Captive Of My Desires
Chương 39
Nàng thở dài và quay lại ngồi trên đống chăn của mình, nhưng rồi đổi ý và đến giường anh thay vào. Trước tiên nàng dọn dẹp sạch sẽ, rồi ngồi ra giữa. Thoải mái hơn rất nhiều, và sao không chứ? Rõ ràng, nếu anh nghĩ nàng bị cùm không thể làm gì, thì giờ anh biết rõ hơn rồi và sẽ không cố xích nàng theo cách khác nữa, ừm, ngoài cái cửa khóa chết dẫm kia.
Kế hoạch trả thù không thành. Làm thế quái nào mà Drew sẽ bị điên cuồng khao khát vì nàng nếu nàng cứ để anh làm tình với mình như thế? Nàng sẽ phải thay đổi chiến lược thôi. Chẳng sao nếu làm anh muốn nàng nhiều đến phát điên, nàng sẽ phải làm anh yêu mình thay vào đó.
Đúng là một ý nghĩ đáng nản. Sẽ càng khó khăn hơn để hoàn thành sứ mệnh, nàng chắc vậy. Ham muốn thì đơn giản thôi. Nàng đã kiểm soát được, chỉ là không lường hết hậu quả. Nhưng liệu có thể không khi làm một người đàn ông biết yêu mà không cần cân nhắc đến hôn nhân? Ừm, đúng thế, một tên Lothario như Drew, có lẽ là người duy nhất có thể yêu một phụ nữ mà không mảy may nghĩ đến việc cưới cô ta. Một khi nàng ra đi, anh sẽ tiếp tục với những người phụ nữ khác của mình, và khi ở cùng họ, anh sẽ nghĩ đến nàng thay vào. Hoàn hảo! Chết tiệt là nàng sẽ ám ảnh anh đến cuối đời.
Nhưng làm sao nàng làm anh yêu mình được? Nàng đã muốn chuyện này xảy ra ở London, nhưng nó lại không. Tất nhiên, anh đã không ở quanh thường xuyên đủ để biết về nàng. Ở đây, giữ nàng trong cabin của mình, anh sẽ bắt đầu lại và không thể tránh nàng nữa. Vậy là để anh biết về con người thật của nàng? Bao gồm việc từ bỏ mưu kế và giãi bày rằng nàng không thực là cướp biển?
Không, có lẽ nàng không nên đi xa đến vậy. Mặt khác mưu mẹo vẫn giúp nàng thêm táo bạo hơn. Và sự trả thù của nàng sẽ càng ngọt ngào nếu anh yêu nàng mà vẫn nghĩ nàng là cướp biển.
Nàng đã không đưa ra quyết định chắc chắn khi anh quay lại cabin sáng hôm đó. Lần này anh trông kiệt sức. Ưm, anh đã ra ngoài hơn hai tư tiếng đồng hồ rồi và giành vài hay có lẽ là hầu hết thời gian để chiến đấu giữ con tàu không chìm.
Thằng cha thường đem bữa ăn đến cho họ đi theo Drew vào và đặt một cái khay lớn lên bàn. Gabrielle lao ngay ra khỏi giường và đến thẳng cái khay có tới hai chiếc đĩa đầy ắp đến miệng bởi đồ ăn sáng. Nàng ngồi xuống ngay tắp lự và bắt đầu đánh chén. Liếc lên, nàng thấy anh đang cười toe toét.
“Sao nào?” nàng nói. “Anh nghĩ vài cái xúc xích mà anh cho em ăn xoa dịu được cơn đói hử?”
“Điều đó có vẻ tuyệt nhỉ?”
“Hả?”
“Khi anh cho em ăn ấy.”
Nàng biết ngay suy nghĩ của anh đã trở nên ‘đen tối’, mặc dù không thể tưởng tượng tại sao. Nàng chỉ vào cái khay và hỏi, “Anh không đói à?”
“Anh đang chết đói chết khát đây,” anh trả lời. Nhưng vẫn đứng đó nhìn chăm chăm vào nàng, và lần này nàng đỏ mặt. Anh đang nói đến việc làm tình lần nữa. Làm thế nào anh có thể nghĩ đến chứ - khi mà chắc hẳn anh đã quá mệt và đói rồi?”
Nàng quyết định giả vờ mình không hiểu lời nói nước đôi của anh và đánh trống lảng cùng lúc. “Em đã thưởng thức giấc ngủ trên giường anh đêm qua,” nàng nói đầy mồm bởi miếng bánh mỳ nóng, ngon lành được rưới ướt đẫm mứt ngọt. “Đó có lẽ là giấc ngủ ngon nhất em có trong tuần. Chắc chắn là thoải mái nhất. Cảm ơn anh đã nghĩ về nó.”
Mặt anh thực sự đỏ ửng. Nàng đang, tất nhiên, chỉ đang nói về chiếc giường và anh biết, nhưng rõ ràng, nó không ngăn anh khỏi nghĩ về những thứ họ đã làm ở kia.
Một vài khoảng khắc trôi qua, và bằng chất giọng nhàn nhạt thông thường, anh đề cập, “Đã từ lâu thành thói quen của anh là tổ chức ăn mừng sau khi sống sót qua một cơn bão như vậy, thế nên anh muốn mời vài vị khách tối nay. Vì em cùng chia sẻ cabin với anh, anh cho là em sẽ phải tham gia cùng bọn anh thôi. Sẽ có một bộ váy đưa đến cho em lát nữa trong hôm nay, sau khi anh ngủ một giấc đã.”
Nàng thở dài. Họ đang có một cuộc trò chuyện bình thường một cách hoàn hảo và anh ném cái quan điểm “Anh cho là” vào mặt nàng để nhắc nhở nàng là tù nhân, không phải khách.
“Tại sao?” nàng hỏi, bấy giờ giọng hơi cứng đơ chút. “Tôi chẳng có ai để gây ấn tượng cả.”
Anh nhún vai. “Hầu hết phụ nữ anh biết đều thích ăn diện, đơn thuần anh nghĩ em có lẽ cũng thích.”
Anh không nói thêm nữa, và sau một đêm bị vắt kiệt sức, anh trèo lên giường và gần như rơi vào giấc ngủ ngay tức khắc.
Gabrielle dành hầu hết thời gian còn lại trong ngày để đi qua đi lại trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui về kế hoạch mới làm Drew yêu mình, và cố lờ đi sự hiện diện của anh.
Cuối cùng nàng lại chú ý đến anh lần nữa khi thấy mình vô thức đứng cạnh giường. Anh đang khò khò, không to mà cũng không đều, lúc được lúc mất. Anh thực tình quá kiệt sức. Có lẽ nàng có thể làm ầm ĩ đủ kiểu, anh vẫn sẽ không nghe thấy. Nàng thậm chí có thể chạm vào mà không đánh thức anh, thế nên anh sẽ không biết. Chết tiệt lòng tin tưởng của anh, khóa mình ở trong cùng nàng khi nàng không bị cùm. Nàng có thể rất dễ dàng rời ngay khỏi phòng sau đó. Một cú đánh hơi mạnh vào đầu bằng cái bô vệ sinh và nàng sẽ lấy chìa khóa ra khỏi túi Drew trong vòng vài giây. Nàng đã thấy anh đút nó sau khi người của mình đặt khay thức ăn xuống rồi rời đi, và anh khóa cửa lại.
Quá đơn giản dễ dàng. Nhưng ban ngày ban mặt không phải thời điểm thích hợp để nàng lẻn vào khoang tàu. Bên cạnh đó, từng tế bào trong cơ thể nàng đang gào thét chống lại ý muốn đánh vào đầu Drew. Chỉ là nàng không thể làm thế lần nữa. Nhưng không có nghĩa nàng sẽ bỏ cuộc không chạy trốn. Anh có thể say giấc nồng cho đến tối. Nếu nàng có chìa khóa…
Nàng nhìn chăm chăm vào chiếc túi – nơi tự do trú ngự. Drew đang nằm nghiêng về một bên. Anh hơi cong người, cuối chân bắt chéo nhau, khủy tay khủy chân gập lại. Chiếc túi chứa chìa khóa bên trong một chỗ gập. Nếu quần anh không quá chật, nàng sẽ không gặp khó khăn gì trượt hai ngón tay vào đó để nhón lấy cái khóa. Nhưng chiếc quần lại chật. Rất chật. Chúng dính sát vào phần dưới ở đúng chỗ đó – nghĩa là cái “bàn tọa” của anh ấy. Một cái mông rất đẹp mà Drew Anderson sở hữu.
Nàng đảo tròn mắt với suy nghĩ kia và quay lại đi đều bước.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp