Thời gian thật giống như đóng băng, Lê Tử Hà bất động như ngồi thiền, không nói chuyện, lặng lẽ để nước luồn qua những ngón tay. Ánh sáng trong mắt Vân Tấn Ngôn dần dần ảm đạm, phủ một tầng tử khí. Hắn rũ mắt xuống, ngón tay giật giật, đang định buông xuống lại bị người ta kéo lại. Mùi thơm nhàn nhạt của son phấn quanh quẩn ở chóp mũi, eo bị người ta ôm lấy. Đầu Lê Tử Hà khẽ tựa vào lồng ngực hắn, không thấy rõ vẻ mặt, hắn chỉ thấy trâm gỗ trên tóc nàng khắc mộtchữ "Lê", trái tim giống như bị kiếm cứa qua.
"Tấn Ngôn, chúng ta đi đónNhất Nhất nhé?"
Giọng nói nhè nhẹ của Lê Tử Hà vang vọng bên tai Vân Tấn Ngôn. Lo lắng không vui vừa rồi tan biến sạch. Vui mừng khó nói nên lời thích trào dâng. Hắn muốn ôm thật chặt Lê Tử Hà trong ngược, lại sợ làm đau nàng, đôi tay cứng đờ giữa không trung, lại nghe Lê Tử Hà nói: "Không muốn sao?"
"Không phải." Vân Tấn Ngôn vội trả lời, bình tĩnh, cười nói: “Đón chứ, ngày mai đi liền nhé."
Lê Tử Hà nghiêng mặt, vẻ mặt mơ hồ, chỉ nghe trong tiếng nói của nàng xen lẫn nụ cười, nói: "Không cần gấp thế, ngày mai, ta đễn chỗ Tô Bạch lấy thuốc giải cho ngươi đã."
"Thuốc giải?" Vân Tấn Ngôn không hiểu, đỡ Lê Tử Hà dậy. Lê Tử Hà giương mắt, giải thích: "Thuốc giải hoa Lam Nhan, ngày mai ta tự mình đi lấy, chỉ cần nửa bát máu của nàng ta là đủ rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn mang theo độc đi đón Nhất Nhất?"
Dưới ánh trăng, Lê Tử Hà cười nói tự nhiên. Vân Tấn Ngôn nhìn vào trong mắt nàng, không khỏi nhếch miệng lên, cúi người hôn lên môi của nàng.
Điện Lê Bạch đã sớm không còn vẻ chói lọi thường ngày nữa, mới mấy tháng, từ thánh sủng không suy cho tới bây giờ đã hóa thành cổng sân vắng lặng, không thể không khiến người ta thổn thức. Tình yêu của Đế Vương thật khó lâu dài.
Mặc dù Hoàng thượng đã mấy tháng chưa từng bước vào điện Lê Bạch một bước, trong điện vẫn thường truyền ra tiếng gảy đàn, nỗi sầu tư đều chất chứa ở trong đó.
Khi Lê Tử Hà mang theo cả đám người thong thả đến điện Lê Bạch thì nô tài điện Lê Bạch đã quỳ đầy đất, tiếng đàn trong điện vẫn không ngừng. Lê Tử Hà phân phó mọi người chờ ngoài điện đợi xong một mình nàng cầm chén thuốc vào điện.
Tô Bạch mặc một bộ váy mỏng màu xanh dương nhạt, lớp vải mềm mại trải dài đầy đất, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng, không hề thấy vẻ tiều tụy. Liếc thấy Lê Tử Hà vào điện, động tác trên tay nàng ta vẫn không ngừng, trên mặt còn nhiều hơn mấy phần ngạo khí, tiếng đàn trở nên dồn dập.
"Tâm đã loạn, cần gì phải cố giả vờ tỉnh táo?" Khóe miệng Lê Tử Hà khẽ nhếch, đặt chén thuốc lên bàn, tiếng đàn cũng dừng lại.
"Ngươi tới đây làm gì?" Tô Bạch cao giọng khinh thường hỏi.
Điện Lê Bạch chỉ có hai người họ, Lê Tử Hà xoay người đi vào phòng trong, nói thật: "Lấy thuốc giải."
Bên kia bình phong, đàn cổ bị lật tung, dây đàn kêu ông ông. Tô Bạch tức giận, sắc mặt trắng bệch, đứng lên bước vào phòng trong quát lên: "Ngươi lợi dụng ta! Cỏ Lam Nhan cái gì chứ, vốn không giống như những gì người đã nói!"
Lê Tử Hà khẽ xoay người, ngồi bên bàn, nhìn về phía Tô Bạch vô tội nói: "Ta không có. Muốn thánh sủng, cỏ Lam Nhan quả thật có thể giúp ngươi. Nhưng cỏ là vật chết, người là vật còn sống, muốn giữ người thì dễ nhưng giữ trái tim vẫn phải dựa vào bản lãnh của Quý phi nương nương!"
"Nói bậy! Nếu không phải ngươi động tay động chân vào nó sao Hoàng thượng dùng thuốc xong lại càng lạnh nhạt với ta, sủng ái ngươi?" Tô Bạch cắn môi đến trắng bệch, đôi mắt nhìn chằm chằm Lê Tử Hà, hận không thể xé rách nụ cười trên mặt nàng.
Lê Tử Hà thản nhiên nói: "Nếu ngươi không tin, ta cũng không giải thích được. Chỉ là Hoàng thượng đã phát hiện mình trúng độc, ta tới lấy thuốc giải thôi."
Nghe đến hai chữ "Hoàng thượng", mặt Tô Bạch tối sầm lại, tự giễu nói: "Thuốc giải? Thuốc độc thuốc giải đều do ngươi định đoạt, cuối cùng ta vẫn quá non nót mới có thể nhẹ dạ tin ngươi!"
"Có tin hay không là tùy ngươi, hôm nay cần ít máu của nương nương, nương nương chịu đựng đau đớn một chút là xong thôi." Lê Tử Hà mở chén thuốc, đặt nắp sứ lên bàn, chẳng thèm nhìn Tô Bạch một cái.
Sắc mặt Tô Bạch càng thay đổi, có chút sợ hãi hít một hơi, lại cố gắng kìm chế, lạnh nhạt hỏi, "Máu? Máu gì?"
"Quý phi nương nương chớ lo lắng, chỉ muốn một ít mà thôi, sẽ không làm nương nương bị thương, cũng không ảnh hưởng đến tính mạng đâu." Lê Tử Hà nhàn nhạt cười, nhìn thẳng vào mắt Tô Bạch.
Tô Bạch kinh ngạc lùi về phía sau mấy bước. Hôm nay Lê Tử Hà hơi khác thường, tuy nàng ta không biết là khác ở đâu nhưng chỉ cần nhìn mắt nàng ta là nàng bỗng thấy hoảng sợ. Tô Bạch cắn môi, tay nắm thành quyền, do dự đi tới ngồi xuống bên bàn cúi đầu. Một lúclâu đột nhiên mở miệng nói: "Lê Tử Hà, ta có câu muốn hỏi ngươi."
Lê Tử Hà nhướn mày, lạnh nhạt nói: "Hỏi đi."
Tô Bạch ngẩng đầu, hai mắt lóe lên tia sắc bén, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lê Tử Hà: "Thật ra thì ngươi không chỉ đơn giản là Lê Tử Hà có đúng không?"
Lê Tử Hà giật mình, híp mắt, rót hai ly trà, từ chối trả lời.
Trong mắt Tô Bạch đây là thừa nhận. Vẻ mặt mới vừa còn tràn đầy phòng bị đột nhiên hiện lên ý cười quái dị, lúm đồng tiền bên má trái nhàn nhạt hiện lên, giọng nói êm dịu lại có vẻ kìm nén rõ ràng: "Ngươi biết không, từ nhỏ ta đã sống trong bóng ma. Năm đó bảy tuổi, ta theo phụ thân vào Vân Đô, vừa khéo gặp chuyện Quý phủ bị tịch thu tài sản giết cả nhà. Ta bèn len lén đi theo sau lưng phụ thân xem náo nhiệt. Khi đó ta đã thấy nàng ta. Quần áo đỏ như máu, chói mắt như nắng gắt mùa hè, ngũ quan xinh đẹp khiếp người, còn có khí thế khiến không ai dám nhìn thẳng. Từ đó về sau, phụ thân giống như phát hiện ra bảo bối, cho rằng ta chính là mấu chốt giúp cho đường làm quan của ông ấy rộng mở."
Bàn tay trắng nõn của Tô Bạch nhẹ nhàng sờ lên má trái, trong nụ cười có chút ảm đạm: "Ngươi biết lúm đồng tiền bên trái của ta làm sao mà có không?"
Lê Tử Hà không nhìn má trái nàng ta, chỉ thấy nụ cười của nàng ta trở nên dữ tợn xen lẫn khổ sở, lạnh lùng nói: "Dùng dao găm khoét đấy! Khoét một khối thịt đi!"
Tô Bạch đứng lên, khẽ nhíu mày, tuy cười nhưng trong mắt lại chứa đầy nước mắt: "Ngươi biết nỗi đau đớn này không? Đau rất đau mà vẫn phải cười!"
Nước mắt lăn xuống má Tô Bạch, bị nàng ta lấy tay lau đi, nức nở nói: "Bảy năm, ta bị phụ thân giáo dục tất cả những sở thích, sở trường của nàng ta; học cười thế nào để cho cái lúm đồng tiền này tự nhiên nhất; nói như thế nào để giống thiên kim Thừa Tướng năm đó nhất. Ha ha, mục đích chính là làm cái bóng của nàng ta."
Nụ cười giễu cợt trên mặt Lê Tử Hà đã sớm tắt. Nàng chuyển mắt, nhàn nhạt nhìn tấm bình phong phía trước.
"Rốt cuộc, ta cũng làm Quý phi, phụ thân thì sao? Ông ấy vẫn làm một vị quan nhỏ, Hoàng thượng vốn không có ý cất nhắc ông ấy." Tô Bạch cười châm chọc, ngay sau đó trên mặt lóe ra hận ý, một ngón tay chỉ vào Lê Tử Hà nói: "Nhưng ngươi đã đến rồi! Ta còn chưa thành công bước đầu tiên, ngươi đã tới! Ngươi nói, ngươi chính là nàng ta có đúng không? Nếu như ngươi không phải, tại sao ta lại thua?"
Tô Bạch không phục nhìn Lê Tử Hà, ngoan cường chờ trả lời.
Lê Tử Hà thở dài, ngượng ngùng cười một tiếng, thản nhiên nhìn Tô Bạch: "Ta là ai có liên quan gì?"
Dù là ai cũng đừng mơ tưởng tìm được ở Vân Tấn Ngôn cái gọi là tình yêu chân thành.
Tô Bạch thả tay xuống, vẻ mặt có chút hoảng hốt, ngồi xuống rút cây trâm trên cổ rồi lướt qua lướt lại cổ tay, trên mặt là nụ cười mềm mại đáng yêu: "Ngươi biết không? Ta đã từng hoài nghi ngay cả ta tên gì hắn cũng không nhớ rõ. Hắn chưa bao giờ gọi tên ta. Lúc tỉnh, ánh mắt hắn nhìn ta như được phủ một tầng lụa mỏng. Chỉ có khi uống say hắn mới chăm chú nhìn, mà ta phải nhìn hắn cười, hắn nhìn ta gọi tên một cô gái khác, ta lại càng phải cười vui vẻ hơn. ‘Lê nhi’? Ha ha, đối với ta mà nói, đó chính là cơn ác mộng!"
Tô Bạch đột nhiên dùng sức, cây trâm hung hăng đâm xuống cổ tay, máu tươi nhanh chóng trào ra, rơi vào chén thuốc. Trái tim Lê Tử Hà nhảy lên, rũ mắt không nói gì.
"Thật ra thì lúc hắn say rượu nói với ta rất nhiều. Ngươi có muốn nghe không?" Tô Bạch nhìn Lê Tử Hà nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi nhưng không chờ nàng trả lời đã lẩm bẩm nói: "Ha ha, hắn nói những tên ăn xin ở Vân Đô đã từng bắt nạt ngươi, hắn đã thay ngươi đuổi ra khỏi thành hết! Cố Nghiên Lâm chèn ép ngươi, hắn thay ngươi biếm lãnh cung! Trịnh Dĩnh phản bội ngươi, hắn thay ngươi cho hắn ta nếm thử mùi vị bị phản bội!"
Tô Bạch không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lê Tử Hà, giọng nói cực kỳ quái dị. Thấy mặt Lê Tử Hà trắng bệch dần, nàng ta cười đến chảy nước mắt. Rồi nàng ta đột nhiên đứng lên, đôi tay vung lên mặt bàn. Lê Tử Hà phản ứng kịp thời, ôm chén thuốc trong tay. Tất cả đồ trên bàn trà bị quét xuống đất, tiếng đồ sứ vỡ tan tành bị tiếng hét giận dữ áp đảo: "Hắn ôm ta gọi tên ngươi! Thông qua ta để nhìn ngươi! Những lời nói với ta nhưng đối tượng lại là ngươi! Hắn làm nhiều chuyện như vậy tất cả đều chỉ vì ngươi! Ngươi biết ta hận ngươi thế nào không? Hận gương mặt này thế nào không?"
Hai mắt Tô Bạch đỏ ngầu tức giận trợn trừng nhìn Lê Tử Hà, nước mắt như hạt châu đứt đoạn chảy xuống, giọng nói yếu đi rất nhiều, khóc ròng nói: "Nhưng.... Nhưng không có gương mặt này, hắn ngay cả nhìn.... Cũng sẽ không thèm...."
Lê Tử Hà ngơ ngẩn, mím chặt môi, đôi mắt cũng có chút ướt át.
Tô Bạch giống như đã mất hết sức, từ từ ngồi xuống đất, nức nở khóc: "Nhưng ngươi lại trở về rồi, tại sao lại trở về? Hiện tại ta ngay cả vật thay thế cũng không làm được. Ta ném đi tất cả tôn nghiêm, dùng thuốc mê hoặc hắn, trao thân thể của mình, nhưng lại chẳng được gì cả....Chẳng được gì cả.... Ngươi biết không? Đêm đó hắn nói hắn yêu ta. Ngươi biết không? Lúc ấy ta rất muốn giả vờ cười khẽ, châm chọc hỏi hắn: ‘Ồ, chàng nói ngươi yêu ta, rốt cuộc là yêu ta, hay là cái thân xác này?"
"Hu hu.....Nhưng ta không dám, chưa bao giờ dám.... Ta từ nhỏ chính là cái bóng, là thế thân của ngươi...." Tô Bạch ngồi dưới đất, hai tay ôm đầu gối, nức nở nghẹn ngào không ngừng. Máu trên tay liên tục chảy nhuộm khắp người nàng ta.
Lê Tử Hà đột nhiên nhận ra nàng ta cũng chỉ mới mười bốn tuổi.
Nàng tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống, sờ tóc nàng ta lẩm bẩm nói: "Xin lỗi...."
Nói xong nàng giơ dao lên hung hăng chém xuống.
Tô Bạch kinh ngạc ngẩng đầu, lúc ngất xỉu nàng ta bỗng nhiên nhận ra được vì sao hôm nay Lê Tử Hà khác lạ. Trong mắt nàng thỉnh thoảng lộ ra tử khí …Tử khí dày đặc.
Trăng sáng chỉ còn một góc cong cong, ánh sao rất sáng, bầu trời đêm vẫn rất đẹp. Lê Tử Hà dựa người bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn sao giăng đầy trời. Nàng khẽ cong khóe môi. Đêm trên núi Vân Liễm đẹp hơn nơi này.
"Lê nhi, uống luôn thế này sao?" Vân Tấn Ngôn hơi do dự nhìn chén thuốc. Bên trong là nửa chén máu chưa lạnh, còn hơi tản ra khí nóng.
Lê Tử Hà rụt người về gật đầu nói: "Hoa Lam Nhan nhờ máu của nữ tử mà nở hoa, thuốc giải cũng chính là máu của nữ tử trồng hoa."
Vân Tấn Ngôn cái hiểu cái không gật đầu, lại nhìn lướt qua chén thuốc. Lê Tử Hà khẽ cười nói: "Ngươi sai ngự y tìm sách dược Tây Nam xem là biết, trong cung có lẽ cũng có, hoặc để bọn họ thử...."
"Ta tin nàng." Vân Tấn Ngôn dịu dàng ngắt lời Lê Tử Hà, giơ tay lên uống hết chén máu.
Lê Tử Hà nhìn chằm chằm hắn uống hết chén máu ấy, rũ mắt xuống đi tới bên cạnh bàn đẩy bánh ngọt trên bàn đến bên hắn cười nói: "Ăn một miếng đi, mùi tanh trong miệng rất khó chịu."
Hai mắt Vân Tấn Ngôn lóe lên giống như ánh sao, nhìn Lê Tử Hà cười, đưa tay cầm một miếng bánh ngọt cho vào miệng. Hắn kéo nhẹ Lê Tử Hà lại gần, trong giọng nói tràn ngập sự lưu luyến dịu dàng: "Ta đã an bài thỏa đáng, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Tây Nam. Nhanh nhất bảy ngày sẽ đến nơi. Chờ đón được Nhất Nhất, lúc về chúng ta có thể đi chậm một chút. Nghe nói có nhiều nơi phong cảnh rất đẹp. Trước kia nàng thường xuyên đòi đi, chúng ta nhân cơ hội này đi chơi thêm mấy ngày...."
Lê Tử Hà khẽ cười, tựa người vào hắn miễn cưỡng nói: "Mệt quá."
Vân Tấn Ngôn cưng chiều vuốt mái tóc dài của nàng, dìu nàng đi về phía giường. Đôi tay Lê Tử Hà ôm chặt cổ hắn, nhẹ giọng nói: "Tối nay.... Ám vệ của ngươi....Còn không?"
"Ta hiểu nàng không thích cho nên trong điện Thần Lộ sẽ không có người thứ ba." Vân Tấn Ngôn nhẹ nhàng để Lê Tử Hà xuống, rồi cũng cùng nằm xuống theo. Hắn từ phía sau ôm nàng, chỉ ôm mà thôi, không có động tác nào khác, đầu vùi vào cần cổ Lê Tử Hà, chân mày hơi nhíu lại: "Lê nhi, nàng gầy đi rồi, lần này trở về phải bồi bổ thêm."
"Ừ, ngươi nói ăn cái gì thì ăn cái đó." Lê Tử Hà lật người lại, hai tay ôm lấy hông hắn, lướt qua nhuyễn kiếm bên hông hắn, đầu tựa vào ngực hắn, ngoan ngoãn cười nói.
Một tay Vân Tấn Ngôn vuốt tóc nàng. Lúc sờ đến cây trâm trên mái tóc nàng chẳng biết lúc nào đã biến thành đen nhánh, gần như hòa vào búi tóc, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, ngay sau đó khôi phục vẻ dịu dàng. Hắn hôn lên trán Lê Tử Hà, trong mắt lấp lánh ánh sáng: "Lê nhi, ta yêu nàng...."