Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 36: Báo ứng


Chương trước Chương tiếp

Địa ngục ư, lúc này không phải tôi ở đó rồi sao?

Tôi từ từ ngước mắt nhìn Nghiêm Diệu, trên mặt không có một chút biểu cảm nào “Nghiêm Diệu, anh luôn miệng nói yêu tôi, đó là tình yêu của anh ư? Phải không? Quả nhiên Sơn Khẩu Lý Mĩ nói không sai, trong chúng ta người đáng thương nhất chính là anh, luôn tự cho mình là đúng!!!!!!!”

Bàn tay đang nắm cổ tay tôi của Nghiêm Diệu tăng thêm lực, không ngừng siết chặt.

“Lộ Tịch Ngôn, miệng lưỡi của em quả không tệ, đúng rồi, tôi quên nói cho em một tin tốt lành, Tả Lăng của em đã ly hôn!”

Cái gì, nụ cười trên mặt tôi trở nên cứng đờ “Nghiêm Diệu, anh đã làm gì?”

“Làm gì? Chính là khiến cho Phương Mẫn biết được rõ ràng người đàn ông mà cô ấy muốn ở bên là ai!”

“Vô liêm sỉ, anh vô liêm sỉ, tại sao anh nhất định phải làm như vậy, tại sao?” Tôi khàn giọng nhưng vẫn hướng đến anh gào thét.

Nghiêm Diệu càng dùng thêm sức giữ chặt cổ tay tôi “Lộ Tịch Ngôn, tôi đã nói rồi, trò hay còn ở phía trước, em cho rằng Tả Lăng thực sự đau khổ rồi sao? Không đâu, nói cho em biết, đau khổ còn ở phía sau kìa!!”

“Đại ca!”

Trong lúc chúng tôi đang cãi vã, một người từ ngoài cửa chạy vào, có lẽ là tay chân của Nghiêm Diệu, anh ta hướng đến chúng tôi cúi thấp người hành lễ, Nghiêm Diệu liếc mắt ý bảo anh ta đến chỗ chúng tôi. Anh ta liếc tôi một cái đầy cảnh giác rồi hạ giọng nói nhỏ vào tai Nghiêm Diệu điều gì đó. Sau đó, tôi thấy khoé môi Nghiêm Diệu khẽ nhếch lên, hứng thú cười, khiến tôi lạnh cả sống lưng.

Thậm chí tôi đã bắt đầu cảm thấy tim mình đang run rẩy, cả người trở nên tê dại.

Quả nhiên, người đàn ông kia lại vụng trộm liếc tôi một lần nữa, trong mắt anh ta gần như có gì chút thương hại tôi.

“Có một tin tức vô cùng xấu, có muốn nghe không?” Anh hỏi tôi, vẻ mặt vô cùng thích thú.

Tôi nghiến răng nghiến lợi, trong mấy vở kịch thì lời thoại kiểu này thường sẽ tặng bạn một nhát dao trí mạng.

Thấy tôi không nói gì, Nghiêm Diệu vô cùng tốt bụng nói tiếp, một lát sau lại ra vẻ như nhớ ra cái gì đó “Đúng rồi, chuyện này không liên quan đến em, chắc em không hứng thú đến chuyện nhà của Tả Lăng đâu nhỉ!”

Tôi vừa nghe xong, nghiến răng nói “Nghiêm Diệu, có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra, không phải anh muốn tôi biết mà đau khổ sao?”

Sắc mặt Nghiêm Diệu trầm xuống.

Hơi nheo mắt nhìn tôi nói “Được, Lộ Tịch Ngôn, tôi nói cho em biết… Là tin tốt, Tả Lăng của em vừa lập được công lớn!” Nghiêm Diệu không hề tức giận chút nào, thậm chí lúc nói những lời này anh còn để lộ vẻ thích thú khi người khác gặp hoạ “Anh ta cứ như chó theo đuôi ai đó, lại bị người ta khiến cho “Lật thuyền trong mương”, lúc chạy trốn còn bị xe tải đâm. Nhưng anh ta lập công lớn nên vẫn được thăng chức coi như an ủi, còn được tặng huân chương, à, đúng rồi, anh trai của em cũng từng như vậy đúng không?”

Câu nói cuối cùng, Nghiêm Diệu như nghiến từng chữ một mà nói ra, khuôn mặt như tạc của anh đang cười, ánh mắt lại như phóng một dao đầy thù hận về phía tôi.

Tôi vô lực nhắm mắt rồi chậm rãi mở ra, nắm chặt tay nhẫn nhịn, tôi biết, giờ phút này sắc mắt tôi chắc chắn rất khó coi, bởi vì tôi hiểu rõ rằng, điều khiến tôi lo sợ còn ở phía sau, chính là màn kịch hay mà Nghiêm Diệu nói, bởi vậy, tôi tối sầm mặt, tâm trạng của Nghiêm Diệu lại càng tốt lên.

Bố thí một cái liếc cho tôi, anh nói.

“Tin tốt lành này chính là người mà Tả Lăng theo dõi là bố của Sơn Khẩu Lý Mĩ!”

Cả người tôi run lên, rõ ràng là âm mưu, đây chính là âm mưu do Nghiêm Diệu sắp đặt sẵn, Nghiêm Diệu chính là dùng một hòn đá ném trúng hai con chim! Một mũi tên trúng hai đích!!!!

Trách không được anh ta có thể ở đây an nhàn như vậy, trách không được anh muốn nói “Cảm ơn” tôi, thì ra anh đã sắp đặt sẵn tất cả mỏi chuyện, chỉ cần ngồi một chỗ chờ chúng tôi trúng bẫy của anh!

Ha ha, buồn cười quá, tất cả mọi người đều là quân cờ trong tay mà Nghiêm Diệu nắm chắc. Mỗi đường đi nước bước của chúng tôi đều nằm trong kế hoạch của anh.

Thật ngu xuẩn, chúng tôi tự cho mình là đúng, còn tính cách gài bẫy anh, chúng tôi dựa vào đâu đòi thắng anh chứ.

Quan trọng hơn, cuối cùng anh cũng nói cho tôi biết trò hay mà anh vẫn nói.

“Em có biết Tả Lăng đã bị đàn em của ông ta trả thù thế nào không?”

Tôi không muốn nghe nữa, bởi vì quá khiếp sợ mà cơ thể tôi không ngừng run lên, đôi chân tôi sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, thậm chí tôi còn cảm thấy, những điều anh sắp nói nhất định sẽ làm tôi phát điên.

Quả nhiên như vậy, Nghiêm Diệu khẽ nhếch khoé môi tuyệt đẹp lên, hỏi tôi một câu “Em có biết cái gì gọi là “Thù cha con trả” không? Đứa cháu đáng yêu của em năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Năm tuổi đúng không? Thật đáng tiếc!”

Âm thanh phát ra từ miệng anh như sét đáng ngang tai, cổ họng tôi như bị người khác bóp nghẹt, không ngừng run rẩy từng đợt, tất cả mọi áp lức lẫn đau khổ mà tôi phải chịu trong thời gian qua bùng phát ra thành một tràng cười điên loạn.

“Ha ha ha… Ha ha ha!!” Dùng sức cười, tôi cố dùng hết sức mà cười.

Không ai hiểu được tại sao tôi lại điên loạn như vậy, lúc đầu Nghiêm Diệu vẫn lạnh lùng nhìn tôi, khuôn mặt anh lại dần dần đổi sắc, nụ cười trên khoé miệng anh dần biến mất. Tôi vẫn cứ cười, Nghiêm Diệu không nhịn được nữa, đi đến chỗ tôi, dùng hai tay nắm chặt đầu vai tôi “Chết tiệt, em cười cái quái gì vậy!”

“Ha ha ha ha…. Ha ha ha ha…”

Giây tiếp theo, tôi dùng hết sức đẩy anh ra, gần như phát điên mà hét lên “Báo ứng!!!”

Anh ngẩn người, đứng ở bên cạnh nhìn tôi. Bàn tay thu lại bên người, hai mắt bắt đầu đỏ lên.

“Báo ứng, thì ra là báo ứng, Nghiêm Diệu, đó chính là con của anh!”

“Tả Tự là con của anh….!”

“Tả Tự là con anh!!!!!!”

“A!!!!!!!” Tôi gào lên, điên cuồng gào lên, cả giọng nói đều toát lên vẻ bi thương, cảm giác như trời đất tràn ngập màu đỏ.

“Báo ứng, đây chính là báo ứng!!!!!!”

Chiếc xe hơi màu đen uốn lượn leo đường núi đi lên cùng với một tiếng nổ vang trời.

Tôi ngồi như ngây dại giữa phòng khách, mí mắt nặng nề nhìn qua cửa kính về phía vách đá gần mặt biển. Mặt không còn chút huyết sắc.

Phía trước có tiếng người nói ồn ào.

Cuối cùng chiếc xe hơi kia dừng ở lưng chừng dốc núi trước biệt thự Nghiêm gia.

Tôi đưa mắt nhìn ra, có thể thấy rõ ràng thân hình nhỏ bé.

“Tiểu Tự! Tiểu Tự!!” Tôi run lên, phát điên chạy về phía trước. Lại bị vài người đàn ông mặc áo đen ngăn lại, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Sơn Khẩu Lý Mĩ, vẻ mặt cô ta nhìn tôi vô cùng hung hãn. Gương mặt xinh đẹp kia giờ phút này trông lại vô cùng dữ tợn.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...