Trần Nam Tầm hiển nhiên là nhìn thấy trước bé, mắt híp một cái, giơ tay vỗ vào mông nhỏ của bé một cái. "Ngựa đực không phải thứ cháu có thể nói, còn cô gái kia chái phải gọi cô ấy là. . . . . . Tiểu Cô Cô."
"Hả?"
"Cô ấy là em gái ba cháu, lúc về đừng nói với mẹ cháu về cô ấy." Trần Nam Tầm nói xạo.
Trần gia cũng cái hiểu cái không gật đầu. "Dạ, tiểu thúc cháu muốn xuỵt xuỵt." Bé tham ăn, một buổi tối uống mấy cốc lớn đồ uống lạnh, thân thể nhỏ bé không thể chứa được nhiều nước như vậy, buồn tiểu nói đến là đến, che chim nhỏ xoay vặn trên vai Trần Nam Tầm.
Trần Nam Tầm bảo người bồi bàn lúc đi ngang qua dẫn Gia Gia đi phòng vệ sinh, nhân cơ hội lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. "Xuân Hiểu sảnh tối hôm nay là ai đặt?"
Bên kia Trần Nam Thừa nhất thời kinh ngạc nhưng lại khôi phục rất nhanh giống như thường. "Trùng hợp thế, Diệp trung đoàn, cũng tới uống rượu mừng hay sao?"
Ngự Cảnh Uyển là khách sạn được lựa chọn để tổ chức tiệc cưới hàng đầu ở S thị, đến nơi này, khách mời năm Thành đô đều chạy tới tiệc cưới. Trần Nam Thừa đúng là cho rằng như vậy, đáng tiếc Diệp Tích Thượng vừa mở miệng thì tạt cho anh ta một chậu nước.
"Không, chỉ là tới ăn một bữa cơm." Diệp Tích Thượng nghiêng đầu ra hiệu, "Ngay ở bên trong, có muốn cùng nhau uống chén không? Đều là người quen biết."
"Hôm nay không được, hôm khác tôi mời anh." Trần Nam Thừa nói xong liếc nhìn về cô gái phía sau anh, khẽ nâng môi. "Thế nào tôi vẫn chưa thấy lên tiếng kêu gọi vậy? Chẳng lẽ một đoạn thời gian không thấy mặt liền coi như không quen anh sao? Nam Nam."
Cố Hoài Nam không muốn tránh anh ta, nhưng Diệp Tích Thượng mới vừa muốn để cho tay chân cô nhất thời lạnh lẽo, đang len lén ở phía sau lưng anh dùng sức túm áo sơ mi kháng nghị. Không biết vì sao, vừa nghe thấy Trần Nam Thừa quen thuộc gọi nhũ danh từ nhỏ của cô, Cố Hoài Nam liền chột dạ, theo bản năng ngắm nhìn biểu tình trên mặt Diệp Tích Thượng, người nọ ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
Cử động thật nhỏ này không thể tránh được ánh mắt của Trần Nam Thừa, ngược lại hỏi Diệp Tích Thượng: "Có tiện để tôi nói riêng với cô ấy mấy lời không?"
Diệp Tích Thượng đương nhiên không lý do cự tuyệt, đi ra ngoài một chút đem không gian nhường lại.
"Anh cho rằng em vĩnh viễn sẽ không đến nơi này, khó khăn để bước vào địa bàn của Trần gia, anh không phải nên vui mừng vì em tiến bộ rồi sao?"
Ở tại chỗ này vào năm năm trước, Trần Nam Thừa dùng phương thức tàn nhẫn nhất phá hủy Cố Hoài Nam nhiều năm tin tưởng cùng lệ thuộc vào, thậm chí là tín ngưỡng. Chỉ là anh ta không biết, ngày đó sau khi rời khỏi hiện trường hôn lễ Cố Hoài Nam đã trải qua cái gì, trừ chính cô, không có ai biết.
"Anh hình như quá coi trọng bản thân mình rồi."
Trần Nam Thừa mỉm cười, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, lại liếc liếc về phía Diệp Tích Thượng. "Cùng anh ta tiến triển tới trình độ nào rồi hả?"
"Có liên quan đến anh sao?" Cố Hoài Nam vòng quanh hai cánh tay, tư thái từ chối người ngoài ngàn dặm.
"Đương nhiên." Trên mặt Trần Nam Thừa cười một tiếng. "Giống như em nói, dầu gì em cũng phải như Kim Kim gọi anh một tiếng anh rể, lại nói trước kia chúng ta đã từng tốt hơn, coi như không phải người yêu rồi, giao tình vẫn có, em muốn đi theo người nào, anh quan tâm một cái cũng là việc nên làm, đừng quên trước kia lúc em mua áo lót màu gì cũng hỏi ý kiến của anh."
Cố Hoài Nam nhẹ giọng giễu cợt, "Còn coi tôi như cô gái nhỏ không lớn sao? Anh hãy tỉnh lại đi."
Trần Nam Thừa duỗi tay về phía cô, ngón tay cuốn mái tóc dài của cô lên. "Anh sợ rằng người không tỉnh lại là em đó Nam Nam."
"Thối tha, không biết xấu hổ." Cố Hoài Nam đem tóc trong tay anh ta muốn rút về, bỗng chốc bị anh ta túm lấy cô tay cả người liền bị kéo qua. Anh ta cố ý dùng sức, trong nháy mắt cô không tránh thoát được, ngược lại càng bị anh ta kéo vào trong ngực.
Trần Nam Thừa hơi hơi cúi đầu, trong lời nói tựa hồ hàm chứa châm chọc. "Nhịp tim đập nhanh, đúng không?"
"Đó là tức giận!" Cố Hoài Nam trừng anh ta, ra sức vặn tay của anh ta. "Anh còn muốn giở trò lưu manh phải không anh rể?"
Anh ta nhẹ nhàng cười cười. "Chưa từng quên lời nói của chúng ta lần đó chứ? Đừng làm cho anh thất vọng, em biết người anh rể không yên lòng nhất là em, cái người này, em rất bướng bỉnh quá cố chấp lại còn thù dai, người nào có lỗi với em thì em đều nhớ cả đời, có thể để Diệp Tích Thượng giúp em một chút, sửa lại cái tật xấu này."
"Anh ——"
Cố Hoài Nam vừa định há mồm mắng, ý nghĩ chuyển đến cái môi cong lên, hướng về phía Diệp Tích Thượng bên kia cố ý giương cao thanh âm nói. "Anh rể, anh làm như vậy sợ rằng không thích hợp nhỉ? Coi như anh không phải sợ Anna tỷ hiểu lầm, nhưng em lại sợ chọc người đàn ông của em mất hứng."
Một câu "Người đàn ông của em", khiến Trần Nam Thừa hơi chút ngây ngẩn, một bàn tay to có bản lĩnh cũng đã nhanh chóng cướp người đi từ trên tay anh ta. Tay của anh ta trống không, ngẩng đầu, chỉ thấy trên mặt Diệp Tích Thượng vốn không có biểu cảm gì bây giờ tựa hồ mang theo vài phần lãnh ý, khóe miệng thẳng tắp giương lên, đem Cố Hoài Nam kéo trở về phạm vi bảo vệ của mình.
"Trần Nam Thừa." Diệp Tích Thượng cúi đầu nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn kia có dấu tay hằn đỏ, không khỏi trầm trầm mở miệng gọi thẳng kỳ danh.
Trần Nam Thừa nhíu mày, nhiều hứng thú chờ anh tiếp tục.
"Tôi nghĩ có chuyện chúng ta vẫn nên nói rõ ràng thì sẽ tốt." Cánh tay Diệp Tích Thượng vừa thu lại, dũng mãnh nắm lấy eo Cố Hoài Nam kéo cả người cô vào trong lòng mình, giọng nói lạnh lẽo. "Cậu có phải nên chú ý đến vấn đề tác phong của cậu hay không, nhưng người của tôi, cậu tốt nhất đừng động vào."
"Người của anh?" Trần Nam Thừa cười, thoáng quét mắt Cố Hoài Nam ẩn trong lễ phục Lưu Tô xinh đẹp tuyệt trần lưng trần mê người. "Thật ngại quá, cô gái này tôi biết cô ấy sớm hơn anh 22 năm, so với bất luận kẻ nào cũng hiểu rõ nàng hơn."
Anh ta bước lên trước một bước, cố ý khiêu khích, cong mắt lên. "Anh nghĩ rằng tôi và nhóm chúng ta nhiều năm trước như vậy đều là tiểu đả tiểu nháo à? Từ nhỏ đến lớn, cơ hồ tất cả lần đầu tiên của cô ấy đều là của tôi, có nên động hay không, tôi sớm đã động rồi, Diệp Tích Thượng, lời này của anh tựa hồ nói chậm rồi."
Cố Hoài Nam hít vào một hơi, một ngọn lửa đè nén không ngừng dồn nén lên trên, tức giận xoay người, nhưng một chữ còn chưa nói ra đã bị Diệp Tích Thượng chặn lại, ra lệnh."Nam Nam, đi về trước."
Giọng điệu của anh không cho phép cãi lại, Cố Hoài Nam cảm thụ được, thông minh nên không ngỗ ngược với anh, mà ngoan ngoãn gật đầu, nhìn cũng chưa từng nhìn Trần Nam Thừa một cái mà trực tiếp rời đi.
Ở trong ấn tượng của Trần Nam Thừa, Diệp Tích Thượng luôn luôn bình tĩnh, rất ít thấy anh ta đem cảm xúc chân thật trong nội tâm biểu hiện ra ngoài, cho nên anh vẫn đoán không ra đáy nguồn của anh ta, cũng không biết cái gì mới là ranh giới cuối cùng của anh ta, tựa hồ anh ta đối với rất nhiều việc cũng nhất định phải làm vậy, vừa tựa hồ lơ đễnh đối với mấy chuyện này. Vậy mà giờ khắc này, anh ta lần đầu tiên đứng giữa lúc hai người đang giằng co mà cảm nhận được Diệp Tích Thượng "Để ý", đáy mắt anh ta quét xuống ánh sáng làm cho người ta sợ hãi, mặc dù chỉ là lóe lên rồi biến mất.
"Tôi nhớ rõ ràng bộ phận mẫn cảm nhất của cô ấy là cái bụng nhỏ, không biết có phải bây giờ vẫn giống như trước hay không." Trần Nam Thừa nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, ý vị sâu xa sờ sờ cằm. "Không biết anh thấy thế nào trên cô ấy, tôi cho rằng người như anh thì nên tìm một cô gái nhỏ biết nghe lời, Nam Nam cũng hông phải dễ thuần phục như vậy, chỉ có điều, ở trên giường cô ấy lại là báu vật khiến đàn ông muốn ngừng mà không ngừng được."
32.2
Trần Nam Thừa, một bộ dáng vẻ tâm đắc như muốn cùng anh trao đổi, Diệp Tích Thượng rất lâu chưa lên tiếng, từ trong mắt của anh lộ ra mấy phần ý vị đồng tình. "Cậu còn có bao nhiêu kinh nghiệm muốn truyền thụ nữa?"
"Kinh nghiệm thì chưa nói tới, lời khuyên cũng có một câu." Trần Nam Thừa ngạo mạn tự đắc nói, "Đừng để cô ấy tạo ra biểu tượng giả dối để lừa, thủ đoạn của cô ấy khá nham hiểm, Cố Hoài Nam là dạng người cả đời chỉ biết yêu một người đàn ông mà thôi, mà còn là cô gái cố chấp đến mức tự sát vì tình, nếu anh có cảm tình muốn thể xác và tinh thần hợp nhất, vẫn nên sớm đổi người đi."
"Không cần." Anh ta nói không sai, tức giận trên người Diệp Tích Thượng ngược lại lui lại hơn phân nửa, dù bận vẫn ung dung còn rất lên mặt nạt người, nhếch môi. "Tôi và cậu đấu nhau đọ sức đã nhiều năm, cha cậu nhiều thắng hơn, cậu trừ trời sinh có tính đa nghi ra còn có nguyên nhân quan trọng nhất: Cậu quá tự cho là đúng. Trần Nam Thừa, hình như cậu thật sư quên một chuyện." Anh hơi dừng lại, "Con người thì sẽ thay đổi, tôi có thể nói cho cậu biết, so với những việc trước đây cô ấy đã từng trải qua, có những chuyện cậu không biết, cậu mới vừa nói những thứ này thật sự là. . . . . . Không có chút ý nghĩa nào. Còn có câu, thật sự tôi cũng không muốn nói ra."
Diệp Tích Thượng càng thảnh thơi, thì ánh mắt cũng càng phát ra bén nhọn tàn khốc. "Cậu có phát giác ra không, cậu và Cố Hoài Nam, cậu xem đi, giống như người đã qua, tiếc rằng cậu không có cơ hội quay lại quá khứ, càng không có cơ hội tham dự vào tương lai của cô ấy."
Trái tim Trần Nam Thừa bỗng dưng căng lên, hai quả đấm siết chặt. Diệp Tích Thượng cười nhạt, anh xoay người muốn rời đi.
"Có tin hay không, thời điểm anh cảm thấy cô ấy yêu anh, chỉ cần tôi nguyện ý, không cần phí bao nhiêu hơi sức thì hai người liền đi tong." Trần Nam Thừa âm hiểm nói.
Diệp Tích Thượng bước chân dừng lại, đón lấy thư khiêu chiến. "Mỏi mắt mong chờ."
*
Cố Hoài Nam không yên tâm về hai người kia, vẫn ngồi ở cửa phòng Xuân Hiểu, miệng bất an, thấy Diệp Tích Thượng trở lại, cô vụt đứng lên. "Không sao chứ?"
"Có thể có chuyện gì?" Diệp Tích Thượng biết cô lo lắng cái gì, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái. "Anh nói rất nhiều lần rồi, không dễ dàng động thủ với người khác, huống chi Tư Lệnh Viên cùng Chính ủy đều ở chỗ này, anh không muốn phạm sai lầm để bị cấp trên bắt tại trận."
Cố Hoài Nam cắn miệng nhỏ đi theo sau anh không nói lời nào, Diệp Tích Thượng chuẩn bị đẩy cửa ra, tay lại thu hồi lại, một lát sau xoay người cô lại kéo đến trước mặt mình rồi xoa xoa tóc để trấn an khuôn mặt nhỏ này, sau đó mới dắt tay cô cùng đi vào trong.
Trần Nam Tầm vẫn nhìn bọn họ từ xa, mặc dù không biết nội dung cuộc nói chuyện là gì, nhìn biểu tình trên mặt anh trai cũng biết không nói lời hữu ích. Trần Nam Thừa đem con trai chạy tới chạy lui quanh chân anh bắt lại, xách lên. "Không nên nói với mẹ con là vừa rồi nhìn thấy chị kia nhé."
"Tiểu thúc bảo con phải gọi cô ấy là Tiểu Cô Cô, cha, cha có em trai và em gái, Gia Gia cũng muốn có em trai và em gái."
Trần Nam Thừa vừa nghe cũng biết chuyện gì xảy ra, hung hăng trừng mắt với người đàn ông ở bên cạnh đang cười ha ha. "Cậu nói bừa với nó cái gì?"
"Chẳng lẽ anh muốn em nói với con trai anh, đó là người phụ nữ của anh trước khi lấy mẹ nó sao?" Trần Nam Tầm cười vô lại.
Trần Gia cũng nhíu nhíu mày, đầu nhỏ xoay tới xoay lui nhìn hai người. "Ngày mai con có thể tới nơi này chơi với tiểu thúc sao? Con có hẹn với Đồng Đồng là lên tầng chót chơi xe trượt tuyết rồi."
"Người nào?"
Trần gia chợt cúi đầu không lên tiếng, bộ dạng ngượng ngùng khiến Trần Nam Tầm cực kỳ buồn cười. "Chính là một tiểu nha đầu, hơn nó một tuổi, Gia Gia trưởng thành cũng phải là người có năng lực tán gái giỏi, tiểu thúc sẽ chân truyền cho con."
"Cậu nên cách xa con anh ra một chút, anh không muốn nuôi dưỡng ngựa đực nhỏ." Trần Nam Thừa ôm lấy con trai chuẩn bị đi về, Trần Nam Tầm chậc một tiếng, gọi anh lại.
"Biết tối hôm nay trong gian phòng kia còn có ai sao?"
". . . . . ."
"Lão Cố và Tuyên Di, còn có Diệp tư lệnh." Trần Nam Tầm lắc đầu than thở. "Cha mẹ đều gặp, xem ra Nam Nam và Diệp Tích Thượng là thật sự?"
Trần Nam Thừa nhăn mặt nhíu mày, trầm ngâm một hồi lâu. "Anh sợ bọn họ không thật sự đến với nhau, chuyện bảo cậu điều tra có phải đã quên rồi không? Tịnh Cố và phụ nữ lăn lộn?"
"Không sai biệt lắm, Trác Vệ bên kia cũng thông qua một người bạn giật dây điều tra được một chút, đã xác định Nam Nam và anh ta quen biết từ năm năm trước, tình hình cụ thể còn phải đợi." Nói đến đây, Trần Nam Tầm nói tục, mắng một câu. "Đối phương há miệng là số này." So với con số mà anh ta khoa tay múa chân. "Em bảo Trác Vệ liên lạc muốn cùng người nọ gặp mặt đàm phán, hắc, gặp mặt một lần so với lên trời còn khó hơn, bất quá coi như gặp được, chính là không thể nghĩ đến đó là một con nhóc, mặt không thấy rõ, vóc người không tệ, ngực cũng ——"
"Đó không phải là người hợp khẩu vị cậu à." Trần Nam Thừa không muốn những lời ô uế của cậu ta làm bẩn lỗ tai con trai anh, vội vàng ngắt lời cậu ta.
"Con nhóc đó họ Tiết, thật CMN là có duyên phận, chỉ bằng cái họ của cô ta thì phải chơi đùa cô gái này thật tốt." Trần Nam Tầm hung ác xoa xoa tay, trong lòng nghiến răng nghiến lợi hận cái họ này.
Trần Nam Thừa nhíu mày, "Tiết Thần và Kim Kim bên kia, cậu náo đủ rồi thì nên thu tay."
Cậu ta cười nham hiểm. "Không đủ, giành người phụ nữ của Trần Nam Tầm này thì phải trả giá cao, em không buông tay cậu ta đừng nghĩ dễ dàng lấy Kim Kim như vậy."
"Anh thật sự xấu hổ thay cậu, bây giờ là cậu cướp cô gái nhà họ." Trần Nam Thừa lại vừa khuyên cậu ta thông suốt vừa đem con trai ngủ mơ mơ màng màng rời đi.
Trần Nam Tầm ngồi một mình ở nơi đó, rút mấy điếu thuốc, lật mở album ảnh trong điện thoại di động, ngón tay trượt trên mất tấm hình, do dự có nên chia sẻ với Tiết Thần không. Anh biết hình này một khi gửi đi, e rằng Dư Kim Kim vĩnh viễn đều không tha thứ cho anh, nhưng ít ra quan hệ giữa cô ấy và Tiết thần sẽ tràn ngập nguy cơ, có lẽ anh còn có cơ hội có thể dùng . . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: không có hạn cuối cho hai anh em này =.
~ ~ ~ Hết chương 32 ~ ~ ~