Cấu Kết

Chương 45


Chương trước Chương tiếp

Biết Diệp Tích Thượng lâu như vậy, đây là lần thứ hai Cố Hoài Nam nhìn thấy anh tức giận, lần đầu tiên là lúc cô mang theo khoản tiền lẻn trốn năm năm, sau đó ở nhà Dư Kim Kim bị anh bắt được. Giờ phút này mặt Diệp Tích Thượng lạnh, trong mắt đốt hỏa, khác anh lúc bình thường, Cố Hoài Nam rất ít khi có thể thấy cảm xúc kịch liệt như vậy dưới đáy mắt anh.

Khí thế trên người anh quá mạnh mẽ, Cố Hoài Nam cảm giác mình giống như tiểu yêu quái bị anh trấn áp, không thể động đậy cũng không cách nào gây sóng gió, sợ rồi lại nhao nhao muốn thử khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh.

Cô càng nhìn như vậy, mình không nói lời nào, hỏa của Diệp Tích Thượng càng lớn, trên tay dùng lực theo bản năng. "Anh đang hỏi em đó, Cố Hoài Nam."

Trên làn da mịn thịt mềm của Cố Hoài Nam bị anh bấm, đau đến kêu thành tiếng, hai tay nhỏ bé vặn tay của anh. "Đau quá!"

Diệp Tích Thượng hơi nới lỏng chút, sắc mặt vẫn khó coi như cũ. Cố Hoài Nam xoa cằm rống anh: "Anh bày bộ mặt thối cho ai nhìn? Cái biểu tình này có ý tứ gì? Em làm gì anh? Anh đem bằng hữu của em đánh cho thành như vậy, em còn chưa tính sổ với anh đó!"

"Bằng hữu." Diệp Tích Thượng châm chọc, "Hay cho câu ‘bằng hữu’, cái gì đáng giá em đều không để ý, cố ý bay tới nhìn anh ta, bồi anh ta vui đùa, trắng đêm tâm sự! Cố Hoài Nam, em có suy nghĩ qua ảnh hưởng hay không? Không phải là người khác không biết em kết hôn mà em có thể đem mình thành độc thân tùy tùy tiện tiện ở bên ngoài dính vào!"

"Em thế nào dính vào rồi hả? Chúng em thật lâu không gặp mặt, anh ấy từ nước Mĩ quốc tới em gặp anh ấy thì thế nào? Cái này cùng với việc em kết hôn hay không kết hôn thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ bởi vì em kết hôn liền mất đi tự do giao lưu bạn bè? Còn nữa, trước kia, tại sao em không phát hiện anh thô lỗ dã man như thế? Hai người đàn ông trưởng thành rồi, ở bên ngoài đánh nhau rất đẹp mắt? Anh là lính đặc biệt, anh ấy là bác sỹ, anh đánh người ta thành ra như vậy, anh rất vinh quang? Đả thương người còn không xin lỗi, hiện tại lại ngấm ngầm hại người cho rằng em chụp mũ trên đầu anh, Diệp Tích Thượng, chúng ta nói đạo lý một chút được không?"

Cảnh Thiên nói không sai, trong xương Cố Hoài Nam quả thật có một cỗ mạnh mẽ nhiệt tình, lúc trước bởi vì anh đả thương Sách Thế Kỳ hỏa còn chưa tiêu, lần này lại bị mang thêm củi, cho nên mặc dù kiêng kỵ nữa sắc mặt cũng anh kinh người không nhịn được, hơn nữa anh không để ý là từ người nào đó biết được chuyện bọn họ trắng đêm đi chung với nhau.

Diệp Tích Thượng cười lạnh một tiếng, tính khí đoàn trưởng bất tri bất giác bị cô kích phát ra. "Phải nói đạo lý sao? Tựa hồ anh vẫn không nói với em, anh dễ dàng tha thứ phạm vi em như thế nào cũng có thể, một khi ra ngoài giới hạn đó, ở trước mặt của anh, anh chính là đạo lý! Anh nói cái gì em làm cái gì, anh ra lệnh cái gì em liền thi hành lệnh đó, vé máy bay anh đã đặt xong, sáng sớm ngày mai cùng anh trở về S thị!"

Cố Hoài Nam giận đến hít vào một hơi, "Diệp Tích Thượng, anh vô lại! Tại sao em phải nghe lời anh nói về là về? Anh có hỏi qua ý kiến của em sao? Em nhớ em đã nói rồi em không phải lính của anh, chớ làm bộ này với em!"

Diệp Tích Thượng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắncủa cô, thịnh khí lăng người. "Anh nhớ anh cũng đã nói qua, em và anh, binh hợp thành một, đều thuộc quản lý của anh, em không cần có ý kiến, anh không phải thỉnh cầu em, không phải thương lượng cùng em, mà là ra lệnh, hiểu phải chấp hành, không hiểu cũng phải thi hành, sáng sớm ngày mai, một phút cũng không cho trì hoãn."

Diệp Tích Thượng buông cô ra, nhặt túi hành lý bị ném trên mặt đất lên lấy quần áo tắm rửa ra, đi tắm. B thị, Hạ Thiên cực kỳ nóng bức, tùy tiện nhúc nhích liền mồ hôi đầm đìa, dưới cơn thịnh nộ, anh quả thật cần tắm nước lạnh hạ hỏa khí vừa xông lên.

Cố Hoài Nam hé mở miệng, nửa ngày xuất ra một câu: "Tại sao! ? Anh bảo em cứ như vậy mặc kệ bằng hữu ư? Anh đánh không có người phụ trách coi như xong, bởi vì em nên anh ấy mới bị thương, em phải quản anh cái khỉ gió! Em không đi!"

Thanh âm lạnh lẽo của Diệp Tích Thượng từ trong phòng tắm truyền tới. "Không có bất kỳ thương lượng đường sống, anh nói đi là phải đi. Anh ta không phải yếu ớt như vậy, bác sỹ cũng không thấy sẽ không đánh nhau, anh ta không chết được."

Cố Hoài Nam cực kỳ tức giận, ở bên ngoài đi qua đi lại cũng ép không được hỏa, liều mạng đá cửa xông tới. "Anh dã man không hiểu chuyện! Người đàn ông chủ nghĩa! Động vật máu lạnh!"

Giữa Diệp Tích Thượng và cô có thuỷ tinh mờ ngăn cách, hoàn toàn đem bộ phận từ ngực anh trở xuống đến bắp đùi trở lên che lại, anh đưa lưng về phía Cố Hoài Nam phối hợp tắm dội, mắt điếc tai ngơ đối với cô kháng nghị cùng oan trách.

"Em đang nói chuyện với anh!" Cố Hoài Nam la hét, Diệp Tích Thượng điếc tựa như cũng không thèm để ý cô, chỉ liếc cô một cái, một bộ tư thái đã thành kết cục đã định.

Cố Hoài Nam cắn răng nghiến lợi, hít sâu một hơi khắc chế mình. "Nói cho anh biết, Diệp Tích Thượng, em sẽ không đi, nếu như là Tiết Thần đả thương, anh sẽ mặc kệ bỏ lại anh ta sao?"

Diệp Tích Thượng dừng lại động tác, chậm rãi quay đầu lại, con mắt sắc chợt hung ác lệ.

Cố Hoài Nam lần nữa bị anh hù, mấp máy môi. "Em không đi, phải đi chính anh tự đi." Dứt lời đề phòng theo dõi nhất cử nhất động của anh, để tránh mình bị anh nhào tới bóp chết.

Một hồi lâu Diệp Tích Thượng mới trầm trầm mở miệng hỏi cô: "Cái vị Sách Thế Kỳ kia, anh ta quan trọng đối với em sao?"

"Không có anh ấy, cũng không có bây giờ của ta ——"

Không có anh ấy, cũng không có bây giờ của chúng ta —— đây mới là lời Cố Hoài Nam muốn nói, nhưng bởi vì Diệp Tích Thượng chợt hướng mình ném chăn phủ giường qua cắt đứt, cô bụm mặt bị sợ kêu một tiếng, sau đó phát hiện khăn lông chuẩn xác đắp lên đầu của cô, che lại tầm mắt của cô.

"Diệp Tích Thượng! Anh thế nhưng muốn đánh tôi!" Cố Hoài Nam sợ run chốc lát, nổi giận đùng đùng đem khăn lông kéo xuống, phát hiện động tác anh nhanh chóng đổi lại quần lót, đang mặc quần dài.

Ánh mắt Diệp Tích Thượng lạnh lẽo nhìn chăm chú cô, “xẹt” kéo khóa quần lên. "Nếu anh thật muốn đánh em, còn cho phép em bây giờ đứng trước mặt anh càn rỡ, hồ, náo?"

Anh đem bốn chữ cuối cùng nhấn mạnh, Cố Hoài Nam nhất thời liền không có thanh âm, cô không biết giờ phút này Tiết Thần đang nằm trong bệnh viện, càng không biết Diệp Tích Thượng bỏ lại Tiết Thần đến tìm cô, mà cô lại vì một người đàn ông khác ngược lại muốn bỏ lại anh.

Nhưng nếu Diệp Tích Thượng quay đầu liếc mắt nhìn gương, sẽ biết vẻ mặt cùng ánh mắt của mình lạnh lùng đến cỡ nào, lạnh lùng đến mức khiến Cố Hoài Nam không biết làm sao, chờ đón chính là tức giận.

Diệp Tích Thượng hối hận sao? Rốt cuộc bắt đầu tán thành đánh giá của Cố Minh Triết đối với cô rồi hả?

"Dạ! Diệp đoàn trưởng thật lợi hại! Lấy một địch trăm! Nói không chừng ở cả năm quân lính nhảy dù X Diệp đoàn trưởng cũng là số một số hai? Con cưng trong mắt mọi người, làm sao sẽ đem những thứ phàm phu tục tử như chúng tôi để ở trong mắt!"

Cố Hoài Nam hung hăng đem khăn lông ném trả cho anh, xoay người đi ra phòng tắm. Hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, Cố Hoài Nam dĩ nhiên biết anh có nhiều ưu tú, cơ hồ ở trong mắt tất cả mọi người anh đều là nhân vật hoàn mỹ nhất, mặc kệ là ai nói với anh, cho tới bây giờ cô nghe được đều là ca ngợi khích lệ thậm chí là sùng bái. Cô vì vậy kiêu ngạo cũng vì vậy mà thấp thỏm, anh bảo cô nhớ tới một người, một từ nhỏ đến lớn, đều ở trước mặt cô lóe ra hoàn mỹ hào quang người, —— Cố Hoài Tây.

Cố Hoài Nam thậm chí len lén nghĩ tới, nếu như Cố Hoài Tây cùng Diệp Tích Thượng ở chung một chỗ nói không chừng sẽ xứng đôi hơn, có lẽ. . . . . . Ban đầu Cố Minh Triết cùng Tuyên Dung căn bản là chuẩn bị đem Cố Hoài Tây giới thiệu cho Diệp Tích Thượng lui tới.

Cô càng nghĩ lại càng tức, càng tức lại càng sợ, suy nghĩ lung tung, trong lòng rối thành một nùi gai.

Diệp Tích Thượng mặc xong áo sơ mi ra ngoài, Cố Hoài Nam đối mặt với cửa, mắt nhìn chằm chằm vào cửa, vẻ mặt trông mòn con mắt, anh nắm thành quả đấm, tốn hơi thừa lời. "Trước lúc em trở về nước ở chung một chỗ với ai anh có thể không hỏi qua, khi đó chúng ta hữu danh vô thực, nhưng em đừng quên hiệp nghị của chúng ta, cho nên em trở lại thì cho anh an tâm một ít, bảo vệ tốt chuẩn mực đạo đức, Cố Hoài Nam, anh là nắm chắc tuyến."

"Còn không bằng anh nói là bảo em nhớ thực hiện hiệp nghị, về phần ranh giới cuối cùng của anh, em vẫn cho là ranh giới cuối cùng của anh chỉ có ba anh và em gái anh." Cố Hoài Nam dùng ánh mắt lạnh lẽo giống như thế, nghiêng đầu. "Anh chịu lấy em rốt cuộc là vì người nào? Vì giải quyết xong một tâm nguyện của ba anh hay vì cắt đứt đường lui đối với tâm của anh dành cho Diệp Tiểu An?"

"Giang Thiệu nói cho em?" Vẻ mặt Diệp Tích Thượng khẽ biến, Cố Hoài Nam đã từ trong phản ứng của anh lộ ra mấy phần đến tột cùng.

"Người nào nói cho em biết không quan trọng, quan trọng là, Sách Thế Kỳ là ân nhân của em, thương thế của anh là do chính anh ấy đánh lên mặt của em. Anh yên tâm, em đồng ý qua với anh sẽ hạn chế làm một số chuyện thì nhất định sẽ làm được, tôi - Cố Hoài Nam danh tiếng không tốt cũng không làm chuyện xấu xa vượt quá giới hạn. Diệp Tích Thượng, hiệp nghị của chúng ta cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau, nhập diễn là chuyện tốt, nhưng chúng ta vẫn. . . . . . Không nên quá nghiêm túc."

Không đợi anh mở miệng nữa, Cố Hoài Nam đã mở cửa chạy ra ngoài, vừa đúng lúc vọt vào thang máy đến. Diệp Tích Thượng đuổi theo ra, cửa thang máy đã đóng, anh đè xuống nút thang máy bên cạnh, lại chợt nhớ tới câu nói vừa rồi của cô, vì vậy cứ như vậy đứng ở nơi đó nhìn cửa thang máy mở ra lại khép lại, sau đó nhắm mắt lại, xoay người trở về phòng.

Cố Hoài Nam chạy đến khách sạn, đại sảnh quay đầu lại liếc mắt nhìn, anh không đuổi theo ra.

Cô thả chậm bước chân, cắn môi chau mày lại, bỗng dưng giơ tay lên ảo não vỗ miệng mình. Mày chính là như vậy, biết nói như vậy có lẽ sẽ thương hại tới nhau, nhưng vào thời điểm nào đó thà bị tổn thương cũng không nguyện hạ thấp mình, thay vì nói quật cường, không bằng nói là buồn cười cho là anh bị đau, ngay cả chính mình có bao nhiêu đau mới có thể chứng minh địa vị mình đến tột cùng nặng bao nhiêu ở trong lòng anh.

Nhưng cô quên, anh đau, cô cũng đau.

Thương thế của Sách Thế Kỳ không nặng nhưng cũng không nhẹ, đưa đến bệnh viện giày vò đến trời sáng, anh đang quan sát phòng bệnh, cùng với Cố Hoài Nam.

Sách Thế Kỳ ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Cố Hoài Nam nằm ở trên bệ cửa sổ nghiêng đầu không biết đang nhìn cái gì, Sách Thế Kỳ kêu cô hai tiếng cô đều không nghe thấy, người ở đây, ý nghĩ không biết ở nơi nào. Sách Thế Kỳ nhe răng trợn mắt chống thân thể lên, tựa vào đầu giường thật sâu nhìn chăm chú vào cô, cho đến khi cô phục hồi tinh thần lại.

"Nam Nam."

"Hả?"

"Có phải em rất thích anh ta hay không?"

Cố Hoài Nam chợt ngẩng đầu, há miệng, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, thấy Sách Thế Kỳ cười không ngừng. "Cần kinh ngạc như vậy sao? Nếu như chính em không phát hiện hoặc là không dám xác nhận, hiện tại cũng có đáp án rồi, Nam Nam, em yêu anh ta."

Cố Hoài Nam còn là vẻ mặt kia, Sách Thế Kỳ giúp cô thấy rõ tim của mình. "Có biết em rất bao che người của em hay không?"

Cô gật đầu.

Sách Thế Kỳ nói tiếp: "Em rất mâu thuẫn, vẫn luôn là, em do dự, sợ, không dám hoặc là không muốn đối mặt với rất nhiều đồ mà nội tâm em khát vọng có được."

Cố Hoài Nam cúi thấp, không lên tiếng. Sách Thế Kỳ cho cô thời gian, thật ra thì anh không cần phải nói nhiều lắm, trong lòng cô sớm có đáp án.

Cố Hoài Nam ở trước mặt anh cơ hồ không có bí mật, cô vùi mặt, giọng nói mang chút nghẹn. "Nếu như đây là yêu, như vậy. . . . . . Anh ấy đâu. . . . . ."

Lần này anh không có cho cô đáp án, còn là do chính cô tự đi hỏi.

Tiết Thần bị thương nhập viện, Diệp Tích Thượng đành phải trở về sớm, cho đến trước khi máy bay cất cánh cái phút chốc kia anh cũng ôm hi vọng Cố Hoài Nam sẽ bỗng nhiên xuất hiện, chỉ tiếc vị trí bên cạnh anh cuối cùng vẫn trống không, anh có chút hối hận vì tới đây một chuyến.

Sau khi Sách Thế Kỳ xuất viện liền rời khỏi B thị trở về nước, trước khi anh đi lưu lại một câu cho Cố Hoài Nam: "Không cần mang theo trái tim của em đi yêu người, đi học nếm thử về tin tưởng."

Cố Hoài Nam về đến nhà, Diệp Tích Thượng không có ở đây, hơn nữa mấy ngày liên tiếp cũng không trở lại.

Đây là lần đầu tiên hai người gây gổ, lần đầu tiên rùng mình, cũng là lần đầu tiên Diệp Tích Thượng cố ý ném cô lâu như vậy. Lại qua mấy ngày, Cố Hoài Nam rốt cuộc không nhịn được rồi.

Ngày đó mưa rơi rất lớn, Tiết Thần có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, Diệp Tích Thượng đỡ anh vào trong xe, điện thoại di động vang lên. Anh liếc nhin, không có nhận. Tiết Thần lấy tới nhìn, tay thay anh nhận, cũng không biết anh nghe cái gì, vẻ mặt vốn là dễ dàng từ từ thay đổi, anh một câu nói chưa nói, đường dây bên kia đã tắt.

"Thế nào?"

Diệp Tích Thượng cố giả bộ tùy ý hỏi, trong lòng đã khẩn trương.

Tiết Thần: "Cố Hoài Nam nói. . . . . ."

Anh muốn nói lại thôi, chân mày Diệp Tích Thượng đã cau lại.

"Cố Hoài Nam nói cô ấy ở đại viện của ba cậu, nếu như trong vòng một canh giờ cậu không đi gặp cô ấy, cô ấy liền cùng ba cậu ngả bài muốn cùng cậu. . . . . . Ly hôn, lý do là cậu không tận nghĩa vụ người chồng, kết hôn năm năm không chịu cùng phòng, để cho cô ấy làm quả phụ, hoài nghi năng lực tình dục của cậu có vấn đề."

Tiết Thần nói xong có chút cắn răng nghiến lợi, mà Diệp Tích Thượng nghe xong lời này nheo mắt chợt giẫm thắng xe, Tiết Thần không cài dây nịt an toàn, đầu nặng nề dập đầu, mắng một tiếng, anh không để ý tới đau, một thanh níu lấy cổ áo của Diệp Tích Thượng mắng: "Cậu đạt đến một trình độ nào đó, đủ huynh đệ, kết hôn năm năm? Hả? Không giải thích cho tôi một chút đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi thật sự làm cho Cố Hoài Nam thành quả phụ!"
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...