Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ

Chương 27: Cao thủ so chiêu 1


Chương trước Chương tiếp

Trong căn phòng đen tối bắt đầu có một hơi thở, một cương một cường, đối diện trực tiếp.

"Ha ha ha ha ha...a !" Hàn Mộ lười biếng ngồi dựa vào ghế, buông đôi mắt xuống. "Ninh Thiếu nói chìa khóa vàng là cái gì, tôi nghe không hiểu!"

Mày Ninh Doãn Tích nhíu lại, nhếch môi mỏng, một đôi mắt như hoa đào nhìn Hàn Mộ, giống như muốn chăm chú nhìn xuyên thủng cô.

Bóng đen trước mặt làm cho anh không thể nhìn thấy rõ cô gái cách đó không xa. Không biết vì sao, anh như vậy mà đáy lòng lại dâng lên một cỗ suy nghĩ khao khát muốn cô.

"Cô gái, cuối cùng cô muốn như thế nào?" Ninh Doãn Tích nghiến răng nghiến lợi, hai tay buông thỏng bên người bóp lại thật chặt, thật sự anh nghĩ muốn xông lên làm điều này, đó là xé cô gái này cho hả giận. Chính là anh không nghĩ ra, anh luôn luôn bình tĩnh vì sao lại luôn thua trên tay cô gái này?

"Vì sao tôi lại không biết bản thân mình thiếu Ninh Thiếu thứ gì?" Cánh môi Hàn Mộ xinh đẹp mỉm cười quét xuống, "Bất quá... Tôi ngược lại nhớ rõ Ninh Thiếu mạnh mẽ đoạt một thứ trên thân tôi."

Thật là từ trên người cô lấy đi một thứ quan trọng nào đó.

Bất quá...

Hàn Mộ tùy ý cười, bất quá, trái lại anh lại tặng cho cô một lễ vật lớn!

Sắc mặt HÀn Mộ hơi đổi, cô tuyệt đối không thể cho anh biết sự tồn tại của tiểu thiên sứ của cô. Bởi vì, tiểu thiên sứ là của cô, cô không cho phép bất luận người nào đi theo bên người cô mang tiểu thiên sứ của cô đi. Quá khứ đã qua, không thể thay đổi. Trong lòng cô mặc dù có oán cũng có hận, nhưng mà, cô có thu hoạch không tưởng, chiếm được thứ quý trọng của đời này.

HÀn Mộ thoải mái, có lẽ, bằng vào điểm này có thể làm cho anh ấy thiếu nợ cô.

Cho nên, hiện tại cô cần nhìn về phía trước, tương lại phát sinh mỗi một chuyện gì, cô HÀn Mộ nhất định phải nắm chúng ở trong bàn tay. Cô tuyệt đối không cho phép có chút lỗi lầm nào.

Lần này về nước, cô hướng về âm mưu phía sau chìa khóa vàng kia. Cô nhất định phải gở bỏ âm mưu này! Mà thứ duy nhất có thể giúp cô xóa bỏ âm mưu này chính là chìa khóa vàng trên tay cô, còn có chủ nhân của chìa khóa vàng, Ninh Doãn Tích.

Có lẽ, anh có thể sẽ biết được chút gì! Nếu không, cô sẽ không bất chấp nguy hiểm trở lại thành phố A này, lại càng không xuất hiện gặp người đàn ông trước mặt này.

"Thứ gì?" Ninh Doãn Tích cảm thấy một trận suy tư, cười tà mị, "LÀ đang nói đến đêm hôm đó sao? Hiện tại tôi đâu có thể trả lại cho cô!"

Nếu nói trước đây đối với thân phận của cô gái này anh chỉ khẳng định 70%. Nhưng hiện tại anh có thể hoàn toàn xác định, trăm phần trăm là cô, là cô gái cùng anh mong manh ngắn ngủi kia.

"ANh..." Trong lòng Hàn Mộ tức giận, trên mặt đỏ bừng bừng.

Thật là một tên khốn nạn, ngựa giống khốn nạn...

"Mặc kệ anh có tin hay không, dù sao thật sự chìa khóa vàng không có trên người tôi!"

Chìa khóa vàng là ở trên người cô. Nhưng mà, cô không thể cho. Đương nhiên, về lời đồn đãi ồn ào về chìa khóa vàng. Mặc kệ kho báu có tồn tại hay không, cô không yêu thích. Bằng vào năng lực hiện tại của cô, cô cũng không nhỏ, về kho báu kia, cô mới không để mắt tới. Nhưng mà, sau lưng chìa khóa vàng này là một bí mật, cô nhất định phải tìm ra! Chìa khóa vàng này có quan hệ đến người, nhiều lắm...

"A...?" Ninh Doãn Tích hai tay ôm trước ngực, "Không có trên người cô?"

"Vâng..."

"Vậy hôm nay cô rãnh rỗi hẹn hò với bổn thiếu?" Ninh Doãn Tích khẽ mở môi mỏng, "Có phải sáu năm không gặp bổn thiếu, nhớ bổn thiếu đúng không?"

"Hừ..." Một tiếng hừ lạnh. Trong lòng Hàn Mộ thầm mắng, nhớ em gái ngươi á.

"Nếu nhớ bổn thiếu, vậy thì để cho bổn thiếu nhìn em xem nào...."

Vừa nói xong, bóng dáng Ninh Doãn Tích vừa động. Hàn Mộ chỉ nghe một tiếng tách, nhất thời trong phòng sáng lên.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...