Cappuccino

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Nhắc đến nhỏ Phương là trong đầu tôi lại hiện lên những hình ảnh kỳ bí, khác người. Bởi lẽ nhỏ này có giống người bao giờ đâu, nhất là cái ánh mắt xa xăm ấy ai nhìn vào cũng phát hoảng. Thế nên tôi nhất định sẽ tìm hiểu cho bằng được.

Như thường ngày, nhỏ Phương vào lớp với cuốn sách cầm trên tay, mắt thì cứ nhìn vô hồn vào cuốn sách. Vừa lúc đó, tôi chợt nghĩ ra một sáng kiến chết người, hề hề!

Đang mãi mê đọc sách, nhỏ đâm sầm vào vật cản phía trước làm nhỏ mất đà ôm luôn vật cản đó, loạng choảng ngước lên nhìn thì vật cản đó chính là tôi. Nhỏ đỏ mặt cau mày rồi đi hướng khác, tôi nhanh chân chặn lại, nhỏ đi về hướng cũ tôi cũng chạy lại chặn tất, nói chung là nhỏ đi hướng nào tôi chặn hướng đó, yếu thế nhỏ trừng mắt nhìn tôi.

-Nè, muốn gì thì mở miệng ra nói ! Im re thế sao mình biết được! – Tôi làm mặt đểu.

Nhỏ vẫn không nói gì, định bụng mở miệng ra chọc nhỏ câu nữa thì bị nhỏ dẫm một phát đau điếng vào chân làm tôi nhảy dựng, la oai oái lên.

Thằng Toàn với thằng Khanh thì được dịp ôm bụng cười sảng khoái.

-Tức cười quá há há, hoa hồng có gai mày ơi!

-Chưa kết thúc đâu, chờ đấy! – Tôi cay cú

Nhỏ vừa về chỗ ngồi tôi cũng ngồi theo, tôi nhìn nhỏ cười một nụ cười mà sau này nhỏ cho biết là gian vô đối.

Nhỏ quay sang hướng khác. Tôi cũng lết theo, tìm mọi cách phá cho nhỏ không yên, rồi thế nào cũng mở miệng thôi.

Cơ mà tức nước vỡ bờ các bạn ạ, cơn tức tối lên đến đỉnh điểm, nhỏ gấp cuốn sách lại nghe cái “ầm”, tiện tay quẳng luôn vào mặt tôi nghe cái “bốp”, may mà tôi phản xạ kịp, lấy tay che mặt ngay nên chỉ đau ở tay nhưng được thế tôi ăn vạ luôn, mở miệng kêu oai oái rồi giả vờ bị gãy mũi làm nhỏ hoảng hốt mà gỡ tay tôi ra xem vết thương. Tôi thì dại gì để nhỏ lật tẩy sớm, nhỏ vừa đụng vào tôi càng là thảm thiết hơn làm nhỏ mếu máo như sắp khóc tới nơi. Thấy thế tôi càng lấn tới ôm mặt dùi đầu vào vai nhỏ mà khóc rầm lên, rồi tôi cúi xuống nháy mắt với tụi thằng Toàn làm tụi nó cứ ôm bụng cười lăn lóc, trong khi nhỏ chỉ biết hoảng hốt ngồi ngây ra như tượng

-Thằng Phong nó bị gãy mũi rồi, bạn làm gì cho nó giảm đau đi! – Thằng Toàn hùa theo.

Tôi vừa ôm mặt ăn vạ vừa đắc ý, thế nào nhỏ cũng mở miệng thôi. Đột nhiên nhỏ ôm chằm tôi vào lòng, tay vỗ lưng tôi nhè nhẹ như dỗ dành làm mấy đứa trong lớp cứ trố mắt ra mà há hốc mồm kinh ngạc, có đứa không tin vào mắt nhìn mà dụi đi dụi lại mấy lần. Ức…nhỏ đang ôm tôi vào lòng mà dỗ dành kìa! Có thật không đây.

Cơ mà tôi cảm thấy ấm áp vô cùng, người nhỏ như có cái gì đó làm tôi cảm thấy rất bình yên đến nổi tôi quên mất việc mình đang ăn vạ mà để cho nhỏ xem luôn “vết thương” mà tôi đang che giấu và hậu quả là…bốp…ố.. ố…nhỏ cho tôi ăn luôn nguyên cái cặp vào mặt rồi chạy ra khỏi lớp vai rung rung.

-Chết mày rồi con ơi! Bỏ cái tật giỡn nhay nhe! – Thằng Toàn bơm đễu.

-Phải đó, nó hiền vậy mà mày giỡn dai quá. – thằng Khanh bơm hùa.

Sặc, mấy thằng nay lúc trước còn hùa theo tôi mà chọc con nhỏ ấy thế mà lúc cháy nhà lòi có mặt chuột là tôi còn hai tụi nó làm dân chữa cháy từ hồi nào rồi, khổ thân tôi phải chịu những lời dèm pha của lớp:

-Ghê! Con người ta hiền mà cứ chọc ghẹo, đúng là…

-Thấy hiền là cứ ăn hiếp nó…bla…bla…bla.

Mai và Lan chỉ biết nhìn tôi rồi lắc đầu cứ như mấy ông bác sĩ thông báo cơn nguy kịch của bệnh nhân vậy, nhìn mà thảm làm sao. Quả thật tôi cũng cảm thấy mình giỡn hơi quá nên vội chạy ra khỏi lớp tìm nhỏ. Tìm khắp hành lang lầu ba chẳng thấy nhỏ đâu, cố gắng tìm thêm lâu một và lầu hai nữa cũng chẳng thấy nhỏ tôi bắt đầu đâm hoảng. Chợt trong đầu tôi hiện ra một nơi đó là tầng thượng, phải..! tầng thượng là nơi ít học sinh lui tới bởi vì trên đó cũng chẳng có gì vui ngoại một bộ bàn ghế ai đó đặt sẵn để thư giãn nhưng tôi tin chắc không có ai rảnh mà lên ngồi một mình trên đó đâu.

Nghĩ rồi tôi chạy thục mạng lên sân trường, lên đến nơi tôi mừng thầm vì nghe tiếng nhỏ trên này, nhưng lại thấy lo lo vì là tiếng khóc của nhỏ, nhỏ đang đứng cạnh lan can khóc thút thít tôi chợt thấy tội lỗi vô cùng. Tôi bước chầm chậm lại gần nhỏ, thấy tôi nhỏ toan chạy đi nhưng tôi đã kịp nắm tay nhỏ ghì lại. Nhỏ trừng mắt nhìn tôi đầy giận dữ tưởng như muốn tóe lửa đến nơi.

-Cho mình xin lỗi, mình không cố ý chọc bạn đâu, mình chỉ muốn bạn nói vài câu thôi. – Tôi nhẹ giọng hối lỗi.

Nói rồi nhỏ vừa khóc vừa đánh tới tấp vào tôi nhưng hoàn toàn không có tý lực nào, tôi cũng để nhỏ đánh cho hả giận. Sau một lúc dường như đã mệt nhỏ ngồi bệch xuống ghế vai vẫn còn rung do chưa dứt khóc, tôi sựt nhớ ra là mình có đem theo 1 quyển tập với cây viết phòng hờ nên lôi ra đưa cho nhỏ.

Giật lấy quyển tập với cây viết, nhỏ cầm đầu viết hì hục như máy:

-[Cậu là đồ điên, đồ tồi, đồ khùng, đồ xấu xa, đồ đáng ghét, đồ khốn, đồ chết bầm, đồ chết tiệt, đồ sở khanh, đồ tàn nhẫn, đồ dã man, đồ dê cụ…bla…bla…bla]

Tôi bật cười vì cách chữi ngây ngô của nhỏ, nói là chữi chứ chả có từ nào là nặng lời cả, dường như nhỏ chưa năng lời với ai lần nào hết.

Nhỏ tròn mắt ngạc nhiên khi thấy tôi cười nhưng vẻ mặt còn khó chịu lắm, rồi tôi tiếp tục làm mặt thảm thương.

-Đánh thì cũng đánh rồi, chữi thì cũng chữi rồi vậy tha lỗi cho Phong nha…nha…nha!

Cứ mỗi từ nha tôi lại đẩy nhẹ vào vai nhỏ làm nhỏ mỉm cười nhưng vẫn cố làm mặt giận trong xinh vô cùng. Rồi nhỏ viết vào quyển tập.

-[Xin lỗi không chân thành, không nhận!]

-Hơ…sao lại không chân thành, lúc nãy Phương đánh mình đau lắm, lại bị tọng nguyên cái cặp vô mặt nữa. – tôi vừa nói vừa xoa mặt.

-[Có sao không? Phương đánh mạnh lắm hở?] – nhỏ lo lắng.

-Phong giỡn đấy, Phương đánh nhẹ hều…ế…ế. – tôi vội né ngay cái tuyệt kỹ giặm bàn chân của Phương ngay lập tức, dính chiêu đó có nước mà tàn phế.

Phù…! Cuối cùng cũng giải quyết xong mọi việc, sẵn đây tôi cũng khuyên các bạn nam một đều, đừng có giỡn dai với con gái quá không khéo sẽ gánh hậu quả khó lường đấy, thật! Nhìn tôi mà làm gương nhé.

==================

Chúng tôi về cánh cửa tầng thượng để đi xuống lâu ba, thật kỳ lạ…! Cánh cửa bị khóa từ lúc nào mặc dù tôi đã để mở lúc đi lên.

“Có gió gì đâu nhỉ, cửa đâu có tự đóng được, dù có đóng lại thì sao nó lại khóa trong cơ chứ?”

-Có ai ở dưới Không, giúp với! – Tôi hét lớn.

Không ai trả lời, Phương nhìn tôi với vẻ mặt hoang mang, lo sợ.

-Không sao đâu, để mình thử gọi vài lần nữa!

Nhưng sau khi gọi rát cả cổ họng vẫn không thấy ai trả lời tôi bắt đầu mất bình tĩnh.

“Được lắm, gọi không được thì hành động vậy!”

Tôi lùi vài bước rồi chạy lao tới dùng vai tông mạnh vào cánh cửa, nó vẫn không suy chuyển, tôi điên tiết tông liên hồi vào cánh cửa hết lượt này đến lượt khác và chỉ dừng lại khi cánh tay tôi mất cảm giác vì đau buốt. Tôi ngồi sụp xuống đất trong vô vọng, tay phải tôi rung lên vì đau đớn, bớt chợt tôi cảm thấy hơi ấm từ một bàn tay khác đặt lên tay phải tôi, là Ngọc Phương….! nhỏ đang ngồi cạnh tôi, hai tay đang xoa nhẹ nhàng lên cánh tay đau nhức của tôi rồi nở nụ cười thật ấm áp. Lúc đó tôi thầm trách mình thật vô dụng, đã không trấn an được cho Phương vậy mà để Phương trấn an lại cho mình nữa, thật là hổ danh con nhà võ mà. Nhưng quả thật, được nhỏ trấn an tôi cảm thấy an tâm vô cùng và áp lực cũng được giảm bớt.

=================

Những cơn gió bắt đầu nổi lên, bầu trời xám xịt báo hiệu một cơn mưa sắp đến, tôi và Ngọc Phương đang lánh gió đằng sau bức tường gần cửa sân thượng nhưng vẫn không tránh khỏi những cơn gió rít cắt da cắt thịt đang thổi vào chúng tôi từng cơn, tôi thì vẫn miễn cưỡng chịu được, còn Phương thì đang rung lên bần bật vì cái lạnh thấu xương nhưng vẫn cố gắng gượng. Thế nhưng đều tôi không mong muốn nhất trong thời tiết chuyển thu cũng đã đến, mưa bắt đầu rơi từng hạt, từng hạt nặng dần chẳng mấy chốc đã thành 1 trận mưa lớn, trên sân thượng không có lấy một mái che nên hai đứa đành chịu trận mặc cho mưa táp vào từng cơn lạnh giá như băng. Tôi bắt đầu rung lên từng cơn, răng cứ đánh vào nhau nghe rõ lớn huống hồ chi là Phương mặt của nhỏ tái đi thấy rõ và có thể đỗ quỵ bất cứ lúc nào. Theo bản năng, tôi kéo nhỏ sát vào lòng mình như để giảm bớt cái lạnh cóng mà nhỏ phải chịu đựng, một hành động mà bất cứ thằng con trai nào trong tình cảnh đó điều làm để bảo vệ người con gái yếu đuối trước mặt mình…

==================

Hơn hai tiếng kể từ khi chúng tôi bị nhốt trên sân thượng, mưa có dịu đi so với lúc đầu nhưng vẫn còn năng hạt, gió vẫn thổi từng luồn lạnh ngắt vào người tôi và Phương. Công việc duy nhất của tôi bây giờ là phải liên tục phải đánh thức Phương cũng như chính bản thân mình khỏi cơn buồn ngủ chết người vẫn đang cám dỗ. Nhỏ giờ đây đã rút sát mình vào người tôi, mắt lúc nhắm lúc mở do bị tôi đánh thức.

-Phương…! Không được ngủ nghe chưa! Chúng ta phải chờ người khác tới cứu.

Cứ mỗi lần như thế nhỏ lại gật đầu rồi dúi sát vào người tôi tìm chút hơi ấm nhỏ nhoi. Lúc đó tôi tự nhủ với lòng mình phải kiên cường đến phút cuối cùng, bởi vì nếu tôi ngã quỵ nhỏ cũng sẽ ngã quỵ theo.

=====================

Tùng…tùng…tùng… trống trường vang lên báo hiệu giờ ra chơi đã đến, tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì những đứa bạn trong lớp sẽ nhanh chóng đi tìm chúng tôi, lo vì họ sẽ không để ý đến tầng thượng này mà bỏ qua, nếu đều đó thực sự xảy ra chúng tôi đành phải chấp nhận số phận thôi.

Những tiếng í ới của mấy đứa bạn hòa vào tiếng mưa đập vào tai tôi một cách tuyệt vọng, tôi giờ đây đã kiệt sức hoàn toàn, không thể đáp trả bọn nó một câu nào nữa.

“Chẳng lẽ mình phải chấp nhận số phận sao? Không…Không bao giờ!” – Tôi nắm chặt bàn tay của mình.

Tôi đảo mắt xung quanh để tìm bất cứ thứ gì có thể sử dụng được. Chợt một vật đã đập vào mắt tôi, đó là bình hoa đang đặt trên cái bàn trên sân thượng.

Đánh thức Phương dậy lần cuối, tôi đặt cược tất cả những gì tôi có vào lần mạo hiểm này. Lấy hết sức bình sinh tôi lê từng bước đến chỗ bình hoa chỉ cách tôi vài mét mà tưởng chừng như xa vời vợi. Đến nơi, cầm bình hoa trong tay, tôi lấy hết sức cuối cùng ném nó xuống dưới lầu rồi tôi ngã quỵ xuống đất chỉ kịp nghe tiếng loảng choảng của bình hoa vỡ và tiếng mọi người bảo nhau:

-Ê! Có cái gì đó trên sân thượng kìa, lên mau!

Thế rồi tôi ngất lịm trong vô thức…

===================

Mơ màng tỉnh dậy, tôi nhìn xung quanh với hình ảnh mở mờ ảo ảo, một lúc sau tôi dần tỉnh ra và biết mình đang năm trong phòng y tế của trường, đảo mắt sang thì thấy Ngọc Phương đang nằm trên giường bên cạnh, sắc mặt đã hồng hào hơn.

-“ Phù…! Ổn rồi! ”. – Tôi thở phào nhẹ nhõm

-Mày tỉnh rồi hả? Đỡ chưa mày?

Quay sang bên thì thấy thằng Toàn ngồi bên cái ghế gần giường tôi từ bao giờ, tôi lồm cồm ngồi dậy vơ lấy cốc nước tu một hơi rồi hỏi:

-Tao ngất bao lâu rồi!

-Mày ngất năm tiếng rồi, bây giờ là ba giờ mười rồi đấy!

-Nhỏ Phương sao rồi?

-Nghe cô y tế nói nó bị sốt nhẹ, từ đây tới tối thế nào cũng tỉnh.

-……….!

Thấy tôi tầm ngâm không nói gì, nó lại hỏi:

-Mà sao tụi bây lên tầng thượng được vậy, tụi tao khó lắm mới dọn được đồ đạt lỉnh kỉnh chặn trước cửa ra mới lên cứu tụi bây được đó!

Thế là tôi kể hết toàn bộ sự việc từ lúc tôi lên sân thượng cho đến khi được tụi nó cứu, đương nhiên không dại gì mà kể cho tụi nó việc tôi đã làm với Phương rồi, thằng này bơm đểu vô cùng mà. Sau khi kể xong toàn bộ sự việc, thằng toàn vuốt cằm gật gù rồi chốt một câu đúng với suy nghĩ của tôi:

-Mày bị người ta hãm hại rồi!

-Hài…tao cũng nghĩ vậy, nhưng chã biết thằng ôn nào!

-Mày nghĩ xem mày có xích mích với bọn nào trong trường này không?

-Ơ…làm gì có! Tao mới vào trường mà.

Nhưng tôi chợt nhớ ra ngay vào cái ngày tôi gặp đám học sinh côn đồ đó và giải cứu Mai. Ắt hẳn là bọn đó rồi, không ai khác vào đây được. Bọn khốn dám chơi bố à! Vừa nghĩ tôi vừa nghiến răng ken két làm thằng Toàn ng ồi kế bên cũng sững sốt:

-Ê…! Mày nghĩ ngợi cái gì mà sát khí ghê thế?

-Ờ…thì tao đang thầm rủa cái bọn chơi tao đó, để tao biết là thằng nào thì có mà nhừ xương.

-Thôi mày nên lo cho mày đi thì hơn, chống không lại tụi trường này đâu! – vừa nói nó vừa thu dọn đồ

-Hê! mày đi đâu vậy?

-Thì tao về! mày khỏe rồi thì ở đây chăm sóc em Phương của mày đi! – Mặt nó gian vô cùng.

-Thằng cô hồn! mày mà bơm đểu với cả lớp là bố chôn sống mày đấy! – tôi giơ nắm đấm lên dọa.

-Ý…ý! Bớt nóng, mà hỏi thật, lúc trên sân thượng mày có làm gì em nó chưa? Cô nam hỏa nữ mà! – lúc này mặt nó gian bạo.

-Thằng bệnh hoạn! Lượn chổ khác để bố nghỉ ngơi – vừa nói tôi vừa cầm cái ly lên dọa.

Thế rồi nó chạy tốt ra khỏi phòng y tế về một mạch.

Chợt thấy Phương đang mê sảng nói ú ớ gì đó nên tôi chạy lại đặt tay lên trán nhỏ xem xét. Chậc…! Nóng quá, sốt nhẹ mà sao nóng vậy nè..! Vừa định rút tay lại để lấy khăn chườm cho nhỏ thì bất giác nhỏ nắm chặt lấy tay tôi, kéo sát vào mặt rồi thở dốc từng tiếng lí nhí nhưng do không gian yên ắng nên tôi nghe rất rõ.

-Đừng…đừng đi…!

Tôi lúc đó chỉ biết há hốc mồm sửng sốt, lần đầu tiên trong cơn mê sảng nhỏ đã bật thành tiếng.

Chợt tôi cảm thấy tay mình có gì đó chảy xuống ương ướt, lần này tôi thật sự ngỡ ngàng, nhỏ…đang…khóc, vừa khóc vừa hổn hểnh nói:

-Đừng rời xa con…! Con nhớ…hai người…lắm!

-Ở đây họ đánh con…đau lắm…đau lắm…hức…!

Càng nói nước mắt nhỏ càng ứa ra đầm đìa. Tôi thật sự rất bối rối chẳng biết làm gì, kéo dài thế nào bệnh của nhỏ sẽ trở nặng mất. Nhưng tôi sựt nhớ ra có đọc đâu đó trong một cuốn sách như thế này: “ Khi nằm mơ, các tế bào thần kinh sẽ tiếp nhận các tác động bên ngoài mà phản ánh vào bên trong giác mơ”. Cụ thể là nếu ta tác động vào người đang nằm mơ thì họ sẽ gặp những hỉnh ảnh tương tự trong mơ. Nghĩ rồi tôi ôm nhỏ vào lòng rồi thì thầm vào tai nhỏ:

-“ Yên tâm…mình sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn đâu!”

1 giây…2 giây…3 giây..nhỏ tự dưng hết khóc, sắc mặt cũng dịu lại, hơi thở đã điều hòa hơn. Đúng là cách này hiệu quả thật, giờ chắc nhỏ đang mơ những giấc mơ đẹp đây mà.

Đặt nhỏ xuống giường rồi đắp chiếc khăn chườm lên trán, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng lại dấy lên nhiều mối nghi vấn, tại sao nhỏ lại mê sảng như vậy nhỉ? Ai lại đánh nhỏ dã man đến mức phải bật khóc trong mơ chứ? Đó có phải là nguyên nhân nhỏ không muốn nói chuyện không?

Cơ mà sao cũng được, nghe tiếng nói của nhỏ như thế cũng vui vui rồi tuy không đường hoàng tý nhưng thế cũng đã thành công ngoài mong đợi! Công nhận giọng nhỏ nghe êm dịu thật cứ như chim hót ấy, trong trẻo vô cùng, chừng nào nhỏ tỉnh dậy, phải chọc vài câu mới được, hề hề…!

Ngồi lâu cũng uể oải nên tôi dợt vài bài quyền để giản gân giản cốt. Bất chợt tôi thấy bóng người từ ngoài vào đang rón rén phía sau lưng mình.

-“ Hừ…! Chỉ có người xấu mới thập thò như thế, định ám sát bố lần nữa à, không dễ đâu, đã thế bố đấm cho vêu mồm”.

Thủ sẵn thế, tôi nhanh như cắt xoay người tung quyền về đằng sau…này thì rón rén…hơ…Lan!….tôi vội thu chiêu lại nhưng bị mất đà nên lao thẳng về phía Lan ngã ngửa ra đất….á…á…á!

Tôi choáng váng tỉnh dậy, cảm thấy tay đặt đặt lên thứ gì đó mềm mềm, ấm ấm, mở mắt ra thì thấy Lan đang mếu máo.

-Phong…! Đồ…háo…sắc…hức!

Tôi chợt bừng tỉnh, nhìn xuống tay mình đang đè lên hai cái…Ác…tôi vội rút tay lại xin lỗi rối rít, Lan thì đỏ lừng mặt, hai tay ôm ngực nói như sắp khóc tơi nơi.

-Hức…đồ dê cụ…đồ lợi dụng…!

-Hơ…Phong xin lỗi…tại thấy Lan rón rén sau lưng, Phong…tưởng…Lan là…người xấu…!

-Hứ…người ta tốt bụng…đến đây thăm…hức…định sẽ làm Phong bất ngờ…hức…ai ngờ chẵng những bị…sàm sỡ…mà còn mang tiếng là người xấu nữa…hu…hu!

-Phong…Phong biết lỗi rồi! lan cứ trừng phạt Phong đi!

-Lan là con nhà danh giá…hức…bị động chạm như vậy rồi, Phong…hức phải cưới Lan thôi!

Sặc…! Tôi nghe như sét đánh ngang tai, hỡi ơi, tin nay nên vui hay nên buồn đây trời, thời này mà còn cái kiểu đó sao?

-Lan ơi…! Phong…còn…nhỏ quá, chờ…Phong học xong lớp…12…rồi tính…ha! – tôi lí nhí.

Nghe xong Lan bật cười thành tiếng đến nổi chảy cả nước mắt, tôi thì cứ ngẫn tò te chả hiểu gì sấc.

-Thật là…oh dieu…sao trên đời lại có người khờ thế hở trời!

-Hơ…là sao?

-Ngốc quá đi mất! Lan đang giỡn đó! – Nàng vừa nói vừa lấy tay chỉ vào trán tôi.

-Thế Lan không giận Phong sao?

-Hì…Lan sống ở phương Tây quen rồi, những chuyện này đối với Lan cũng bình thường thôi! – nàng mỉm cười.

-Phù…! Làm Phong hết cả hồn! – Tôi thở phào ngồi xuống giường.

-Này đừng có vội mừng, chuyện Phong sàm sỡ mình vẫn còn bảo lưu đấy nhé! – Lan hấp háy cặp mắt xanh biếc.

-Thôi mà, đừng nhắc đến chuyện đó nữa, ngại lắm!

Lan bỗng thay đổi sắc mặt, phẩy mái tóc về phía sau, kéo cổ áo để lộ một bên vai tiến đến ngồi xuống bên cạnh tôi, lúc này vẻ ngây thơ, trong sáng đã thay bằng nét quyến rũ, gợi cảm đến mê người.

-Sao…! Phong nhà mình đang…mắc cỡ đấy à?

-Ớ….! Không…! – Tôi giật mình giữ khoảng cách, tìm đập thình thịch.

-Phong đã khám phá ra cơ thể của Lan rồi, tính ruồng bõ Lan sao hở? – Lan càng lấn tới.

-Ác…Phong chỉ mới chạm….ây dà…! – tôi gãi đầu cùng cực.

-Chưa đã hả? Muốn nữa không? – Lan vuốt cằm tôi.

-Á…á…Không thể…không thể! – Tôi nhắm mắt trăn trối.

Chợt tôi cảm thấy áp lực không còn nữa, bầu không khí đã dịu nhẹ hơn. Tôi mở mắt ra thì thấy Lan vẫn trong dáng vẻ ngây thơ, trong sáng nhìn tôi.

-Thế là thế nào? – Tôi ngơ ngác

-Hồi học ở Pháp mình đã đoạt giải nhất cuộc thì diễn xuất của trường đấy, Phong thấy sao? – Lan hấp háy mắt

-Hả…! nãy giờ Lan đang “diễn xuất” đấy hả? – Tôi há hốc.

-Hì…Lan chỉ muốn xem mình diễn còn tốt không ấy mà!

-Trời…! Lan diễn mà cứ như thật, làm Phong chóng cả mặt.

-Hì…! Phong đói không để Lan gọt táo cho Phong nha!

-Làm phiền Lan quá.

-Đâu có gì đâu. Mình lên đây để thăm bệnh mà – nhỏ tròn xoe đôi mắt xanh biếc trong xinh cực.

Gọt táo cho tôi xong, Lan đi lại chỗ của Phương lau mặt rồi chườm khăn cho nhỏ.

-Chà…Ngọc Phương đã bớt sốt rồi. Sẽ mau tỉnh dậy thôi!

-Ừm…cũng mong là vậy.

-Cho bỏ tật giỡn dai với con gái nghe chưa, suýt nữa là gây hậu quả rồi! – Lan lườm tôi.

-Ừ…ừ…biết rồi mà! – Tôi chống chế.

Bỗng Lan mắt sáng rỡ như vừa nghĩ ra việc gì đó.

-Nè…! Phong có học võ hở!

-Ừ…thì…có chút chút.

-Vậy Phong dạy võ cho Lan đi! – Nàng cười tươi

-Ơ…! Việc này…!

-Sao vậy? Có phải chê Lan không đủ tư cách học phải không? – nàng phụng phịu.

-Y..không phải ý đó…là vì…môn võ này rất khó học,sẽ phải chịu đau đấy!

-Tưởng gì chứ, chịu đau thì Lan chịu được mà!

-Vậy là Lan nhất định học phải không?

-Nhất định luôn, không bỏ cuộc!

-Ừ, được rồi, nếu Lan thích thì Phong dạy vậy!

-Thật à…! Cám ơn Phong nhiều nha, oui…!

Lúc đó trông Lan xinh cực, nếu Hoàng Mai xinh tươi, dịu dàng, thuần việt thì Lan lại hoàn toàn khác, trong sáng, hồn nhiên, vui tươi nhưng không kém phần quyến rũ và thanh tao rất phương Tây làm tôi rất thích.

-“Cầu trời sau này để Lan làm người yêu của con là con mãn nguyện lắm rồi..!” – vừa nghĩ tôi vừa cười hềnh hệch.

Đột nhiên thấy Lan nhìn tôi cau mày.

-Nè…! Nhìn Lan cười gì đấy? Nghĩ bậy bạ phải hông!

-Ý…đâu có! Tại thấy Lan cười trông xinh quá! – Tôi gãi đầu nói bừa!

-Hứ…!Chỉ được cái lẻo mép, y như lúc mới gặp. – Lan bểu môi nhưng hai gò má vẫn ửng hồng.

-À, mà Lan muốn học võ giờ nào?

-Buổi trưa thì Lan bận học bài rồi, còn buổi tối thì ngày nào cũng rảnh.

-Ừ vậy thì mỗi tối thứ 3, 5, 7 hàng tuần từ 6h đến 9h tối, Lan thấy sao?

-Sao ít vậy, không học nguyên tuần luôn! – nàng tròn mắt.

-Học võ chủ yếu là tự luyện mà, Phong chỉ dạy Lan sơ qua thôi, còn lại tự luyện nó mới vũng được.

-Ừa…! Vậy cũng được, bắt đầu từ ngày mai nha! 6h ở nhà Lan.

-Hả?! Sao? Nhà Lan? – Tôi điếng người.

-Vậy Phong muốn dạy Lan ở nhà Phong hở? Ghê…! Chưa gì mà đòi dắt con gái người ta về nhà rồi, eo ôi! – Lan giả bộ lấy tay che ngực.

-Sặc…! Không…không, Phong làm gì có ý đó, thôi thì ở nhà Lan vậy! – Tôi giật thót người xua tay.

-Vậy mai gặp nha! Bây giờ Lan phải về nhà có việc rồi! – nàng khẽ mỉm cười.

-Ừ, bye Lan.

Nhìn nàng về, trong lòng tôi tiếc hùi hụi vì mới gặp chẳng bao lâu mà nàng đã về rồi, nhưng cũng cảm thấy vui vui vì chí ít cũng có người thăm mình lúc bệnh tật, thế thì còn hơn là uống cả chục thang thuốc vào người nữa đấy!

================

6h chiều trời nhiều mây gió nhẹ, tôi lúc này đã hoàn toàn khỏe hẳn. Mặc dù đã xơi tốt số trái cây của Lan mang đến nhưng bụng vẫn còn đói cồn cào, muốn đi mua một chút gì đó nhưng sợ lúc tôi đi lại không ai canh chừng nhỏ Phương đang ngon giấc ở giường bên, lỡ nhỏ bị mê sảng nữa thì khốn. Vừa bước ra khỏi cửa hít thở không khí trong lành thì….choảng…nghe tiếng ly vỡ sau lưng, tôi quay lại thì thấy nhỏ Phương đã thức từ lúc nào, vẻ mặt giờ đang hoảng hốt, cái ly nước nóng để trên bàn cạnh giường thì giờ đã vỡ tan tành dưới đất. Xâu chuỗi những hình ảnh lại tôi biết chắc là nhỏ vừa tỉnh dậy nên khát nước định lấy cái ly nước trên bàn uống ai ngờ là nước sôi nên giật mình làm vỡ ly đây mà. Tôi vội rót ly nước khác đưa cho nhỏ, trông nhỏ uống ừng ực mà thấy tội.

-Hết khát chưa?

Gật.

-Đã khỏe chưa?

Gật.

-Ừm…lần sau đừng có hấp tấp quá nghe chưa! – Tôi thở dài nhìn tay nhỏ đỏ ửng lên do cầm ly nước nóng, cũng may mà không bị bỏng.

Nhỏ chỉ biết gật đầu trả lời những câu hỏi của tôi, mặt thì cúi xuống ít khi nhìn vào tôi trừ trường hợp nổi cơn lôi đình. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, thế là tôi lấy hai tay chộp lấy mặt của nhỏ ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi…1 giây….2 giây…3 giây…4 giây. Chưa đầy 5 giây mặt nhỏ đã đỏ lừng, hai má nóng hỏi. Nhỏ hốt hoảng lấy chăn chùm kín bít từ đầu tới chân làm tôi cứ chết trân ra chả hiểu gì sấc!

-“Bộ mặt mình dễ sợ lắm sao mà nhỏ hốt hoảng đến thế nhỉ, cũng đâu đến nổi tệ, chỉ hơi gian gian tý thôi mà. “

Bụng tôi đã bắt đầu sôi cồn cào, nhỏ thì cứ trùm mền.

-Nè! Có đói bụng không? Đi ăn tối đi!

-…………….. – Không trả lời.

-Im lặng là đồng ý đấy nhe!

-………………- vẫn im ắng.

-Thôi được! Nếu Phương đi không nổi thì để Phong bế đi vậy! Xem ai sướng biết liền!

Vừa chạm tay vào tấm chăn thì nhỏ đã bật tung dậy làm tôi suýt bật ngửa. Nhỏ ngồi dậy lườm tôi bằng cặp mắt tóe lửa. Đấy tôi nói có sai đâu, mổi lần nổi cơn lên nhỏ mới dám nhỉn thẳng vào mặt tôi mà.

Nhỏ phùng má lên làm mặt giận quay đi chổ khác. Thấy nhỏ thế, tôi không làm căng nữa, bèn hạ giọng.

-Thôi đi ăn đi! Phong đói lắm rồi nè!

-…………..- Nhỏ vẫn trơ trơ.

-Bộ Phương không đói sao?

-……………..!

Ọc…ọc…ọc…ọc, tuy nhỏ không trả lời nhưng bụng của nhỏ đã trả lời tất cả, thoáng thấy nhỏ nhíu mày nhìn vào bụng tôi phì cười lắc đầu , người gì mà cứng đầu thế không biết! Không đợi nhỏ phản ứng tôi kéo tay nhỏ ra ngoài luôn, đang đói bụng mà. Được chừng mươi bước nhỏ chợt nắm tay tôi ghì lại

-Sao thế? – tôi nhìn nhỏ thắc mắt.

-……………..- Nhỏ líu ríu chỉ tay lên đầu rồi lên mặt, hai má đỏ ửng.

Nhìn kỉ lại thì mới thấy tóc nhỏ bù xù, khuôn mặt phờ phệch mới biết nhỏ muốn gì.

-Vào trong sửa xoạn nhanh lên đấy! Phong đói rồi! – nói xong tôi lên băng đá ngồi chờ.

Thật lòng mà nói thì khi trang điểm, bất cứ người con gái nào cũng y như nhau cả, miệng cứ nói là “chờ chút xong ngay!” nhưng cứ cho cánh đàn ông chúng mình chờ dài cả cổ không thôi. Nghỉ đến là phát hoảng rồi.

Đã 30’ trôi qua mà vẫn chưa thấy nhỏ đâu, tôi bắt đầu sốt ruột, bụng cứ kêu réo inh ỏi lên rõ to mà tôi nghĩ cách cả mấy trăm mét vẫn còn nghe.

Trời đã nhá nhem tối, gió bắt đầu thổi hiu hiu qua những tán cây nghe xì xào, kì bí làm tôi lại nhớ đến những câu chuyện ma mà nội tôi thường hay kể mỗi khi tôi về thăm quê.

Bất chợt một bàn tay đặt lên vai tôi làm tôi giật bắn người, nhảy khỏi ghế, tim vẫn còn đập thình thịch….Là Phương…! Nhỏ đang mặc một chiếc áo len dài màu hồng nhạt, quần ôm nâu với chiếc túi xách nhỏ nhìn rất ư là dễ thương. Tôi cứ đứng ngây người ra, còn nhỏ cứ cười khúc khích. Có lẽ là do lần đầu tiên nhìn thấy Ngọc Phương cười, cũng có lẽ là nhỏ cười rất xinh nên lòng tôi chợt thấy ấm áp lạ lùng, con nhỏ biết cười rồi kia mà.

Tôi chợt sựt tỉnh bởi cuốn sổ nhỏ đưa lên trước mặt tôi:

-[Muốn ăn tối hay muốn ngắm gái?]

-Hơ…! Xin lỗi…tai lần đầu thấy Phương xinh đến vậy! – Tôi gãi đầu cười cầu tài.

-[Không thèm tin, con trai dẻo miệng ghê lắm]

-Thật, nói dối cho Phong ế chồng luôn!

-[Đêu] – nhỏ khoanh tay quay mặt đi.

-Thôi được rồi! Đi thôi, còn ở đây nữa Phong xỉu rán chịu đó nhe!

Nhỏ cười hì rồi cũng theo tôi đến nhà xe của trường, may mà ông bảo vệ không khóa cổng nhà xe lại nếu không thì cũng không biết đường nào mà lấy xe rồi.

Cái khó bây giờ là tìm một quán cơm tôi ăn cho vững bụng chứ bún, hủ tiếu, bánh canh ăn vào thế nào cũng đói lại thôi, ngặc một nổi là buổi tối ai lại bán cơm. Còn đang gãi cằm suy nghĩ thì Phương ngồi sau đưa tôi cuốn sổ.

-[Phong đến quán alice gần cổng sau trường mình ấy!]

Alice là một quán (à quán thì không đúng, phải gọi là một nhà hàng nhỏ), nằm gần cổng sau trường tôi học, tôi cũng chưa có dịp ghé bao giờ, chỉ toàn đi ngang qua thôi, tụi bạn nói quán cũng ngon nên nhân cơ hội này đi luôn vậy.

Cách trang trí trong quán rất giản dị nên tạo cho người ăn không khí gia đình ấm cúng làm tôi rất thích

-Quán này có bán cơm không? – Tôi nhìn Phương dò hỏi.

Gật.

Rồi nhỏ kéo tôi lại một bàn gần cửa sổ, nơi có thể trông ra sông BT nên thơ, hữu tình ở bên ngoài. Cầm cuốn menu trong tay, tôi muốn hoa cả mắt bởi vô số tên món ăn la hoắc nên tôi gãi đầu cười hì đưa lại cho Phương.

-Phương chọn đi rồi nói, để Phong gọi cho, nhìn menu mà muốn chóng cả mặt chả biết chọn món nào.

Nhỏ mỉm cười rồi lật menu ra chỉ ngay món cơm chiên dương châu mà không cần lựa. Ừm…món đó cũng ngon, thế mà mình không nghĩ ra nhỉ, đúng là dở thiệt.

Trong khi chờ món ăn, tôi lăm le hỏi chuyện để giái đáp khúc mắt từ nãy đến giờ:

-Phương thường đến đây ăn hả? Sao thông thạo quán này thế?

-[Ừm...ngày nào cũng đến hết]

-À Phương này….hỏi tý nhé, đồ ở đâu mà Phương thay vậy? – Tôi ấp úng

Nhỏ nhíu mày đăm chiêu một hồi rồi trả lời.

-[Đồ Phương mang theo phòng hờ! Mà Phong hỏi làm gì?]

-Ơ…thì hỏi…cho biết thôi, hì! – Tôi giật mình vì bị hỏi bật lại.

==============

Dĩa cơm thơm phức được dọn ra trước mắt tôi mời gọi làm tôi không kiềm lòng được cắm đầu xơi một hơi gần hết dĩa, ngước mặt lên thì thấy nhỏ đang nhíu mày nhìn tôi.

-[Phong ăn từ từ thôi, người ta nhìn kì lắm]

-Hề…xin lổi tại đói quá không kiềm được. – Tôi cười cầu tài.

-[Thiệt là...sợ Phong luôn! Ăn gì như con nít ấy] – nhỏ lắc đầu cười.

-Ừ…thì… để dĩa sau ăn từ tốn hơn – Tôi chống chế.

-[Ăn thêm dĩa nữa hở] – Nhỏ tròn mắt ngạc nhiên.

-Đang tuổi lớn mà, hề…! – tôi vớt vác.

Quả thật, dĩa thứ 2 này tôi đã ăn từ tốn hơn mặc dù thìa nào thìa nấy đầy ấp cơm làm nhỏ suốt buổi cứ nhìn tôi cười mãi.

Sau bữa ăn cũng đã 9h tối nên tôi bèn hỏi nhỏ:

-Còn muốn đi đâu không hay để Phong chở về nhà!

Nhỏ lắc đầu rồi viết vào cuốn sổ chỉ hai chữ làm tôi té ngửa.

-[Thư viện]

-Sặc…! Giờ này trễ rồi còn vào thư viện làm gì?

-[Đọc sách] – Thêm hai chữ nữa làm tôi lảo đảo.

-Trễ rồi còn đọc sách? – Tôi thản thốt

-[Đùa thôi! Vào thư viện lấy mấy cuốn sách rồi Phương gọi ba mẹ chở về nhà]

Nghe vậy tôi cũng an tâm, nhưng khi tôi đòi dẫn nhỏ lên thư viện thì nhỏ lại hốt hoảng xua tay làm tôi phải soi kiếng xem mặt mình có giống mấy thằng dê xòm không nữa.

[Phương tự lên được rồi, làm phiền Phong quá!]

-Ầy! Không sao đâu, Phong rảnh mà!

Không hiểu vì sao nhỏ cứ lắc đầu ngoày ngoạy tôi đề nghĩ cỡ nào cũng không chịu, thế nên tôi phải dùng cách cuối cùng.

-Nè…! Phong nghe nói ban đêm ở trường này có bóng ma màu trắng thường đi lại ở hành lang đó – Tôi hạ gọng trầm trâm.

Ý như dự kiến, mặt nhỏ dần biến sắc, được thế tôi bơm thêm vài câu:

-Con ma đó thường nhát mấy đứa con gái đi một mình vào ban đêm lắm, khừa khừa…!

Thấy nhỏ đâm hoảng nhìn dáo dát xung quanh nên tôi tự tin chốt câu cuối:

-Vậy để Phong đưa Phương lên he!

Khỏi phải nói lần này nhỏ gật đầu ngay lập tức, công nhận lớn thế rồi mà vẫn còn sợ ma, nhỏ đi cứ nép sát vào tôi làm tôi cứ nhịn cười hết lần này đến lần khác. Thấy cũng tội nên hỏi tôi vài câu cho bớt căn thẳng:

-Thường thì thư viện đóng cửa sau 6h mà.

Nhỏ lấy trong túi xách một tấm thẻ đề:

Thủ thư : Trang Nguyễn Ngọc Phương…

Trời…! Thì ra nhỏ làm thủ thư hèn gì ra vào thư viện dễ đến thế, kiểu này không thành mọt sách cũng uổng.

==============

Gần đến của thư viện nhỏ quay lại mỉm cười tạm biệt tôi, thấy vậy tôi trêu nhỏ thêm câu nữa:

-Hồi trưa Phương nói mớ nhiều lắm đó! Còn nhắc đến Phong nữa chứ.

Vừa nghe xong nhỏ hốt hoảng nhìn chằm chằm vào tôi, hai tay líu ríu ôm lấy túi xách.

Tôi phì cười rồi nhái giọng nữ:

-Phong ơi! Sao…Phong đẹp trai quá à…!

-……….???!?!?!

Biết mình bị lừa, nhỏ phùng má mặt đỏ lựng, làm tôi cười chảy cả nước mắt. Chưa kịp nói câu nào, nhỏ tức tối giẫm một phát tóe lửa vào chân tôi rồi chạy vào thư viện đóng xầm cửa lại rõ lớn.

-“Chậc! Nói mình trẻ con mà không biết ai trẻ con hơn đây, thiệt là…!” - Tôi lắc đầu cười khổ, ôm một bên chân cà nhắc đi về trong màn đêm yên ả, tĩnh mịt.

================

Nhật ký ngày…tháng…năm… hôm nay tên đáng ghét đó làm mình giận đến phát khóc, nhưng không hiểu sao mình lại dễ dàng tha thứ cho hắn đến vậy. Quả thực, nếu như không có hắn, mình có lẽ đã gục ngã trên sân thượng mất rồi. Ở cạnh hắn mình cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp nhưng quan trọng nhất hắn…chính là người đầu tiên làm mình biết đến nụ cười vui vẻ là như thế nào. Giờ đây, mình cảm thấy tên đáng ghét đó không còn đáng ghét nữa rồi…

Trang Nguyễn Ngọc Phương…!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...