Cậu Chủ Hồ Đồ
Chương 27: Cậu chủ, cậu muốn bán em đi à?
“Còn bị cậu chủ phá rối nữa”. Thư Thành Nhạc đáp lại chẳng hề lép vế.
“Cảm giác thế nào?”.
“Rất hứng thú”.
Cậu chủ nheo mắt, “Anh hứng thú với cô ta?”.
“Không được sao? Phụ nữ nghe lời lại dễ bảo, tôi đương nhiên là có hứng rồi. Nếu không bị cậu chủ phá rối, giờ này, có lẽ tôi đang xin nghỉ tuần trăng mật cũng nên”.
“Kiểu nghỉ này, tôi sẽ không phê duyệt!”. Cậu đúng là càng nghĩ càng thấy đúng! Giờ người có tư cách phê duyệt cho nghỉ tuần trăng mật chính là cậu – ông chủ kiêm chủ nhân!
“Xin nghỉ tuần trăng mật không phê duyệt? Thế nghỉ sinh con thì sao?”.
“Nếu là anh xin nghỉ sinh con, tôi sẽ xét. Nhưng, muốn nghỉ sinh con cũng phải biết rõ quy định của nhà tôi trước cái đã!”. Cậu chủ khoanh tay lại, hất cằm sai bảo tổng quản bảo mẫu, “Nói cho anh ta biết”.
Tổng quản bảo mẫu vừa nghe thấy có cơ hội, vô cùng vui sướng, “Cậu chủ, cậu cũng thấy chuyện này có cơ lắm hả, cậu phải gật đầu đồng ý nhé, tôi sẽ bàn bạc với Tiểu Thư về chuyện vui của cậu ấy và Tiểu Tiền”.
Chuyện có gì đó kì quặc, Thư Thành Nhạc nhíu mày, “Điều kiện gì?”.
“Ôi, chỉ là chút điều kiện nhỏ thôi, chỉ cần Tiểu Thư có hứng thú với Tiểu Tiền nhà tôi, điều kiện gì cậu cũng sẽ đồng ý, có đúng không?”. Tổng quản bảo mẫu chớp mắt liên tục.
Nhưng tinh thần cảnh giác của Thư Thành Nhạc chưa bao giờ xuống thấp, “Bác cứ nói đùa, mọi việc còn phải xét tình huống rồi mới quyết định được”.
“Quy định nhà chúng tôi cũng không nhiều đâu, thật đấy! Chính là sau khi cậu kết hôn với Tiểu Tiền, phải cùng nhau phục vụ cậu chủ, nghe theo sự sắp xếp của cậu chủ, cậu chủ gọi lúc nào là phải tới lúc đó, cho nên, cậu không cần nhà, dù sao sau khi kết hôn cũng ở chung với cậu chủ, còn nữa còn nữa, đẻ con ra cũng không cần cậu nuôi, theo họ của Tiểu Tiền, dù sao cũng thuộc về cậu chủ mà…”.
“Thế có cần gọi luôn cậu ta là bố, gọi cháu là chú không?”. Thư Thành Nhạc cố gắng giữ gương mặt tươi cười sắp cứng đơ.
“Ấy… chuyện này không cần đâu, chức bố tạm thời có thể để cho cậu làm…”.
“…”. Đứa con anh phải phí tinh lực thể lực mới có mà tạm thời cho anh làm bố à? Chuyện này là tính toán của gã cậu chủ kia à?
“Tiểu Thư à, cậu thấy chuyện này… thế nào?”.
Thế nào à? Chẳng ra làm sao cả, “Là một người đàn ông bình thường, nếu cháu đồng ý… sẽ bị đưa tới bệnh viện tâm thần ngay lập tức đúng không?”.
“Không làm được hả?”. Cậu chủ lạnh lùng hỏi.
“Thật sự không làm được”. Thư Thành Nhạc thẳng thắn đáp. Đây đã không còn là chuyện đội mũ xanh rồi, mà là mũ bảy sắc cầu vồng, đỏ cam lục lam chàm tím!
“Đóng cửa, tiễn khách!”.
Hình như đã chờ những lời này từ lâu, cậu chủ lập tức ra lệnh đuổi khách.
“Không làm được, không có nghĩa không thể nói chuyện được chứ? Cậu chủ, tôi còn chưa nói hết mà”.
“Anh còn muốn nói gì hả?”.
“Tôi chuộc thân cho cô ấy”.
Hình như đã chuẩn bị từ trước, Thư Thành Nhạc đáp rất gọn, đổi lấy cái nheo mắt nguy hiểm và tiếng hít sâu của cậu chủ.
“Anh nói lại lần nữa coi”. Có gan thì nói!
“Tôi chuộc thân cho cô ấy, cậu ra điều kiện đi”. Chỉ cần Tiểu Thụ giành lại quyền tự do, mấy thứ quy định người hầu vớ vẩn sẽ không cần phải theo nữa, đến lúc đó, anh muốn có hứng thú với cô ấy như thế nào thì cứ hứng thú như thế!
“… Tổng quản bảo mẫu! Đóng cửa thả chó!”.
Coi chỗ này của cậu là cái gì! Sân khấu kịch chắc?
Chuộc thân? Chuộc cái quái gì! Chuộc vợ cậu chắc?!
Con chó số một châu Á đang hục mặt ăn thức ăn cho chó, cô người hầu ngồi thừ ra bên cạnh, chống cằm nhìn nó ăn nhưng tâm tưởng đã bay tới phòng khách từ lâu rồi.
Hiệu quả cách âm giữa các phòng tốt quá, cô hoàn toàn không biết tình hình ở phòng khách ra sao, cậu chủ muốn xử lý cô như thế nào.
Tính tình của cậu chủ căn bản là không biết khéo léo uyển chuyển, cô rất lo cậu ấy mà mở miệng ra một cái, sổ toẹt quan hệ của bọn họ ra trước mặt tổng quản bảo mẫu mất.
“Cậu chủ Hắc Thủ Đảng này, mày ăn nhanh lên chút đi!”. Ăn xong rồi lập tức quay lại phòng khách trình diện, tiện thể nghe trộm chút chút!
Chú chó thời thượng không thèm để tâm tới lời giục của cô hầu, tiếp tục ăn một cách trang nhã lịch sự.
“Ăn nhanh lên chút cái coi! Lần nào cũng ăn một loại thức ăn, mày có cần ngâm lâu thế không hả?”.
“Rốp rốp”.
Lại cờn bơ cô? Vận khí đan điền, cô khó chịu vỗ lên đầu Hắc Thủ Đảng, “Này này này, Lão Hắc, tao chịu đựng mày lâu lắm rồi đó! Bình thường mày cũng đâu có ăn như thế, hôm nay làm sao thế hả? Thông đồng với cậu chủ à? Giả vờ làm chó ngoan cái gì! Lôi thú tính của mày ra đây, ăn miếng to vào!”.
Chú chó kiêu ngạo bị người không phải là chủ nhân vỗ đầu, lập tức khó chịu giương đôi mắt sắc bén lên nhìn cô trừng trừng.
Cô ta bắt nạt một con chó không thể mở miệng tố cáo với cậu chủ.
Từ khi cậu chủ về nhà, cô ta càng lúc càng không coi mình như xưa nữa, cũng càng lúc càng không coi mình là cậu chủ. Hừ. Phục vụ mình ăn không có chút kiên nhẫn nào, còn dám vỗ lên cái đầu cao quý của mình, úi dà úi dà! Còn dám nhận điện thoại lúc phục vụ mình ăn kìa?
Nhận điện thoại… ố? Không phải di động cậu chủ đẹp trai cao quý của mình tặng cho cô ta sao?
“A lô? Phó tổng Thư? Hả? Anh về à? Sao đã về rồi?”.
“Không không không, không phải tôi giữ anh đâu, nhưng mà… anh đã ăn cơm tối đâu?”.
“Hả? Bị cậu chủ đuổi đi à… ôi chao… thực ra cậu chủ nhà tôi tốt lắm, chỉ có lúc tính tình hơi khó chịu chút thôi, anh đừng để bụng nhé”.
“Phù… anh không trách cậu ấy là được rồi. Cái gì? Anh ghét tôi nói đỡ cho cậu ấy á? Ừm… cậu ấy là cậu chủ của tôi mà, tôi không nói đỡ cho cậu ấy, không lẽ lén nói xấu cậu ấy với anh chắc?”.
“Hả hả? Mắng cậu ấy một câu, trừ nợ một trăm tệ á?”. Phó tổng Thư ác quá nha! Tự dưng dùng biện pháp thiếu đạo đức này dụ dỗ cô, đảo mắt kiểm tra xung quanh một vòng, cô vội vàng lủi vào góc phòng ăn.
“Thực sự được trừ hả? Không đùa giỡn với tâm hồn thiếu nữ đó nhé!”.
Câu trả lời của đầu dây bên kia khiến cô hơi hơi hài lòng, cô nói theo, “Cậu chủ ấy à, vừa nóng tính lại ngang như cua, khó hiểu, vui giận bất thường, khó hầu hạ, thích soi mói, khảnh ăn, thích hành hạ người… bao nhiêu tiền rồi?”.
“Óa! Sắp một ngàn tệ rồi à! Phó tổng Thư, anh nói gì?”. Câu cuối cô chưa nghe rõ, phó tổng Thư vừa nói cái gì có chữ “chuộc” nhỉ?
Tiếng Thư Thành Nhạc bay ra khỏi di động, “Tôi nói… nếu cậu ta đã xấu tính như thế, đừng dính dáng với cậu ta nữa, tôi chuộc thân cho cô!”.
“Cạch”.
Di động trong tay Diêu Tiền Thụ bị quẳng xuống đất, tự động ngắt máy. Cô bị dọa tới vãi cả linh hồn ra rồi, phó tổng Thư nói gì? Chuộc… chuộc chuộc chuộc chuộc thân cho cô?
Ý là mua cô từ tay cậu chủ, sau đó là dắt về nhà, làm người hầu cho phó tổng Thư sao?
Quả nhiên là cậu chủ muốn bán cô đi… còn định vứt gánh nặng là cô cho phó tổng Thư!
Phó tổng Thư tố cáo với cậu chủ à? Để cậu chủ biết cô còn nợ phó tổng Thư nhiều tiền, vô cùng thất vọng về cô, nghĩ cái đồ quỷ bộp chộp này không kiếm được tiền còn là loại hàng hạ giá, cho nên muốn bán cô trừ nợ sao?
Cậu chủ sẽ không đối xử với cô như thế chứ? Cô đã làm vợ của cậu chủ rồi, tuy hai người bọn họ kết hôn giả không có quan hệ thể xác và cơ sở tình cảm, tuy chỉ làm vợ cậu chủ một năm, nhưng cũng chưa hề nghe nói chồng bán vợ cho người khác làm người hầu!?
Diêu Tiền Thụ cụp mắt trầm ngâm.
Cô có hữu dụng với cậu chủ không? Là cần thiết? Hay có thể tùy tiện thay thế?
Muốn hỏi cậu chủ, nhưng cô không dám mở miệng, lại không có quyền chất vấn cậu chủ.
Đúng! Cô có thể đi hỏi phó tổng Thư! Hỏi anh ta nói gì với cậu chủ! Có phải muốn gán cô trừ nợ thật hay không, nếu là tiền sửa xe, cô sẽ thắt lưng buộc bụng mà trả!
Hôm sau, Diêu Tiền Thụ vừa thay đồng phục làm việc vào phòng ăn, đang đứng với đồng nghiệp thì quản lý nhà hàng vỗ tay bảo mọi người tập hợp lại.
“Mọi người mọi người, thông báo đây, để nâng cao sức khỏe và tinh thần đoàn kết, tổng giám đốc quyết định cuối tuần này tổ chức đại hội thể thao nhân viên, mọi người hãy chuẩn bị, ai thích có thể ghi tên tham gia!”.
“Đại hội thể thao nhân viên? Quản lý, không bắt buộc tham gia đấy chứ?”.
“Không, có thể chọn tham gia hoặc không”. Quản lý nói xong, phát giấy đăng kí cho mọi người.
Diêu Tiền Thụ không theo kịp tư duy, chuyện tổ chức này kì lạ quá. Cậu chủ chưa từng nói tới việc tổ chức đại hội thể thao này, hôm nay trước khi đi làm cũng chỉ nhìn cô rất kì quặc thôi, chưa từng nói cậu ấy muốn tổ chức đại hội gì đó mà?
Nhận tờ giấy đăng kí, cô chảy cả nước mắt, tờ giấy đăng kí khiến cô buồn ơi là sầu:
Đội phó tổng VS Đội tổng giám đốc.
= □ =|||| Đây… đây là cái gì? Bản đăng kí tham gia đại hội thể thao à? Vô lý! Có mà là phiếu bầu tranh cử mỹ nam thì có!
Cậu chủ với phó tổng Thư đang chơi trò gì thế? Lấy sắc đẹp PK độ nổi tiếng ở khách sạn à?
Quản lý phát bản đăng kí xong kiên nhẫn giải thích, “Có hai đội để mọi người chọn, à… ý của tổng giám đốc là, mọi người có thể chọn ủng hộ cho đội mình thích. Không cần giữ lễ tiết, không cần nịnh nọt, cũng không cần lo lắng cậu ấy là tổng giám đốc mà làm khó dễ cho người đội kia”.
Nói dối, nói dối, điêu trá lừa lọc thiếu nữ! Với độ hiểu biết của cô về cậu chủ hẹp hòi, cái này căn bản là uy hiếp trắng trợn!
Nhất định cậu ấy sẽ thầm tính xem ai chống đối mình, sau đó mượn dao giết người, một hòn đá trúng hai đích, làm một đôi giày nhỏ, phát tới tận tay từng người ủng hộ phó tổng Thư!
“Bản đăng kí đã phát tới tay mọi người rồi, để kích thích ý chí chiến đấu của mọi người, tổng giám đốc còn quyết định, đội xuất sắc sẽ được một tháng tiền thưởng, còn đội thua ngược lại, sẽ bị trừ một tháng tiền thưởng! Giờ mọi người có thể điền tên vào bản đăng kí, ngày mai thống nhất nộp lên trên, giải tán!”.
Mẹ ơi! Còn phiêu lưu tài chính nữa chứ! Cuộc bầu chọn trai đẹp này, người còn nợ bên ngoài như cô không thể chơi tùy tiện được!
Suy nghĩ cẩn thận của Diêu Tiền Thụ không tài nào truyền cho đám fan đồng nghiệp xung quanh nổi, hình như các cô nàng rất hứng thú với bữa tiệc nam sắc thịnh soạn này.
“Cái này vui quá! Tôi phải tham gia!”.
“Tôi cũng muốn đi, cuối tuần này không đi chơi nữa!”.
“Tiểu Thụ Tiểu Thụ, cái này xịn quá, có chết cũng phải coi nha! Tổng giám đốc lạnh lùng VS phó tổng tao nhã, cô nói coi hai người bọn họ mà PK ai sẽ thắng, ai thắng nhỉ?”.
“Ầy… chuyện này…”. Hệ số nguy hiểm của trò chơi long tranh hổ đấu này lớn quá, người thông minh tuyệt đối không nên chọn nhầm!
“Phải đó phải đó, có khi còn có thể xẹt ra tia lửa kiểu khác ấy chứ! Ấy! Tôi đột nhiên phát hiện nếu tổng giám đốc không phải người có vợ, phó tổng không có bạn gái cũ, hai người họ xứng đôi với nhau phết! Đúng không, Tiểu Thụ?”.
“À… chuyện đó…”. Này này này, những tin đồn này nghe của người khác mới thấy hay ho, dính vào chồng mình không vui đâu! Nhất là liên quan tới mối quan hệ trong sáng của chồng mình và đối tượng xem mắt cũ…
Cô đang rối tinh rối mù thì bỗng nhiên một cô đồng nghiệp nào đó giơ tay hỏi.
Cậu chủ hồ đồ
“Quản lý! Đại hội lần này là tổng giám đốc chủ động khiêu chiến, hay là phó tổng khiêu chiến tổng giám đốc ạ?”.
“Đúng rồi đúng rồi! Có phải tổng giám đốc với phó tổng có ân oán riêng tư gì phỉa giải quyết không? Đừng lôi toàn bộ nhân viên vô tội như chúng ta vào làm bia đỡ đạn chứ!”. Bè cánh cấp trên ngầm đấu đá, đáng thương nhất là đám nhân viên ở dưới, nhỡ hai người dùng đại hội nhân viên để ngụy trang, thực chất là đấu đá cá nhân, vì giành giật quyền quản lý khách sạn mà bày ra trò PK sống chết thì những fan nhỏ bé theo đuổi nam sắc như các cô sẽ chết oan mất!
“Quản lý này, chú nói thật được không? Rút cuộc tổng giám đốc với phó tổng giám đốc đang tranh giành cái gì thế?”. Không tới mức động chân động tay, anh sống tôi chết như thế chứ?
“Ừm… chuyện này… chuyện này rất huyền diệu, rất huyền diệu…”. Không thể đoán ý của cấp trên được, dân tình cứ phó mặc cho trời, an phận thủ thường là được rồi!
Vấn đề huyền diệu khiến Diêu Tiền Thụ trầm ngâm, đồng nghiệp bên cạnh lại xúi cô liên hồi trận.
“Tiểu Thụ này, cô đừng có ngẩn ra nữa! Cô muốn vào đội nào? Chúng ta vào cùng đội đi!”.
“Ối, chúng ta ngay dưới quyền của phó tổng mà, lần trước Tiểu Thụ cũng thừa nhận yêu thầm phó tổng rồi, đương nhiên là phải ủng hộ phó tổng Thư chứ! Phải không?”.
Cái trò chơi rất huyền diệu, tốn tiền, đầy âm mưu này chẳng vui tẹo nào, cô tuyệt đối không thể chơi, có đánh chết cũng không thể!
Hạ quyết tâm, cô kiên quyết nói:
“À… tôi… cuối tuần này tôi có hẹn… không thể tham gia. Đúng là xui xẻo”.
“Tiểu Thụ! Cô thiếu hòa đồng quá đó, hẹn hò gì mà còn hay hơn tổng giám đốc đánh nhau với phó tổng!”.
=_=|||| Hai người bọn họ là lưu manh đường phố ẩu đả với nhau à?... Chỉ là việc thi đấu thể thao hơi bất thường thôi mà…
Quay người ra đi, Diêu Tiền Thụ còn chưa kịp mừng đã phải đi tìm phó tổng Thư.
Vừa tính mở miệng hỏi chuyện buôn bán người của cậu chủ đã bị nụ cười thân ái của phó tổng Thư chặn lại.
“Lần này cô muốn vào đội nào? Cậu chủ nhà cô, hay là… bên tôi?”.
“Ừm! Phó tổng Thư, thân là người hầu tận tâm, cuối tuần tôi bận nhiều việc lắm, cho nên, tôi không tham gia đâu!”.
“Bận nhiều việc, thế hả?”. Anh tỉnh queo, nhướn nhướn mày, đột nhiên chuyển sang chuyện khác, “Cô chủ nhà cô có thích đi chơi không?”.
“Hả?”. Suy nghĩ của phó tổng Thư khó đoán quá! Giờ không phải lúc tán nhảm chuyện cô có thích đi chơi hay không.
“Không phải cô đã nói cô chủ không thích ra ngoài à?”.
Cô thích hay không thích ra ngoài thì có can gì đến anh ta!
“Không phải hôm qua lúc tôi tới chơi, vừa lúc cô ấy phải làm việc mình không thích chứ? Ra ngoài đi chơi?”.
“…”. Tóm… tóm lại… là có ý gì?
Thấy cô còn chưa hiểu vấn đề, anh tốt bụng nói trắng ra, “Cậu chủ nhà cô giả vờ kết hôn thôi, đúng không?”.
“Sặc, khụ khụ khụ!!! Khụ khụ!! Khụ khụ khụ!”. Phó tổng Thư nham hiểm quá! Dám thừa cơ thăm dò cuộc sống riêng của cậu chủ!?
“Xem ra, tôi đoán đúng rồi”. Không chờ cô mở miệng giải thích, Thư Thành Nhạc đã rút ra kết luận, “Cô tâng bốc cô chủ nhà cô lên tận mây xanh, vợ chồng họ vô cùng ân ái, nhưng… người đâu?”.
“Ấy… ấy…”.
“Căn bản là không tồn tại phải không?”.
“Ai ai ai nói thế! Tồn chứ... vẫn miễn cưỡng tồn tại mà!”. Đừng tự ý bóp chết sự tồn tại của cô thế!
“Thế tôi gọi điện cho tổng quản nhà cô kiểm tra cô chủ kia rốt cuộc là người như thế nào nhé”. Thư Thành Nhạc nói xong bèn ấn số gọi.
“Đừng, đừng gọi cho tổng quản bảo mẫu mà!”. Cô nóng ruột nhào lên, đè di động trong tay phó tổng Thư lại. Anh nhướn chân mày, cặp kính trong suốt lóe sáng, nhìn cô rất nham hiểm.
“Không muốn tôi gọi điện cho tổng quản à?”.
Lắc đầu lắc đầu, ra sức lắc đầu.
“Thế có nghe lời tôi không?”.
Gật đầu gật đầu, liều mạng gật đầu.
“Tham gia đại hội cuối tuần…”.
>3
“Còn nữa, cô phải vào đội của tôi!”.
= □ =||||
Cái… cái này!?
Từ trước tới nay chưa từng nghe thấy điều kiện nào vô lý vô sỉ như thế!
Người hầu của nhà đứng phất cờ cổ vũ cho đối thủ của mình?! Phó tổng Thư, anh nghĩ cậu chủ nhà tôi là người tàng hình sao? Làm càn quá! Anh có nghĩ tới tâm trạng yếu đuối nóng nảy của cậu ấy chưa?
Vẻ mặt hóa đá của cô khiến phó tổng Thư rất hài lòng, hình như anh còn ngại mình chưa đủ vô lý vô sỉ, khẽ đẩy mắt kính lên rồi nói tiếp, “Tôi muốn làm càn, muốn nhìn thấy bộ dạng yếu đuối lại nóng nảy của cậu chủ nhà cô đấy, không được à?”.
@___@ Thế thì anh tiện thể còn được thấy bộ dạng của cô hầu nào đó bị cậu chủ yếu đuối lại nóng nảy treo lên đánh đấy…
Bi kịch quá!