Câu Chuyện Về Em
Chương 39
Kề từ sau khi Từ Tiểu Hà chuyển phòng ký túc xá cũng không có người mới, vẫn chỉ có ba người Ôn Viễn, Lưu Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu. Ba người sống chung với nhau vô cùng hòa thuận, không chỉ là hiện tại mà còn sau khi tốt nghiệp, liên lạc cũng chưa bao giờ bị gián đoạn. Dĩ nhiên đó là chuyện sau này. Chỉ là Ôn Viễn cảm khái nói một câu, công việc quan trọng nhất ở đại học chính là phân phòng ký túc xá, bởi vì nó có thể quyết định ai sẽ là bạn thân cả đời.
Sau khi nhập học lại được hai tháng, người quản lý các khoa bắt đầu tổ chức các đợt thực tập. Không tiếp tục đào tạo chuyên sâu mà là tích cực liên hệ với các đơn vị thực tập, trong lớp có rất nhiều bạn chọn về thực tập ở công ty gia đình, mà sau một đêm suy nghĩ phòng ký túc xá Ôn Viễn quyết định ở lại thành phố T, bỏ qua trình độ phát triển kinh tế của thành phố này, ba người lựa chọn ở lại thành phố T bởi vì một nguyên nhân chung chính là…đàn ông.
Bạn học Ôn Viễn tất nhiên không phải nói rồi, Lưu Xuân Hỉ cùng với Chu nghiêu thì cũng đang chìm đắm trong tình yêu, bạn trai của hai người đều là người ở thành phố T, cho nên hai người đều ở lại đây. Mặc dù mọi người hay nói đến khi tốt nghiệp sẽ chia tay, nhưng lại thấy tình cảm của họ lại rất vững vàng, Ôn Viễn có chút cảm động. Dĩ nhiên, tiểu Hỉ cùng với Chu Nghiêu cũng có vấn đề phiền lòng, đó chính là tìm việc.
Hôm nay, Chu Nghiêu ở phòng ký túc xá xả giận: “Tớ muốn ở lại trường thi lên nghiên cứu sinh, phỏng vấn nhiều chỗ như vậy tìm được một công việc cũng là cả vấn đề, nhưng mà tớ không có can đảm thi lên.”
Chu Nghiêu muốn làm nhân viên nghiên cứu chứng khoán, nhưng nếu muốn có lương cao trong ngành này thì bằng cấp tuyệt đối là một vấn đề quan trọng.
Xuân Hỉ cũng có chút đưa đám: “Đúng rồi, ngày đi phỏng vấn có rất nhiều người, đều là người có kinh nghiệm, sợ tới mức chúng tớ không dám vào.”
Chu Nghiêu cười cô ấy: “Có triển vọng”
Hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, sau đó đem ánh mắt rơi vào người Ôn Viễn đang nằm lỳ trên giường xem tiểu thuyết, từ khi trường học tổ chức đi thực tập đến giờ, người này vẫn luôn thoải mái nhàn hạ, làm cho mọi người cảm thấy giận dữ.
“Viễn Viễn, cậu đã có chỗ thực tập sao?”
Ôn Viễn hàm hồ ừ một tiếng rồi tiếp tục xem sách.
“Chỗ nào thế?”
“Tùy tiện tìm, tớ không có lý tưởng lớn như hai cậu, hắc hắc.”
Những lời này càng làm cho hai người bi thương.
“Quả nhiên có hậu thuẫn vẫn tốt. Cậu xem, cậu ấy hiện tại chính là bộ dạng dưỡng lão.” Tiểu Hỉ tỏ vẻ ghen tị.
Chu Nghiêu cảm thấy đồng tình: “Chờ tên đàn ông kia về tớ nhất định sẽ chia tay với anh ta. Tớ cũng muốn kiếm một người đàn ông giàu có để gả.”
“Quan trọng nhất là, người đàn ông này phải có một thứ.”
“Thứ gì?”
“Chính là…đẹp trai.”
Vì vậy hai người lại càng bi thương.
Ôn Viễn bày tỏ: “Này này, không có khoa trương như vậy đâu, tớ cũng phải dựa vào bản thân đi phỏng vấn đấy, không nhất thiết phải vào GP.”
Xuân Hỉ tỏ ra kinh hãi: “Cậu thế nhưng lại không cần giúp đỡ? Chuyện vô nhân đạo không tình người như vậy cậu cũng làm được? Cậu có biết có bao nhiêu người đi phỏng vấn ở GP bị rớt không?” Cô ấy nắm chặt cổ Ôn Viễn lay lay: “Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Ôn Viễn: “Cho nên tớ có đi phỏng vấn cũng sẽ rớt thôi.”
Chu Nghiêu không tin: “Rớt cậu có thể đi cửa sau.”
Ôn Viễn bật cười không dứt.
Cô cảm thấy kỳ quái, ngay từ lúc bắt đầu đi thực tập cô đã không muốn vào GP, nhưng lại không biết vì sao. Mà người kia cũng không có nhắc đến chuyện này, anh biết là cô muốn đi thực tập, nhưng lại chưa từng đề cập tới chuyện sẽ cho cô tới đây. Mặc dù trước đây ở GP cô cũng đã thực tập những công việc nhỏ nhặt, thế nhưng cũng chỉ xem là thuần túy tích lũy kinh nghiệm, đến lúc cô thật sự muốn đi làm, cô lại không muốn vào GP. Nguyên nhân không phải bởi vì tiền, mà là…..vấn đề về địa vị. Suy nghĩ một chút, nếu thật sự muốn vào GP, vậy không phải anh sẽ thành lãnh đạo của cô sao? Cho nên nói, bạn học Ôn Viễn kiên quyết chọn một công ty trung bình khác, làm công việc tài vụ. Cô không có hứng thú nhiều với kinh tế, ban đầu đi học ở đây hơn phân nửa là chịu ảnh hưởng của Ôn Hành Chi.
Lúc Ôn Hành Chi biết được công ty cô thực tập liền nói trong điện thoại: “Công ty XX? Cũng không quá xa, như vậy cũng tạm được.”
Anh không hề có một chút ý muốn can thiệp cho nên Ôn Viễn cũng bình thản.
Đợt thực tập bắt đầu từ thứ ba, sáng thứ hai Ôn Viễn mang thư giới thiệu đến công ty, sau khi làm xong thủ tục cũng đến hơn mười giờ trưa.
Vào tháng mười một, thành phố T hiếm khi có thời tiết tốt. Mà hôm nay mặt trời rạng rỡ, Ôn Viễn cảm thấy còn sớm, từ từ đi dạo xung quanh công ty. Đây có thể coi là nơi phồn hoa náo nhiệt bậc nhất ở thành phố T, rất nhiều cửa hiệu chen chúc nhau, nhưng tổng thể lại mà nói thì bốn năm qua cũng không có gì thay đổi nhiều. Có người nói thành phố T là nơi thích hợp để dưỡng lão, cả thành phố dường như chìm đắm trong một bản nhạc dạo chậm rãi, mà cô thích sự bình thản ở nơi này, giống như cô thích Ôn Hành Chi.
Đi qua cây cầu lớn trong thành phố T, Ôn Viễn chợt nhớ đến lần đầu tiên đến thành phố T, năm ấy cô học lớp mười một, cái gì cùng không hiểu, đi tới nơi này cùng với Trần Dao, cô còn nhớ rõ hai khuôn mặt cười nói vui vẻ hồi đó, nhưng mà bây giờ đâu…
Ôn Viễn ngẩng đầu, nhìn thấy tòa nhà trước mặt có một màn hình lớn, phía trên đang chiếu quảng cáo, trong đó là nữ diễn viên mới rất nổi năm nay - Trần Dao. Gần hai tháng nay cô ta rất nổi, lúc đầu là dựa vào bộ dáng yểu điệu, sau đó lại dựa vào giao tình với một vị đạo diễn mà gia nhập vào hàng ngũ diễn viên có tiếng. Mặc dù chỉ là diễn viên nữ phụ trong Nhị Hào nhưng đối với cô ta mà nói thì đây chính là đỉnh cao mà trước nay chưa từng có rồi.
Trần Dao năm nay đã hai mươi bốn tuổi, ở trong cái làng giải trí người đẹp xuất hiện thường xuyên thì cái tuổi này cũng không được xem là trẻ nữa. Trên internet đều nói cô ta có may mắn không giải thích được, mà Ôn Viễn nhớ tới lúc nhìn thấy cô ta ở khách sạn Đại Nhất, khi đó cô ta cũng đã bắt đầu giao thiệp với người có tiền, nếu nói là may mắn thì nhất định không phải tình cờ.
Bình thường Ôn Viễn cũng không quá chú ý đến cô ta, chỉ bởi vì Xuân Hỉ cùng với Chu Nghiêu đặc biệt thích vai diễn nam chính trong phim Nhị Hào, cho nên cô mới cùng xem với các cô ấy. Trong phim Nhị Hào cô ta đóng vai quấn quýt chặt chẽ với nam chính, dùng hết mưu kế nhưng cuối cùng vẫn không có được anh ta.
Xuân Hỉ không nhịn được mà phẫn uất: “Người phụ nữ này thật không biết xấu hổ.”
Chu Nghiêu cười: “Chỉ là phim thôi mà, cậu đừng nghiêm túc như vậy. Chẳng qua nhìn diễn viên này cảm thấy thật kỳ cục, cười lên thì cứng ngắc, có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ không?”
Nghĩ đến đó, Ôn Viễn nghiêm túc nhìn Trần Dao trong phim. Quả thật không còn giống như ngày xưa, nhưng có phải phẫu thuật hay không, Ôn Viễn cũng không dám tùy tiện nhận xét.
Chợt điện thoại trong túi vang lên. Ôn Viễn cúi đầu tìm điện thoại sau đó nhận cuộc gọi, là Ôn Hành Chi.
“Em đang ở đâu?”
“Em mới vừa tới công ty, sắp tới GP.”
“Vậy thì tốt, tới đây đi, buổi trưa mình ăn cơm chung.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Viễn băng qua một cái ngã tư rồi đi tới tòa nhà của GP. Tòa nhà GP là tòa nhà lớn nhất trên con đường này, đi thêm vài bước nữa, thì cũng sắp đến nơi, cô nhìn thấy Ôn Hành Chi lái chiếc xe việt dã màu đen từ trong nhà xe chạy ra. Anh dường như không thấy cô, dừng xe lại, áo khoác len lông cừu màu xám thẫm cởi vài nút, làm lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ, bộ dạng thật mê người. Ôn Viễn buồn bực, tại sao dấu vết thời gian trên người đàn ông này lại không rõ ràng như vậy. Ôn Hành Chi ngẩng đầu nhìn thấy cô, anh liền vẫy tay với cô, mở cửa ghế trước cho cô. Ôn Viễn chậm rãi lên xe, mới vừa ngồi vững, thì xe đã chuyển bánh.
“Đi thực tập sao rồi?”
“Em mới làm thủ tục à…, ngày mai mới đi làm. Em còn có thẻ công tác đấy.” Nói xong cô cúi đầu lục túi xách.
Ôn Hành Chi nghiêng đầu nhìn cô một lát, mái tóc dày che hơn phân nửa khuôn mặt cô, chỉ có thể nhìn thấy cái miệng chu chu theo thói quen. Cái áo khoác ngắn màu xanh nhạt nổi bật trên làn da trắng nõn của cô. Cô cũng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi rồi, nhưng so với lúc nhỏ cũng không có khác nhau nhiều, cả cách trang điểm cô cũng không có học được.
“Được rồi, để lát nữa nhìn, em ngồi vững vào.”
Anh mang cô tới một nhà hàng quen, ông chủ là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, có lẽ đã quen biết với Ôn Hành Chi nên liền dẫn bọn họ đi vào bên trong.
“Tới vừa kịp lúc, miền Nam mới đưa tới mấy cân cá kiếm Trường Giang, tới muộn một chút chắc không còn.”
Ôn Hành Chi cười nhàn nhạt, rồi quay người lại nhìn Ôn Viễn thì thấy cô đang tò mò quan sát xung quanh. Anh cũng không hối cô, chờ cho cô xem chán rồi mới đi tới.
Ông chủ thấy thế liền hiểu, cười cười: “Ngài tới đây chưa từng dẫn theo ai, vị này có phải là phu nhân Tổng giám đốc?”
Ôn Hành Chi hơi nhíu mày không nói gì. Ông chủ biết mình lỡ lời, không hề hỏi nữa.
Ông chủ đi ra ngoài, sau đó mang theo một ấm trà Long Tĩnh tới, làm ấm hai cái cốc rồi rót cho mỗi người một cốc, sau đó dần dần mang thức ăn lên.
Ôn Viễn không nhịn được lầm bầm nói: “Điệu bộ lớn như vậy, anh tính làm gì?”
Ôn Hành Chi liếc cô một cái: “Sao vậy?”
“Không phải hôm nay anh rất bận sao, vậy tại sao còn đi ăn loại cơm phức tạp như thế này?
Không thể không nói, cô bé này càng ngày càng thông minh.
Ôn Hành Chi không trả lời, chỉ cầm đũa gắp cá cho cô: “Em nếm thử một chút đi, coi có ngon hay không.”
Ôn Viễn vùi đầu nếm thử một miếng, mùi vị ngoài dự kiến, không khỏi muốn ăn thêm vài miếng.
Ôn Hành Chi nhìn cô ăn mà vui vẻ, nói: “Chiều hôm nay anh đi Hong Kong một chuyến, chắc phải hơn nửa tháng mới có thể về.”
Ôn Viễn nhất thời hiểu ra.
Cô biết Ôn Hành Chi đi công tác là chuyện bình thường, nhưng vấn đề mấu chốt là anh mới ở New York trở về không lâu, sau khi về lại vội vàng, cùng ăn một bữa cơm với cô, lại muốn đi nữa?
Ôn Viễn bíu môi: “Anh nói cho em biết, là muốn em đồng ý đấy hả?”
Ôn tiên sinh bình tĩnh gắp cho cô một chút đồ ăn: “Cuối năm có việc cần giải quyết, muốn dành thời gian rảnh, nên hai tháng này sẽ có chút bận rộn.”
“Cuối năm có chuyện gì?” Ôn Viễn không hiểu nhìn anh.
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Lại thừa nước đục thả câu. Ôn Viễn cảm thấy người này quá sức đáng ghét, một chút thành khẩn cũng không có.
“Anh lấy con cá rách này để lấy lòng em hả? Em mới không dễ dàng đồng ý như vậy.”
Ôn Hành Chi cảm thấy buồn cười, lại không thể nói lên bàn ăn này giá bao nhiêu tiền, nhưng mấu chốt là anh phát hiện ra một vấn đề, cô bé này càng ngày càng thông minh cũng không phải là một chuyện tốt.