Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi

Chương 16: Yêu, là một lần lại một lần thất bại


Chương trước Chương tiếp

Du Nhiên cũng không nhớ mình đã về nhà thế nào, nhưng khi cô hồi phục lại tinh thần đã nằm trên giường nhà mình.

Du Nhiên muốn động tay chân, nhưng toàn thân không còn chút sức lực, giống như thân thể đang bãi công, đã không còn khát vọng sinh tồn nữa.

Nhưng Du Nhiên biết, cô sẽ không chết, cô sẽ quên chuyện này.

Giống như khi thi được 58 điểm số học hồi tiểu học, cô vốn tưởng rằng thế giới sẽ sụp đổ từ đây, thế nhưng giờ nghĩ lại, chuyện đó chỉ là một chấm đen rất nhỏ trong cuộc đời.

Lần thất tình này cũng vậy, trong tương lai không xa, cũng sẽ trở thành một điểm đen nho nhỏ trong cuộc đời cô, không chiếm được bao nhiêu vị trí.

Mà Khuất Vân… cũng như vậy.

Tuy nghĩ vậy, nhưng Du Nhiên vẫn bị vây hãm trong hậu quả thất tình, tay chân không còn sức lực, cơm nước không muốn ăn, cả ngày mơ mơ màng màng ngủ.

May mà bố mẹ đều là những người thông minh, thấu hiểu, vừa nhìn đã hiểu con gái gặp phải chuyện gì, cũng không nói nhiều, chỉ để cô có đủ không gian và thời gian dưỡng thương.

Chỉ những lúc bị đau người ta mới phát hiện gia đình mình là nơi an toàn nhất, vững chắc nhất, và bố mẹ, mới là những người vĩnh viễn sẽ không tổn thương, phản bội họ.

Cứ nằm như vậy qua hai cái cuối tuần, đã là đêm ba mươi Tết, Du Nhiên nghĩ, dù thế nào hai ngày này cũng phải hoạt động thân thể một chút, không thể để bố mẹ không vui hai năm liền.

Vì vậy, sáng hôm sau, Du Nhiên lần đầu tiên bò ra khỏi giường, dọn dẹp một chút rồi ra ngoài mua sô cô la.

Sô cô la là một thứ rất tốt, Phenethylamin và nguyên tố Ma-giê lần nào cũng có thể khiến Du Nhiên thỏa mãn.

Mua một túi lớn, Du Nhiên vừa ăn vừa đi bộ về nhà, hy vọng trước khi về đến nhà có thể làm cho tinh thần mình phấn chấn hơn.

Tiếc rằng Trời không chiều lòng người, khi đi tới công trường xây dựng phía trước tiểu khu không xa, cô nhìn thấy Cổ Thừa Viễn.

Anh ta đang chờ cô.

“Mẹ gọi anh tới ăn cơm tất niên à?” Du Nhiên hỏi.

Cô Thừa Viễn không đáp, chỉ hỏi: “Thì ra, người kia, thật sự là Khuất Vân?”

“Hôm nay anh có lộc ăn rồi, tôi thấy mẹ mua rất nhiều đồ ăn, hầu hết đều là những món anh thích.” Du Nhiên bóc một viên sô cô la, cho vào miệng.

Cổ Thừa Viễn nói: “Chuyện của hai người, anh đã biết toàn bộ rồi, hắn không có ý tốt với em đâu.”

“Đúng rồi, nghe nói tối nay sẽ bắn pháo hoa ở bờ sông, phiền anh đưa bố mẹ đi xem nhé.” Du Nhiên nuốt viên sô cô la xuống cổ họng.

Cổ Thừa Viễn túm lấy tay cô, ánh mắt mang theo vẻ cứng rắn, lạnh lùng: “Vì sao lại là hắn? Hắn đáng để em thích sao?”

“Cổ Thừa Viễn, anh đã đủ chưa?” Du Nhiên thở dài một hơi, giọng nói mang theo sự bất lực.

“Chưa đủ.” Cổ Thừa Viễn khẽ lay cánh tay cô, giọng nói mang theo vẻ mệnh lệnh theo thói quen: “Trở về bên anh, như vậy mới đủ.”

Du Nhiên vươn cánh tay kia lên, sờ lên gương mặt Cổ Thừa Viễn, gương mặt anh ta, một gương mặt vừa anh tuấn vừa lạnh lùng, trong lòng bàn tay cô, gập gềnh, tất cả đều là đường cong của người đàn ông này.

Cô cứ vuốt ve như thế, trong lòng bàn tay là sự dịu dàng vô hạn, ánh mắt Cổ Thừa Viễn dường như cũng bị nhiễm một chút, băng tuyết cũng tan ra một ít.

Nhưng chỉ một giây sau, bàn tay mềm mại vươn những móng tay sắc nhọn, Du Nhiên bấm vào da thịt Cổ Thừa Viễn vừa chính xác vừa không nể nang gì, sau đó thuận tiện cào xuống một đường.

Năm vết cào, lập tức xuất hiện trên mặt Cổ Thừa Viễn.

Có hai vết cào xước da, sưng đỏ, ba vết còn lại thấm ra máu.

“Mấy ngày nay tôi cứ nghĩ đến một chuyện, vì sao các người luôn tìm đến tôi – bởi vì Trời sinh tôi có gương mặt như bánh bao, chẳng trách bị chó cắn. Thế nhưng....” Du Nhiên gẩy móng tay, rũ sạch những mảnh da bên trong: “Thế nhưng, trong nhân bánh bao không chừng sẽ có độc, cắn vào, sẽ tiêu chảy.”

Cổ Thừa Viễn nhìn cô, đường viền của thân thể cao lớn dường như phủ thêm một tầng vỏ bọc màu đen bắt mắt.

“Không nên trở lại thử thách tính nhẫn nại của tôi, từ nay về sau, tôi sẽ không tin cái gì mà “tức sự ninh nhân*”, lấy ơn báo oán khỉ gió gì đấy đâu.” Du Nhiên quyết định nói rõ ràng mọi chuyện trong hôm nay: “Thứ nhất, sau này không cần nói cái gì mà trở về bên anh, nghe thấy một lần, tôi sẽ đánh anh một lần. Thứ hai, không được kiểm soát cuộc sống của tôi, nếu có thể, mời anh cố gắng xuất hiện trước mặt tôi càng ít càng tốt, tôi nhìn thấy anh sẽ cảm thấy bực mình.”

*Tức sự ninh nhân: nhân nhượng để khỏi phiền hà về sau

Nói xong, Du Nhiên cầm túi sô cô la, tiếp tục đi về phía trước.

Cổ Thừa Viễn cũng không định buông tha cô: “Anh nghĩ, em vẫn còn nhớ đến Khuất Vân phải không?”

Du Nhiên không dừng bước, tiếp tục đi tới, gió thổi câu trả lời của cô đến tai Cổ Thừa Viễn: “Chuyện đó không liên quan đến anh.”

Cổ Thừa Viễn đuổi theo bước chân cô, giày da tạo ra những âm thanh cộp cộp trầm thấp: “Em còn yêu hắn, nếu không, em đã không đau lòng như thế.”

“Không sai, tôi yêu anh ta muốn chết, thế thì sao?” Du Nhiên cười nhạt.

Hai người một trước một sau đi về phía trước, bước chân Du Nhiên rất lớn, nhưng vẫn không cắt được Cổ Thừa Viễn.

“Khuất Vân vì trả thù anh mới qua lại với em, người như vậy, cũng có khác gì anh, không phải sao?” Cổ Thừa Viễn nói.

“Anh vẫn biết tự lượng sức mình đấy.” Du Nhiên nói mỉa mai.

“Nếu đã vậy, hãy quên hắn đi.” Cổ Thừa Viễn bỗng kéo cánh tay Du nhiên, dùng sức xoay cô lại.

Tua rua trên giày Du Nhiên vì động tác này mà quay một vòng.

Cô quay đầu lại, liếc mắt nhìn thấy vết thương trên mặt Cổ Thừa Viễn.

Gió lạnh khiến máu đông lại, không chảy máu nữa, nhưng vết thương sưng đỏ không nhẹ, nhìn qua có vẻ dọa người.

“Quên hắn đi, đừng nghĩ đến hắn nữa.” Cổ Thừa Viễn nói với cô, anh ta dùng sức cầm tay Du Nhiên, giống như muốn ép một thứ nào đó, một người nào đó trong cơ thể cô ra ngoài.

“Tôi sẽ không quên.” Lời nói của Du Nhiên bay tới cùng gió lạnh: “Tôi sẽ không quên anh ta, giống như sẽ không quên anh, giống như sẽ không quên tất cả những người đã tổn thương tôi. Tôi sẽ không quên, sẽ nhớ kỹ, tôi sẽ học cách để thông minh hơn, sẽ luôn luôn nhớ kỹ bài học các người đã dành cho tôi, sẽ ép mình phải thông minh hơn. Tôi còn trẻ, cuộc đời tôi còn rất dài, thất bại hai lần không có gì đáng nói. Tôi sẽ không để những người như các anh tiếp tục đến làm ô uế cuộc sống của tôi, tôi sẽ vui vẻ, sẽ tìm được tình yêu chân chính của tôi, một người yêu con người thật của tôi. Anh yêu tâm, tôi sẽ không quên , thế nhưng tôi sẽ làm những chuyện còn tuyệt tình hơn cả chuyện quên các người.”

“Còn bây giờ.” Đôi mắt Du Nhiên giống như một tảng băng dưới cơn gió lạnh, nhìn có vẻ lấp lánh trong suốt, nhưng nhiệt độ lại làm người ta rùng mình: “Tôi phải về nhà, còn anh, cũng tới bệnh viện xử lý vết thương đi, mua ít quà cáp tới thăm bố mẹ, tùy tiện tìm một lý do lừa bọn họ, để bọn họ kết thúc năm nay thật vui vẻ, hiểu chưa?”

Đêm ba mươi, trôi qua trong vẻ yên bình do Du Nhiên và Cổ Thừa Viễn tạo nên.

Sau đó là mùng một đầu năm, mùng hai, mùng ba, mùng bốn.

Du Nhiên lúc nào cũng cười, mỗi ngày đều cố gắng ăn rất nhiều những thứ gì đó, khiến mình thật vui vẻ.

Có đôi khi, Du Nhiên nghĩ, có lẽ mình thật sự đã hồi phục lại như cũ.

Thế nhưng, khi gặp lại Khuất vân một lần nữa Du Nhiên mới phát hiện, cô đã đánh giá quá cao khả năng bình phục của mình.

Ngày đó là mùng năm, bố mẹ đi tham dự hôn lễ con đồng nghiệp, Du Nhiên không có ý chí như vậy, không cách nào tận mắt nhìn thấy người ta hạnh phúc trong khi mình đang thất tình, vì vậy cô chọn ở nhà xem ti vi.

Vừa ăn khoai chiên, cô vừa xem “công chúa Hoài Ngọc” thời bó chân mà lớn, ngẫu nhiên cảm thấy mình đã rơi xuống mấy tầng Địa Ngục.

Trong lúc đang rơi xuống, điện thoại của Du Nhiên vang lên, cô không thèm nhìn, cầm máy lên nghe luôn.

Mà bên kia, lại chính là giọng nói của Khuất Vân: “Là tôi.”

Động tác tiếp theo của Du Nhiên chính là ngắt máy, sau đó toàn thân hóa đá.

Điện thoại tiếp tục vang lên, Du Nhiên giống như không khống chế được bàn tay của chính mình, nghe máy một lần nữa.

“Tôi ở dưới nhà em.”

Nghe xong những lời này, Du Nhiên lại không khống chế được mà ngắt máy, sau đó lại hóa thân thành đá.

Giây tiếp theo, điện thoại vang lên.

“Tôi muốn nhìn thấy em.”

Ngắt máy.

Lại vang lên.

Lại nhận.

“Tôi sẽ chờ.”

Ngắt máy.

Lại vang lên.

Lại nhận.

“Du Nhiên, tôi sẽ chờ.” Giống một lời thề.

Lần này, trước khi ngắt máy, Du Nhiên nói một câu: “Anh chờ một lát.”

Sau khi ngắt máy, Du Nhiên nhìn lên màn hình ti vi, trong đó dường như đang là hồi cao trào, vô số người mặc trang phục triều Thanh đang cãi vã, nhưng bọn họ nói gì, Du Nhiên không hiểu nổi một câu.

Cô cứ ngẩn người như thế, một lúc lâu sau mới như đột nhiên sống lại, chạy ào vào phòng ngủ, bắt đầu lục tung tủ đồ, tìm ra bộ quần áo hợp với mình nhất, sau đó bắt đầu trang điểm, chải đầu.

Du Nhiên cố gắng khiến mình gọn gàng, đẹp đẽ nhất, cô muốn để Khuất Vân thấy rằng sau khi rời khỏi anh, cô vẫn sống rất tốt.

Nửa tiếng sau, Du Nhiên miễn cưỡng hài lòng với hình tượng của mình, kiểm tra hết trên dưới một lượt rồi mới xuống lầu, chuẩn bị đối mặt với Khuất Vân.

Lần cuối cùng lấy một cái gương nhỏ ra soi màu sắc trên môi, Du Nhiên đi ra ngoài, thế nhưng giây đầu tiên khi nhìn thấy Khuất Vân đứng ở xa xa, nước mắt của cô, bỗng nhiên tuôn rơi.

Cô chưa bao giờ ngờ được hành động này.

Du Nhiên cho rằng, cô có thể dùng một tư thế rất tự nhiên đứng trước mặt Khuất Vân, đút tay vào túi quần, bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì? Không phải chúng ta đã chia tay rồi sao? Anh còn tới đây làm gì? Có biết chữ phiền viết thế nào không?”

Nhưng chỉ cần nhìn bóng dáng anh đứng phía xa, nước mắt Du Nhiên đã rơi xuống, không cách nào ngừng được.

Cô vội vàng bỏ chạy, chạy về nhà.

Soi gương, phát hiện đường kẻ mắt đen sì, rất bẩn.

Du Nhiên lấy bút kẻ mắt ra, kẻ lại lần nữa, thế nhưng vô ích, bởi vì nước mắt vẫn rơi, cả viền mắt và lông mi đều rất trơn, không thể vẽ được.

Kẻ hết lần này đến lần khác, đều không có kết quả, giống như vô số cố gắng của cô đối với Khuất Vân, đến cuối cùng, thì ra đều là phí công vô ích.

Du Nhiên không nhịn được nữa, ném mạnh cây bút kẻ mắt đi, dựa vào gương, khóc lớn.

Cô dùng sức mà khóc, khóc ra tất cả uất ức trong lòng, tất cả nỗi đau, tất cả không cam lòng, và tất cả tuyệt vọng.

Vừa khóc, cô vừa nhớ lại từng chuyện khi còn ở bên Khuất Vân.

Mỗi một việc đều có thể lấy đi một giọt nước mắt của cô.

Điện thoại vang lên một lần nữa, Du Nhiên nhận máy, nức nở nói một câu: “Ngày mai được không? Ngày mai… Tôi mới có thể gặp anh.”

Nói xong, cô không đợi anh đáp lời, lập tức ngắt máy.

Khuất Vân không gọi tới nữa, anh gửi tới một tin nhắn, trên đó chỉ có ba chữ: “Thật xin lỗi.”

Là ai có lỗi với ai? Ai phải xin lỗi ai, Du Nhiên đã không còn rõ nữa, lúc này, cô chỉ muốn khóc, chỉ có thể khóc.

Cả ngày, cô chỉ trốn trong phòng, khóc, khóc đến mức xoang mũi tắc nghẹn, ngay cả thở cũng không được.

Lúc này, Du Nhiên mới biết vết thương trong lòng mình còn chưa lành, chỉ cần chạm nhẹ vào là lại bắt đầu chảy máu.

Du Nhiên khóc, khóc thật lâu, lâu đến mức cô không gắng gượng được nữa, ngủ thiếp đi.

Trong khi mơ màng, dường như có một chiếc khăn đang nhẹ nhàng lau lên mặt cô.

Cảm giác này thật ấm áp, thật thoải mái, Du Nhiên thì thầm một câu, xoay người lại ngủ.

Ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao.

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, Du Nhiên mở mắt, cảm giác có chút khó khăn – đôi mắt bởi vì khóc lâu mà khô khốc, sưng vù.

“Dậy rồi?” Một bàn tay dịu dàng đặt lên trán Du Nhiên: “Đói không con?”

Du Nhiên nhớ, khi còn bé, mỗi khi cô bị bệnh, mẹ luôn ngủ cùng cô, khi tỉnh lại, mẹ luôn nhẹ giọng hỏi những câu này.

Thời gian giống như quay ngược trở lại thời điểm ấy, thời khắc tất cả đều thật thơ ngây.

“Mẹ?” Du Nhiên nghĩ tới đôi mắt ướt đẫm sưng vù của mình, vội vàng xoay người che đi, nói: “Không có gì, con còn muốn ngủ tiếp.”

“Dưới nhà chúng ta có một chàng trai, nhìn có vẻ như đang đợi con.” Bạch Linh dịu dàng nói: “Con có muốn xuống dưới nói chuyện với cậu ấy không?”

Rất nhiều chuyện, Bạch Linh đều biết, chỉ là, Du Nhiên không muốn nói với bà nên bà cũng không miễn cưỡng.

Du Nhiên đưa lưng về phía mẹ, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: “Mẹ, vì sao tình yêu của con đều không thành công?”

“Bởi vì…” Bạch Linh nhẹ nhàng vỗ lưng Du Nhiên, nói: “Nếu hiện tại thành công, vậy sau này đâu còn tình yêu để dành cho người chân chính thuộc về con nữa?”

“Thế nhưng, nếu tình yêu chân chính của con vĩnh viễn không đến thì phải làm sao?” Du Nhiên hỏi.

“Vậy thì yêu chính mình, yêu bố mẹ, để bố mẹ yêu con.” Bàn tay Bạch Linh giống như có ma lực, mỗi một lần vỗ về lên lưng Du Nhiên đều tăng cho cô một ít sức lực.

Du Nhiên bỗng xoay người, ôm lấy thắt lưng Bạch Linh: “Mẹ, người dưới lầu kia đã tổn thương con, con nên làm gì bây giờ?”

“Mẹ nhớ mẹ đã dạy cho con điều này từ rất lâu rồi.” Bạch Linh cầm lược, cẩn thận chải từng sợi tóc vì lâu ngày không chăm sóc mà thắt nút vào nhau của con gái: “Khi còn bé, khi mẹ đi bắt nạt, mẹ đã nghĩ đến những chuyện gì, con quên rồi sao?”

“Chưa quên.” Du Nhiên vùi đầu vào bên hông mẹ, ngửi hơi thở thơm ngát của mẹ.

“Thứ nhất, suy nghĩ lại thật cẩn thận, tất cả đều là lỗi của cậu ta sao?”

Du Nhiên thầm lắc đầu trong lòng.

Không, Khuất Vân chưa bao giờ ép buộc cô, chưa từng.

Chỉ có cô chủ động, chủ động đề nghị hẹn hò, chủ động yêu cầu anh yêu cô, chủ động làm tất cả những chuyện ngốc nghếch đó.

Anh và cô, đều có lỗi.

“Thứ hai, cậu ta đã xin lỗi hay chưa?”

Du Nhiên thầm gật đầu trong lòng.

Đúng vậy, Khuất Vân đã xin lỗi, anh đã tới tận đây để xin lỗi.

“Thứ ba, nếu con thật sự tức giận, bây giờ mẹ sẽ đi nấu một nồi nước nóng, đổ vào đầu cậu ta, được không?”

“Không được.” Du Nhiên ngăn lại.

“Sao vậy, không nỡ à?” Bạch Linh hỏi.

“Không, chỉ là mẹ không cần phí nhiều công sức như vậy.” Du Nhiên nói xong liền nhảy xuống giường, bắt đầu rửa mặt, chải đầu.

Lần này, cô không để ý đến trang phục, chỉ mặc một bộ quần áo thể thao.

Tóc buộc đuôi ngựa, chân đi giày vải, nếu đôi mắt không sưng như quả hạnh, Du Nhiên hẳn là rất có tinh thần.

Nhìn thấy Khuất Vân phía xa, Du Nhiên không rơi nước mắt nữa, chỉ rất bình tĩnh đi tới.

“Tôi nhận lời xin lỗi của anh.” Du Nhiên nói: “Yên tâm, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì, anh cũng không cần cảm thấy hổ thẹn, chuyện này, coi như cho tôi một bài học đi.”

Du Nhiên nghĩ, từ nay về sau, cô không dám lại húc lung tung, không chút dè chừng như trước nữa, cô sẽ không làm bất cứ chuyện gì bằng tất cả nhiệt tình nữa, cô đã học được cách kìm chế, học được cách trưởng thành.

Gương mặt Khuất Vân gầy đi nhiều, nhìn qua lại càng tuấn tú, trên thái dương dán một miếng băng cá nhân, đó là kiệt tác của cô.

Anh nhìn Du Nhiên không rời mắt, đôi lông mi màu đen tinh tế như ngập trong sự dịu dàng, vừa tinh tế vừa xinh đẹp, mí mắt mỏng như cánh ve bọc lấy một nửa đôi mắt trong suốt lại thâm thúy, trong mắt anh phản chiếu cái bóng của cô: “Du Nhiên, tha lỗi cho tôi.”

“Không phải tôi vừa nói rồi sao?” Du Nhiên đút hai tay vào túi, nói: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

“Em hẳn là biết, điều anh gọi là xin lỗi có nghĩa gì.” Khuất Vân nói.

“Tôi hiểu, nhưng tôi không làm được.” Du Nhiên nhún vai, cho dù đã dựng thẳng cổ áo lên nhưng trong cơn gió lạnh, cô vẫn cảm thấy rùng mình, vì vậy phải rụt cổ lại.

Khuất Vân thấy vậy, lại giống như trước, anh cởi chiếc khăn trên cổ mình xuống, thật tự nhiên, muốn quàng lên cho Du Nhiên.

Nhưng Du Nhiên lui về sau, bàn tay Khuất Vân cầm khăn quàng cổ, đặt giữa không trung, không vươn ra, cũng không thu về.

“Loại động tác vô cùng thân thiết này không còn thích hợp với chúng ta nữa.” Du Nhiên mím môi, khóe miệng của cô trời sinh có một độ cong luôn hướng lên trên, giống như luôn cười: “Bởi vì chúng ta đã chia tay, giữa chúng ta, đã kết thúc rồi.”

Bàn tay Khuất Vân chậm rãi trở lại vị trí cũ, anh nhìn Du Nhiên, những lọn tóc mềm mại trên trán thỉnh thoảng lại bay lên, giống như muốn rơi vào trong đôi mắt, đâm nát mặt nước kia: “Thế nhưng, tôi chưa đồng ý.”

Du Nhiên bỗng nở nụ cười, thật sự nở nụ cười, cô quay đầu, nhìn cây cối xanh tươi phía xa xa trong tiểu khu, sau đó, cô quay lại, giọng nói thật bình tĩnh: “Khuất Vân, lẽ nào anh còn không hiểu? Vì sao mỗi lần đều là anh thắng? Cũng không phải vì anh lợi hại thế nào, mà là… tôi tình nguyện để anh thắng. Tôi thích anh, tôi yêu anh, vì vậy tôi tình nguyện để anh thắng, bằng lòng để anh khống chế, bằng lòng để chính mình rơi vào thế yếu.”

“Thế nhưng hiện tại…” Du Nhiên vươn ngón trỏ, day day mũi, tiếp tục nói: “Hiện tại, tôi đã không còn yêu anh nữa, anh đã mất lợi thế duy nhất, đừng nghĩ rằng có thể khống chế tôi nữa, vĩnh viễn đừng nghĩ.”

Khuất Vân lắc đầu, thật chậm, gương mặt của anh, mỗi góc độ đều là một cảnh đẹp: “Tôi chỉ nhớ, em đã thề, em nói yêu tôi, sẽ vĩnh viễn không rời khỏi tôi.”

“Đó là khi tôi cho rằng anh xứng đáng với tình yêu của tôi, mới nói ra lời thề như thế, nhưng bây giờ…” Du Nhiên lùi lại, chậm rãi rời khỏi anh: “Anh đã không còn đáng giá nữa.”

Du Nhiên bước một bước, chậm rãi lùi về sau, cô phải rời khỏi Khuất Vân, cô không thể quay đầu lại, cô phải nhớ, mỗi bước cô rời khỏi anh, cô phải nhớ, mỗi một bước, đều chính xác.

Trong tầm mắt của Du Nhiên, Khuất Vân chậm rãi nhỏ lại, giống như một giọt mực hòa tan trong nước, dần dần nhạt đi.

Khi cô cho rằng mối tình thứ hai của mình sẽ kết thúc như vậy, Khuất Vân bỗng bước nhanh về trước, dùng một tay bắt lấy cô.

Động tác của anh vô cùng nhanh, hoàn toàn không cho Du Nhiên thời gian phản ứng.

Anh ôm chặt lấy Du Nhiên, nắm lấy gáy cô, mạnh mẽ hôn cô.

Nụ hôn này, như cuồng phong, như mưa xối, như lửa cháy, không hề dịu dàng, chỉ có nắm giữ, chỉ có giam cầm, còn có lo lắng.

Du Nhiên phục hồi lại tinh thần, lập tức né tránh, nhưng Khuất Vân vẫn tiến tới rất mãnh liệt, đôi môi của cô hoàn toàn không tránh thoát.

Sau này, Du Nhiên nhớ lại, cảm thấy nụ hôn kia tuyệt đối không đẹp chút nào, giống như… giác hút bạch tuột đang hút môi mình.

Lập tức, mặc dù miệng Du Nhiên không thể chuyển động, nhưng tay vẫn có thể miễn cưỡng hành động, vì vậy, cô cái khó ló cái khôn, nhanh nhẹn sờ đến dây lưng của Khuất Vân, lưu loát cởi ra.

Giữa ban ngày ban mặt, ánh mặt trời tỏa sáng, dưới bầu trời chủ nghĩa hài hòa, có hành động cởi quần người ta là không được.

Để quần không bị cởi ra, Khuất Vân đành phải dùng bàn tay đang ôm Du Nhiên tới cứu nguy cho dây lưng, cũng rất nhanh thắt lại cẩn thận.

Chỉ như vậy, Du Nhiên đã thoát khỏi vuốt sói của anh.

“Không được hôn tôi nữa, tôi sẽ tìm được người đàn ông xứng đáng với nụ hôn của tôi.” Du Nhiên giơ tay lên lau đi cảm giác ướt át trên môi.

Khuất Vân lại cầm cổ tay Du Nhiên, trầm giọng chậm rãi nói rằng: “Tôi đã che giấu em rất nhiều chuyện, nhưng có một câu tôi không nói dối em: tôi đã, yêu em.”

“Thế thì sao?” Du Nhiên hỏi lại: “Tôi nên quỳ xuống cảm ơn, hay là nên mừng đến mức nhảy cẫng lên?! Anh nói một câu anh yêu tôi, tôi sẽ tha thứ tất cả cho anh sao?”

“Tôi không có ý đó.” Khuất Vân hạ tầm mắt.

“Khuất Vân, tôi không biết nên nói thế nào với anh nữa.” Du Nhiên thở sâu, cố gắng làm tâm trạng bình tĩnh lại: “Cho tới nay, tôi luôn cho rằng, chỉ cần anh yêu tôi, không, cho dù chỉ cần anh thích tôi, tôi có thể quên đi tất cả. Đó là bởi vì tôi tự cho rằng bên cạnh anh không có người con gái nào khác, tôi ngây thơ cho rằng trong trời đất này chỉ có hai người chúng ta, chỉ cần tôi cố gắng, chuyện gì cũng có thể làm được. Nhưng tôi sai rồi, anh sao có thể không có người khác chứ? Hơn nữa, còn là một người con gái tôi vĩnh viễn không bằng…”

“Là vì Đường Ung Tử sao? Tôi và cô ấy đã không còn gì nữa.” Khuất Vân giải thích.

“Không chỉ vì cô ta.” Du Nhiên cúi đầu, nhìn giày vải trên chân mình: “Không chỉ vì cô ta.”

“Vậy vì cái gì?” Khuất Vân nắm tay cô, giống như đang cầm một thứ chỉ cần thoáng buông tay là sẽ biến mất.

“Tôi không biết phải nói thế nào nữa.” Nói xong câu đó, Du Nhiên dừng lại một lúc lâu, giống như đang sắp xếp những câu chữ lộn xộn trong đầu, cuối cùng, cô cũng lại mở miệng: “Thật ra, Khuất Vân, trước khi gặp anh, tôi chưa từng chủ động theo đuổi ai, chưa từng. Tôi không biết chuyện gì xảy ra nữa, sau khi ở bên anh, bỗng nhiên tôi lại vô cùng nhiệt tình. Tôi cho rằng chỉ cần cố gắng là có thể thành công, chuyện gì cũng vậy, nhưng không ngờ tình cảm lại là một ngoại lệ, giống như Đường Ung Tử đã nói, nếu tôi không phải em gái của Cổ Thừa Viễn, anh căn bản sẽ không đồng ý qua lại với tôi, đối với anh mà nói, tôi hoàn toàn có tiêu chuẩn của một người qua đường. Giờ nghĩ lại, tôi thật hối hận, khi mình tôi tình nguyện làm những chuyện thật ngu ngốc, thì trong lòng anh có phải đang cười nhạt chán ghét hay không? Tôi không dám nữa, chỉ cần nghĩ như thế, tôi đã không dám không chút cố kỵ, sống bất cần như không có ngày mai như thế nữa. Khuất Vân, anh nói anh yêu tôi, cho dù đó là sự thật, tôi đã… không thể tin tưởng được nữa rồi.”

Thất bại trong tình yêu không đáng sợ, thứ đáng sợ nhất chính là lòng tự tôn bị tổn hại.

Du Nhiên cũng biết vậy, từ ánh mắt những người khác nhìn lại, cô thật sự không xứng với loại trai đẹp cực phẩm như Khuất Vân.

Thế nhưng Du Nhiên không thèm để ý, bởi vì cô cho rằng, Khuất Vân không nghĩ như vậy, nếu không, sao anh có thể đồng ý làm bạn trai cô?

Thế nào cũng được, chỉ cần Khuất Vân cho rằng hai người phù hợp, vậy là được rồi, như vậy, Du Nhiên cũng không quan tâm làm gì.

Nhưng trên thực tế, người cho rằng hai người không xứng nhất hẳn là Khuất Vân.

Nếu không vì trả thù Cổ Thừa Viễn, anh căn bản sẽ không để ý tới cô.

Lần so chiêu ngày đầu tiên gặp gỡ đó, Du Nhiên đã từng lãng mạn mà nghĩ rằng khi đó Khuất Vân có cảm tình với cô nên mới cố ý chọc cô tức giận.

Nhưng giờ nghĩ lại, Du Nhiên thấy mình thật thích tưởng bở.

Khuất Vân cũng không phải thằng bé cấp một, cấp hai, thích ai thì bắt nạt người đó, anh là một người đàn ông trưởng thành, anh thấy mục tiêu sẽ chủ động tiến tới, giống như năm đó theo đuổi Đường Ung Tử.

Thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm, mà khi những hiểu lầm này được mở ra, đủ để phá hủy toàn bộ tự tôn của Du Nhiên.

Đây mới là điều đáng sợ nhất.

“Vì vậy, Khuất Vân.” Du Nhiên ngẩng đầu lên, thở sâu: “Cho đoạn tình cảm của chúng ta một sự dứt khoát đi, giơ tay chém xuống, cắt đứt, quên đi tất cả, xã hội bây giờ, anh ở nhà cũng có thể hẹn hò trực tuyến với mấy tên cướp biển Somali, không có ai rời khỏi người nào đó thì sẽ chết, là một người đàn ông, buông tay đi.”

Nhưng Khuất Vân không để ý tới phép khích tướng này, tay anh vẫn siết chặt cổ tay Du Nhiên: “Du Nhiên, tha thứ cho tôi, cho tôi cơ hội.”

“Cho anh cơ hội làm gì, để bồi thường lần đầu tiên của tôi?” Du Nhiên yên lặng cười: “Khuất Vân, đừng như vậy, tôi và anh đều không phải người bảo thủ, lần đầu tiên dù sao cũng phải cho đi, cho anh, hay cho anh ta, đều như nhau cả thôi.”

“Em còn yêu tôi.” Khuất Vân bỗng nói, ánh mắt của anh sắc bén như chim ưng, trực tiếp nhìn xuyên qua đôi mắt Du Nhiên: “Em còn yêu tôi.”

“Không, tôi không còn yêu anh.” Du Nhiên thản nhiên nói: “Nhớ tôi từng nói gì không: nếu anh làm chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ không làm gì nữa, không thích anh nữa, không quan tâm tới anh nữa, không nhớ tới anh nữa, không nhìn anh nữa… Từ lúc này, tôi sẽ làm như vậy.”

“Tôi không tin.” Gương mặt xinh đẹp của Khuất Vân bỗng nhiên thật xa xôi: “Du Nhiên, em còn yêu tôi.”

Nói xong, Khuất Vân lại định giở trò cũ, bỗng tiến lên, muốn hôn Du Nhiên.

Nhưng đến giữa đường, anh phải dừng lại, bởi vì Du Nhiên cúi người, khi đứng lên, trong tay cô, cầm một thứ.

Một thứ nhặt được trong bồn hoa, đỏ tươi, vuông vức, cứng vô cùng… một viên gạch.

“Tôi nói một lần cuối cùng, môi Lý Du Nhiên tôi sau này sẽ có một người đàn ông đáng giá hôn, Khuất Vân anh không còn tư cách làm như vậy với tôi nữa.” Du Nhiên giơ hòn gạch lên, nếu Khuất Vân còn dám làm hành động gây rối đó nữa, cô sẽ không nể nang gì mà đập xuống.

Gương mặt Khuất Vân, trong ánh sáng mông lung của mùa Đông, mờ mịt không rõ, nhưng giọng nói của anh lại truyền đến rõ ràng: “Du Nhiên, em vẫn còn yêu tôi, tôi biết điều đó.”

Du Nhiên bỗng đập viên gạch trong tay xuống đất, một tiếng “bịch” vang lên, giống như tiếng rít gào trong lòng Du Nhiên, cô nhìn Khuất Vân, giọng nói giống như đang khóc, lại giống như đang cười: “Khuất Vân, tôi không phải một cô gái tùy tiện, tôi bằng lòng giao bản thân cho anh chỉ vì câu nói lúc đó của anh, thế những, câu nói kia lại có hàm ý mà tôi không cách nào chấp nhận được. Anh vì trả thù một người, không, nếu truy xét đến cùng, anh vì một người phụ nữ khác mà lên giường với tôi, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ đêm đó, một đêm vốn nên hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, nhưng đối với tôi lại trở thành cái bóng đè nặng. Khuất Vân, tôi yêu anh, nhưng xin lỗi, tôi không yêu anh đến mức có thể chịu được chuyện này, tôi còn yêu chính tôi hơn, tôi muốn thoát khỏi tất cả những thứ khiến tôi không hài lòng, việc tôi có thể làm chỉ có rời khỏi… Khuất Vân, để tôi đi.”

Đôi mắt Khuất Vân giống như hút lấy sương mù mùa Đông, mù mịt.

“Khuất Vân, tôi không dám nói hiện tại tôi có thể lập tức quên anh, nhưng tôi có thể cam đoan, mỗi một ngày sau này, tôi sẽ quên một chút, từng ngày từng đêm, sẽ không bao lâu nữa đâu, anh sẽ hoàn toàn trở thành một cái bóng mờ nhạt… Đúng vậy, anh chỉ là một cái bóng trong cuộc đời tôi mà thôi.” Du Nhiên dùng sức hít lấy luồng khí lạnh lẽo, khiến cho giọng nói của cô cũng nhiễm nhiệt độ của tuyết, cô ngẩng đầu, nhìn Khuất Vân, đưa ra một yêu cầu: “Khuất Vân, thề với tôi, nói anh sẽ để tôi đi, không bao giờ dây dưa đến tôi nữa.”

Đôi mắt Khuất Vân vẫn giống như tràn ngập trong sương mù, tất cả những thứ trong đó chỉ còn lại đường viền.

“Khuất Vân, hứa với tôi.” Du Nhiên nói nặng giọng hơn: “Hứa sẽ để tôi đi.”

“Tôi không làm được.” Khuất Vân chậm rãi lắc đầu.

Du Nhiên vươn tay, “chát” một cái, cô cho Khuất Vân một cái tát: “Nếu anh không hứa, tôi sẽ chuyển trường.”

Khuất Vân không lên tiếng.

“Chát” một tiếng nữa, không nặng, chỉ để chứng tỏ một quyết tâm nào đó: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ liên kết với Cổ Thừa Viễn, đối phó với anh.”

Vẫn không có đáp lại.

“Chát”, lại một cái tát nữa: “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ tùy tiện tìm một người đàn ông khác, hẹn hò với anh ta, cùng anh ta làm tất cả những chuyện từng làm với anh, để anh ta xóa đi dấu vết của anh trên người tôi.”

Lúc này, trên con đường của tiểu khu đã có rất nhiều người qua lại, tất cả đang đánh giá hành động kỳ lạ của đôi nam nữ bắt mắt.

Du Nhiên không nhịn được nữa, xoay người chạy lên lầu.

Khi tất cả mọi người cho rằng cô sẽ không xuất hiện nữa, Du Nhiên lại đi xuống.

Mà trong tay cô, đang cầm một chiếc nồi điện nho nhỏ.

Cô đi thẳng tới trước mặt Khuất Vân, dùng sức hất đi.

Lẩu dê bên trong cứ thế dội thẳng vào quần áo Khuất Vân, đỏ, đen, bóng loáng, trong suốt, từng miếng một, rơi xuống.

Du Nhiên quay đầu, đưa lưng về phía anh, nhẹ giọng nói: “Đập vỡ đầu anh, đánh anh ba cái tát, hất anh một nồi lẩu, Khuất Vân, lẽ nào anh còn không hiểu quyết tâm rời khỏi anh của tôi sao?”

Sau đó, cô không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Thật lâu sau, thật lâu, thật lâu sau, cô xoay người lại… Khuất Vân, đã không còn ở đó nữa.

Ban đêm, Du Nhiên nhận được một tin nhắn của Khuất Vân, trên đó chỉ có một câu: “Tôi để em đi.”

Trong bóng tối, Du Nhiên nhắm mắt lại, còn tay cô, bấm nút xóa.

Cô xóa bỏ dãy số của Khuất Vân.

Cuộc tình này, thật sự đã chấm dứt.

Đây là bài học thứ mười sáu mà Khuất Vân dạy cho Du Nhiên – Yêu, là một lần lại một lần thất bại.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...