Cappuccino

Chương 31


Chương trước Chương tiếp

Trở lại chuyện hai chúng mình…à nhầm trở lại chuyện của Ngọc Phương, dạo gần đây nhỏ có vẻ rất lo lắng và lúc nào cũng thấp thỏm lo âu nhất là khi tan trường, nhỏ cứ ngoáy tới ngoáy lui rồi chạy tót đi làm tôi cứ nhớ đến những lần đầu gặp nhau nhỏ cũng phi như bay giống vậy, nhìn cứ y như môn võ công lăng ba vi bộ trong mấy bộ phim kiếm hiệp mà tôi đã từng xem ấy.

Thật ra thì không chỉ mình tôi tò mò về vụ việc này đâu, Hoàng Mai và nhỏ Ngọc cũng thấy khó hiểu lắm, cứ mỗi lần ra về là nhỏ Phương chạy mất hút đi, không kịp để bàn luận chuyện gì cả, làm như đang trốn nợ không bằng vậy, hỏi nhỏ thì cứ ậm ờ không trả lời làm mọi người cũng bó tay chẳng còn biết cách nào hơn ngoài việc cứ mặc nhỏ làm theo ý mình, còn riêng tôi lại được ngắm tuyệt kĩ lăng ba vi bộ mỗi ngày.

Nhưng cũng chẳng có gì đáng nói nếu như không xảy ra sự việc làm chúng tôi cực kì hoang mang và bị dồn ép phải chuyển sang trạng thái cảnh giác cao độ…

Đó là vào buổi trưa thứ 6 sau khi tan học xong tôi, Hoàng Mai và Lam Ngọc lật đật ra quán nước gần trường để tổng hợp thông tin thu được trong thời gian qua cũng như bàn tính kế sách cho bước tiếp theo.

Khi nhắc đến thằng Toàn, tất cả không khỏi rầu não lòng khi mà nó đã mất tích hơn 2 ngày rồi, hoàn toàn không một chút tin tức gì từ nó cả:

-Vậy là Toàn thật sự mất tích rồi…! – Nhỏ Ngọc suy tư

-Uầy, còn thật sự mất tích gì nữa, mất tích hôm bữa giờ rồi mà! – Tôi tặc lưỡi.

-Bắt bẻ tôi đấy à? Hay nhỉ?

-Ơ, hề hề, hông có gì?

-Vậy thì phải làm sao đây! Toàn đang giữ mẫu tóc của ông Trung, không tìm được bạn ấy thì công sức bỏ ra coi như đổ sông đổ biển…! – Mai thở dài.

-Việc đó thì cũng không quan trọng lắm, tụi mình có thể tìm cách khác để lật mặt ông ta được, còn thằng Toàn nếu mà mất tích thật thì mới là gay go.

-Bây giờ cứ tạm thời yên tâm đi, người ta nói sống phải thấy người chết phải thấy xác mà. – Nhỏ Ngọc thản nhiên

-Phụt…! Nói gì nghe ghê thế? – Tôi thản thốt.

-Ý tôi nói là nếu Toàn thực sự bị bọn thằng Nam bắt thì phải có hồi âm từ bọn chúng rồi, nếu như chưa có động tĩnh gì thì đương nhiên Toàn vẫn còn đang ở đâu đó!

-Cũng mong là vậy, à mà mọi người thấy Ngọc Phương mấy ngày nay có gì đó lạ lắm không?

-Um…cũng lạ lắm, tan học là mất hút!

-Nhưng mà hỏi thì bạn ấy cứ lắc đầu, việc này thì bó tay rồi…! – Lam Ngọc thở dài.

Quả như tôi dự đoán, tất cả mọi người đều cảm nhận được Ngọc Phương đang cố ý giấu diếm chuyện gì đó rất hệ trọng, chẳng phải đã thống nhất với nhau là sẽ bàn luận thông tin mình đã thu thập hay sao chứ, mà nhỏ Phương đang giấu chuyện gì mới được…, hệ trọng đến nổi không cho bọn tôi biết luôn hay sao…?

Thế là tất cả đều chìm vào trạng thái vô thần, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng của mình nhưng tuyệt nhiên không ai nói với nhau một lời nào cả, bỡi lẽ những suy nghĩ đó có thể là nhưng suy nghĩ vô căn cứ nên nói ra cũng chẳng giúp được gì nhưng cũng có thể những suy nghĩ đó đều hướng về một kết cục tệ hại, không lường trước được nên không ai dám nói ra sợ sẽ làm tình hình ngày càng tệ.

Tôi là con trai nên tuyệt nhiên…không thể suy nghĩ được gì, thế nên chỉ ngồi ngắm trời, ngắm đất, ngắm mây, ngắm mấy cái ly trên bàn rồi lại tâm tia, trầm trồ nét đẹp tinh khôi của Hoàng Mai, thỉnh thoảng ngắm thêm mấy con kiến đang bò dưới đất nữa, nói chung là cái gì cũng ngắm.

Thế rồi…tôi lại chú ý đến Lam Ngọc bới cái hương nước hoa đặc trưng ấy. Rõ lắm, cái mùi hương này dường như tôi đã gặp từ rất rất lâu rồi, cũng có lẽ vì quá lâu nên tôi không thể nhớ nỗi nữa, dù gì thì trí nhớ của con người cũng có hạn mà.

Nhìn kĩ lại thì Lam Ngọc trông cũng ra dáng lắm, dự là nhỏ còn cao hơn tôi nữa, theo như suy đoán thì đến 1m68, tuy là cao nhưng nhỏ không thon gọn như Lan, lại không lả lướt như Hoàng Mai mà có một vẻ gì đó rất đường hoàng mang đậm chất Lam Ngọc, nhưng cũng có thể tạm gọi là thân hình cân đối, chắc là do học võ.

Ngoài ra, khuôn mặt của nhỏ cũng được liệt vào dàn gái xinh trong danh sách của tôi đấy ít nhất là xếp sau Lan và Hoàng Mai, phải nói là rất bầu bỉnh, nhìn hai má đã muốn véo rồi. Phụt…! Ây dà, hình như hơi phấn khích quá thì phải, cầu mong em nó đừng có đọc phải dòng này của tôi, ôi lạy cụ phù hộ.

Miên man suy nghĩ thế nào, tôi bỗng giật mình phát hiện ra nhỏ Phương đang lấm la lấm lét, ngoái trước ngoái sau ở đường bên kia trông y như là đang trốn hụi vậy. Tò mò muốn biết thực hư chuyện này ra sao nên tôi liền gọi cho Lam Ngọc và Hoàng Mai biết để cùng theo dõi:

-Ê, nhỏ Phương đang ở bên đường kia kìa, theo xem sao?

Phải nói là giờ này trông nét mặt của nhỏ Phương lo lắng đến phát tội, cứ ôm cứng ngắt chiếc cặp mà mặt cắt không còn một giọt máu, rõ là đang có chuyện gì đó kì lạ đang diễn ra với Ngọc Phương mà cả 3 chúng tôi đều không thể hiểu nổi được, có khi nào…

-Ngọc Phương đang bị theo dõi kìa! – Lam Ngọc đột nhiên trầm giọng.

-Gì, đâu…? – Tôi nhìn dáo dác.

-Đó…! Cái thằng thằng mặc áo đen đấy?

Qua sự chỉ dẫn của nhỏ Ngọc, tôi phát hiện ra một tên mặc áo phong đen đang lén lúc rình mò nhỏ Phương từ phía sau. Phải chăng đây là nguyên nhân mà Ngọc Phương cứ thấp tha thấp thỏm lo âu suốt mấy ngày qua, nếu thế thì chỉ cần xửcái tên đó là xong chứ gì, cứ để tôi…

-Này, anh đi đâu vậy? – Mai ngạc nhiên.

-Đi xử thằng đó chứ sao?

-Chưa có gì hết mà, bây giờ tự dưng anh ra đánh sẽ bị người ta phản lại đấy!

-Nhưng mà, uầy…!

-Hoàng Mai nói đúng đấy, cứ yên vị ở đây đi, chừng nào tôi ra hiệu rồi hành động. – Nhỏ Ngọc nhíu mày.

Đành vậy, đa số thắng tiểu số, chưa kể các cô gái thường tính toán những tình huống như thế này chắc chắn hơn nên tôi cũng yên vị nghe theo. Xưa có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, cũng được…, để xem cái tên đó định làm gì rồi ra tay cũng chưa muộn, đến lúc đó càng có cớ thịt thằng đó cho đã tay.

Còn về phía Ngọc Phương, nhỏ bây giờ phải nói là kinh hoàng tột độ, tay chân cứ líu ríu cả lên, có khi lại vấp vào cục đá suýt té nữa chứ, dường như nhỏ cũng nhận ra sự có mặt của tên áo đen đó rồi nên mới ra nông nỗi thế này đây. Chắc bọn chúng theo dõi Phương để lần cho ra chỗ ở của nhỏ đây mà, không ngờ bọn này cũng ranh ma thật.

Thế rồi có lẽ do không chịu được áp lực nữa, nhỏ Phương lại đáp “Lăng ba vị bộ” mà lao vút đi như tên bắn, tên áo đen sau một hồi bất ngờ cũng vọt lên mà bám theo nhỏ Phương sát nút, thấy tình hình nguy cấp, chúng tôi thấy cũng lật đật đuổi theo tên áo đen đó. Tất cả tạo nên một màn rượt đuổi ngoạn mục ngay trên đường.

Nhỏ Phương phải nói là có những bước chạy nhanh như thỏ, chỉ trong thoáng chốc thôi đã bỏ lại tên áo đen đó một quãng đường khá xa rồi. Còn nhớ trong những buổi tập thể dục của cả lớp ở phần chạy 100m thì không ai khác ngoài nhỏ Phương là đối thủ nặng kí nhất của nhỏ Ngọc, ngay cả đám con trai bọn tôi còn phải há hốc mồm mà kinh ngạc bởi tốc độ chạy khủng khiếp của hai nhỏ này, chỉ một câu thôi, kinh hồn bạc vía…

Thế nhưng sẽ chẳng có gì xảy ra và chúng tôi đành quay về nếu như nhỏ Phương vẫn còn tiếp tục giữ tốc độ khiếp vía như thế, đằng này chả biết vô tình hay cố ý mà một thằng nhóc đi trên đường lại vứt cái chai nước khoáng ngay giữa đường chạy của nhỏ…và thế là chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới…Ngọc Phương giẫm ngay chai nước đó, ngã oạch ra đất, rất may là có cái cặp nhỏ ôm che phần ngực và phần đầu nên cũng không bị thương là bao, có điều…

-Mịa nó, con nhãi này, trốn tao à? – Tên áo đen chụp lấy tay nhỏ lôi dậy.

Không thể kêu cứu, cũng không thể tri hô, nhỏ Phương chỉ còn nước vẫy vùng một cách vô vọng hòng thoát khỏi bàn tay dơ bẩn của tên này.

-Có nói ra chỗ ở của mày không thì bảo?

-………..! – Nhỏ vẫn vùng vẫy, tìm cách gỡ tay tên áo đen ra.

-Cái con này, lì với tao đó à…? – Hắn khóa chặt luôn tay còn lại của nhỏ.

Nhưng các bác biết không, điều làm chúng tôi thấy kinh ngạc nhất không phải là cái tên áo đen đó mà là tội ác đang diễn ra lộ lộ trước mặt như thế mà chẳng có lấy một người nào ra can thiệp cả, tất cả chỉ đứng nhìn rồi ngoảnh đầu quay đi, phải chăng đây là lối sống hiện đại của con người đây sao, có phải đây là cái triệu chứng mà người ta hay gọi là bệnh vô cảm không?

-Đã không muốn nói thì đi về nhà với anh nhé bé con, nhìn ra dáng phết, hề hề, chắc mướt lắm đây…? – Tên áo đen cười đểu, lôi nhỏ Phương đi.

Đồ đểu cán…! Bắt được nhỏ rồi mà còn muốn giở trò sở khanh nữa sao? Lần này đã đủ nhân chứng vật chứng rồi, còn chờ gì mà không thanh trừng vết nhơ của xã hội này chứ, một tên cầm thú như hắn thì không có tư cách làm giang hồ…

-Bốp…! – Tôi lao đến đấm vào mặt hắn một quả đau điếng.

-Thằng mất dạy, chuyện của tao sao mày…

-Bốp…chát…! – Chưa kịp nói hết câu, hắn lại bị tôi tọng thêm một quả vào mặt rồi khuyến mãi thêm một chưởng vào lồng ngực nữa.

-Bà mày, chơi tao à…? – Hắn điên tiết lao đến.

Với mấy món võ chợ bình dân ấy chỉ đủ để bắt nạt người dân thường tay không tất sắt như Ngọc Phương thôi, còn đối với tôi hắn chẳng là gì cả, chỉ làm tôi căm ghét thêm cái bọn lưu manh đầu đường xó chợ hơn mà thôi:

-Chách…bốp… – Tôi đánh bật tay của hắn ra, bồi một đấm vào lồng ngực của hắn.

“Này thì giang với chả hồ…”

-Thụp…thụp…thụp – Tôi bật cơ gân, dấn 3 đấm liền vào bụng hắn.

“Giang hồ như mày chỉ tổ làm mất mặt các tiền bối thôi”

-Phịch…phịch…phịch… – Tôi sử ra ngũ chỉ , xỏ thẳng vào hai bên nách, chấn thủy, và hai bên hông của hắn.

“Xã hội không cần những tên bại hoại như mày…”

-Dừng lại được rồi đó Phong…! – Tiếng nhỏ Ngọc cất lên.

-Hừ, sao không để tôi trừng trị mấy tên đốn mạt như thằng này chứ?

-Chúng mình còn có thể khai thác một số thông tin về hắn, tội gì mà không thử?

-Ừ, được rồi…, tên này giao cho bà đấy, để tôi qua xem nhỏ Phương đã.

-Khỏi lo, ông đi đi…!

-Đợi em với…! – Hoàng Mai lót tót theo sau.

Ngồi bệch dưới đất với khuôn mặt hãy còn kinh hãi, nhỏ Phương cứ rung rẫy, ôm khư khư cái cặp mà đôi mắt nhìn vô hồn đến phát rùng mình. Cũng đúng, sự việc lúc nãy không ít thì nhiều cũng ảnh hưởng đến tinh thần yếu ớt, dễ bị tổn thương của nhỏ Phương mà, nhỏ lại là con gái nữa làm sao có thể chịu đựng được việc này chứ?

Thấy vậy Hoàng Mai nhẹ nhàng ngồi cạnh nhỏ Phương, dịu giọng an ủi:

-Là tụi mình nè, đừng sợ nữa…!

-……………

-Tên đó đã bị trừng trị rồi mà…!

-…………..

-Có nhận ra mình không?

-……………

Thế nhưng đáp lại những lời hỏi thăm của Hoàng Mai chỉ là một sự im lặng đến lạnh lùng, xem ra ngọc Phương bị chấn động tinh thần loại nặng rồi, cộng thêm cách biệt tâm lí về khả năng nói nữa nên cứ ngu ngu ngơ ngơ như kẻ tương tư thế này đây.

-Để anh thử xem sao? – Tôi vỗ vai Hoàng Mai ra hiệu

Hoàng Mai chép miệng, thở dài một tiếng rồi cũng nép ra sau lưng tôi, vẻ mặt xem ra cau có lắm, nhưng cũng khoanh tay trước ngực mà theo dõi tình hình.

Nhẹ nhàng ngồi cạnh Ngọc Phương, tôi đánh bạo vỗ vai nhỏ kèm theo vài tiếng gọi be bé đủ để nhỏ có thể nghe được mà không bị giật mình:

-Phương à, Phong nè, có nhận ra không?

Lần này tôi vui như mở cờ trong bụng khi mà nhỏ đã có phản ứng, dù chỉ là quay sang nhìn tôi thôi nhưng đó cũng là một bước tiến ngoài mong đợi rồi, như vậy có nghĩa là ngỏ vẫn còn ý thức chứ chưa bị mất hoàn toàn, âu cũng là một điều may mắn.

-Để Phong đỡ Phương dậy nhé..nào..! – Tôi ân cần sốc vai nhỏ nâng lên, nhẹ nhàng và từ từ.

Thế nhưng khi vừa đứng dậy, mặt nhỏ bỗng dưng biến sắc, tựa hẳn vào lòng tôi mà khụy xuống đất, tay vẫn còn nắm chặt lấy ngực áo của tôi, mặt mày nhăn nhó đền phát sợ.

Thêm một lần nữa nhỏ lại ngồi bệch xuống đất, nhưng lần này tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều, nhỏ cứ ôm cái chân phải mà mím môi, mặt mày tái nhợt, mồ hôi trên trán chảy xuống đầm đìa ướt cả áo…

-Để Phong xem nào… – Tôi nhẹ nhàng nắn vào cổ chân của nhỏ.

-Hơ..ức…! – Nhỏ nắm chặc lấy tay tôi như ngăn cản.

-Uầy, bị trặc chân rồi, để Phong nắn lại đã…

-Hức…! – nhỏ lắc đầu lia lịa.

-Đừng sợ mà, nắn nhanh lắm, không đau đâu…

-…………..- Nhỏ cúi gằm mặt, lưỡng lự.

-Thôi bây giờ thế này, Phong điếm đến 3 là sửa khớp lại cho Phương nhé, đồng ý không?

Gật.

-Rồi điếm nhé, 1…rốp….!

Áp dụng chiến thuật đánh lạc hướng như mọi khi, khi vừa đếm số đầu tiên là tôi đã nhanh tay sửa khớp lại cho nhỏ, một chiến thuật lúc nào cũng thành công và đạt được nhiều hiệu quả trên cả mong đợi, thế nhưng với nhỏ Phương, việc này lại ở một đẵng cấp khác…

Ngay khi vừa sửa khớp xong, nhỏ bàng hoàng, ngã vào lòng tôi mà ôm cứng ngắt, kèm đó theo là tiếng khóc rống xuyên thủng tầng mây với cường độ có thể sánh ngang với tuyệt kĩ thiếu lâm sư tử hống mà giang hồ thường đồn đại.

-Ấy, đứng có rống lên như thế người ta nhìn chết…! – Tôi luống cuống ghì đầu nhỏ vào ngực mình để át đi tiếng khóc, phải nói là bàn dân thiên hạ đang nhìn tôi như kẻ ức hiếp con gái nhà lành vậy.

Thế là thế quái nào nhỉ, lúc nãy nhỏ bị tên kia bắt sao không ai đoái hoài gì đến, còn giờ đây nhỏ chỉ khóc huhu trong lòng tôi thế này thôi là cả chục con mắt hình viên đạn xỉa vào mình tôi rồi, rõ khổ mà, thiệt là ức chế tinh thần quá đi…!

-Nín đi mà….á…oái…ấy da….! – Tôi trợn mắt, nghiến răng ken két chịu đau.

Thay vì hét toán lên, Ngọc Phương đã chuyển sang một chiêu thức vô cùng mới đó là thiên cẩu sực tâm, à dịch ra có nghĩa là dùng miệng cắn vào ngực, mà không phải chỉ cắn bình thường thôi đâu, nhỏ còn nghiến trèo trẹo nữa chứ, ngay trúng vết thương cũ do Hoàng Mai để lại luôn, làm tôi bây giờ muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong, mặt cứ méo méo như trái dưa leo vậy.

Hoàng Mai đứng sau lưng tôi quan sát sự việc từ nãy đến giờ cũng lấy làm khó chịu mà bước đến, toan ngăn cản Ngọc Phương không cắn tôi nữa

-Này, Phương….

-Suỵt…! – Tôi suỵt miệng, lắc đầu ra hiệu cho Hoàng Mai bình tĩnh.

Mặc dù còn tỏ ra khó chịu lắm nhưng Hoàng Mai cũng miễn cường mà nép sang một bên, khoanh tay trước ngực mà tiếp tục quan sát tình hình, trông bộ dạng thì lửa giận trong lòng có vẻ đang bùng cháy dự dội tợn, đồ rằng tôi mà không vì giúp đỡ Ngọc Phương là đã bị em lăng trì xử trảm không thương tiếc rồi.

Phải đến một lúc lâu sau đó nhỏ Phương mới bĩnh tĩnh lại mà nhã hàm răng sắc lẽm khỏi người tôi, tuy là không còn khóc nữa nhưng thi thoảng nhỏ vẫn còn nấc lên bần mà dụi nước mắt trên mặt, thiệt là siêu dễ thương quá đi mà.

-Hừm…! – Tiếng Hoàng Mai gầm gừ phía sau làm tôi tỉnh mộng

Xét thấy Ngọc Phương đã hồi phục trở lại, vẻ mặt không còn tái nhợt, thiếu sức sống như trước nữa, nên tôi đánh bạo mà mở lời với nhỏ:

-Đã bình tĩnh lại chưa?

Gật gật.

-Chân hết đau rồi chứ hả?

Gật gật, lắc

Chắc các bác có thể không hiểu những cử chỉ đó của Ngọc Phương nhưng đối với tôi, một người bạn ngồi chung bàn với nhỏ đã hơn một tháng nay mà nói thì những cử chỉ đó chẳng có gì là lạ cả, nhỏ cứ như là một cô bé trong thể xác người lớn vậy, còn nhớ lúc mượn viết của tôi thì nhỏ thường cầm cây viết lên vẫy vẫy trước mặt tôi, còn muốn kiểm tra xem tôi có làm bài tập chưa thì nhỏ thường lấy ngón tay vẽ ngoạt ngoẹt lên cuốn bài tập mà nhíu mày, rồi khi nhỏ khát nước thì lại chụm ngón tay lại dốc lên miệng trông xinh lắm cơ, thế nhưng một cử chỉ làm tôi điêu đứng nhất là mỗi khi cần một người chia sẽ chuyện gì buồn, nhỏ thường chỉ ngón tay về người đó rồi đan hai bàn tay, lại để lên má và chỉ có mình tôi mới hiểu những cử chí đó mà tâm sự với nhỏ thôi.

Trở lại với hiện tại, những cử chỉ bây giờ của nhỏ theo kiến thức am hiểu của tôi có thể hiểu là chân nhỏ đã hết đau rùi, chỉ còn hơi ê ẩm thôi. Vậy thì tôi cũng tạm yên tâm mà đỡ nhỏ Phương dậy, ngồi lì ờ dưới đất hoài cũng kì lắm, người ta cứ đi ngang rồi nhìn dzô làm tôi quê thấy tía luôn, dám tưởng là ăn xin ngoài đường mới ác chứ.

-Nào, để Phong dìu nhá…? – Tôi đỡ nhỏ Phương như đỡ trứng.

-Phong này, để em đỡ Phương cho…! – Hoàng Mai nhanh nhẫu cất lời.

-Nhưng mà…!

-Để em đỡ Phương cho, chồng…ngốc…! – Hoàng Mai nhấn mạnh hai chữ cuối làm tôi sựt nhớ ra là em nãy giờ đang bùng bùng cơn lửa cũng chẳng dám làm căng cho hỏng chuyện.

-Rồi, cẩn thận…! – Tôi miễn cưỡng trao nhỏ cho Hoàng Mai.

Dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc mất đi, nhỏ Phương bối rối ghì chặt lấy tay tôi.

-Không sao đâu…! – Tôi cười hiền trấn an nhỏ.

-Phải đó, để Mai dìu Phương cho, Phong nãy giờ mệt rồi…! – Hoàng Mai nói hộ.

Phải vất vả, khuyên bảo đến rụng cả lưỡi, Ngọc Phương mới có thể an tâm mà buông tay khỏi tôi được, giờ đây tôi mới biết việc làm chấn động đến một cô bé dễ bị tổn thương sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến nhường nào, thậm chí sẽ không còn hồi phục như trước được. Điều này làm tôi nhớ lại lúc tôi tuyên bố hùng hồn Hoàng Mai là bạn gái tôi trong tiệc sinh nhật, Ngọc Phương cũng đã từng biểu hiện như thế một lần nhưng không nặng như bây giờ, chắc lúc nãy nhỏ đã hoảng sợ lắm.

Yên tâm vì Ngọc Phương đã có Hoàng Mai chăm sóc, tôi lân la tiến về chỗ Lam Ngọc giờ đây đang khóa chặt tay tên áo đen đó mà tra khảo làm hắn hốt hoảng toát mồ hôi hột. Phải nói việc thẩm vấn, tra khảo là một công việc sở trường của nhỏ Ngọc lớp trưởng, chẳng có đứa nào trong lớp mà không lắp bắp trước hàn khí lạnh băng của nhỏ cả, cộng thêm từ lúc biết nhỏ có võ thì ai ai cũng xếp re hết, bao gồm cả tôi nửa đấy mấy thím ạ, bất hạnh lắm cơ.

-Ê, thằng kia, có phải lão Trung kêu mày tới đây phải không? – Tôi hăm he nắm đấm, dọa nạt tên áo đen.

-Này, này Phong, bĩnh tĩnh lại…! – Lam Ngọc bỏ tay khỏi người tên đó ngăn tôi lại.

-Kìa, sao bà không khóa hắn lại, coi chừng hắn chạy đó…

-Chúng mày yên tâm, tao không chạy đâu mà lo. – Hắn nhếch môi.

-Ý gì đây? – Tôi kinh ngạc.

-Tụi bây muốn hỏi gì cứ hỏi, tao cũng ghét cái lão đó lắm rồi, chỉ là một thằng lưu manh đầu đường xó chợ ỷ có chút đỉnh tiền bày đặt thuê người lập băng nhóm này nọ.

-Ô, mày ghét lão đến thế à?

-Ờ, cái thằng cha làm phách tao ghét lắm, tính chơi ổng một vố mà lại sợ bị trả thù, giờ có chúng mày ở đây thì muốn hỏi gì cứ hỏi?

-Vậy ông ta có qua lại với người phụ nữ nào không? – Lam Ngọc thẩm tra.

-Ý tụi bây nói là cái bà lẳng lơ có nhỏ con gái lớn lớn cỡ chúng mày phải không?

-Phải, chính bà đó…!

-Ngày nào mà hổng tới, riết quen mặt, vợ của thằng chả chứ ai?

-Thế con nhỏ đó có phải con của hai người đó không?

-Ai biết, lúc nhập băng với ổng tao đã thấy rồi…! Mà nói trước nghe, ổng chỉ kêu tao đến đây theo dõi nhỏ này thôi, còn không thì bắt về chứ tao không biết ổng định làm gì cả?

-Thế mày còn biết gì nữa không? – Tôi nhíu mày.

-Hết rồi, tao không rành mấy cái chuyện này lắm, ổng kêu thì tao làm thôi!

-Ẹc, vậy mà đòi chơi ổng, mày đang giỡn mặt với tao hả? – Tôi tức tối.

-Thôi nào, có đỡ hơn không mà! – Lại bị nhỏ Ngọc ngăn lại.

-Uầy, đi đi, đừng có bén mảng đến gần con bé kia nữa! – Tôi xua tay mặc dù trong lòng vẫn còn ấm ức lắm.

Tưởng là được manh mối nào đó, ai ngờ hỏi ngay trúng cái thằng khùng, chỉ nói chuyện đâu đâu, còn mấy chuyện quan trọng thì chẳng biết tẹo nào, vậy mà đòi lật đổ lão Trung thì chắc lật bằng niềm tin. Đúng là chủ nào thì tớ nấy mà, lão Trung hơi khác người nên đàn em của ổng cũng chã ra hồn ma gì, không bằng một góc của bọn giang hồ thực thụ. Chã trách, nghe tên đó nói lão chỉ là một tên lưu manh dư dã tiền bạc thôi, có biết đánh đấm gì đâu, thảo nào tôi lại hạ gục đàn em của ổng dễ vậy, cứ tưởng tôi võ công cao cường cơ, ai ngờ chỉ là một lũ ô hợp…

Thế nhưng trước khi chạy đi trốn sự dòm ngó của dân chúng, hắn cuối cùng cũng để lại một thông tin hữu ích:

-Ê, tao quên nói với tụi bây là ngày mai ổng sẽ ra tay đó, tụi bây liệu mà lo thân đi…

-Khoang đã, ra tay khi nào…? – Tôi gọi với nhưng tên khốn đó đã chạy mất xác.

Quả thật nếu đúng như hắn nói thì ngày mai ông Trung sẽ ra tay hay sao, có nên tin tên khùng này không nhỉ, dù gì hắn cũng là tay chân của ổng nên tôi hơi dè chừng, nhưng nói với chúng tôi những đều đó thì hắn được lợi ích gì đâu nhỉ, khó hiểu thật?

-Hỏi được thông tin gì rồi? – Hoàng Mai lỉnh kỉnh dìu Ngọc Phương về phía bọn tôi.

-Cũng không nhìu, toàn là những tin ngoài lề, nhưng hắn có nói là ngày mai ông Trung sẽ ra tay đấy…! – Lam Ngọc đăm chiêu.

-Có chuyện đó nữa sao? – Em thản thốt.

-Ừ, nhưng cũng không biết có phải là sự thật không?

-Thà tin là có chứ đừng tin là không, tốt nhất vẫn phải phòng hờ trước thôi. – Nhỏ Ngọc quả quyết.

-Nếu thật vậy thì phải theo sát Ngọc Phương rồi, bà có cách gì không?

-Bây giờ tôi sẽ chở Phương về chỗ trọ, rồi ngày mai sẽ đến rước bạn ấy, mọi người thấy thế nào?

-Nghe cũng hay đấy, vậy được không Phương? – Tôi gật gù quay sang hỏi nhỏ Phương.

-Um…. – Nhỏ khẽ gật đầu, ra cử chỉ tay tỏ vẻ đồng ý.

-Phìu, thôi được rồi, để mình đỡ bạn ra chỗ giữ xe nhé, nào cẩn thận…! – Lam Ngọc ân cần khoác vai nhỏ Phương

Thiệt quả đúng là một lớp trưởng gương mẫu và có trách nhiệm, thành viên nào quá khích nhỏ sẽ không nương tay nhưng nhưng ngược lại thành viên nào khó khăn, nhỏ sẽ tận tình giúp đỡ, chỉ cần có ai động chạm gì đến thành viên trong lớp, nhỏ sẽ bảo vệ ngay tức khắc, có thể nói Lam Ngọc là người con gái đầu tiên tôi nễ phục, chắc chắn một điều như thế và sau này vẫn vậy.

-À, đi thôi…! – Tôi líu ríu bước theo chân Lam Ngọc.

-Phong à, ở lại em nói nghe chút…! – Hoàng Mai ngọt giọng nhưng đầy dao kiếm.

-Vậy tôi với Ngọc Phương về trước nhá…!

-Ực, về chung đi…! – Tôi nuốt khan.

-Đã bảo ở lại đây em nói chút mà…! – Hoàng Mai nũng nịu, níu tay tôi lại.

Thế là tôi ngậm ngùi nhìn nhỏ Phương và Lam Ngọc khuất dần về phía quán nước, bỏ lại mình tôi nơi đây cô đơn và lẻ lôi và sau lưng là một cô gái đang bùng bùng lửa giận…

-Phong…! Hay quá ha? Khoái lắm rồi chứ gì?

-Hả? Khoái cái gì?

-Được Phương ôm chắc sướng lắm phải không, nhìn mặt phởn thế mà?

-Sặc, bất khả kháng mà…! Không làm thế thì sao Phương có thể bình tĩnh lại chứ?

-Hừm…Phương có vẻ thân với anh lắm nhỉ, việc gì cũng dựa vào anh hết? – Em nhìn tôi nghi hoặc.

-Ẹc, thì ngồi chung nhờ vả qua lại thôi mừa, không có gì đâu! – Tôi hốt hoảng chối ngay tốc xẹt.

-Có thật không, thấy ngày nào cũng tay bắt mặt mừng mà?

-Ực…! Hồi…hồi nào…! Anh là anh trong sáng lắm nhé…! – Tôi cố trấn tĩnh.

-Thiệt hông đó…! – Em hỏi dồn.

-Thiệt luôn chứ bộ…!

-Ừa, dù gì em cũng không tin anh Phong lừa dối em nhỉ? –Mai nheo mắt.

-Phải, phải…! Anh hông có lừa dối gì đâu…!- Tôi miễn cưỡng trả lời mặc dù trong lòng cảm thấy áy náy lắm.

-Bởi thế em hông có giận anh lâu được Phong à…! – Em lại cười hiền mà nắm lấy tay tôi.

Bất giác, trong lòng tôi chợt cảm thấy thật bình yên, Hoàng Mai có thể bí ẩn, Hoàng Mai có thể hay giận dỗi và cũng rất hay ghen tuông nhưng chung quy lại thì chỉ vì em yêu tôi, em không muốn mất tôi và em chính là bạn gái của tôi, đôi lúc ở bên em tôi cũng cảm thấy ấm áp lắm, ngoài tính khí thất thường ra, em vẫn là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng mà, cầu mong em vẫn mãi như thế nhé Hoàng Mai…
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...