Chân Trời Góc Bể

Chương 4: Hầm hố đối phó


Chương trước Chương tiếp

Đi theo Lâm Quân Dật đến một phòng tiệc cao cấp đặt trước trong khách sạn, ánh đèn sáng chói làm tôi không mở được mắt.

Không ngờ bốn năm nay, tôi vẫn không quen được với thế giới hưởng lạc đèn xanh rượu hồng, không chịu được “cuộc vui suốt tháng, trận cười thâu đêm”.

Cuộc sống xa hoa bao người mơ ước đối với tôi vĩnh viễn chỉ là địa ngục trần gian không thể nào trốn tránh.

Giây phút này, tôi ước ao tìm được một người đàn ông có thể làm chỗ dựa cho tôi, để tôi không cần phô ra cái dung tục của mình nhằm thỏa mãn thú vui còn dung tục hơn của đàn ông.

Nhưng cũng chỉ là giây phút đó mà thôi, sự lừa dối của Trần Lăng là nỗi đau vĩnh viễn không nguôi ngoai trong tôi, tôi đã không thể chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào, không thể tin vào những lời thề thốt trong phút mê đắm nhất thời của đàn ông được nữa.

Tôi vad Lâm Quân Dật vừa ngồi không lâu, thấy giám đốc Trương với thân hình có dấu hiệu phát phì, thong dong đi đến.

“Lâm tổng! Để anh đợi lâu.”

“Giám đốc Trương!” Lâm Quân Dật đứng lên, tươi cười chìa tay, có việc cầu cạnh người ta, Lâm Quân Dật vốn kiêu lạnh cũng phải hạ mình, huống chi là tôi.

“Xin chào giám đốc Trương!” Tôi cũng thể hiện nụ cười “chuyên nghiệp” đã được rèn luyện mấy năm nay, lịch sự chìa tay bắt tay ông ta.

Ông ta nắm tay tôi, gật đầu cười, ánh mắt sau khi dừng năm giây trên mặt tôi, lại quét mấy vòng khắp người tôi rồi mới rời đi, thu bàn tay béo mẫm về.

Sau khi ông giám đốc an tọa, theo lý tôi sẽ ngồi bên ông ta.

Tôi do dự giây lát, đang định ngồi xuống thì Lâm Quân Dật rất tự nhiên kéo chiếc ghế đối diện ông ta, hơi cúi người với tôi làm một động tác mời cực kỳ tao nhã.

Thấy tôi đã an vị, anh ta mới ngồi xuống bên cạnh tôi.

Có anh ta ở bên, tôi lập tức cảm thấy an toàn, ít nhất cũng không lo đàn ông khi say, không kiểm soát được hai bàn tay của họ…

Một trận đối phó, khách khí chán ngắt bắt đầu trong bữa tối xem ra có vẻ nhiệt tình.

Lâm Quân Dật uống rất ít, chưa đến nửa ly, từ đầu chí cuối lặng lẽ ngồi bên nhìn tôi trổ tài xu nịnh ông giám đốc, cùng ông ta cạn từng ly. Tôi phải uồng với ông ta, không còn cách nào khác, đây là trình tự bắt buộc, mọi chủ đề cần bàn sẽ chính thức bắt đầu sau khi đã ngà ngà.

Nhoáng cái bình rượu trắng đã cạn đáy, người phục vụ lại rót rượu vang cho chúng tôi. Tôi cố nén cảm giác khó chịu cuộn từng cơn trong dạ dày và cơn choáng váng nặng chĩu, giữ nụ cười ngọt lịm đón ly rượu vang người phụ vụ đưa. Thực ra tửu lượng của tôi không tốt lắm, nhưng trải qua nhiều tình huống như vậy, cũng biết cách tự làm chủ duy trì phong độ. Trước đây có ông chủ ngồi bên hõ trợ, cũng đỡ nhiều, hôm nay chỉ có mình tôi tiếp ông giám đốc quá quen tiệc tùng, uống rượu như nước, tôi khó trụ nổi. Đưa mắt cầu cứu Lâm Quân Dật, ánh đèn vàng vàng nhập nhoạng, khuôn mặt anh ta không còn rõ nét, nhưng cả con người trở nên hiền dịu. Nhất là đôi mắt, tình chan chứa say người hơn cả hơi men.

Lẽ nào tôi đã nhanh say như vậy, lại nảy sinh ảo giác! Ánh mắt anh ta sao dịu dàng như thế?

Tôi thoảng thốt né tránh ánh mắt đó, nhìn ly rượu trong tay. Xuyên qua thứ chất lỏng đỏ tươi như máu nhìn những ngón tay mảnh dẻ của mình, nghĩ tới khuôn mặt tôi đêm mong ngày nhớ, lòng cũng bắt đầu rỉ máu.

Ông giám đốc ngân hàng thấy tôi ngơ ngẩn nhìn ly rượu, cười tươi hỏi: “Diêu tiểu thư hình như rất có hứng nghiên cứu loại rượu này?”

Tôi ngước đôi mắt mê loạn nhìn ông ta, phát hiện mắt ông ta đã bắt đầu đờ đẫn, không biết ai là người đầu tiên nghĩ ra để phụ nữ tiếp rượu, thật quá biết hưởng thụ nhan sắc của phái đẹp.

Tôi chưa bao giờ soi gương quan sát bộ dạng nửa tỉnh nửa say của mình, nhưng tôi thường nhìn thấy khuôn mặt kiều mị, nụ cười mê hồn của mình trong đồng tử của đàn ông.

Tôi nâng ly rượu cười ngon lịm với ông giám đốc: “Không có… chỉ là có một người bạn từng nói với tôi, rượu vang cần nhất từng chút, hương say của nó có hương vị của tình yêu…”

Đằng sau còn có một câu nghẹn trong lòng tôi, thực ra Trần Lăng còn nói: “…hương vị đó rất giống em…”

Tôi dừng lại, kìm nén nỗi đắng chát trong lòng, giữ nụ cười ngây ngô cứng ngắc: “Giám đốc Trương, xin mời!”

Tôi đưa ly lên môi, khẽ nhấp một ngụm, đây có lẽ là rượu vang thượng hạng, vị cay còn đọng mãi trong miệng khiến tôi bất giác nhớ tới nụ hôn đầu với Trần Lăng.

Cơn sóng tình chợt bùng lên, không thể nào khống chế, tôi liếc nhanh Lâm Quân Dật ngồi kế bên.

Anh ta đang đăm đăm nhìn tôi, đôi tròng đen nhấp nháy hiện những tia máu, bờ môi hoàn mỹ giống hệt Trần Lăng, gợi cảm chết người!

Tôi nghĩ có lẽ mình đã say! Như thế tôi mới hoài nhớ cảm giác mềm ấm đó…

“Giám đốc Trương, việc vay vốn của chúng tôi khi nào quý ngân hàng có thể phê chuẩn?” Cuối cùng, Lâm Quân Dật cũng vào chủ đề chính, nếu anh ta không xen vào đúng lúc, chắc tôi không trụ được nữa.

Ông giám đốc hắng giọng, vẻ mặt trang nghiêm: “Vấn đề này cần kiểm chứng, tôi thấy dù gì cũng cần thêm thời gian.”

Cái chuyện giả bộ làm cao trong chốn quan trường đâu còn là chuyện hiếm, rõ ràng họ muốn kiểm chứng “thành ý” của đối phương, bằng lòng chi giá nào nhưng lại không nói, viện một lý do rất chính đáng khiến đối phương khó mở miệng.

Mà lúc này phụ nữ là vũ khí tốt nhất, có thể phá vỡ cục diện khó khăn.

Thấy Lâm Quân Dật nhìn mình, tôi lập tức hiểu ý, nhẹ nhàng lên tiếng: “Giám đốc Trương, nếu chúng tôi có chỗ nào thiếu sót, xin ông chỉ giáo, công ty chúng tôi mới thành lập, rất mong được ông chiếu cố.”

Giám đốc Trương nhìn thẳng vào tôi, giọng hòa dịu đi nhiều: “Đương nhiên, chỉ có điều số vốn vay của quý vị quá lớn, vấn đề thế chấp…”

“Giám đốc quyền coa chức trọng như vậy, vấn đề thế chấp chỉ cần một câu nói của ông. Ông cũng biết thực lực công ty chúng tôi, mấy chục triệu đó Lâm tiên sinh chẳng lẽ không trả được.”

“Cũng phải, cũng phải.” Ông giám đốc mau miệng.

Lâm Quân Dật tiếp lời: “Công ty chúng tôi xây dựng những căn hộ cao cấp, có cảnh quan môi trường rất tốt, không biết giám đốc Trương có hứng thú muốn đổi nhà? Chúng tôi có thể dành một căn hộ cao cấp nhất.”

Ông giám đốc cười cười không nói, nụ cười vẫn rất mông lung.

Lâm Quân Dật trầm tư một lát, lại tiếp: “Cách đây không lâu tôi mua một căn biệt thự ở ngoại ô… Gần đây tiền vốn hơi căng thẳng, muốn chuyển nhượng giá rẻ, giám đốc có hứng không ?”

Ánh mắt mông lung cuối cùng cũng sáng lên, ông ta nở nụ cười thân thiện: “Ồ? Không biết Lâm tổng định nhượng với giá bao nhiêu?”

“Có thời gian tôi sẽ nhờ thư ký của tôi đưa ông đi xem, chỉ cần ông thích, giá cả không thành vấn đề.”

“Cũng được!” Nụ cười tế nhị của ông ta khiến tôi hoảng hồn, Lâm Quân Dật thật lợi hại, mạnh tay nịnh ông ta như thế, lại còn nhẹ nhàng bán đứt tôi như vậy.

Có điều hình như anh ta nói thư ký của anh ta, thư ký của anh ta đâu phải tôi.

Mãi lâu sau, trận thù tạc như tra tấn mới kết thúc.

Ra khỏi khách sạn, tôi gặp gió, dạ dày cuộn từng cơn, có lẽ là do tôi chỉ uống rượu, không ăn nhiều, bụng dạ mới cồn cào như thế.

Giám đốc Trương hỏi có cần ông ta tiễn, tôi không trả lời, tôi hiểu ý ông ta, lại không tiện từ chối thẳng, chỉ đưa mắt cầu cứu Lâm Quân Dật.

Lâm Quân Dật quả nhiên không làm tôi thất vọng, anh ta đứng ra giải vây: “Tối nay Băng Vũ không được khỏe, không dám phiền ông, để lần sau vậy.”

Thế nào là để lần sau?!

Ông giám đốc nhìn tôi, hiểu ý, mủm mỉm cười : ‘‘Vậy được, để lần sau.’’

Nhìn ông giám đốc ngân hàng lái xe đi xa, tôi chưa kịp nói rõ lập trường với Lâm Quân Dật, vội lao ra một góc nôn hết những thứ trong bụng, chua, cay, đắng, tất cả trong cơ thể trào ra, cảm giác đó không phải bồn nôn bình thường.

Nhờ ánh đèn nhìn thấy chất lỏng từ trong miệng ộc ra như máu, nước mắt không thể nào kìm nén lại ứa trào.

Một cơn gió lạnh thốc tới, làm rối tóc tôi, cũng làm rối lòng tôi.

Lúc này, không biết ở đâu mở nhạc, tiếng hát từng câu từng chữ chích vào lòng:

Em từ bỏ, không rơi giọt lệ, để anh đi thanh thản trong lòng...

Nếu anh vui, nếu anh yêu người khác, em bằng lòng từ bỏ trái tim yêu...

Tôi bịt miệng, ngồi thụp xuống đất bật khóc, cảm giác nhớ một người sao mà đau đớn...

Nhất là khi nửa tỉnh nửa say, càng quặn thắt như xé lòng xé ruột.

‘‘Trần Lăng, anh ở đâu? Anh sống thế nào, có phải anh đã kết hôn...Khi ôm cô ấy, anh có nhớ một người con gái yêu anh suốt mười năm? Anh có biết em nhớ anh thế nào không?’’ Tôi da diết gọi, nhưng chỉ tôi mới nghe thấy, thấm thía nỗi đau chỉ tôi mới biết...

Đột nhiên chiếc áo mang mùi nước hoa Cologen phủ lên vai tôi.

Tôi còn chưa kịp từ chối, cả người lẫn áo đã bị một vòng tay ôm vào lòng.

‘‘Cô không sao chứ ?’’ Anh ta nói, một chân khụy xuống bên cạnh tôi, ghé sát xuống, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi.

Tôi né tránh làn hơi đó, vội đứng lên trấn tĩnh, cố thở đều: ‘‘Không sao.’’

Anh ta dường như nhận ra sự xúc động của mình, cũng lập tức trấn tĩnh nói: ‘‘Xin lỗi, nhà cô ở đâu ? Tôi đưa cô về.’’

‘‘Đường Tân Vinh số 119, tiểu khu Vọng Nghuyệt.’’

Tôi ngồi trong xe, vẫn khoác chiếc áo của anh ta, mùi nước hoa lẫn mùi rượu thoang thoảng tạo thành mùi hương lạ, như một chất kích thích cực mạnh, như men say, giống như con người anh ta.

Không biết do hơi men hay do gương mặt đó quá giống Trần Lăng, tôi nhớ lại, lại đăm đăm nhìn anh ta không chớp mắt, say sưa thưởng thức những cử chỉ phóng khoáng của anh ta.

Sau khi chia tay Trần Lăng, tôi lao vào công việc, luôn bắt mình bận rộn để quên nỗi nhớ, nhưng từ khi Lâm Quân Dật xuất hiện, những cảm xúc mãnh liệt được khơi gợi lại ùa về, từng phút tấn công sức chịu đựng có hạn của tôi.

Nếu cứ tiếp tục như thế, không biết tôi có thể trụ được bao lâu.

Có lẽ không chịu được ánh mắt khác thường của tôi, Lâm Quân Dật lạnh lùng cất tiếng: ‘‘Cô có biết dùng ánh mắt như vậy nhìn một người đàn ông là vô cùng nguy hiểm không ?’’

‘‘Ô...’’ Tôi ngoảnh nhìn cửa sổ. ‘‘Xin lỗi, là do tôi cảm thấy anh rất giống một người.’’

“Thế ư?”

“Đó là người tình đầu tiên của tôi.” Tôi nói, men rượu bắt đầu ngấm vào não, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Anh ta nheo mắt dường như hiểu “người tình đầu tiên” nghĩa là gì, cất tiếng hỏi: “Tại sao…chia tay?”

Nhắc đến hai chữ đó, cảnh chia tay lại hiện lên trong tâm trí, tôi gắng kìm nước mắt lại bắt đầu ứa ra.

Tại sao? Tôi cũng không hiểu tại sao. Là bởi vì anh phản bội tôi, gọi điện cho cô gái khác, hay do khi anh nhìn tôi, nụ cười luôn gượng gạo?

Hình như đều không phải. Hay là do những day dứt và bất lực của anh khiến tôi không chịu được, không muốn anh tiếp tục sống trong giằng co, mâu thuẫn.

Nhưng từ bỏ rất dễ, cắt đứt tơ lòng mới khó, hơn bốn năm rồi, tôi vẫn không thể tiếp nhận tình cảm của người khác…

“Bởi vì anh ấy không cho tôi thứ tôi cần.” Đây là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Thứ tôi cần là một tình yêu thuần nhất, một trái tim nguyên vẹn. Anh không mang lại cho tôi điều đó.

Lâm Quân Dật hơi sững người, bàn tay nắm chặt vô lăng, nhờ ánh đèn đường, tôi nhìn thấy những đường gân xanh đột nhiên nổi rõ trên bàn tay trắng muốt.

Lâm Quân Dật đột nhiên dừng xe, chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh ta lóng lánh vô định, có bàng hoàng, có do dự, lại cơ hồ còn có một thứ khác mà tôi không thể đoán ra.

Tôi liên tục lau nước mắt, nhưng nó vẫn không ngừng rơi trên áo khoác của anh ta. Tôi thu mình, dựa vào thành ghế, đầu óc trống rỗng, ý thức mờ dần, chỉ có ý thức Trần Lăng vẫn rõ ràng…

“Trần Lăng , Trần Lăng , em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh…” Khi tôi nghe được tiếng nói tắc nghẹn như vậy, tôi biết mình đã say, bởi vì khi tỉnh, tôi tuyệt đối không nói ra những lời đó.

Trong mơ màng, tôi mơ hồ cảm thấy bàn tay ấm nóng vỗ nhẹ vai tôi, vỗ về trái tim tôi, rất giống bàn tay của Trần Lăng .

Tôi biết anh ta không phải Trần Lăng, nhưng vẫn tự nói với mình: Chính là anh, người đàn ông tôi yêu đã trở về bên tôi.

Hãy để tôi say một lần, say ngã trong giấc mơ chân thực như vậy. Tôi kéo tay áo anh, liên tục gọi tên anh, nói với anh rằng tôi nhớ anh.

Tôi ngủ thiếp đi, từng cảnh xưa nối tiếp nhau hiện lên trong mơ.

Đầu tiên tôi mơ thấy Trần Lăng đứng đợi trước cổng trường, tôi mặc chiếc váy dài màu trắng, đi từng bước về phía anh…

Sau đó lại thấy anh đứng dưới khu ký túc nữ, kéo cánh tay tôi hỏi: “Em có bạn trai chưa?”

Tôi sung sướng trả lời: “Chưa.”

Luc quen nhau, tôi năm tuổi, anh bảy tuổi, chúng tôi bao lần bỏ lỡ, bao lần gặp lại, sau này liệu có còn gặp lại…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...