Ngoài bệnh viện, Tô Mạch cũng không còn nơi nào để đi, chỉ có thể cả ngày ru rú trong nhà xem ti vi, đọc sách, hoặc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động mà mắng: “Anh chết đói đi! Không ai nấu cơm cho mà ăn đâu!”.
Tần Sở cứ như nghe được lời mắng chửi ấy của cô, không một chút tin tức.
Lần tiếp theo Tô Mạch trông thấy Tần Sở là ở trên một tờ tạp chí mới ra. Trong ảnh, anh và Bạch Ly ngồi ăn trong một nhà hàng cơm Tây, nét mặt rạng rỡ, ai nhìn cũng phải thốt lên một câu: đẹp đôi.
Tô Mạch chợt cảm thấy sống mũi cay cay, có lẽ đã bị cảm lạnh. Cô vừa đưa tay lên xoa xoa thì nghe có người gọi tên mình: “Tô Mạch!”
Quay đầu lại, cô trông thấy Cố An Sênh đứng ở bên kia đường. Anh mặc áo len màu đen, cổ quàng khăn sẫm màu, đang mỉm cười vẫy tay với cô.
Khi Cố An Sênh đi tới trước mặt, Tô Mạch đã kịp lấy lại tinh thần, cô tươi cười: “Trùng hợp quá!”.
Cố An Sênh nhìn cô một lượt rồi nói: “Vẫn không biết tự chăm sóc bản thân gì cả. Ra ngoài trời lạnh thế này thì phải mặc nhiều vào chứ!”.
Chỉ là một câu quan tâm giữa bạn bè với nhau, nhưng có lẽ do Cố An Sênh nói nên Tô Mạch có cảm giác như được chiều chuộng. Chưa kịp mở miệng đáp lời thì điện thoại đổ chuông. Tô Mạch luống cuống lục túi xách, tờ tạp chí trong tay rơi trên mặt đất. Cố An Sênh nhanh nhẹn cuos xuống nhặt giúp cô. Đường nhìn vừa chạm vào bức ảnh, anh hơi khựng lại. Tô Mạch đón lấy tờ tạp chí, điện thoại cũng không nghe nữa. Chẳng hiểu sao, ánh mắt của Cố An Sênh khiến cô chột dạ.
Rõ ràng cô không làm gì sai trái, vậy mà lại có cảm giác như mình là một kẻ phản bội vừa bị bắt tại trận.
Tô Mạch rất muốn nói gì đó với Cố An Sênh, nhưng không tài nào mở miệng. Mãi đến khi điện thoại tiếp tục đổ chuông, mở cho cô một lối thoát. Cô không dám trì hoãn một giây, lập tức nghe máy.
Giọng nói phấn khích của Lập Hạ truyền tới: “Hôm nay phía cảnh sát gọi điện thoại, báo là gã trọc muốn gặp tớ”.
“Vậy hả?”
Gác máy, Tô Mạch và Cố An Sênh cùng nhau bắt taxi đến trại giam. Lập Hạ vừa trông thấy hai người, liền chạy ra đón: “Tô Mạch, tớ căng thẳng quá!”.
Tô Mạch trấn an: “Ngốc, cậu không phạm pháp, căng thẳng cái nỗi gì?”.
Ba người vào phòng gặp phạm nhân, cảnh sát dẫn gã đầu trọc đi ra. Mới vài ngày, hắn ta đã xơ xác như người tàn phế. Xem ra, mùi vị ngồi bóc lịch không dễ chịu chút nào! Ở bên ngoài, gã là kẻ ác, nhưng vào trong này, còn nhiều kẻ ác hơn. Bởi vậy mới có câu: vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Lập Hạ chờ hắn ta ngồi xuống mới lên tiếng: “Anh gọi tôi tới?”
“Đúng”
“Vì sao?”
Gã trọc đột nhiên đứng phắt dậy, Cố An Sênh nhanh nhẹn kéo Tô Mạch và Lập Hạ về sau, sợ hắn ta giở trò. Thế nhưng, gã lại quỳ xuống, nói: “Tôi sai rồi. Thực ra có người đứng đằng sau thao túng chuyện này. Tôi nói cho các người biết chủ mưu, tôi đứng ra làm chứng, các người có thể xin tòa giảm án với tôi được không?... Trong này, thực sự không phải nơi dành cho người sống”.
…
Rời khỏi trại giam, cả ba người đều im lặng. Bạch Lâm vì Chu Gia Ngôn mà có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, Lập Hạ quả thực không dám so bì. Chẳng lẽ thứ tình yêu giành giật bằng thủ đoạn đó vẫn có hạnh phúc ư?
“Bây giờ có nhân chứng rồi, chúng ta cần làm gì tiếp theo?” Lập Hạ đột nhiên phá vỡ sự im lặng.
Tô Mạch nhún vai: “Tìm luật sư”.
Cố An Sênh bình thản tiếp lời: “Nếu các cậu không chê, tớ sẵn sàng đảm nhận nhiệm vụ này”.
Tô Mạch và Lập Hạ kinh ngạc nhìn nhau.
Cố An Sênh nhướn mày: “Thời gian “mất tích”. Tớ cũng không để nó trôi qua uổng phí đâu. Hai năm qua tớ học luật, sau đó thi lấy chứng chỉ luật sư. Hiện giờ đang làm việc ở văn phòng luật KIN”.
Lập Hạ thốt lên: “KIN? Ý cậu là văn phòng luật phỏng vấn nghiêm ngặt, “kinh dị” nhất thành phố B?”.
Thấy Cố An Sênh thản nhiên gật đầu, mắt Lập Hạ càng trợn lớn. Cô giơ ngón trỏ ra phía trước, nói: “Cậu đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!”.
Tô Mạch cũng phải than thở: “Tớ thực sự đố kỵ với những người muốn làm gì đều làm được, lại còn làm với tốc độ nhanh gấp đôi người khác. Ông trời đúng là bất công!”.
Cố An Sênh bật cười, xoa đầu cô: “Cậu cứ nói quá lên!”.
Lập Hạ và Tô Mạch đều sửng sốt. Ngay cả bản thân Cố An Sênh cũng không khỏi gượng gạo vì cử chỉ vô tư của mình.
Chia tay Cố An Sênh và Tô Mạch, Lập Hạ một mình đến bệnh viện thăm Lưu Minh Nghĩa.
Bố mẹ Lưu Minh Nghĩa đều là người hiền lành, huống hồ xưa kia họ từ vùng xa xôi hẻo lánh chuyển tới thành phố B, không hiểu nhiều về luật pháp nên không giúp được gì. Mọi việc đều do Lập Hạ đứng ra giải quyết. Còn nhớ hồi đại học năm thứ hai, Lưu Minh Nghĩa từng nói: “Bố mẹ tớ thật thà lại nhiệt tình nữa. Khách tới mua hàng bỏ quên đồ, bố mẹ tớ còn đăng báo tìm người”.
Vì vậy, mỗi lần trông thấy hai người họ, cảm giác tội lỗi lại dâng lên trong lòng Lập Hạ.
Cô dùng khăn ẩm lau mặt cho Lưu Minh Nghĩa. Bỗng cô phát hiện, cậu ta rất gầy. Trước kia, cậu ta lúc nào cũng nhảy nhót xung quanh cô, tinh thần hăng hái tột độ, khiến cô luôn nghĩ rằng thể chất của cậu ta rất tốt. Càng nghĩ, cô càng tự trách bản thân. Nếu ngày đó, cô không ích kỷ bỏ chạy một mình, biết đâu vết thương mà Lưu Minh Nghĩa phải hứng chịu sẽ ít hơn một chút, sắc mặt cậu ta sẽ không trắng bệch thiếu sức sống thế này.
Thay một chậu nước ấm khác, Lập Hạ vừa lau chân tay cho Lưu Minh Nghĩa, Vừa kể chuyện.
“Sẽ nhanh thôi! Tớ sẽ khiến cho kẻ hại cậu ra nông nỗi này chịu trừng phạt thích đáng.”
“Cậu còn nhớ Bạch Lâm không? Cậu từng nhận xét, đó là người bề ngoài hiền lành, nhưng lòng dạ khó lường.”
“Làm chuyện sai trái thì phải trả giá, đúng không?”
“Lưu Minh Nghĩa, cậu phải mau tỉnh lại. Sắp Tết rồi, hai bác đang chờ cậu về nhà mình ăn Tết.”
“Cả Tô Mạch nữa, nhất định cậu ấy sẽ thích lắm. Tô Mạch suốt ngày than thở Tần Sở đối xử tệ bạc với cậu ấy, rồi khen cậu tốt với mình.”
…
Không khí ngày Tết càng lúc càng rõ, phố xá tấp nập rộn ràng, thỉnh thoảng đâu đó lại vang lên những tiếng pháo ròn rã.
Một đêm trước ngày ra tòa, Chu Gia Ngôn đột nhiên gọi điện cho Lập Hạ, hẹn cô ra ngoài nói chuyện.
Lập Hạ đến quán nước thì thấy Chu Gia Ngôn đã đợi sẵn. Cô ngồi đối diện anh, nhìn đồng hồ rồi nói: “Có chuyện gì cậu nói nhanh lên, tớ phải về sớm”.
Chu Gian Ngôn cũng không vòng vo: “Lập Hạ, rút đơn kiện đi”.
Mấy chữ giản đơn ấy khiến Lập Hạ nổi cơn thịnh nộ. Cô đã đoán trước được mục đích cuộc hẹn này của Chu Gia Ngôn, nhưng nghe anh nói vậy, cô vẫn chẳng thể kiềm chế nổi mình.
“Cậu đừng tốn công vô ích. Ngày mai thôi cậu sẽ biết, cô bạn gái “thánh thiện” của cậu “vô tội” như thế nào!”
Chu Gia Ngôn bình thản lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Khói thuốc lượn lờ khiến Lập Hạ nhìn không rõ gương mặt người con trai đối diện. Cô cũng mong mình không nhìn thấy anh, thậm chí không nghe thấy những lời anh nói. Nhưng câu tiếp theo của Chu Gia Ngôn đã khiến cô rơi xuống vực sâu.
“Lập Hạ, cậu cho rằng tớ vẫn là thằng con trai ngốc nghếch năm xưa sao? Cậu thật sự nghĩ tớ không biết Bạch Lâm đã làm gì ư?”
Thực ra, ngày Lập Hạ đến công ty của Tần Sở phỏng vấn, mọi hành động của Chu Gia Ngôn đều đã bị Bạch Lâm bắt gặp. Tiếng thủy tinh vỡ lúc ấy chính là do Bạch Lâm gây ra. Chu Gia Ngôn nhớ kỹ từng chữ mà Bạch Lâm nói sau đó.
“Anh coi em là kẻ ngốc sao Chu Gia Ngôn? Anh tưởng em không biết cô ta đã đến Anh sao? Anh tưởng em không biết vì lý do gì mà hôm ấy đang lái xe, anh đột nhiên dừng lại sao? Anh tưởng em không nhận ra mặt anh biến sắc khi tình cờ gặp cô ta trong nhà hàng ư?”.
Chu Gia Ngôn vừa dứt lời, Lập Hạ liền trợn tròn mắt. Gần như vô thức, cô cầm ly nước trái cây hắt vào mặt anh.
“Chu Gia Ngôn! Cậu có biết suýt nữa tôi bị cưỡng bức không hả?”
Chu Gia Ngôn dập điếu thuốc, thong thả lau những bọt nước trên mặt và nói: “Dù sao cũng là “suýt nữa”.”
Nghe vậy, Lập Hạ không thể kiềm chế nổi nữa, cô giáng cho Chu Gia Ngônn một cái tát rồi giận dữ bỏ đi.
Chu Gia Ngôn nói với theo: “Tớ chỉ đến để nói cho cậu biết, cậu nên rút đơn kiện, vì ngày mai ở tòa án, các cậu nhất định sẽ thua”.
Lập Hạ quay đầu lại nhìn người con trai mà cô từng cho rằng mình sẽ yêu cả một đời. Cười chua chát.
“Chu Gia Ngôn, đừng quá tự tin như thế! Bằng chứng chất cao như núi. Cho dù cậu có ranh mãnh đến đâu cũng không thay đổi được sự thật. Hãy chờ xem tôi sẽ đưa Bạch Lâm vào tù như thế nào.”
Dứt lời, Cô Mạnh mẽ xoay người bỏ đi.
Chu Gia Ngôn muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vài giây sau, anh bỗng đứng lên, chạy theo giữ tay Lập Hạ, mặc kệ cô giãy giụa thế nào cũng không chịu buông.
“Lập Hạ!”
Anh gằn giọng, nhìn đăm đăm vào mắt cô.
“Lập Hạ, ngày mới sang Anh, vì muốn nhặt tấm ảnh bốn người chúng ta chụp chung mà tớ suýt bị ô tô đâm. Chính Bạch Lâm là người đã đẩy tớ ra. Cô ấy bị thương nặng, bác sĩ nói cô ấy không thể có con”.
“…”
“Lập Hạ, món nợ đối với Bạch Lâm quá lớn, cho dù cả đời này trả không hết, tớ vẫn phải trả.”
Một khi sự thật được phơi bày, chẳng khác nào trời long đất lở.
Không phải tôi đã quên, không phải tôi không yêu, mà là tôi không thể.
Chúng ta từng ở bên nhau trải qua hết thảy mọi thứ trên đời này. Đáng tiếc, giữa chúng ta lại thiếu một thứ gọi là duyên phận.
Lập Hạ, cậu hiểu không?
Dường như trong ký ức, chưa từng có một thời khắc nào khiến Lập Hạ cảm thấy đau đớn như lúc này. Cô cúi xuống, lạnh lùng nhìn vết sẹo trên cổ tay mình - kiệt tác của Chu Gia Ngôn. Năm xưa cô cứ nghĩ rằng chỉ cần thế này là đủ giữ được anh, nhưng cô không ngờ lại xuất hiện một người con gái khác dùng cả tính mạng để bảo vệ anh. Nếu là cô, chắc chắn cô cũng sẽ lao ra không một chút chần chừ. Chỉ tiếc rằng, không có cơ hội cho cô.
“Chu Gia Ngôn, tớ chỉ có thể nói, tất cả mọi chuyện, tớ không trách cậu nữa. Nhưng đúng như cậu nói đấy, cậu nợ Bạch Lâm, cậu phải trả, vậy món nợ cô ta nợ người khác thì sao? Chẳng lẽ cô ta không cần trả?”
Việc đến nước này, Chu Gia Ngôn không còn lời nào để nói. Anh buông tay. Hai người tiếp tục giấu tất cả đau thương vào sâu tận đáy lòng.
Lập Hạ quay lưng, đi ra cửa. Cô rất muốn hỏi Chu Gia Ngôn một câu: “Cậu ở bên Bạch Lâm chỉ vì trách nhiệm, vậy… rốt cuộc cậu có thích tớ hay không?”.
Có hay không?
Thế nhưng, cô đã không hỏi.
Nếu khoảnh khắc ấy, Lập Hạ ngoảnh đầu lại, cô sẽ trông thấy nỗi đau đớn hiện rõ trong đáy mắt Chu Gia Ngôn.
Hôm sau, phiên tòa diễn ra nhưng nhân chứng duy nhất lại không xuất hiện. Thậm chí, khi người của tòa án đến gọi, hắn ta còn phủ nhận chuyện mình đồng ý ra toàn làm chứng.
Bạch Lâm đi xuống từ vị trí bị cáo, lúc ngang qua chỗ Lập Hạ, cô ta tươi cười nói: “Biết trên đời này cái gì mê hoặc con người ta nhất không? Chính là tiền! Tiền có thể mua được sự công bằng, đáng tiếc, cô không có!”.
Tô Mạch nắm chặt tay, muốn xông lên dạy cho Bạch Lâm một bài học. Đã không thể khiến cô ta ngồi tù thì cũng phải đánh cho cô ta một trận tơi bời. May mà Chu Gia Ngôn xuất hiện kiph thời, gật đầu với cô và Lập Hạ, sau đó kéo Bạch Lâm đi.
Hai người họ vừa rời khỏi thì bệnh viện gọi điện tới báo tin dữ. Lập Hạ nghe rõ mồn một tiếng khóc xé ruột xé gan của bố mẹ Lưu Minh Nghĩa ở đầu dây bên kia.
Lưu Minh Nghĩa, có phải cậu cũng cảm thấy quá bất công, quá oan khuất, nên mới lựa chọn ra đi vào thời khắc này không?
Trên hành lang dài hun hút, người ta thấy một đôi vợ chồng già đang gắng sức cản lại chiếc giường đẩy trùm vải trắng xóa.
Người con trai duy nhất của họ đã qua đời, vào đúng dịp lễ đoàn viên.
Lập Hạ thất thần đi về phái trước. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ chứa duy nhất hình ảnh Bạch Lâm xấc xược nói với cô: “Tiền có thể mua được sự công bằng, đáng tiếc, cô không có!”.
Ngăn lại hàng nước mắt sắp tràn mi, cô nắm lấy bàn tay Lưu Minh Nghĩa, nói: “Thế giới đầy rẫy dối trá này không xứng đáng để cậu ở lại”.
Tô Mạch nhìn đôi tay gầy gò tái nhợt ấy, nỗi xót xa như thủy triều cuồn cuộn. Cô nhớ đến ca khúc mà Lưu Minh Nghĩa hát ở quán karaoke ngày nào, nhớ đến câu “Tớ chờ cậu” mà cậu ta nói với Lập Hạ.
Yêu một người, chờ đợi cô ấy cả một đời, cho dù cuộc đời này quá đỗi ngắn ngủi.
Tô Mạch ngoảnh mặt đi, không dám tiếp tục nhìn cảnh tượng đau thương ấy. Cô bám lấy cánh tay Cố An Sênh, giống như muốn tìm kiếm một chỗ dựa. Tâm trạng bất ổn khiến cô có cảm giác buồn nôn. Cô che miệng chạy vào WC, nhưng không nôn ra bất cứ thứ gì.
Ngẩng đầu lên, Tô Mạch chợt trông thấy khuôn mặt xa cách đã lâu xuất hiện trong gương.
Cô không quay người lại, để mặc cho đối phương kéo mình vào trước ngực.
Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy theo gò má cô, rơi xuống ngón tay anh.
“Tần Sở!”
“Ừm!”
“Tiền thực sự có thể mua được mọi thứ ư?”
Người phía sau trầm tư một lát rồi kiện định đáp: “Ừ”.