Tại cửa lớn đã nghe được Bạch Thanh Tinh hét lên, này cô gái đáng ghét tới cùng là muốn như thế nào?
"Hu hu... AnhDoãn Tích." Bạch Thanh Tinh nhìn thấy Ninh Doãn Tích, nước mắt chảy thành sông, đáng thương tội nghiệp chạy tới bên anh, "Anh Doãn Tích, tay của em rất đau! Làm sao bây giờ, giống như bị chặt đứt?"
"Uh`m?" Ninh Doãn Tích cau mày nhìn cánh tay phải vô lực yếu ớt của Bạch Thanh Tinh.
Nâng mắt, nhìn về phía Hàn Khuynh Thược, trong mắt không biết mang theo cái cảm xúc gì.
Hàn Khuynh Thược lườm miệng liếc anh, hai tay ôm ngực, cao ngạo hất cằm lên, "Hừ..."
Biểu tình hiện tại của Hàn Khuynh Thược như muốn tuyên cáo,đây là kiệt tác của nó. Anh cái tên hồ ly thối tha này muốn như thế nào?
Bạch Thanh Tinh vụng trộm nhìn Hàn Khuynh Thược, lại lườm Ninh Doãn Tích một cái, ánh mắt thần tốc hiện lên một tia sáng. Cô dùng tay trái kéo tay áo Ninh Doãn Tích, "Anh Doãn Tích, là bản thân em không cẩn thận. Không mắc mớ tới nó, đừng trách nó!"
Ninh Doãn tích cùng Hàn Khuynh Thược vừa nghe, mày cũng nhíu lại.
"A...." Ninh Doãn Tích nhàn nhạt nhạt, trên mặt không có một chút lo lắng nào, "Lỗ tai nào của cô nghe được tôi nói trách giận sao?"
Đứa bé kia tuy rất giống một nữ lưu manh, nhưng mà theo tính cách của nó mà nói, nó luôn vâng chịu thái độ'Người không đánh ta, ta không đáng người'.
Nếu không thật sự chọc tới nó, nàng có thể chỉnh cũng không muốn chỉnh cô!
Ninh Doãn Tích nhìn về phía Hàn Khuynh Thược, ánh mắt hồ ly lộ ra nụ cười, đứa bé ngoan, tính cách như vậy thật sự hợp với khẩu vị của anh!
"Anh Doãn Tích?" Mặt Bạch Thanh Tinh đầy nước mắt, mang theo sự sợ hãi nhìn Ninh Doãn Tích. Vốn định lui một bước, đem mọi chuyện để lên người mình, có lẽ anh Doãn Tích sẽ khen thưởng sự độ lượng không so đo của , sẽ đi trách mắng cái đứa nhỏ này. Nhưng mà...
Nhưng mà, mọi chuyện luôn nằm ngoài dự kiến của cô ta. Anh Doãn Tích không có một chút ý tứ nào muốn trách mắng con bé này. Ngược lại chính cô ta bị thương, Anh Doãn Tích lại lạnh lùng như vậy
"Nhưng mà... Anh Doãn Tích, tay thật sự rất đau!" Bạch Thanh Tinh thu hồi tầm mắt, hiện tại cô muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc xem anh Doãn Tích có nhẫn tâm đối xử tàn nhẫn với cô như vậy không?
Khóe miệng Ninh Doãn Tích cong lên, "Tôi cũng không phải bác sĩ!"
Ý tứ trên mặt đã rõ ràng. Nên làm gì thì làm đi, nhìn cô có chút chướng mắt rồi...
"Anh Doãn Tích?" Bạch thanh Tinh giận dỗi nhìn Ninh Doãn Tích.
Vì sao anh Doãn Tích lại đối với cô như vậy? Cô thích anh, thích anh như thế! Anh liền tình nguyện che chở một người ngoài, cũng không muốn bảo vệ mình?
"Anh Doãn Tích, tôi ghét anh!" Bạch Thanh Tinh nước mắt như mưa liếc nhìn Ninh Doãn Tích, che mặt chạy đi.
"Thật nhẫn tâm, hồ ly thối tha!" Hàn Khuynh Thược có vẻ đăm chiêu nhìn ninh Doãn Tích, "Đều nói đàn ông đều là kẻ bạc tình. Một câu này đúng thêm lần nữa!"
Ninh Doãn Tích đi đến trước mặt Hàn Khuynh Thược , lấy tay gõ cái trán của nó, "Cô bé, con thì biết cái gì?"
Cho tới bây giờ anh đối với Bạch Thanh Tinh đều không có chút cảm giác , tại sao nói đến nhẫn tâm. Ngược lại anh cảm thấy được, Anh đối với Bạch Thanh Tinh là rất nhân từ rồi. Nếu không nhân từ, chỉ bằng chuyện cô ta hạ dược với anh sáu năm trước, anh sẽ dùng hết phương pháp để hành hạ cô, lại có thể vứt cô ta vào Hồng Tường Vi, mặc cho người ta ức hiếp, làm sao có thể để cho cô ta còn đứng bên cạnh mình?
"Là tôi không hiểu." Hàn Khuynh Thược chu cái miệng nhỏ, khinh bỉ nhìn Ninh Doãn Tích từ trên xuống dưới, chống cằm, "Bất quá, ngược lại tôi lại cảm thấy cái nhìn của những cô gái này lại có chút vấn. Anh đẹp trai nhiều như vậy, vì sao chỉ có thể nhìn thấy một mình tên hồ ly thối tha này? Tôi đều nhìn ra ông là một tên gian trá, hồ ly thối tha giảo hoạt, các cô ta vì sao lại không nhìn ra..."