Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Chương 44: Chia tay


Chương trước Chương tiếp

edit: socfsk

Cố Trạch Vũ nhức đầu nhìn cô bé trước mặt, đưa Hàn Lăng Sa ra sau lưng, muốn tự mình ngăn cản, hi vọng có thể thoát khỏi ánh mắt đối phương.

“Anh về rồi à? Ngày đó em còn hỏi thăm bác Cố anh chừng nào về… Sao anh lại trở về nhanh vậy cơ chứ?” đối phương không chú ý tới Hàn Lăng Sa, cắm đầu cắm cổ nói.

“Ừ, à, anh còn có chuyện, đi về trước đã.” Cố Trạch Vũ nói xong muốn kéo Hàn Lăng Sa chạy đi.

Ai ngờ đối phương gắng sức, trực tiếp hỏi: “Anh quay lại lần này có phải muốn kết hôn với chị em không?”

Hàn Lăng Sa vốn thấy cô bé trước mắt nói chuyện ôn hóa, mà Cố Trạch Vũ lại không cởi mở, trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ. Kết quả là câu nói tiếp theo đã khiến cô hiểu tất cả. Vừa rồi ở sân bay, hắn khiến cô choáng váng đầu óc, hơn nữa người khác cũng chạy tới xin lỗi cô nên cô cũng không nghĩ gì đến chuyện đó nữa. Bây giờ người ta đã nói rõ ràng như vậy, cô thật muốn xem lần này hắn giải thích như thế nào!

“Duy Duy … những lời này cũng không thể nói lung tung, anh không còn thời gian, đi trước đây.”

Cố Trạch Vũ quay đầu lại nhìn thấy Hàn Lăng Sa, thấy mặt cô không chút biểu cảm gì, trong lòng càng thêm rối loạn, mạnh mẽ kéo tay cô muốn đưa cô đi. Hàn Lăng Sa dĩ nhiên không thuận theo, tránh khỏi tay hắn, đi tới trước mặt cô bé, cười hỏi: “Em à, chị em có phải họ Lý không?”

Cố Trạch Vũ cho là cô đã sớm quên chuyện vừa rồi, không ngờ là cô còn nhớ.

“Không phải đâu, chị em họ Trương…” cô bé chuyển que kẹo trong tay, mặt ngây thơ, nghiêng đầu quan sát Hàn Lăng Sa một lát lại hỏi: “Chị ơi, chị là ai vậy?”

Hàn Lăng Sa không trả lời, đứng thẳng người, liếc nhìn Cố Trạch Vũ cũng không làm gì, cứ lạnh lùng nhìn hắn như vậy. Cố Trạch Vũ cảm thấy lưng mình mồ hôi thấm ướt, lúng túng sờ mũi, chủ động đi tới, ôm hông cô kéo vào ngực, Cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Lời của một đứa bé không đáng tin, chúng ta về nhà trước, cả nhà đợi chắc sốt ruột lắm rồi.”

Hàn Lăng Sa còn chưa mở miệng cự tuyệt đã nghe cô bé hét “A…” chạy về phía Hàn Lăng Sa, muốn đẩy cô: “Chị định cướp anh Trạch Vũ sao? Anh ấy là chồng của chị em, chị không được giành anh ấy! Trên ti vi người ta nói những người như vậy là tiểu Tam!”

Hàn Lăng Sa vừa giận vừa buồn cười, cô là bạn gái hắn bây giờ ở đây lại trở thành tiểu Tam rồi sao? Cố Trạch Vũ bất đắc dĩ vỗ trán, những đứa nhỏ học được những thứ này từ đâu vậy? Mới tí tuổi đầu cũng biết mấy chuyện linh tinh này rồi. Nhìn lại Hàn Lăng Sa, cô tránh ra khỏi ngực hắn, ôm vai đứng một bên, nhìn hắn cười lạnh.

“Duy Duy… chị này không phải là tiểu Tam, chị ấy là bạn gái anh…”

“A…” vừa trách cô ấy xong, gương mặt cô bé tỏ vẻ khó tin, “Anh Trạch Vũ…anh là kẻ thay lòng đổi dạ! Chị em nói chị ấy có con của anh rồi, nhất định anh phải kết hôn cùng chị ấy! Bây giờ anh tìm về một con nhóc xinh xắn liền quên chị em, em muốn tìm bác Cố kiện anh!”

Cố Trạch Vũ nghe đến đó, không thể nhịn được nữa, hầm hừ thẳng với cô bé: “Cút! Thích làm gì thì làm đi! Tôi với cô ta một chút quan hệ cũng không có! Sổ nợ thiếu niên nhiều năm trước như vậy, Trương gia các người còn nhớ sao? Cái quái gì! Trở về nói cho người nhà các người biết, Cố Trạch Vũ tôi đời này chỉ cưới một mình Hàn Lăng Sa!”

Cô bé có lẽ là bị rống sợ, Cố nén nước mắt, cũng không dám khóc thành tiếng, xoay người chạy đi.

Cố Trạch Vũ hết giận mới thong thả về bên cạnh Hàn Lăng Sa, giọng dịu dàng mềm mỏng, gấp gáp nói: “Chúng ta về nhà trước, về rồi nói…”

Hàn Lăng Sa không muốn dời bước, đưa một tay ra trước mặt Cố Trạch Vũ, lạnh lùng nói: “Đưa túi đây.”

Cố Trạch Vũ dĩ nhiên không chịu, một tay mạnh mẽ kéo cô theo: “Em hãy nghe anh nói, chúng ta về trước có được không? Có chuyện gì, đợi đến lúc về, anh nhất định sẽ nói hết mọi chuyện cho em biết, có được không?”

“Không được!” Hàn Lăng Sa cố ý lấy túi của mình, “Cố Trạch Vũ, dáng vẻ này của anh khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn!”

“Em nghe anh giải thích, khi đó anh…”

“Hiện tại giải thích thì có ích gì? Anh cũng đã làm rồi, chẳng lẽ còn muốn nói chuyện đó trước mặt tôi, để cho tôi biết mình ngu xuẩn đến mức nào sao? Xuống máy bay được bao lâu? Có được hai giờ hay không? Trong thời gian ngắn như vậy đã đề cập đến hai người phụ nữ trước mặt tôi. Anh lên giường với người họ Lý, tôi nghĩ đó là chuyện quá khứ, tôi không có tư cách hỏi nhiều, cũng không nói gì, vậy bây giờ là sao?”

“Họ Trương cũng là quá khứ…” Cố Trạch Vũ đỏ bừng mắt, giọng nói có chút run rẩy. Lần này Hàn Lăng Sa thật sự thất vọng sao?

“Vậy ý của anh là trách tôi hỏi quá nhiều chuyện quá khứ của anh sao?” Hàn Lăng Sa giờ này chỉ cảm thấy đáy mắt khô khốc, muốn rơi một giọt nước mắt cũng không được, “Vừa rồi Cố bé kia nói cái gì? Chị cô bé có con trai anh… Tôi chỉ hỏi anh, bây giờ không phải anh muốn tôi làm mẹ ghẻ của đứa bé chứ? Hay là muốn nói với tôi, nuôi đứa bé kia trưởng thành, để cho nó chỉ vào lỗ mũi tôi mắng tôi đoạt người đàn ông của mẹ nó?”

“Không có đứa bé…”

“Anh có ý gì?

“Lúc anh biết có đứa bé kia, anh đã buộc cô ấy xử lý, căn bản là anh không có con! Trương gia bọn họ vẫn luôn dùng cách này để uy hiếp anh, muốn anh cưới Trương Lăng…”

“Cho nên anh liền chạy tới thành phố G?”

“Đây chỉ là một phần nguyên nhân. Thật ra thì anh muốn tìm em, anh…”

“Được rồi, “ Hàn Lăng Sa giơ bàn tay trái lên, lòng bàn tay hướng về phía Cố Trạch Vũ, “Anh không cần phải nói nữa… Cố Trạch Vũ, anh thực không phải là người!”

“Sa Sa, em nghe anh giải thích…” Cố Trạch Vũ thấy cô đáy mắt toàn là thất vọng và thê lương, trong lòng căng thẳng, tiến lên giải thích, Hàn Lăng Sa lại lui về phía sau, không cho hắn bất cứ cơ hội đến gần nào.

“Anh không cần tới đây, tôi cảm thấy rất ghê tởm, tôi cảm thấy buồn nôn. Lúc anh đè ép tôi ở trên giường, trong đầu không phải cũng giống như những người phụ nữ trước đó chứ? Có phải còn so sánh tôi với những người đó hay không? Cố Trạch Vũ, kết thúc rồi, lần này thực sự kết thúc rồi!”

“Ai ôi, tiểu công chúa tới rồi sao?” một giọng nói mừng rỡ vang lên sau lưng Hàn Lăng Sa.

Cố Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn lại, gọi: “Bà nội, mẹ…”

“Con thật là, đã mang người đến còn tự mình đi bộ vào là sao? Khiến người ta nói năng gì đây?” Cố phu nhân sớm bị hưng phấn làm cho mê muội đầu óc, không chút chú ý tới sự lo lắng trên gương mặt con trai và con dâu tương lai, “Mẹ… đây chính là bạn gái Cố Trạch Vũ, là tiểu công chúa nhà Hàn gia.”

“Cô gái, đến bên cạnh bà nội…” bà nội Cố đã sớm nghe con dâu nói đến, hiện tại chỉ là vui quá không ngậm được miệng lại.

Hàn Lăng Sa dù tức giận thế nào cũng điều chỉnh lại sắc mặt trước mặt người già. Mặc dù trong lòng không vui cũng vẫn nghe lời, nhép nhép miệng, trong ánh mắt mong đợi của bà nội Cố và Cố phu nhân, mở miệng nói: “Bà nội ạ…”

“Ai…” bà nội Cố cười đến nỗi mắt híp thành một đường ngang, tính tế nhìn cô gái trước mặt, thế nào cũng thấy rất thích. Bà vốn là người Giang Nam, sau đó đi theo ông nội Cố đến phương Bắc. Hiện tịa đã già cả, luôn cảm thấy nhớ quê hương rất nhiều. Bây giờ nhìn Hàn Lăng Sa từ phương Nam tới, mắt to, mũi xinh, da trắng, dáng vẻ vui vẻ yêu kiều, đặc biệt điển hình của phụ nữ phương Nam, càng thêm yêu thích, “Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, đứng cùng Cố Trạch Vũ của chúng ta thật xứng đôi.”

Hàn Lăng Sa nghe đến đó liền muốn khóc, nhưng cũng biết ý tứ không để nước mắt rơi trước mặt người khác, chỉ đành nhẹ nhàng xoay mặt, hít một ngụm khí lạnh, muốn ngăn nước mắt. Mà Cố phu nhân và bà nội Cố chỉ cho rằng cô xấu hổ, cũng cười không nói. Cố Trạch Vũ nhìn cô, mấy lần há miệng cũng không biết nói thế nào, chỉ cúi thấp đầu đứng đó.

“Đi thôi, bên ngoài lạnh như thế, chúng ta về nhà trước…” Cố phu nhân bảo mấy người trở về.

“Cô à, hôm nay cháu không được thoải mái, hay là không đi…” Hàn Lăng Sa đứng đó không chịu đi.

Cố phu nhân và bà nội Cố bây giờ mới chú ý tới sắc mặt hai người, họ cho là hai vợ chồng giận dỗi nhau, hung hăng nhìn Cố Trạch Vũ mấy lần. Cố phu tiến lên nói với Hàn Lăng Sa: “Không có chuyện gì, các con ngồi máy bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi đúng không? Về nhà nghỉ ngơi trước cho khỏe, tối nay cô làm nhiều món ngon cho con ăn.”

“Không cần đâu cô, cháu tự đi tìm một khách sạn nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.” Cố phu nhân càng như vậy, Hàn Lăng Sa càng muốn khóc, nghẹn ngào mấy tiếng sau, thế nhưng là khóc thật.

“Ai ôi, sao lại khóc?” bà nội Cố đau lòng không nguôi, vội vàng lấy khăn tay ra cho cô lau nước mắt, “Đừng khóc, có phải Trạch Vũ khinh dễ con không? Nói cho bà nội biết, bà nội giúp con mắng nó!”

Hàn Lăng Sa không nói lời nào, chỉ cắn môi, nước mắt không ngừng rơi. Cố phu nhân đi tới đánh vào vai con trai mình: “Con xem con làm chuyện tốt gì kìa! Lần đầu người ta đến đây, con đã khiến cho người ta khóc như vậy, xem lát nữa ba con xử lý con như thế nào!”

Thái độ Cố Trạch Vũ khác thường, không nói câu nào, chỉ lo lắng nhìn Hàn Lăng Sa trước mắt, vươn ta ra muốn lau giọt nước mắt cô, thấy cô lui về sau, hắn lại ngượng ngùng thu tay lại.

Cố phu nhân nhìn thấy tất cả, trách cứ Cố Trạch Vũ xong, nháy mắt với bà nội Cố, sau đó mở miệng cười: “Tiểu công chúa, đừng khóc, đứng ở chỗ này đại viện lạnh như vậy, để người khác nhìn thấy cũng không tiện, chúng ta nên về trước đã.”

Hàn Lăng Sa cúi đầu, đứng bất động, không biết đang nghĩ cái gì.

“Đúng vậy,” bà nội Cố không nói, kéo Hàn Lăng Sa về bên cạnh mình, “Đi thôi, cả nhà đang mong con tới. Người này tới sao không vào nhà, thật là để cho chúng ta khổ chết thôi!”

“Bà nội, không phải vậy, thực sự là con không khỏe…”

“Không khỏe thì về nhà ngủ một giấc, trong nhà không tốt hơn ngoài khách sạn sao? Trong nhà còn trò chuyện với bà nội, bà nôi thích nhất là giọng phương Nam.”

Cố phu nhân lui về sau một bước, nhỏ giọng nói vào tai Cố Trạch Vũ: “Con lại làm chuyện gì chọc giận tới con bé vậy? Làm sao lại khóc thành ra như vậy rồi hả?”

“Mẹ… lần này có thể kết thúc rồi…”

“Con nhớ cho kỹ, ngoài con bé ra, người phụ nữ khác đừng mơ tưởng vào cửa Cố gia!” Cố phu nhân nói xong cũng đi theo.

Về đến nhà, ông nội Cố và Cố thiếu thấy Hàn Lăng Sa đỏ mắt nức nở, cũng không nói gì, chỉ hung hăng xoay người trừng mắt Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ than thở, nhân dịp dẫn Hàn Lăng Sa đến phòng khách, muốn nắm tay cô, Hàn Lăng Sa tránh ra, lạnh lùng nói: “Anh đưa túi cho tôi, ngày mai tôi quay về thành phố G.”

“Em có ý gì? !” giọng Cố Trạch Vũ trở nên cứng ngắc.

“Ý tứ tôi là vậy! Anh biết là tôi ghét nhất loại đàn ông gì. Chỉ nghĩ tới quá khứ anh có người phụ nữ khác, tôi cho là tôi có thể tiếp nhận. Chỉ là tôi không ngờ cũng có đứa bé, còn tự mình xử lý… Anh như vậy, tôi không dám nghĩ, Cố Trạch Vũ, chúng ta chia tay!”

Không phải câu cầu khiến, là một câu trần thuật, chứng minh giờ phút này Hàn Lăng Sa rất kiên định.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...