Cát Bụi Thời Gian

Chương 27


Chương trước Chương tiếp

Lucia Carmine dừng lại bên ngoài nhà hàng và hít sâu một hơi. Qua khung cửa sổ cô thấy Rubio Arzano đang ngồi đợi với dáng vẻ bồn chồn.

Không được để anh ta nghi ngờ, cô nghĩ. Tám giờ tối ta sẽ có tiền và hộ chiếu mới để lên đường tới Thụy Sĩ. Cô nặn ra một nụ cười và bước vào. Nhìn thấy cô, Rubio mỉm cười nhẹ nhõm, và lúc anh đứng dậy, cái nhìn trong mắt anh khiến cho Lucia tê tái.

- Anh lo quá, em yêu. Cứ sợ đã có chuyện xảy ra với em. Lucia đặt tay mình lên tay anh:

- Không có gì đâu anh. Trừ việc ta đã mua được con đường đi tới tự do. Ngày mai thôi, ta sẽ trốn khỏi đất nước này.

Rubio ngồi lặng lẽ nhìn vào mắt cô, nắm tay cô và từ anh tỏa ra một tình cảm yêu đương nồng nàn khiến cô bứt rứt.

Anh chàng không biết rằng chỉ vô ích sao? Không. Bởi vì ta không đủ can đảm để nói với anh. Anh không yêu mình. Anh yêu một phụ nữ mà anh tưởng lầm mình là người đó. Không có mình, tốt cho anh hơn nhiều.

Cô quay đi và nhìn quanh. Căn phòng chật kín khách, và những người địa phương như đang đổ dồn mắt vào hai kẻ lạ mặt.

Một thanh niên trong quán bắt đầu cất tiếng hát. Mọi người hòa theo. Một người tiến đến bàn họ:

- Ông không hát, thưa ông. Hãy hát đi! Rubio lắc đầu:

- Không!

- Tại sao vậy, anh bạn?

- Đó là bài hát của các anh.

Rubio thấy sự bối rối trên nét mặt Lucia, anh giải thích:

- Đây là một bài hát cũ ca ngợi Franco.

Những người khác đến vây quanh bàn. Rõ ràng là họ đã uống nhiều rượu.

- Thưa ông, ông chống lại Franco?

Lucia thấy hai bàn tay Rubio nắm chặt lại. Ôi, Chúa ơi, không phải lúc này. Không được làm bất cứ chuyên gì gây ra sự chú ý.

Cô nhìn anh răn đe:

- Rubio...

Và, ơn Chúa, anh đã hiểu.

Rubio ngước nhìn đám thanh niên và dịu dàng bảo:

- Tôi nào có lí do gì để chống lại Franco. Chỉ tại tôi không thuộc lời bài hát.

- À! Thế thì tất cả chúng ta cùng ngân nga lại! Chúng chờ cho Rubio từ chối.

Anh liếc nhìn Lucia.

Đám thanh niên bắt đầu hát lại và Rubio ngân nga theo rất to. Lucia cảm thấy được sư căng thẳng trong anh khi cố kiềm chế mình. Anh ấy hát vì mình.

Khi bài hát kết thúc, một người vỗ vào lưng anh:

- Được đấy, anh già. Nghe được lắm - Rubio ngồi yên, mong cho chúng biến đi.

Một đứa trong bọn nhìn thấy cái bọc trong vạt áo Lucia.

- Giấu cái gì trong này thế, cô em?

Đứa khác nói:

- Tớ cá là cô em còn một thứ hay hơn thứ đang giấu trên cái váy kia. Cả đám phá lên cười.

- Sao không tụt xi líp xuống cho các anh xem em có cái gì bên trong?

Rubio chồm dậy và tóm cổ một đứa. Anh thúc mạnh tới mức hắn bay ngang căn phòng, xô vỡ một chiếc bàn.

- Không! - Lucia hét lên - Đừng!

Nhưng đã quá muộn. Trong giây lát, căn phòng trở nên hỗn loạn, ai cũng muốn tham gia ẩu đả.

Một chai rượu làm vỡ tan tám gương phía sau quầy hàng. Bàn ghế đổ vỡ, chai lọ bay vèo, vèo trong không khí, người thì gào thét chửi rủa. Rubio đánh ngã hai đứa, nhưng đứa thứ ba đã lao tới anh và đánh anh trúng bụng. Anh kêu đau đớn.

- Rubio! Thoát khỏi Đây ngay! - Lucia kêu lên.

Rubio gật đầu. Anh ôm lấy bụng. Hai người cố sức thoát khỏi cuộc hỗn chiến và ra được bên ngoài.

- Phải biến ngay! - Lucia nói.

Tối nay cô sẽ có hộ chiếu. Quay lại đây sau tám giờ.

Cô phải tìm một chỗ cho đến lúc đó. Đồ khỉ! Sao anh ta không thể nhịn được?

Họ quay sang đường Santa Maria, tiếng ồn ào của cuộc ẩu đả xa dần sau lưng họ. Qua hai tòa nhà, họ tới nhà thờ lớn Santa Maria. Lucia chạy lên bậc tam cấp, mở cửa và ngó vào trong. Nhà thờ trống không.

- Ở đây chúng ta sẽ an toàn - Cô nói.

Họ bước vào trong bóng tối lờ mờ của nhà thờ, Rubio vẫn ôm chặt lấy bụng.

- Ta nghỉ một lát nhé!

- Phải đấy.

Rubio vừa buông tay, một dòng máu lập tức tuôn trào ra. Lucia chán ngán.

- Trời ơi! Làm sao thế này?

- Dao - Rubio thì thào - Nó dùng dao. Anh khuỵu xuống sàn. Lucia quỳ bên anh, hoảng hốt:

- Đừng động đậy.

Cô cởi áo ngoài của anh, ấn chặt vào vết thương, cố gắng chặn dòng máu lại. Mặt Rubio trắng bệch.

- Đáng ra anh không được đánh nhau với chúng, anh là thằng ngốc - Lucia bực tức nói.

- Nhưng anh không thể để chúng nói năng với em như thế. Anh không thể để cho chúng nói năng với em như thế.

Lucia xúc động như cô chưa từng xúc động như thế bao giờ. Cô đắm đuối nhìn anh và nghĩ, con người này đã bao lần liều mạng vì mình

- Em sẽ không để anh chết - Cô nói cương quyết - Em không thể để cho anh chết - cô vội vã đứng dậy - Em sẽ quay về ngay.

Tìm thấy nước và khăn tắm trong phòng thay quần áo của linh mục ở cuối nhà thờ, cô rửa vết thương cho Rubio. Mặt anh nóng bừng, người sũng mồ hôi. Lucia đặt khăn ướt trên trán anh.

Mắt Rubio nhắm nghiền và anh như đã thiếp đi. Cô đặt đầu anh lên đùi mình và chuyện trò với anh. Nói những gì chẳng quan trọng. Cô trò chuyện cốt là để giữ anh tồn tại, buộc anh bấu víu lấy sợi dây mỏng manh của sự sống. Cô cứ lảm nhảm, không dám ngừng dù chỉ một giây.

- Chúng ta sẽ cùng ra làm đồng, Rubio. Em muốn được gặp mẹ và các em gái anh. Anh có tin rằng mọi người sẽ thích em không? Em muốn điều đó, muốn lắm. Em sẽ là một nông dân tốt. Anh sẽ thấy. Em chưa từng làm công việc đồng áng, nhưng em sẽ học. Chúng ta sẽ biến nó thành mảnh đất tươi tốt nhất Tây Ban Nha.

Cả buổi chiều cô trò chuyện với anh, lau rửa thân người hầm hập của anh, thay quần áo cho anh. Máu hầu như đã ngừng chảy.

- Anh thấy chưa? Anh đang khỏi đấy. Anh sẽ khỏe lại thôi. Em đã nói mà. Anh và em sẽ sống bên nhau tuyệt vời, Rubio. Chỉ cần, xin anh đừng chết, đừng chết.

Và cô thấy mình khóc.

* * *

Lucia nhìn bóng chiều xuyên qua cửa kính in trên những bức tường nhà thờ nhạt dần. Mặt trời lặn, trời sẫm dần và cuối cùng tối hẳn. Cô lại thay băng cho Rubio và gần tới mức khiến cô giật mình, tiếng chuông nhà thờ bắt đầu ngấn vang nhắc cô giờ hẹn đã đến. Cô nín thở và đếm.

Một... ba... năm... bảy... tám. Tám giờ. Tiếng chuông gọi cô, thúc giục cô đã tới giờ quay lại hiệu cầm đồ, tới lúc trốn thoát khỏi cơn ác mộng và cứu lấy mình.

Cô quỳ xuống bên Rubio và đặt tay lên trán anh. Người anh nóng rực. Toàn thân sũng mồ hôi, hơi thở gấp gáp và ngắn. Cô không thấy máu nữa, nhưng có nghĩa là anh đang bị chảy máu trong. Đồ chết tiệt. Hãy cứu lấy mình, Lucia.

- Rubio... Anh yêu...

Anh mở mắt, mơ màng.

- Em phải ra Đây một lát - Lucia nói.

Anh nắm lấy tay cô:

- Em cứ...

- Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp - cô thì thầm - em sẽ quay lại.

Cô đứng dậy đăm đăm nhìn anh lần cuối. Mình không thể giúp anh ấy được, cô nghĩ.

Lucia cầm lấy cây thánh giá rồi quay người vội vã ra khỏi nhà thờ, nước mắt đầm đìa. Cô chệnh choạng, rồi bắt đầu bước nhanh, thẳng hướng tới hiệu cầm đồ. Lão hói và đứa cháu hắn đang đợi cô ở đó với tấm hộ chiếu, chiếc vé đưa cô đến với tự do.

Đến sáng khi lễ nhà thờ bắt đầu, người ta sẽ thấy Rubio và sẽ gọi bác sĩ cho anh ấy Và họ sẽ chạy chữa cho anh rồi anh sẽ khỏe lại. Trừ phi anh ấy không sống được qua đêm nay, Lucia nghĩ: Kệ, đó không phải việc của ta.

Hiệu cầm đồ Casa de Empenos đã ở phía trước. Lucia chỉ muộn vài phút. Cô có thể nhìn rõ ánh đèn sáng bên trong cửa hiệu hắt ra. Họ đang chờ cô.

Lucia bước nhanh hơn, rồi cô chạy. Cô chạy qua đường và lao qua cánh cửa mở.

Bên trong đồn cảnh sát, một người sĩ quan mặc sắc phục đang ngồi sau bàn trực. Anh ta ngước nhìn lên.

- Tôi cần anh - Lucia hét - có người vừa bị đâm, đang sắp chết.

Viên cảnh sát không hỏi một câu, nhấc điện thoại lên và quay số. Khi đặt máy xuống, anh ta nói:

- Một lát nữa sẽ có người làm việc với bà.

Hai viên thanh tra xuất hiện tức thời.

- Có người bị dao đâm, Senorita?

- Vâng. Xin hãy theo tôi. Nhanh lên!

Trên đường đi chúng ta sẽ gọi bác sĩ - một người nói - rồi cô đưa chúng tôi đến chỗ người bị nạn.

Họ đón bác sĩ tại nhà riêng. Khi tốp người vào nhà thờ, bác sĩ đến bên Rubio và một lát sau ông ta ngẩng lên:

- Anh ta vẫn sống, nhưng rất mong manh. Hãy gọi xe cứu thương. Nhanh! Lucia sụp xuống và nói trong im lặng, Cảm tạ Người, hỡi Chúa trời. Tôi đã làm những gì có thể. Bây giờ hãy cho tôi ra đi an toàn và tôi sẽ không bao giờ quấy rầy Người nữa.

Một trong hai thanh tra đã để ý tới Lucia suốt trên đường tới nhà thờ. Nom cô rất quen, và đột nhiên anh ta hiểu vì sao. Cô gái này có dáng vẻ giống đến kỳ lạ với bức ảnh trong danh sách truy lùng của tổ chức.Cảnh sát Quốc tế.

Viên thanh tra thì thầm gì đó với người cùng đi, rồi cả hai tiến đến bên cô: Xin cô tha lỗi, Senorita. Hãy vui lòng theo chúng tôi về đồn cảnh sát. Có vài điều chúng tôi muốn hỏi cô.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...