Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!
Chương 11
-Á...........MA.....................MẸ ƠI MA ĐẾN BẮT CON!!!!!!!!!!!!!!!!!!!-nó hét toáng lên, người đó vươn tay ra bịt miệng nó lại
-Trời ơi, bà sao vậy Hoàng Linh? Là tôi Trần Nam đây! Ma ở đâu mà ma!-người đó thì thầm
-ƯM....ƯM.....-nó chỉ biết giãy giụa không biết làm thế nào, mà đây lại là một con đường vắng bóng người đi nữa chứ
Nam bỏ tay ra và dựa người vào tường, nó quay sang và nhờ ánh đèn đường chiếu hiu hắt nên nó có thể nhìn rõ mặt người con trai đó. Đó là một người với dáng người cao nhưng hơi gầy, đôi mắt xanh như nước hồ thu và mái tóc vàng óng như những sợi tơ vàng. Nó thẫn thờ đứng đó ngắm nhìn Nam mà không hề biết thời gian đang trôi qua rất nhanh và những cơn gió ngày càng lạnh. Run rảy nó đứng nép vào Nam,Nam khẽ cười rồi cởi chiếc áo khoác quoàng vào nó, nó dưa ánh mắt khó hiểu ngước nhìn Nam........
-Tôi hỏi một câu được không?-nó lạnh nhạt nói
-Được, cứ tự nhiên!-Nam nở một nụ cười nói
-Tôi có quen anh à? Và anh là gì của tôi vậy cơ hả?-nó nhìn Nam và nói
-Bà không nhớ sao?-Nam khó hiểu nhìn nó
-Ừ....-nó nói rồi bước đi
-Về nhà tôi đi, giờ này về cũng hơi nguy hiểm đó!-Nam bước đến nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó nhẹ nhàng nói
-Ư....ừ....-nó nói rồi bước theo Nam về nha
Cả hai cứ bước đi trong đêm, nhẹ nhàng. Mặc dù gió vi vu thổi nhưng sao nó thấy thật ấm áp, nó không hề biết rằng ở nhà Vũ đang lo lắng hớt hải đi tìm nó cùng với Mai và một người cũng âm thầm đi tìm nó một mình dưới cái bóng đêm như dài vô tận này. Trên đường bây giờ chỉ còn nó và Nam thôi, con đường nhỏ và vắng vẻ cứ đôi lúc lại phát ra một tiếng động nghe đến rợn người, nó nép người vào Nam lo sợ nhìn quay. Nam khẽ mỉm cười rồi vòng tay bế nó lên, nó ngạc nhiên...............
-Ê....thả tôi ra nhanh! Làm gì vậy hả???-nó giãy nãy đạp tứ tung
-Trật tự đi, bà đang sợ mà!-Nam trêu chọc nó
Nó đỏ mặt quay đi hướng khác, tại sao anh chàng này lại tốt bụng với nó vậy cơ chứ nhỉ? Rốt cuộc nó có quan hệ gì với người này cơ chứ? Hay là..............cả hai là người yêu kiếp trước!!!!!!?
~Tại nhà Nam~
Nó mở cửa bước vào, căn nhà không có vẻ gì là giàu có nhưng lại đầy đủ tiện nghi như một căn biệt thự đích thực, Nam bước vào và kéo nó vào theo, nó nhìn đồng hồ và hốt hoảng, đã 11h đêm rồi!!!!!!!!!!!!!!
Nam bước ra và đưa cho nó một ly capuchino nóng, nó đỡ lấy chiếc ly và ngồi xuống chiếc ghế sopha
-Bà uống đi rồi đi tắm, người bà đẫm sương đêm rồi đó!-Nam nói và nhâm nhi ly nước
-Ư...ừ....-nó trả lời cho có lệ nhưng thực chất là nó chưa muốn đi tắm vì bây giờ mà tắm thì nó cũng không có đồ để thay
-Tắm xong lấy tạm đồ của tôi mà mặc!-Nam bình thản nói và quả nhiên là bắn trúng tim đen của nó
-Cái tên này đọc được suy nghĩ người khác hả trời!!!!!-nó khẽ nheo mắt, nở một nụ cười gượng và nghĩ
Nam nở một nụ cười và đứng dậy một lúc sau quay lại với một bộ đồ thể thao. Nó liếc nhìn, đây là đồ cho buổi thể dục của trường nó mà, chắc người này học cùng trường với nó nên mới có. Nó cầm lấy bộ đồ rồi bỏ vào phòng tắm, nó bật nước và đắm chìm vào những giọt nước mát lạnh, những giọt nước cứ tuôn trào mãi như không muốn dứt. Nó thấy cuộc sống này thật trớ trêu, sao mà một người tài sắc vẹn toàn như hắn lại đi yêu một con nhỏ mà trước kia là người hầu của mình cơ chứ?
-Aiz....bỏ đi, sao cứ nghĩ đến cái tên đáng ghét đó là sao nhỉ?-nó lắc đầu như muốn quên đi hình bóng hắn
Nó tắt nước, mặc bộ đồ mà Nam vừa đưa cho và bước ra ngoài, Nam đang bị cuốn vào bài hát yêu thích của mình..............
Xin em đó , em anh xin e đó
Tình cãm anh trao cho e là thật mong em đừng đùa và đem nó
Chia ra thành từng phần , nơi này anh muốn dừng chân
Nơi muốn e quên đi quá khứ , cho anh bù đáp lại nghìn lần
Nhưng mà anh , không muốn nhìn nhận , thứ anh mong , ngưòi ta có
Anh muốn mình là tình nhân , những thứ anh có , ngưòi ta mong chờ
Ngỡ đã quen nhau thật lâu , nhưng mà tình cãm chĩ trong 3 tháng
Dù là có khoãng cách nhưng đó là thữ thách giúp ta yêu nhau và khõi chán
Đó đồ ngốc à ...I love you so much ^^
Khi bên cạnh em anh cũng tự hỏi ủa sao cô đơn đâu mất
Nhưng cũng có lúc em đã nói dối làm cho tim anh đau thắt
Nhưng mà không sao đâu , thời gian bên nhau đâu bao lâu
Nên hay nghi ngờ , giận hờn vu vơ làm sao tránh
Rồi lúc ghen tuôn , vô tình vậy thôi chứ đễ em buồn làm sao đành
OK ! cái niềm tin này , ừ thì vợ nói thì chồng tin
Ừ thì ck nói thêm 1 câu này . anh yêu em nhiều lắm đó
Hạnh phúc đó có thoáng qua hay không ngưòi ơi . anh yêu em thật nhiều
Cầm tay ta bước đến sớm mai , tương lai được bình yên
Và chuyện gì đến cũng đã đến rồi ta phải chia tay 2 con đường
Cầu mong em nơi đó yên vui bên người
Chuyện đời mà nào đâu ai hay yêu cho lắm giờ phãi nói lời chia tay
Chuyện thường mà hôm qua tay trong tay giờ chia tay buông toàn lời đắng cay
Vì thế sợ lắm khi yêu đã yêu . tôi yêu chi có mỗi tôi
Ngờ đâu giờ đâu khi yêu đã yêu / yêu luôn người gian dối tôi
Đáng lẽ sẽ không có thêm cái ver 2 này đâu
Nhưng mà số phận đã an bài bắt buộc ta phãi chia tay nhau
Ừ ! rất đau khi ta chia tay nhưng sự ép buộc không lặp lại
Nếu trong kiếp sau chịu đau lần nữa thi anh vẫn sẽ chịu nhập vai
Đễ thế ai ? thế vai ? Ờ them 1 chuyện thật bi hài
Đễ rồi tiếp tục nhận được “ Hạnh Phúc “ rồi sau đó lại chia 2
Nhưg mà không sao đâu !!!
Tất cã là do anh tình nguyện
Thật sự là anh không mê tín và không tin 2 chữ tình duyên
Nếu như là thật ! ! ! thì chắc có lẽ mình đang hạnh phúc và bình yên
Nếu như là thật ! ! ! thì chắc có lẽ em sẽ không tin anh nguỵ biện
Có lối đi nào dẫn đến “ Hạnh Phúc “ ? mà không có trỡ ngại
Có đêm tối nào mà không “ Lạnh Buốt “ ? mình anh tiếng thỡ dài
Có “ Quá Khứ “ nào mà hoàn toàn đúng ? mà không lần lỡ dại
Giờ anh mới biết / bài nhạc anh viết / chĩ toàn ãnh hưỡng đến tương lai
What Sup ???? Giờ lại trỡ về / cuộc sống nơi xa hoa
Break Up ???? Không thễ trỡ vể / Hạnh phúc nơi xa đó
Haizzz !!!!!!!!!!!!!
Yêu thương cho lắm cũng sẽ đâu ai ngờ
Chuyện tình duyên của ta..ta đã nhận ra thế sao
Để giây phút xa nhau...còn lưu luyến mãi không rời...
Có bao giờ...gạt đi hết những phút giây ngày qua
Lại một đêm trời không sao
Lại một phút đã xa nhau
Rồi năm tháng có mờ những đau thương đã từng qua
Có khi nào mình xa rời nhau
Có khi nào mình quên đi nhau
Để gió cuốn mây về bên gió...như ngày xưa đó