-Chách…! – Tôi gồng hai cánh tay trước mặt đỡ đòn, bị kình lực của đòn lên gối hất văng bật ngửa xuống đất.
Vừa gượm dậy, thằng Tồ đã lao đến quét cẳng chân ngang mặt làm tôi phải giật mình lộn nhào về sau né tránh. Chân kia chạm xuống đất, nó lại xoay vòng quét thêm một cước nữa, trong tư thế ngồi xỏm, tôi vững tấn đưa chỏ kê ngay vào cẳng chân khi thằng Tồ đá quét tới làm nó thất kinh thu chiêu.
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi áp sát dụng tam quyền dấn cho nó liền 3 cú đấm, nó lùi dịch lui đánh bật. Đang trong thế chủ động, tôi xoay cổ tay đẩy vai tới, tung một chưởng pháp ngay vào bụng, nó thu người dùng cả hai tay chặn lại, ngay lập tức tôi thuận đà bật chỏ ngược lên mặt, nghe gió xé dưới cằm, Tồ lớn co chân bung hết cỡ:
-Cốp…thụp…!
Tôi đau điếng ngã oạch xuống đất do cú đạp ngang bụng nhưng Tồ lớn cũng chẳng khá hơn, nó đã bị tôi lật chỏ phớt cằm trúng ngay mũi đang choáng váng ở đằng kia, lúc nãy nếu không đạp tôi văng ra, chắc nó đã đi tong hàm dưới rồi.
Bị dính chiêu, hai mắt nó đỏ gườm lên đầy gân máu, nó nắm chặt nắm đấm lao đến tôi như hổ vồ mồi, tôi lùi về cố thu lấy nắm đấm to đùng của nó nhưng tôi đã phạm một sai lầm khá nghiêm trọng, thay vì sử dụng những đòn tay khoảng cách dài để vừa công vừa thủ, tôi lại hấp tấp tung ra những đòn chỏ nhằm kết thúc nhanh trận đấu, mà đòn chỏ thì phải áp sát, đó cũng chính là yếu điểm để nó tận dụng.
Khi tôi vừa kéo tay kê chỏ thì đã bị nó vươn dài sải tay đánh vào mặt tôi một đấm nặng nề, tôi lui bước thủ thế nó tiếp tục tấn công tôi bằng một đòn trên mặt nữa, loạng choạng tôi lách người né đòn đồng thời thó lấy cổ tay nó trượt dọc lên sử ra một chỉ lên vai hòng làm nó bị tê liệt, thế mà tôi chẳng ngờ được nó cũng biết cầm nã thủ, lật ngược cổ tay tôi lại, nó xuất ra một chưởng ngay bả vai đau như tháo khớp, chưa kịp định thần tôi lại lĩnh thêm một chưởng vào lồng ngực trước khi bị nó quét giò ngã oạch xuống đất.
Không thể bỏ lỡ, Tồ lớn thụp xuống chống tay dấn thẳng nắm đấm to đùng xuống đất nhằm kết thúc nhanh đối phương, trong cơn mơ màng tôi đánh thẳng vào tay trụ làm nó mất đà chệch đi nắm đấm chỉ trong gang tấc. Nhận thấy nó đang mất đà, tôi vội lật chỏ hướng lên:
-Bốp! – Nó lĩnh trọn đòn chỏ của tôi vào ngực.
Tồ lớn hốt hoảng lui về thủ thế, tôi cũng tranh thủ ngồi dậy định thần lại sau hoàng loạt đòn đánh vào người. Vai trái của tôi bây giờ đau nhói, nổi rõ cả dấu bàn tay đỏ gay, toàn thân tôi ê ẩm nhất là vùng mặt giờ này chắc có lẽ đã sưng chút đỉnh, tôi thử phun một bãi nước bọt toàn máu. Tồ lớn cũng có vẻ thấm đòn khi nó đứng hít thở sâu điều khí nhưng chưa có vẻ gì là xuống sức cả. Sau một lúc nó lại xuống tấn dịch từ từ đến tôi.
Lần này tôi tỏ ra thận trọng hơn, phần vì xuống sức, phần vì đã biết quá rõ bộ pháp tấn công của nó nên cứ thủ thế đi vòng quanh hình tròn. Và rồi nó tiếp tục chủ động tấn công tôi bằng một đòn đá quét hiểm học vào mặt, tôi dịch về sau né đòn, nó lại đảo chân biến hóa thành một đòn đá tống ngang bụng. Có vẻ như nó nhận ra rằng áp sát vào tôi không phải là cách tấn công hữu hiệu vì nét đặc trưng cả hai đều giống nhau thế nên nó đã tìm cách tấn công tôi bằng tôi lối khác, lối mà Trần gia không có, đó chính là cước pháp.
Có thể nói nó tung cước pháp liên tục, hết đá vòng cầu rồi lại đến đá tống ngang, hết bay lên đá quét rồi lại đến chẻ dọc từ trên xuống. Có nhưng lúc tôi không né kịp phải dùng tay đỡ đòn làm cho hai cánh tay đau rần, các bắp thịt giật lên liên hồi.
-Chách…bốp! – Trong lúc rối rắm vì phải đỡ lấy những đòn đá, tôi nhất thời mất cảnh giác khi bị nó áp sát đánh bốp một đòn chát chúa vào ngực.
Nó lại tung ra một đòn đánh, tôi dịch người né tránh rồi thuận đà dịch hẳn ra cạnh hông nó bằng hết sức. Tôi giờ này đã thấm mệt, có thể nó là kiệt sức hoàn toàn chỉ trông chờ vào đòn đánh quyết định đòn Phá sơn quyền nhắm vào hông.
Tuy nhiên chưa kịp thực hiện ý đồ, tôi đã phải trả một giá rất đắc. Đã từng nghe rằng võ cổ truyền có những cú rờ ve móc ngược rất hiểm hóc nhưng đến giờ này khi đấu với Tồ lớn tôi mới lĩnh giáo được. Khi tôi chưa kịp dồn lực vào tay để xuất chiêu, Tồ lớn đã xoay lưng quơ thằng cánh tay to như khúc củi vào mặt nghe rõ cả tiếng gió cắt:
-Bốp…! – Lĩnh trọn một đòn vào thái dương, tôi choáng váng ngã xuống nền đất.
Xung quanh tôi giờ này như đêm xuống, trời đất quay cuồng, tối đen. Những bóng người trước mắt tôi cứ mờ mờ, ảo ảo bay lòng vòng thoát gần thoát xa, tôi bây giờ coi như đã bại trận hoàn toàn, cả người không còn một chút sức lực. Tôi có thể thấy cả Ngọc Lan, cả Lam Ngọc đang chạy đến tôi với vẻ mặt cực kì hốt hoảng, nhưng tôi chẳng tài nào nghe họ nói gì cả, âm thanh bây giờ đối với tôi chỉ là những tiếng vang vọng xa xăm lúc có lúc không…
-Hề hề, phong độ là nhất thời, đẵng cấp mới là mãi mãi, mày mãi mãi thua tao thôi Phong ạ!
-Tránh xa Phong ra!
Lam Ngọc bỗng xuất hiện từ sau gạt phăng đi bàn tay của Tồ lớn khi nó có ý định xách cổ áo tôi lên và sau đó tôi cảm nhận được mình như đang được xốc dậy, dựa trên một thứ gì đó mềm lắm, ấm lắm nhưng chỉ khi có tiếng nói vang lên, tôi mới xác định được đó là gì…
-Phong ơi, có sao không, là Lan nè, hức…là lỗi của Lan, Lan vô dụng lắm, hu hu!
Giọt nước mắt của Ngọc Lan lại rơi, nó rơi trên trán tôi ấm nóng từng giọt nhưng cảm giác quay cuồng trong đầu làm tôi chẳng thể nào mở lời được, gương mặt của Ngọc Lan lúc này cứ gợn lên từng cơn khi ta chọi đá vào một hồ nước vậy. Tôi rất muốn nói, nói rằng “đừng lo gì cả chéri ạ, thắng thua đều có số cả rồi, chỉ là do Phong…do Phong quá yếu ớt mà thôi…”
-Hề hề, sao rồi Phong, vẫn nằm lì bám váy con gái à? – Tồ lớn lại ngoặc miếng cưới khoái trá.
-Tha cho nó làm gì, hạ nó luôn đi Tồ! – Thằng Nghĩa lúc này coi bộ đã hồi phục lại sau cú đá của Lam Ngọc.
-Hề hề, tao chỉ lấy những lấy những gì mình cần thôi!
-À, vậy tao cũng chỉ lấy những gì mình cần thôi!
Nghe đến đó, cảm giác ấm áp bao bọc tôi không còn nữa, tôi chỉ thấy một bóng người chạy ra trước mặt tôi nói to:
-Mấy người chỉ muốn cuốn sách võ chứ gì, tôi sẽ lấy, còn anh nữa Nghĩa, tôi sẽ đi theo anh, đừng làm hại Phong nữa!
-Lanna lui xuống đi!
Lam Ngọc đẩy nang về phía sau gắt gỏng.
-Ngọc, đây là chuyện của hai tụi mình, Ngọc đã bị thương rồi, không đánh lại bọn họ đâu, hãy để mình giải quyết việc này!
-Cậu có phải là Lanna thông minh thường ngày không, sao bây giờ nản sớm vậy?
-Mình không nản, mình chỉ đánh giá tình hình hiện giờ thôi, Ngọc có thấy Phong nằm ở đó không, Ngọc có thấy Phong bị thương đến đâu không, còn Ngọc có đấu được với bọn họ không…
-Chát…
Một tiếng động chát chúa vang lên, dù không trông thấy rõ sự việc nhưng dựa vào vị trí đứng tôi có thể đoán ra vẻ như Lam Ngọc vừa tát cho Ngọc Lan một bạt tay, bạt tay đó chắc mạnh lắm vì âm thanh tôi nghe được rất lớn, nó vang tận vào tim tôi đau thắt.
-Tôi biết cảm giác của cậu hiện giờ thế nào vì tôi cũng có cảm giác giống vậy thậm chí nó còn mạnh hơn nhưng cậu biết không Lanna, còn nước là còn tát, cậu nghĩ khi cậu đầu hàng họ thì họ sẽ tha cho cậu dễ dàng vậy sao?
-Mình không biết…hức…!
-Cậu quá kích động rồi Lanna, tỉnh lại đi sau bao nhiêu nổ lực đến bây giờ họ có thể buông tha cậu à?
-Mình không biết, mình không biết…hức…đau lắm…hu hu!
Ngọc Lan ngồi bệch xuống đất khóc tức tưởi như trẻ con, sắc mặt của Lam Ngọc lúc nãy cũng không khá hơn là bao, nàng như người mất hồn, phờ phạt hẳn đi mặc dầu vẫn ra sức thuyết phục Ngọc Lan tin vào điều kì diệu mà mình đặt ra, một điều kì diệu ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng được ngay vào lúc này…
Nhìn thấy những giọt nước mặt tức tưởi đó, tôi muốn đứng dậy lắm, đứng dậy để hét lên cho những ấm ức đã tích tụ trong lòng từ nãy đến giờ. Nhưng cơ thể tôi đau quá, miệng nói không ra hơi, đầu cứ quay cuồng, nhức nhói chẳng thể cử động được bất cứ thứ gì ngoài đôi mắt cứ nhìn trân trân vào những hình hài mờ ảo trước mặt. Nắm chặt nắm đấm tôi nghiến răng ken két mà vận hết sức trong người, vận hết những gì mình có, tôi muốn đứng lên, tôi muốn hét…
-Hề hề, bây giờ Lanna cứ về bên anh, mọi việc sẽ ổn thỏa cả thôi, nào qua bên anh nào…
-Hức…
Ngọc Lan ngập ngừng một chút rồi từ từ đứng dậy tiến về phía bọn Bình An.
-Dừng lại Lanna, cậu điên rồi à?
-Cách tối hậu rồi, không còn cách nào nữa đâu!
-Không được, đừng làm vậy mà!
-Hãy để mình đi đi…
-Không được, tôi đã hứa bảo vệ cậu rồi…
-Nhưng Phong như thế rồi còn hứa gì nữa, cậu muốn Phong bị họ dày vò thêm sao?
-Không được mà?
-Để mình đi đi!
-Không được!
-Cậu buông ra…
-Không ai được đi hết!!!!!!!!!!!
Một tiếng hét bỗng vang lên hút trời làm tất cả như im bặt. Im bặt vì bị bất ngờ và im bặt vì cảm thấy sững sốt.
Phải, tôi đã đứng dậy, gượm tất cả sức lực mà thét lên cho giải tỏa nỗi áp bức. Lam Ngọc và cả Ngọc Lan khi thấy tôi đứng dậy liền chạy đến như muốn đỡ hộ.
-Không đâu, Phong còn đánh được, hai người không cần phải lo!
-Nhưng…
-Không nhưng nhị gì cả, đây là cuộc chiến của Phong, Phong muốn tiếp tục hay không là quyền của Phong…
Tôi lớn tiếng, hai mắt long sòng sọc lên làm cả hai người bàng hoàng chỉ biết nhìn tôi tròn xoe mắt. Nhưng tôi không quan tâm lắm, những gì tôi nhìn rõ nhất vào lúc này chính là Tồ lớn, tôi gượm dậy đứng lên là vì nó.
-Mày…một khi tao chưa đổ gục thì đừng hòng động được bất cứ ai cả!
Tôi chỉ thẳng tay vào mặt Tồ lớn khoẻn miệng.
-Tàn tật rồi mà mày con muốn đánh với tao à, gan đấy!
-Một trận đấu cho tất cả thôi Tồ ạ!
-Được, mày thích thì tao chiều, có nằm viện thì đừng trách tao nhá!
Nó lại xuống tấn từ từ tiến đến tôi.
Đến giờ phút này đánh với Tồ lớn tôi chỉ còn cái xác vô sức lực, gượm được dậy đã là kì tích đối với tôi rồi. Nhưng như tôi đã nói một khi tôi chưa đổ gục thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, còn sức còn đánh.
Tố lớn vẻ như đã đánh giá đúng tình hình của tôi hiện giờ, nó nhanh chóng áp sát tôi tung hàng loạt những đòn gió làm tôi hoa cả mắt lên để né tránh mặt dù bây giờ tôi còn chẳng nhìn rõ phương hướng nữa. Và rồi thừa lúc tôi sơ sảy, nó thó lấy cổ tay của tôi giật về, bật chỏ lên đợi sẵn một cú húc vào thái dương, tôi hốt hoảng dùng tay chẳng chỏ nó lại khi chỉ còn gang tấc. Vẻ như muốn hành hạ tôi, nó liên tục đánh vào tay khiến tôi tê rần, lịm đi vì đau. Bất ngờ nó quét chân làm tôi mất đà ngã xuống đất nhưng đã kịp vịnh lấy vai áo nó kèo ghì xuống dùng đầu mình đập vào đầu nó một cú mạnh khiến cả hai choáng váng bước lùi.
-Thằng này lì thật, tao bực rồi đấy! – Nó tức tối cởi chiếc áo thun vứt xuống đất lao đến tôi như một chiếc tàu hàng.
Tôi loạng choạng tung một đấm giữ khoảng cách, nó lách người nhập nội tọng liền vào bụng tôi hai đấm rồi hất ngược chỏ lên:
-Cốp – Tôi lĩnh trọn đòn chỏ vào cằm bước loạng choạng về sau.
Dù đã có thể ngã xuống nhưng đôi chân tôi vẫn muốn bám víu, đôi tay tôi cũng thế, trí óc tôi cũng thế, cả người tôi cũng thế. Nhưng chẳng hiểu sao những hình ảnh trước mắt tôi hiện giờ cứ như một bộ phim chiếu chậm, thằng Tồ lớn cũng thế, tôi có thể thấy từng động tác nó chạy đến tôi rõ đến mức nào, có lẽ đòn chỏ lúc nãy đã làm tôi hoa mắt.
Nó lao đến tung một đấm nhanh như chớp, nhưng đối với tôi lúc này cứ thấy thật mờ ảo, tôi có thể nhìn thấy rõ đường đi của cú đấm nó, tôi liền dịch người về sau né cú đấm, đẩy vai nó thuận đà tiến, ngay vào lúc đó nó lại tiếp tục thực hiện một đòn rơ ve xoay người vung chỏ như lúc nãy nhưng giờ đây tôi chẳng thấy bất ngờ nữa, nó cứ như hình ảnh trôi chậm trước mặt tôi. Nhẹ nhàng tôi bước lùi về sau dậm chân vung đấm:
-Bốp! – Lĩnh trọn một đấm của tôi vào mặt, Tồ lớn phóng về sau thủ thế.
Lúc trước tôi có nghe ba tôi nói rằng, trong lúc đánh nhau, ở một điều kiện khắc nghiệt nào đó bản năng còn người được đẩy đến mức cao nhất thì sẽ xuất hiện một trạng thái gọi mà Trần gia tôi gọi là vô thức, tức có nghĩa là chẳng có ý thức gì cả, nhưng sức mạnh mà trạng thái đó mang lại mạnh vô cùng, nó đẩy tất cả tiềm lực trong cơ thể con người đến mức tột độ để tự bảo vệ bản thân. Có thể tôi lạc vào chính trạng thái đó…
Tồ lớn lại lao đến nó tung ra những đòn đánh chớp nhoáng nhằm làm tôi bối rối nhưng vào lúc này đây tôi thậm chí có thể thấy rõ từng đòn, đánh bật từng đòn một. Bỗng nó dấn sâu một đòn vào bụng, tôi dùng hai tay chặn lại, nó dịch chân về trước một bước, tôi đọc được ý đồ liền tung cước chặn hông không cho nó dấn kình, nó rụt về toan thu chiêu, tôi dụng cầm nã thủ kéo tay nó ngược lại sử một chỉ pháp vào bả vai làm tê liệt cánh tay phải hoàn toàn.
Đến giờ phút này chiêu xuất ra không do tôi quyết định nữa mà chỉ là một cái tên ngẫu nhiên chạy qua trong đầu tôi rồi được cánh tay thực hiện. Khi nó đã bị tôi điểm chỉ định rụt về, tôi tiếp tục dùng Quặp bốp lấy cánh tay nó lại đánh một đấm vào mặt, nó mở bàn tay bắt đón, tôi dịch một bước dài tới trước húc chỏ:
-Bốp…! – Nó lĩnh trọn đòn chỏ của tôi vào ngực.
-Cốp…! – Thuận thế tôi lật luôn cù chỏ vào cằm.
Nhân lúc Tồ lớn mất phương hướng, tôi nhập nội đánh bật hai tay nó ra ngoài, vận tất cả sức lực còn lại:
“Nhất chỉ, song kích , tam quyền…!”
-Kình….!
Nó lĩnh đủ 5 đòn bước lùi về sau thủ thế, tôi kiệt sức đổ gục xuống đất, mắt vẫn hướng đăm đăm về phía nó.
-Phong…, mày là cái thể loại gì vậy? – Nó ôm bụng thở hỗn hễn.
-Tao là cái thể loại lì lợm đánh đến chết mày không nhớ à?
-Xem ra mày vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ, tao cũng thế…ục…!
Nữa chừng nó đổ gục xuống đất nhưng còn chống tay gượm lại:
-…có lẽ đây là số trời Phong ạ, sau việc này mình vẫn là hai thằng bạn thân chứ?
-Hề, có lẽ thế!
Rồi nó đổ gục hoàn toàn xuống nền đất.
-Nó đánh đại ca tụi bây thế mà còn đứng đó à, lên trả thù mau!
Thằng Nghĩa thừa cơ xúi giục 5 thằng đàn em kia xông đến tấn công tôi. Nhưng như mọi người biết đấy, tôi đã kiệt sức hoàn toàn rồi, chẳng còn sức để gượm nữa, chỉ biết nằm nhìn bọn nó lao đến một cách vô vọng.
-Lanna, cõng Phong chạy đi càng xa càng tốt, nhanh lên!
Lam Ngọc bỗng dưng lao đến đứng trước bọn tôi.
-Không được đâu Ngọc, có chạy thì cùng chạy chứ!
-Vô ích, chúng sẽ đuổi theo kịp thôi, bây giờ chạy đi tìm viện binh đi, tôi sẽ cản đường chúng!
-Ngọc…
-Đi đi, mau!!!
Lam Ngọc gắt lớn làm Ngọc Lan giật mình im bặc, rồi sau đó nàng cố sức vựng tôi lên lưng đứng dậy dịch từng bước nặng nề.
-Lan…thả Phong xuống, Lam ngọc đang gặp nguy hiểm!
-Không được, Lan đã hứa với Lam Ngọc rồi, Phong nghe lời đi!
-Cho Phong xuống đi mà!
-Không được!
-Cho…Phong…xuống…!
Tôi vận sức đẩy vai Ngọc Lan ra tuột xuống đất, tôi gượm dậy rồi lại té xuống đất, gượm dậy rồi lại té, cho đến khi thấy rõ cảnh Lam Ngọc bị công kích từ mọi hướng mà chẳng biết xoay sở thế nào, tôi mới hét lớn lên vô vọng:
-Dừng lại hết!
Chỉ sau tiếng thét, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn vào tôi, bỗng có 1 thằng tách nhóm tiếng chầm chậm về phía tôi với bộ mặt khoái trá chưa từng thấy. Càng đến gần nắm đấm của nó càng nắm chặt, sắc thái giận dữ trên khuôn mặt càng lộ rõ. Lam Ngọc vẫn bị bao vây ở đằng kia không thể nào thoát được. Và rồi nó giơ nắm đấm lên, nhắm hướng thẳng xuống đất với biết nhiêu nỗi căm phẫn tích tụ:
-Tuyện kĩ 720 độ…vút…bốp!
Bỗng từ sau lưng , một bóng đen lao vút đến xoáy mấy vòng trên không rồi tung một cú đá trái phá ngay vào mặt đối phương khiến nó loạng choạng bước lùi rồi đồ gục xuống nền đất.
-Hề hề, đẹp không mày, tao tập mấy tháng trời đó!
-Mày…!!!
-Tao biết tuy có bị dơ chút xíu nhưng tao vẫn đẹp trai, mày khỏi cần khen!
-Thằng tó Toàn…!
Phải, đó là thằng Toàn, cuối cùng nó cũng đã đến rồi, tôi cứ tưởng nó sẽ bị hạ gục bởi ngần ấy người bao vây ấy thế mà nó vẫn vượt qua được, và nó đã có mặt ở đây…
-Mày chờ tao chút nhé, để đi cứu bé Ngọc phát đã! – rồi nó dẫn hai thằng được phân công theo nó từ đầu chạy đến chỗ bọn Bình An quát to – Ê ê, dừng lại đã, ỷ đông hiếp yếu à, giờ bố có đủ người, 4 chọi 4 nhá, chơi không?
Thấy vẻ mặt đắc ý của thằng Toàn, bọn Bình An hơi ngập ngừng vì đã chứng kiến trình độ võ của nó nên chỉ một chốc sau cả 4 thằng liền chạy đến chỗ của thằng Tồ lớn cùng vực nó chạy đi không dám ngoảnh đầu.
Xong rồi, xong hết rồi, kế hoạch, trận chiến, tất cả đã kết thúc, bọn tôi đã đánh bại tất cả đánh bại bọn Bình An, đánh bại cả chính bản thân mình. Hít một hơi thật sâu, tôi chưa bao giờ thấy mùi cỏ lại thơm đến vậy, ánh mặt trời chói chang cứ chiếu vào mặt tôi đến cháy rát nhưng tôi thích đều đó, nó như ánh sáng của hi vọng, luôn mạnh mẽ và yên bình.
-Này bồ tèo, mày khá lắm, tao cứ tưởng mày thua nó chứ!
Toàn phởn ngồi sụp xuống ôm bụng nhưng vẫn cố vỗ thật mạnh vào vai tôi.
-Ý cha, tổ bà mày đau, con tó!
-Toàn này, Phong bị thương mà, thiệt tình!
Ngọc Lan lại đỡ tôi ngồi dậy tựa hẳn vào vai nàng.
-Coi kìa…chậc…có giả bộ không đấy!
-Giả giả tía cưng, đừng chọc tao điên, tao hết cả hơi rồi! Mà này, sao mày thoát được cái đám đó hay vậy?
-Tao á, còn phải hỏi, thì phải đánh rồi, tao bị tụi nó đánh bầm dập cả người này, phen này phải đi mát xa cho đã mới được! Còn bà ngọc sao rồi?
Bất thình lình nó vỗ vai Lam Ngọc làm nàng giật mình quát lên:
-Này, tôi đang bị đau đấy, đừng có mà đụng tay đụng chân!
-Ớ, rồi rồi!
-Mà khoang…thằng Nghĩa đâu?
-Gì mà thằng Nghĩa, mày lú à?
-Á…!!!!!!
Ngọc Lan bỗng nhiên thét lên, sau lưng tôi đột nhiên một cái bóng đen trồi lên từ phía sau, giật mình tôi quay lại, thằng Nghĩa đã ở sau lưng từ lúc nào, nó đang cầm một khúc cây khá to vung lên:
-Tao đã ăn không được thì đừng hòng đứa nào ăn!
Biết nó nhắm đến Ngọc Lan, tôi chẳng còn cách nào khách ngoài dùng thân che lấy nàng, tôi nhắm mắt, chỉ kịp nghe tiếng gió cắt rất mạnh từ sau lưng:
-Bốp…rụp!
Tôi nghe như tiếng xương vỡ ở đâu đó, nhưng chẳng còn quan tâm nữa, tôi xoay người cung chỏ thực hiện một cú rờ ve về sau nhằm ngay vào mặt nó.
-Cốp…! – Nó lĩnh đòn thoái lui!
-Bốp…chát…! – Tôi kéo ngược nó về tọng vào bụng một đấm đồng thời bồi thêm một cái tát trời giáng vào mặt làm nó thất kinh té nhào ra đất.
“Thằng chó mày sẽ phải trả giá!”
-Thụp…!
Tôi lao đến thó lấy cổ áo nó, điểm thẳng một chỉ pháp vào chấn thủy, nó há hốc quỵ hẳn xuống đất rồi nằm yên bất động không chút phản ứng gì nữa.
“Đáng lén à, thằng khốn! Chết mày đi!”
Cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua, thằng Nghĩa đã nhận được bài học thích đáng. Tôi lia mắt, quan sát một lượt những gì xung quanh, thật là một quan cảnh xơ xác với những bài cỏ nằm ngã xuống do đánh nhau. Nhưng qua rồi, tôi thở phì một hơi đầy tự hào và muốn hét lên như chú gà trống thắng trận.
-Phong, có sao không?
Ngọc Lan vội vã chạy đến chỗ tôi.
Tuy nhiên vừa định chạy đến chỗ nàng, tôi thấy chân mình bỗng tê dại đi, vùng eo lưng đau buốt, tê cứng, tôi cố gắng cử động chân nhưng không được, nó cứ mất cảm giác dần, cứng lại cho đến khi tôi đổ xụp hoàn toàn xuống đất, lịm đi trong cơn đau và tiếng gọi vang vọng…
-Phong…!