chỉ ý tứ của anh ta. Nửa tháng sau, lần thứ hai anh ta chính thức thông báo đến em. Nghĩ đến có lợi, như vậy càng có thể tiếp cận được anh ta, tìm hiểu tin tức, sau này báo cáo cho cấp trên. Thật ra, nếu chỉ đứng trên phương diện là bạn trai mà nói, anh ta là một người bạn trai hoàn hảo, dịu dàng, cẩn thận, chăm sóc, dường như em không tìm được tật xấu của anh ta, có đôi lúc em cũng tự hỏi, một người như vậy, vì sao phải đi buôn lậu ma túy? Say này càng thâm nhập càng hiểu rõ được anh ta, em đã tìm được đáp án rồi, anh có biết là gì không?”

Tô Trí Nhược mù tịt lắc đầu.

“Kích thích. Cái gì anh ta cũng có, anh ta khát khao được kích thích, khiêu chiến với ranh giới đạo đức để được kích thích, cùng liên hệ với hai bên trắng đen để kích thích, so đo trí tuệ nắm toàn cục trong tay để được kích thích. Anh ta tự nhận rằng không ai từng thắng được anh ta. Quan hệ của em với anh ta đạt tới mức nhất định, nhất là sau khi anh ta cầu hôn với em, anh ta cũng cho em thay anh ta làm một số chuyện “làm ăn”, em nghiễm nhiên trở thành Chị Hai, càng lại có thể dựa vào tên tuổi của anh ta tìm hiểu một số tin tức, em tự cho rằng việc mình làm rất bí mật, nhưng vẫn bị người khác phát hiện, người phát hiện ra không phải là Tiêu Duy, mà là Kim Dục. Cô ta hận em thấu xương, bởi vì trước khi em xuất hiện, cô ta là tình nhân của Tiêu Duy, tuy rằng Tiêu Duy luôn một mực không thừa nhận bọn họ từng có quan hệ yêu đương. Khi phụ nữ đang ghen thì trái tim và giác quan thứ sáu rất mạnh, em mơ hồ cảm thấy bất thường, lập tức âm thầm thông báo cho Nghiêm Đội, khi đó ở trong tay em đã nắm giữ không ít chứng cứ, có thể rút lui, vì vậy chúng em hẹn hành động vào một buổi tối. Trước đó một ngày, em thừa lúc anh ta đi vắng liều lĩnh tới biệt thự trên núi trộm IX ra ngoài, chỗ nguy hiểm nhất chình là chỗ an toàn nhất, trước kia chúng em vẫn cho rằng anh ta sẽ đem đồ vật này đặt ở cái nhà xưởng bỏ hoang, hoặc là một chỗ bí mật khác, nhưng mà anh ta lại đem thứ này đặt công khai ở biệt thự nhà mình, coi như vận may của em tốt, lúc em trộm xong đi ra không bị người nào phát hiện. Em nghĩ, em đã công đức viên mãn.” (Công lao và ân đức đã toàn vẹn.)

Lục Tiểu Phong ngừng lại, giống như cảm xúc đang nổi lên, Tô Trí Nhược cảm thấy rằng kế tiếp chính là đoạn trí mà mà cô ấy không bằng lòng nói đến nhất.

Một hồi lâu, cuối cùng Lục Tiểu Phong mở miệng nói: “Trình Băng vẫn luôn phản đối chuyện em làm nằm vùng, cho nên, lúc em rút lui anh ấy tự mình đến tiếp ứng cho em. Sau khi chúng em gặp mặt thả lỏng cảnh giác là lúc, Tiêu Duy dẫn theo Bạch Phi, còn có một đám đông thuộc hạ xuất hiện. Em chưa từng thấy anh có bộ dạng nổi giận như thế. Anh ta nói anh ta tin em, không để ý tới chuyện Kim Dục tố giác, nhưng mà kết quả là em ở sau lưng hung hăng đâm anh ta một dao, nếu không có chuẩn bị sớm, có thể anh ta sẽ chết ở trên tay của em. Mắt thấy thân phận bại lộ, em cũng không giả bộ, nói với anh ta, em là cảnh sát, anh ta là tội phạm, cảnh sát bắt tội phạm là chuyện đương nhiên. Những lời này hoàn toàn chọc giận anh ta, em cho rằng anh ta sẽ bắn chết chúng em ngay tại chỗ, Trình Băng không mang theo súng ra ngoài, em cũng không có vũ khí, chúng em đều rất hồi hộp, nhưng sau đó Tiêu Duy lại đem cả hai chúng em dẫn về biệt thự trên núi, cái biệt thự đó ở trên vách núi, phía dưới là biển. Khi đó em chỉ biết, anh ta nhất định muốn tra tấn chúng em.” Lục Tiểu Phong càng nói càng khó khăn, nàng không kìm lòng được cuộn tròn chân lên, cánh tay ôm chặt lấy đầu gối.

“Suốt ba ngày ba đêm, không ăn uống không ngủ nghỉ, không ngừng tra hỏi, em mới biết được bản lĩnh mắng chửi người khác của anh ta cũng là hạng nhất, tinh thần của em thiếu chút nữa thì sụp đổ. Nhưng em biết, anh ta chỉ mắng chửi em, công kích em ở trên phương diện tinh thần, vẫn chưa dụng hình đối với em, anh ta muốn hỏi em về IX, nhưng mà lúc trên đường chạy trốn em đem nó giấu ở trong một cái công viên cũ, có lẽ là trực giác của em nói cho em biết sẽ có chuyện gì đó phát sinh. Tiêu Duy ở bên này không ngừng gây áp lực với em, vậy nhất định Trình Băng cũng không dễ sống, bởi vì anh ta đã phát hiện ra quan hệ của em với Trình Băng, anh ta sẽ không bỏ qua cho Trình Băng. Tiêu Duy tuyệt đối sẽ không khoan dung cho chuyện người của anh ta phản bội, em nghĩ anh ta nhất định sẽ lợi dụng Trình Băng để tra tấn em, quả nhiên, anh ta nói với em anh ta muốn cho Trình Băng dùng ma túy, để cho anh ấy đang từ một cảnh sát dũng cảm của đội phòng chống ma túy, biến thành một người không có ma túy thì không sống được.”

Tô Trí Nhược không tự chủ xiết chặt nắm tay, giống như có thể nhìn thấy Mông Sa cùng đường bị trói chặt vào ghế, sau đó Tiêu Duy ở bên cạnh cô ấy tra tấn cô ấy từng chút một, cái loại biến thái cùng tàn nhẫn này, hắn chỉ hơi tưởng tượng một chút, cũng đã bắt đầu không chịu nổi.

“Em rất sợ hãi, Trình Băng đối với em rất quan trọng, anh ấy là người thân của em, em có thể chết, nhưng em không muốn nhìn thấy anh ấy chết. Đúng lúc đó, Nghiêm Đội, Kha Địch dẫn người tìm đến nơi này, đột nhiên ngoài dự đoán của mọi người kiên cường cứu người. Trận chiến hỗn loạn kia, một khắc em cũng không muốn nhớ lại, nhưng cũng không một khắc nào có thể quên hẳn. Cuối cùng, Tiêu Duy ép em đi tới bên vách núi, Trình Băng cũng đã được cứu ra, khi anh ấy xuất hiện ở trước mặt, em gần như không nhận ra anh ấy, anh ấy bị đánh đến máu thịt lẫn lộn, nhưng mà anh ấy dám chạy tới cứu em. Tiêu Duy lấy súng chĩa vào đầu em, lần đầu tiên em cảm thấy được họng súng hóa ra lạnh băng như vậy, lúc ấy em đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ chết. Trình Băng liền phục kích ở sau lưng Tiêu Duy, anh ấy tấn công Tiêu Duy, đánh văng súng của anh ta, em thừa dịp hỗn loạn trốn thoát khỏi tay thủ hạ của Tiêu Duy, còn dụng đến được khẩu súng vừa rơi trên mặt đất kia.”

Tô Trí Nhược biết được tiếp theo sẽ là gì, hắn có một tia sợ hãi, đột nhiên rất sợ cô ấy sẽ nói ra những lời tiếp theo, vội lên tiếng ngắt lời: “Không cần nói, có thể…”

Sắc mặt Lục Tiểu Phong dần dần trắng bệch, giọng nói cũng hơi hơi phát run, nhưng mà nàng cố chấp nói: “Đầu óc của em trong nháy mắt trống rỗng, sau đó em giơ súng lên, nhắm ngay Tiêu duy, nhưng mà hai người bọn họ đang hỗn đấu, em căn bản không thể nào xuống tay. Tay của em rất ổn, nhưng mà ý thức của em lại mơ hồ, em không muốn tìm một lí do, bởi vì không thể phủ nhận, khi đó trạng thái của em căn bản không thể nổ súng. Nhưng tay giống như là không thể khống chế, đến tận sau khi tiếng súng vang lên, em mới ý thức được em làm cái gì, bốn phía giống như đều yên tĩnh lại, động tác của hai người kia đều dừng lại, là Trình Băng dừng động tác trước, anh ấy quay đầu lại nhìn em, mở miệng không biết nói những gì, sau đó từng giọt máu trên người anh ấy từ từ chảy xuống, ngã nhào trên mặt đất. Em hoàn toàn ngu muội, ngay cả phải sợ hãi kêu lên cũng quên mất, cứ ngơ ngác nhìn anh ấy nằm trên mặt đất, đôi mắt còn nhìn em chằm chằm.”

“Đủ rồi, tôi nói đủ rồi, tôi biết rồi, em không cần nói nữa.” Tô Trí Nhược rốt cuộc không chịu đựng được nữa, hắn kiên quyết quay người của cô ấy về phía hắn, hắn nghĩ rằng cô ấy sẽ khóc, nhưng mà cô ấy không khóc, có điều biểu cảm bày ra so với việc khóc còn khó coi hơn.

“Là em giết anh ấy, Tiêu Duy nói không sai, em không xứng làm thần súng, sau khi em bắn một phát súng xong, cũng không biết là ai hướng về phía em nã một phát súng, em được Kha Địch xô qua, nhưng vẫn không tránh thoát, đạn bắn vào tay, để lại vết sẹo tội nghiệt này. Trình băng không có chết ngay tại chỗ, cấp cứu năm ngày, bác sĩ nói ý chí của anh ấy thật kiên cường, thậm chí có thể trước lúc chết nói chuyện với em, nhưng cuối cùng anh ấy, vẫn đã chết.” (huhu, ta buồn a *sụt sịt*)

Trong phòng im lặng, tiếng nói trong tivi đã trở thành chủ đạo.

Tô Trí Nhược hối hận, hắn luôn tò mò muốn biết cái đoạn quá khứ cô ấy cứ giấu diếm kia, nhưng bây giờ, sau khi chính tai hắn nghe thấy cô ấy gắng hết sức kiềm chế nói hết mọi chuyện xong, hắn đột nhiên cảm thấy sao mình lại tàn nhẫn như vậy, đây rõ ràng là muốn cô ấy trải qua một lần nữa cái quá khứ không dám nhớ lại kia, cái loại cảm giác này so với bị lăng trì còn thống khổ hơn, thật sự là sống không bằng chết.

“Trước khi Trình Băng chết, em cùng anh ấy đăng kí kết hôn, sau khi anh ấy chết, em nghe lời của anh ấy, kiềm chế lửa giận báo thù, tiêu hủy IX, từ đó về sau thay tên đổi họ, trải qua cuộc sống của người bình thường. Có lẽ thương hại em sau một đêm mất đi quá nhiều, cấp trên cũng không có trách móc em nặng nề, mà lại sắp xếp cho em cuộc sống mới, cũng bảo vệ người thân cuối cùng của em, là mẹ của em. Có thể Nghiêm Đội tự trách lúc ấy chỉ phải mỗi Trình Băng đi tiếp ứng em, gây ra sai lầm lớn, chủ động xin từ chức, điều khỏi đội phòng chống ma túy, Kha Địch vẫn còn tức giận em, từ đó về sau vẫn không liên lạc với em. Mà từ đó, trên đời này không còn Mông Sa, chỉ có Lục Tiểu Phong.”

Vẻ mặt của nàng từ từ ôn hòa, cuối cùng cũng bình tĩnh, nàng nghiêm túc nhìn anh ta, đáy mắt lộ ra tia sáng làm cho anh ta không thể tránh né: “Mông Sa là một giấc mộng trong lòng anh, em không muốn phá hoại nó, không phải em không tín nhiệm anh, mà là em nghĩ muốn cho giấc mộng của anh có thể mãi mãi hoàn mỹ như vậy. Em thì khác, em là người nhát gan, đã làm nhiều chuyện sai, sau đó trốn chạy, em có nhiều khuyết điểm như vậy, làm sao có thể là thần tượng trong lòng anh? Em không xứng đáng.”

“Không phải…”

“Có phải anh cho rằng em chỉ bắt anh làm một vật thay thế cho đỡ cô đơn hiu quạnh hay không, ở trong lòng em anh không quan trọng chút nào?”

Lông mày xinh đẹp của Tô Trí Nhược lập tức nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú rất tiều tụy, nửa ngày mới phun ra một câu: “Không phải sao?”

“Chẳng lẽ hôm nay anh cho rằng mình đã thua? Đồ ngốc, nếu em không xuất hiện ở trong này, anh liền định đặt dấu chấm hết cho quan hệ của chúng ta., như vậy là chia tay không rõ ràng?”

Tô Trí Nhược hơi giận: “Rõ ràng là em muốn chia tay không rõ ràng.”

“Em nói muốn chia tay khi nào?” Lục Tiểu Phong mở to hai mắt nhìn, “Anh cho rằng bạn gái của anh là ai? Nếu như vậy, em sẽ nói cho anh hiểu. Rất nhiều người, ngay cả anh, đều muốn biết cảm giác của em với Tiêu Duy là gì, ở sân bay Tiêu Duy cũng hỏi em vấn đề như vậy, em không có thẳng thắn nói với bất kỳ ai, hiện tại em nói cho anh biết.”

Nàng vươn tay, sờ lên gương mặt của anh ta, tay của nàng rất lạnh, anh ta không có tránh né.

Tô Trí Nhược nhìn thấy miệng của cô ấy khẽ đóng khẽ mở, giọng nói tốc độ rất chậm truyền tới đại não, thúc cho hắn hiểu: “Em cùng Trình Băng quen biết hai mươi năm, thay vì nói tình yêu của chúng em có bao sâu, không bằng nói chúng em sớm đã thân như người một nhà, chúng em cảm thấy ở bên cạnh nhau như một thói quen. Còn Tiêu Duy, anh ta luôn khiến cho em nghi ngờ, anh ta nửa chính nửa tà, dịu dàng lại nham hiểm, em biết anh ta yêu em. Bằng không anh ta sẽ không năm lần bảy lượt dung túng cho em. Nhưng đối với anh ta em từ đầu đến cuối chưa đầy là người yêu.”

Hắn ngây ngốc nhìn cô ấy, giống như trong chốc lát vẫn không thể giải thích được ý của cô ấy.

“Đoạn quá khứ kia, đời này em chỉ nói một lần như vậy, em nghĩ nếu như là người muốn đi cùng em cả đời, anh ấy có tư cách được biết. Em còn muốn nói cho anh ấy biết, tuy rằng anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà, em thật sự vô cùng yêu anh ấy. Em không phải là người hay treo chữ yêu hay chữ thích ở trên miệng, nhưng nếu anh ấy không tin em, em cũng có thể nói rõ từng chút một cho hiểu, hi vọng anh ấy có thể nghe và hiểu được. Em còn muốn nói một câu thật xin lỗi, em lừa anh ấy, làm tim anh ấy bị tổn thương, nhưng em chỉ muốn bảo vệ anh ấy, en không thể mất đi một người quan trọng như anh ấy.”

Tô Trí Nhược ngây người vài giây, giống như đang nín thở, hắn vừa nghe thấy gì? Thích, là ý giống như của hắn sao, muốn cùng người kia ở chung một chỗ, muốn ôm cô ấy, hôn môi cô ấy, thương yêu cô ấy, bao dung cô ấy, vĩnh viễn không chia lìa.

“Em… Không phải… đang lừa tôi?” Càng kích động, Tô Trí Nhược cũng trở nên có chút đa nghi, cho dù trong lòng mình đang mừng đến phát điên, vẫn không nhịn được hỏi lại lần nữa.

Lục Tiểu Phong không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn gương mặt xinh đẹp này nhịn không được cấu, véo nói: “Không lừa anh, nếu không tại sao em lại ở đây? Đã sớm đi Mỹ với Tiêu Duy rồi.”

“Không phải tôi hỏi chúng ta có phải đang nằm mơ hay không, sao em lại cấu tôi!” Tô Trí Nhược sống lại, phản kháng nói: “Không được, tôi muốn nghe thêm mấy lần cơ.”

“Cái gì?”

“Yêu.”

Lục Tiểu Phong sửng sốt, trên mặt lập tức có chút nóng lên, may mà ánh sáng mờ mờ, chắc hẳn anh ta nhìn không ra, vì muốn dỗ dành đứa trẻ lớn này cho tốt, nàng hắng giọng một cái, nói: “Yêu.”

“Không đủ.”

Lục Tiểu Phong không có cách nào: “Yêu anh, em yêu anh.”

Tô Trí Nhược ôm lấy eo của cô ấy, không nghe lời không buông tha: “Còn chưa đủ.”

Lục Tiểu Phong tới gần anh ta, chóp mũi đụng vào chóp mũi của anh ta, anh ta rất oan ức, cho nên nàng chỉ thấp giọng nói một lần: “Em yêu anh, thật sự, yêu anh.”

Trong Tivi không biết đang lại đưa tin tức gì, hai người hôn nhau không để ý đến chút nào, giống như là muốn đem sinh mệnh của nhau từ giờ phút này dung nhập vào tính mạng của mình, hoặc là muốn đem toàn bộ áp lực tình cảm và oan ức trong khoảng thời gian này trút hết ra ngoài, nụ hôn này giống như một cơn bão, mãnh liệt lại sâu sắc, nhiệt đỗ nóng bỏng khắc sâu vào trong linh hồn.

Nàng hôn hai bên má của anh ta, thở dài một tiếng: “Đồ ngốc, em có cái gì tốt, đáng giá để anh yêu như vậy.”

Cho dù nàng nói gì, làm gì đối với anh ta, quan hệ với Tiêu Duy mập mờ không rõ, anh ta đã bị nhiều đả kích như vậy vẫn không có từ bỏ, có thể kiên định như trước nói thích nàng, nhưng mà anh ta không biết, đêm đó, khi anh ta nói chữ thích đã sớm làm linh hồn của nàng dao động, mà ánh mắt đau khổ của anh ta giống như bàn là nóng hừng hực là trong lòng nàng, đau đớn như vậy nếu vẫn chưa thể nói rõ tình cảm của nàng đối với anh ta, vậy còn có gì có thể chứng minh đây?

Tô Trí Nhược nhấc đầu áp vào lồng ngực của cô ấy, nghe tiếng tim đập dồn dập của cô ấy cùng với hắn, hài lòng nói: “Mông Sa chính là thần tượng của tôi, nhưng người tôi yêu là Lục Tiểu Phong, không có cách nào, hãy còn tiếp tục ngược tôi tôi vẫn yêu. Tôi không có hi vọng xa vời muốn lật đổ vị trí của Trình Băng, cũng không muốn để ý quá khứ em và Tiêu Duy có ra làm sao, chỉ cần trong tương lai của em chỉ có tôi, tôi có thể lập tức không so đo.”

Yêu em, muốn ở chung một chỗ với em.

Yêu em, mặc kệ trước kia em là ai, đã trải qua những gì.

Yêu em, có thể bây giờ tôi còn chưa đủ trưởng thành, nhưng xin hãy tin tưởng tôi, trái tim này yêu em, sẽ không thua kém so với bất kì ai. Tôi nhất định sẽ bảo vệ em, không để em chịu bất kì tổn thương gì, để em mỗi ngày sau này đều vui vẻ, tôi thề, muốn để cho em thoát khỏi bóng ma đau khổ, trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.

Yêu anh, muốn ở chung một chỗ với anh.

Yêu anh, có lẽ em không xứng với anh tuổi trẻ tài giỏi.

Yêu anh, có lẽ em đã từng trải rất nhiều, tâm hồn tang thương, nhưng xin hãy tin tưởng em, trái tim này yêu anh, em sẽ không vì thế mà giảm bớt. Em nhất định sẽ luôn bên cạnh anh, cùng bên anh trưởng thành, để cho anh mỗi ngày sau này sắc mặt đều phấn khởi, em thề, mỗi ngày em sẽ yêu thích anh thêm một chút, để cho anh có thể biết anh là người quan trọng nhất của em.

———-HOÀN CHÍNH VĂN———-


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...