Điếu thuốc đã đốt tới đầu, ngón tay thấy nóng, thân thể cả kinh, lập tức dụi tắt.ngừng một chút lại muốn lấy điếu nữa, mới phát hiện hộp không còn điếu nào nữa.
Tô Niệm Khâm mở cửa sổ khách sạn, gió thu đập vào mặt còn có âm thanh xe cộ bên dưới. Anh hít thật sâu một ngụm gió lạnh. Sau đó quăng hộp thuốc không ra ngoài. Trong lòng đột nhiên giận dữ: Tô Niệm Khâm, ngươi không cần vọng tưởng làm gì. Ngươi như vậy được coi là loại đàn ông như thế nào? Ba năm trước, chính cô ấy ruồng bỏ ngươi, một chút cũng không chần chờ, thậm chí còn nói cả đời đừng xuất hiện trước mặt cô.
“Ông Tô?”
Thư ký Tiểu Tần gọi anh.
“Không mở đèn sao?”
“Cô cần thì mở đi.” Tô Niệm Khâm bình tĩnh lại, mới quay đầu.
“Đèn sáng làm cho người ta cảm thấy hơi ôn hòa một chút.” Tiểu Tần thay anh rót một ly trà nóng, sau đó kêu phục vụ trong khách sạn đem thu dọn một chút, tiếp theo cô đem sách chữ nổi trong thư phòng dọn dẹp theo thói quen của anh.
“Chuyện hợp tác với công ty Toro rất thuận lợi, hợp đồng tôi đã sắp xếp trên bàn, nhưng sáng mai ngài cần đi xem đi.”
“Uh.” Tay phải Tô Niệm Khâm vịn lan can đến sô pha, đây là thói quen của anh, không tập trung nghe thư ký nói chuyện.
“Còn có công ty chi nhánh này tôi hy vọng ngài có thể tới xem.”
“Uh.”
“Cô Dư có gọi tới, hy vọng ngài sau khi xuống máy bay gọi lại cho cô ấy.”
“Uh.” anh căn bản không có nghe.
Tiểu Tần hiểu được cô có nói gì cũng uổng phí, nhưng ông chủ chính là ông chủ.
“Ông Tô?” Tiểu Tần mỉm cười.
“Uh? Nói xong?” Tô Niệm Khâm hồi hồn.
“Tạm thời chỉ có nhiêu đó.Ông Tô cần tôi làm gì không?”
“Cô đem hợp đồng ngày mai ký đặt lên bàn cho ta, buổi sáng tôi muốn gặp cổ đông ở Toro. Chuyện tôi tuần tra chi nhánh, cô an bài xong chưa.” Tô Niệm Khâm nói.
Xem ra anh vừa rồi một chút cũng không có nghe thấy, Tiểu Tần nghĩ.
Nhưng trên mặt vẫn mang theo biểu tình vui vẻ,“ Tốt. Tôi biết.” người tiền nhiệm Dư Tiểu Lộ có nói qua với cô, làm thư ký của Tô tiên sinh biết chữ nổi hay không không quan trọng, mấu chốt là tính tình tốt và có tính nhẫn nại.
“Điện thoại tổng đài là số mấy?”
“101. Ngài cần cái gì sao?”
“Muốn bình rượu.”
“Cô Dư có phân phó qua, bác sĩ nói mắt ngài……”
Tô Niệm Khâm không kiên nhẫn vẫy tay.
Tiểu Tần lập tức im lặng, cô là thư ký không phải vợ anh cho nên làm gì cũng phải có chừng mực.
Lúc cô rời đi, Tô Niệm Khâm đột nhiên hỏi: “Radio của tôi đâu?”
Tiểu Tần nói: “Lúc ấy ngài nói không cần, không có mang. Bất quá, ngài muốn nghe radio, di động tôi có chức năng này.”
“Không cần.” Tô Niệm Khâm lập tức cự tuyệt.
Hôm nay ông chủ thật kỳ quái, Tiểu Tần nghĩ, lúc trước cũng không bình thường.
Tô Niệm Khâm đọc tài liệu Tiểu Tần đưa đến nửa đêm. Anh trước kia chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kinh doanh, cho nên có rất nhiều không biết, Tiểu Tần giúp anh rất nhiều. Cho nên anh phải cố gắng hơn người khác hơn.
May mắn trước kia một người vì anh nghĩ biện pháp.
“Đọc sách cũng rất khó nhớ, những thứ nghe qua sẽ nhớ kỹ hơn.” anh vẫn đang nhớ rõ mỗi câu mỗi tiếng cười của Tang Vô Yên. Cô là cô gái thích khóc nhất, cũng thích cười nhất mà anh từng gặp.
Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng nụ cười từ tâm, anh vẫn nghe được.
Tim anh cảm thấy hơi khó chịu, cho nên kêu khách sạn đưa rượu đi lên.
“Ông Tô, ngài muốn gọi đồ ăn sao?” Đối phương thiện ý hỏi.
“Không cần.” anh lạnh lùng cự tuyệt.
Anh cũng ít khi uống rượu, đối với mùi vị cũng không rành, cho nên cũng không bắt bẻ. Bây giờ anh chỉ mong có loại rượu có thể uống xong sẽ quên được Tang Vô Yên.
Đáng tiếc, đến nay chưa tìm được.
Buổi tối, anh nằm mơ, trong mơ Tang Vô Yên đứng ở dưới tàng cây.
Không biết đó là cây gì?
Anh ở trong mộng nhíu nhíu mày.
Một loại cây cổ thụ ở thành phố A, anh không biết bộ dáng ra sao, chỉ nhớ rõ hương thơm của nó. Dư Vi Lan nói là cây sồi xanh. Mà rất nhiều năm trước Tang Vô Yên nói cho anh biết đây không phải cây sồi xanh mà là cây râm. Lúc ấy, cô đem hái đóa hoa xuống đặt vào bàn tay anh, còn dẫn đầu ngón tay anh cảm nhận bề mặt phiếm lá.
Đó là lần thứ hai cô cầm tay anh.
Lần thứ nhất: là lúc bôi chất lỏng lô hội trị phỏng cho anh. Vóc dáng cô nhỏ, hai tay cũng không phải kiểu tinh tế thon dài, nhưng là sờ lên lại rất mềm mại thoải mái, ấm áp.
Anh sờ qua mặt cô vô số lần, cho nên trong lòng anh có thể miêu tả chuẩn xác từng bộ phận của cô.
Nhưng mà, vô luận làm thế nào đều không thể tổng hợp thành hình dáng của cô, lúc cười, lúc khóc, lúc làm nũng với anh.
Cho nên, trong mơ anh lại một lần nữa mơ thấy cô đứng dưới tàng cây râm, đưa lưng về phía anh, lại một lần cũng không có quay đầu lại.
Cô nói với anh, cả đời đều không muốn gặp lại. Anh vốn nghĩ vô luận tâm mình đau đớn cách mấy, tự tôn của anh sẽ không bao giờ chịu khuất phục.
Nhưng anh lại nhịn không được vi phạm lời thề, đột nhiên muốn gặp cô, nhìn xem cô có sống tốt không.
Buổi sáng Tiểu Tần đến gọi Tô Niệm Khâm. Gõ cửa không thấy ai phản ứng, cô chỉ có thể kêu phục vụ mở ra.
Tô Niệm Khâm ngủ trên giường, trong phòng tràn ngập mùi rượu khiếm cho người ta hít thở không thông. Tư thế lúc ngủ của anh giống trẻ con, trong tay nắm chặt mp3, tai phone còn để trong lỗ tai.
Tiểu Tần nhìn quen không sợ hãi hay hết hồn. Cô nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, có thể cho anh ta ngủ thêm nửa giờ. Vì thế mở cửa sổ, rồi lấy bình hoa kế bên giường, lúc ấy cô nghe thấy miệng Tô Niệm Khâm thì thào gọi một người tên là “ Vô Yên”. Không biết là Vô Yên hoặc là Vô Yến, nghe qua rất nhiều lần đều không dám làm rõ ràng.
Tiểu Tần nâng nâng mày, ở trong phòng khách xem lịch trình chờ anh dậy.
7h30, Tô Niệm Khâm đúng giờ tỉnh lại, cơ thể như có một đồng hồ báo thức vậy. Anh vào phòng tắm, dùng khăn che lại phía dưới rồi đến phòng thay áo. Mỗi một bộ quần áo đều làm một nhãn chữ nổi nói về màu sắc kiểu dáng.
20 phút sau, Tô Niệm Khâm lại biến thành một Tô Niệm Khâm hoàn hảo: râu mép cạo sạch sẽ, quần áo gọn gàng, trên người không có mùi lạ, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Niệm Khâm–” Ở Toro vừa xong, liền có người gọi anh.
“Là cô Bành.” Kỳ thật Tiểu Tần không cần nhắc Tô Niệm Khâm cũng biết là cô ấy.
Bành Đan Kì, con gái của ông chủ Toro.
Trên đời người có thể sử dụng loại ngữ khí cao đến vậy gọi Tô Niệm Khâm, thì chỉ có cô gái này.
Tô Niệm Khâm không vui nhíu mày, anh cũng không thích người khác gọi anh thân mật vậy.
“Cô Bành còn có gì phân phó?” Tô Niệm Khâm hỏi, trong giọng mang theo xa cách và mất tự nhiên.
Anh xưa nay đều lạnh lùng, cho nên Bành Đan Kì cũng không để ý.
“Gọi tôi là Đan Kì được rồi, bằng không rất khách khí.” Bành Đan Kì cười.
Trên người cô ấy mang mùi nồng đậm của nước hoa CD, ông chủ tất nhiên không thích, Tiểu Tần nghĩ. Dư Tiểu Lộ nhắc nhở qua cô, Tô tiên sinh rất mẫn cảm với hương vị, cho nên không thể dùng nước hoa, không thể lớn tiếng ồn ào.
“Niệm Khâm, nghe nói lần đầu tiên anh thành B, em dẫn anh đi xung quanh chơi nha.”
“Đa tạ cô Bành nhiệt tình, mắt tôi không tiện, không thích đi lại.”
Bành Đan Kì đem những thủ đoạn trên thương trường vận dụng vào tình yêu, kiên trì không ngừng.
“Đêm nay em làm chủ, mời anh ăn cơm để hợp đạo chủ nhà. Niệm Khâm, không nên cự tuyệt nha?”
Tô Niệm Khâm không đường thối lui.
Gần tối trên đường từ khách sạn Dicatiero đến nhà hàng, Tô Niệm Khâm đột nhiên lục soát túi tiền.
“Ông Tô, ngài tìm cái gì àh?”
“Mp3 của tôi thường mang.”
Ipod màu trắng, là báu vật tùy thân của Tô Niệm Khâm.
“Có thể đã để quên ở khách sạn?” Tiểu Tần hỏi.
“Trở về tìm.” Tô Niệm Khâm không chút do dự hạ lệnh.
“Ông Tô, sắp tới giờ hẹn với cô Bành.”
“Không đi.” Tô Niệm Khâm phun ra hai chữ.
Bành Đan Kì đã chuẩn bị rất tỉ mỉ cho lần hẹn này ai ngờ lại vì một vật nhỏ như vật mà hủy bỏ, làm hại Tiểu Tần phải cúi đầu tìm lý do giải thích với cô ấy. May mà, cô ta có giáo dục, không phải người không biết đạo để chấp nhất một cô gái.
Mà Tô Niệm Khâm lại hoàn toàn không nói đạo lý.
Phòng trong khách sạn mọi ngóc ngách gắt đều bị anh đào bới. Người từng phục vụ qua phòng này đều bị nghiêm khắc tra hỏi, làm mọi người rất xấu hổ.
Quản lí kinh hồn bạt vía hỏi: “Ông Tô vật bị mất rất quan trọng sao?”
“Một cái mp3.” Tiểu Tần bảo trì mỉm cười.
Tô Niệm Khâm đối đãi với người ngoài so với hai ba năm trước cũng tốt hơn rất nhiều, chính là sau khi đến thành B bắt đầu khác thường.
Tiểu Tần nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, Tô Niệm Khâm đứng trong phòng hỏi: “Cô vì sao biết chữ nổi?”
“Cha tôi là người mù.”
“Bẩm sinh hay là……” anh hơi cân nhắc cách dùng từ.
“Trước đây, ông ấy là công nhân, tôi khoảng hai tuổi ông ở phân xưởng xảy ra sự cố làm cho mù.” Tiểu Tần trả lời anh.
“Ông ấy coi như may mắn, ít nhất ông ấy thấy qua bộ dáng của mẹ cô và cô.”
Tiểu Tần lắc đầu: “Không, Tô tiên sinh. Một người trưởng thành hoàn toàn khỏe mạnh đột nhiên mất đi ánh sáng, so với một người khiếm thị từ nhỏ, sẽ chịu đả kích lớn hơn nữa.”
Cô nhịn không được phản bác anh, tuy rằng trước khi bước vào cô được nhân viên công tác nhấn mạnh cô không nên tranh cãi với ông chủ Tô, nhưng cô vẫn xúc động. Bởi vì sự cố lần đó đối với cha cô lúc còn sống vĩnh viễn không phải may mắn.
Tô Niệm Khâm quay đầu, mặt tái nhợt không có biểu tình gì, hỏi: “Cha cô, sau đó ông ấy như thế nào?”
“Sau đó quản lý vì trốn tránh trách nhiệm đổ tội cho ông làm việc sai thao tác. Sau khi xuất viện một thời gian dài cũng không tìm được việc, ông không chấp nhận được, bắt đầu say rượu, mỗi lần say đều đánh mẹ tôi, sau khi tỉnh lại quỳ trên mặt đất xin bà đừng rời đi, một lần lại một lần hối cải, một lần lại một lần tái phạm.”
“Sau này?” Tô Niệm Khâm lại hỏi.
Vẻ mặt anh nhẹ nhàng, lộ ra một tia đau đớn hiếm thấy.
“Tôi không đến mười tuổi, mẹ không chịu được ly hôn với ông ấy, mang theo tôi tái giá.” Tiểu Tần thản nhiên nói.
Cô rời khỏi văn phòng, vốn nghĩ không có cơ hội, không nghĩ tới qua một tuần lại nhận được điện thoại. Đối phương nói: “Tần tiểu thư, ông Tô quyết định tuyển cô, mời cô thứ Hai đi làm.”
Tiểu Tần vào công ty, phát hiện Tô Niệm Khâm là ông chủ chăm chỉ nhất mà cô từng gặp, giống như động cơ vĩnh không ngừng nghỉ, lại giống một khối bọt biển nhanh chóng hấp thu tri thức xa lạ. Có một ngày, trong lúc vô tình nghe người ta nói Tô Niệm Khâm từng yêu một người, sau đó người kia rời anh. Tiểu Tần lại đột nhiên nghĩ lại vẻ mặt khi anh hỏi chuyện của ba.
Hơn mười phút sau, mp3 được phát hiện trong khe tấm thảm dưới giường. Hơn mười người đều lau mồ hôi xả hơi. Vừa vặn Dư Tiểu Lộ gọi điện thoại lại, Tiểu Tần báo cáo tình huống với dì nhỏ của ông chủ.
Dư Tiểu Lộ suy nghĩ một chút ,“Một lát tôi gửi một số file cho cô, cô nhớ lưu vào máy tính. Sau đó đi mua vài máy mp3 cùng kiểu dáng, mỗi cái đều lưu hết vào.” Buổi tối, Tiểu Tần mở mail ra, nhìn file Dư Tiểu Lộ gửi tới.
Cả 3 tài liệu tác giả đều là: Vô Yên.
Cô không thích tìm kiếm thông tin riêng tư, không có thử nghe, giải nén sau đó lưu vào 5 cái mp3 mới mua, phân bố trong túi cô, trong ngăn kéo, trên xe, phòng ngừa lại mất.
Thì ra quan trọng không phải cái mp3 kia mà là giọng bên trong, Tiểu Tần nghĩ.