Cao Điệu Ái Thê Đại Trượng Phu

Chương 7


Chương trước Chương tiếp

Chủ nhật, Lâu Thừa Vũ lần đầu tiên tới Hình gia gặp vợ chồng Hình Trấn Đông. Hình Trấn Đông bề ngoài tương đối khí phái, thoạt nhìn cũng còn rất trẻ, một thân quần áo hàng hiệu thoải mái lộ ra phẩm vị tao nhã. Hình phu nhân thì có khuôn mặt xinh đẹp đến kinh người, ngũ quan tinh tế, thanh nhã hào phóng, khuôn mặt tươi cười nghênh đón, tóc dài búi lên, mặc bộ đồ màu tím nhạt vừa người, rất có khí chất của quan phu nhân. Nàng phát hiện Hình Tử Nguyên có vẻ giống mẹ hơn cha, hai mẹ con đều xinh đẹp giống nhau.

"Công tác của cháu chắc là rất mệt đúng không? Phóng viên bình thường đều phải chạy ngược chạy xuôi." Hình phu nhân nhàn nhã trực tiếp hỏi: "Sau khi kết hôn có xem xét nghỉ việc không? Nếu như cháu ở bên ngoài chạy tin, ta nghĩ Tử Nguyên nhất định rất khó yên tâm làm việc, nó quá quan tâm tới cháu, quá để ý đến an nguy của cháu."

Nàng cho rằng Hình phu nhân nói cũng không sai, thậm chí còn cảm thấy Hình phu nhân nói như vậy là đã giảm bớt chút ít rồi; trên thực tế, nếu như có thể, Tử Nguyên căn bản là muốn đem nàng thu nhỏ đặt trong túi áo mang theo rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra xem. Nhưng nàng còn chưa mở miệng đáp lại, người nào đó đã nhíu mày vội vã nhảy ra thay nàng nói chuyện.

"Mẹ, Thừa Vũ rất thích công việc này, con cũng không có ý định kêu cô ấy nghỉ việc, sau khi kết hôn cùng hiện tại cũng không có gì bất đồng, cô ấy có quyền tự chủ cùng tự do tuyệt đối!"

Lâu Thừa Vũ nhìn hắn, có loại cảm giác muốn ngất. Hắn đang nói cái gì vậy? Hắn là đang giúp nàng hay là đang hại nàng, nói nàng mạnh mẽ như vậy, mẹ hắn đối với nàng liệu có phản cảm không?

"Vậy sau khi mang thai thì sao?" Hình phu nhân cũng không nổi giận, chỉ xem xét hỏi con trai, "Sau khi mang thai thì không thể chạy nữa tin tức nữa chứ? Vậy quá nguy hiểm."

Lâu Thừa Vũ trong lòng cũng đồng tình với ý kiến của Hình phu nhân, phụ nữ mang thai xác thực không nên để cho đứa nhỏ trong bụng cùng mình mạo hiểm. Nhưng là, nàng trước mắt cũng không có dự định mang thai, cho dù kết hôn, cũng muốn hưởng thụ thế giới hai người trước đã, nàng cho rằng điểm ấy cũng nên nói trước với cha mẹ của hắn.

"Về điểm này, chúng con sẽ bàn lại." Người nào đó liền cướp lời. Hắn đương nhiên cũng hi vọng nàng sau khi mang thai từ chối công việc phóng viên, như vậy hắn có thể tương đối yên tâm. Nhưng nàng nhiệt tình yêu thích công việc, nếu như kết hôn làm cho nàng có cảm giác phải hy sinh nhiều thứ, nàng có thể sẽ không muốn kết hôn nữa.

"Con của ta còn chưa kết hôn đã coi vợ như trời rồi." Hình phu nhân cười nhạt nói.

"Thương yêu bà xã là chuyện tốt, người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy, biết yêu thương vợ mới là đàn ông chân chính, không bảo thủ như thời đại của chúng ta." Hình Trấn Đông thay con trai hoà giải.

"Anh trai con đã ba mươi tư tuổi rồi, vẫn còn chưa có ý định ổn định cuộc sống, ta hi vọng các con sau khi kết hôn có thể nhanh chóng sinh con." Hình phu nhân đem chủ đề kéo về chuyện kết hôn sinh con.

"Chuyện của bọn trẻ thì giao cho bọn trẻ tính toán đi." Hình Trấn Đông lại lần nữa chen vào, "Thừa Vũ, đầu bếp nhà chúng ta tay nghề không tệ đâu, thử món sườn nướng hương cam này xem, rất vừa ăn. . . . . ."

Lâu Thừa Vũ nhẹ nhàng thở ra, cha Tử Nguyên thực hiền hoà dễ ở chung, mẹ của hắn so ra có cảm giác áp bách hơn. Còn nhiều thời gian, chỉ cần nàng dụng tâm nhiều hơn, nhất định có thể cùng bọn họ chung sống vui vẻ, tựa như hắn đối với người nhà nàng, nàng sẽ cố gắng!

. . . . . . . . . . . . . . . .

Buổi chiều hôm sau, Lâu Thừa Vũ nhận được một cuộc điện thoại lạ.

"Tôi là Lâu Thừa Vũ." Nàng theo thói quen tự báo danh.

"Ta là mẹ của Tử Nguy."

Nàng sợ hết hồn, ngữ khí trầm ngưng kia làm cho trái tim nàng bất giác nhảy lên. "Bác gái khỏe chứ." Nàng đã đi qua rất nhiều quốc gia, cũng đã gặp rất nhiều sự việc, nhưng không biết vì cái gì, Hình phu nhân cho nàng một loại cảm giác áp bách, đại khái là rất có phong độ của danh môn phu nhân.

"Xin chào." Hình phu nhân trực tiếp hỏi: "Cháu bây giờ có rảnh không, có thể gặp mặt ta không? Ta đang ở quán cà phê bên dưới đài truyền hình của cháu."

Trời ạ! Ở dưới lầu! "Cháu ngay lập tức đi xuống!"

"Ta chờ cháu." Hình phu nhân cúp điện thoại.

Lâu Thừa Vũ vội vàng dừng lại công việc, tới quán cà phê tìm người.

Hình phu nhân khí chất ưu nhã xuất chúng, đang mặc một bộ quần áo màu trắng nhạt do nhà tạo mẫu nổi tiếng thiết kế, nhàn nhã ngồi ở vị trí trong góc, bà còn chưa có chọn đồ uống, Lâu Thừa Vũ vội vàng chọn hai ly hồng trà nóng bưng qua.

"Bác gái, cháu tới rồi." Nàng đem khay đặt lên bàn, lộ ra một nụ cười. "Bác gái hôm nay như thế nào lại có thời gian rảnh tới đây?"

"Có mấy lời nghĩ muốn nói riêng với cháu." Hình phu nhân dứt khoát vào thẳng vấn đề: "Chuyện chúng ta hôm nay gặp mặt, hi vọng cháu đừng cho Tử Nguyên biết." Thân là người làm mẹ, bà đương nhiên biết rõ con trai yêu cô bé này, nhưng bà không có để ở trong lòng, chỉ là không nghĩ tới, có một ngày cô bé này sẽ lấy thân phận con dâu tới bái phỏng bọn họ, như vậy thì nghiêm trọng rồi.

"Được, cháu sẽ không để cho Tử Nguyên biết." Lâu Thừa Vũ sau mới hỏi: "Không biết bác gái muốn cùng cháu nói chuyện gì?"

Hình phu nhân nhìn nàng. "Ta hi vọng cháu cùng Tử Nguyên chia tay."

Nàng cảm giác được hô hấp không thông, sững sờ nhìn Hình phu nhân. "Bác gái --" nàng nghe lầm sao? Mẹ của Tử Nguyên phản đối bọn họ? Vậy bà ngày hôm qua vì cái gì còn bằng lòng gặp nàng, còn nói tới chuyện kết hôn sinh con, đây là vì cái gì?

"Hai đứa không thích hợp." Hình phu nhân nói tiếp: "Chúng ta Hình gia là phú hào danh môn, vợ của Tử Nguyên cũng phải có được trình độ tương đương nó, gia đình của cháu quá bình thường rồi, tương lai sẽ sinh ra nhiều vấn đề, hơn nữa tính cách của cháu cũng không thích hợp gả vào nhà giàu có, ta đây cũng là vì muốn tốt cho cháu, chính cháu cũng hiểu rõ ràng."

Lâu Thừa Vũ nhếch môi, tim đập rối loạn. Nàng như thế nào cũng không nghĩ ra, hôm qua mới gặp, mẹ của Tử Nguyên đã bất ngờ yêu cầu bọn họ chia tay, Tử Nguyên không phải nói mẹ hắn đã tỏ vẻ thân phận địa vị không quan trọng, chỉ cần hắn thích là được sao? Nàng cười khổ, xem ra Tử Nguyên còn không hiểu rõ mẹ hắn a!

"Tại sao không nói chuyện? Cháu không đồng ý sao?" Hình phu nhân lẳng lặng nhìn nàng, đột nhiên thở dài một tiếng. "Hãy nghe ta nói, ta cũng không phải không thích cháu, ta đương nhiên cũng biết Tử Nguyên rất yêu cháu, nhưng cháu không hiểu rõ hào môn là như thế nào, bước vào hào môn, phải chuẩn bị tâm lý sống giả tạo, từ thời điểm ta gả vào Hình gia, ta đã không còn là chính mình, ta là Hình phu nhân, ra vào đều phải phù hợp thân phận địa vị, rất không có tự do, nhưng ta vui vẻ chịu đựng, bởi vì nhà mẹ đẻ ta cũng rất nhiều tiền, ta từ nhỏ đã được giáo dục chuẩn bị để gả vào nhà giàu có, nhưng cháu thì bất đồng, ta thấy được cháu không giống với ta, cháu sẽ không có biện pháp thích ứng với sinh hoạt của gia đình giàu có."

Lâu Thừa Vũ phát hiện mình không có bất kỳ biện pháp gì để hưởng ứng, bởi vì Hình phu nhân nói đến thật hợp tình hợp lý, ngay cả nàng cũng không thể cam đoan nàng có thể sắm vai con dâu hào môn, thì trong mắt Hình phu nhân, nàng đương nhiên càng không đạt tiêu chuẩn.

"Còn có một vấn đề, ta rất để ý." Hình phu nhân trong tức thời không dời mắt nhìn nàng. "Bạn trai trước của cháu là Triển Thác đúng không? Nó cùng Tử Nguyên nhà chúng ta là bạn tốt, cái này cũng không sai đúng không?"

Nàng chợt thấy chấn động một cái như bị điện giật, không biết Hình phu nhân nhắc tới Triển Thác là có dụng ý gì. Nàng miễn cưỡng đáp: "Bác nói không sai."

Hình phu nhân nặng nề nói: "Cháu cùng Triển Thác kết giao đã nhiều năm, còn từng bàn đến việc kết hôn, Triển Thác cùng Tử Nguyên lại là bạn tốt, nếu như cháu gả vào nhà chúng ta, cuộc sống riêng tư của cháu cũng sẽ bị báo chí đào bới ra, quan hệ của cháu cùng Tử Nguyên và Triển Thác sẽ bị nói xấu như thế nào, đến lúc đó cháu nhất định không chịu nổi, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng đến thân phận của Tử Nguyên, những chuyện này cháu chưa có nghĩ tới sao?"

Lâu Thừa Vũ sợ hãi nhìn Hình phu nhân. Nàng xác thực không nghĩ tới những vấn đề này, nhưng nàng là phóng viên, biết rõ Hình phu nhân không phải bịa đặt vô căn cứ, những phóng viên tạp chí lá cải kia có đủ công lực chọc cho người khác phát điên, nàng không cách nào phủ nhận.

"Cháu đồng ý với ta, đúng không?" Hình phu nhân đột nhiên khẩn thiết giữ chặt tay của nàng, biểu lộ buồn rầu nhìn nàng. "Thừa Vũ, xin cháu giúp ta!"

"Bác gái --"

"Ta không muốn nhìn thấy Tử Nguyên bị thương tổn, những bài báo lá cải nói hưu nói vượn kia sẽ làm cho nó thương tích đầy mình, nó có thể tránh được tất cả, chỉ cần cháu chủ động chia tay với nó là được, để cho nó tìm một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối, thân gia trong sạch, cầu xin cháu!"

Thừa Vũ áp chế suy nghĩ mơ hồ trong lòng, Hình phu nhân nói đều đúng, đều không sai, nhưng cùng hắn chia tay. . . . . . nghĩ tới đây, lòng của nàng liền đau đớn.

"Cháu không muốn đáp ứng ta sao?" Hình phu nhân nhìn sâu vào mắt của nàng. Bà biết rõ cô bé này đã dao động, bởi vì nàng yêu con mình, bà cũng giống vậy, hai người đều là vì Tử Nguyên mà suy nghĩ, đối với phần tình yêu nàng dành cho con trai mình, bà rất hài lòng, nhưng bọn họ không thích hợp là sự thật không cách nào thay đổi. Bà hít sâu một hơi, thở dài: "Xem ra ta chỉ có thể đem tình hình thực tế nói cho cháu biết."

"Tình hình thực tế gì ạ?" Thanh âm của Lâu Thừa Vũ run nhè nhẹ, bởi vì ngữ khí của Hình phu nhân giống như muốn vạch trần một bí mật động trời.

"Kỳ thật --" bà trầm giọng nói: "Tình cảnh tập đoàn Khai dương trước mắt rất nguy cấp, bởi vì mấy khoản đầu tư của cha Tử Nguyên trước khi về hưu, tạo thành khoản lỗ kinh người cho tập đoàn, nếu như không kịp thời rót tiền vào, chỉ sợ phải tuyên bố phá sản."

"Làm sao có thể?" Nàng rất kinh ngạc, bởi vì nàng từ trước đến nay rất quan tâm tới tin tức của tập đoàn Khai Dương, căn bản chưa từng nghe qua chuyện tập đoàn có mắc nợ.

"Chúng ta đã hết sức phong tỏa tin tức." Hình phu nhân thanh âm buồn bực nói: "Đồng thời cũng đang tích cực tìm phương pháp bảo trụ công ty, Lăng tổng tài của tập đoàn Hà Thái là bạn của cha Tử Nguyên, ông ấy đồng ý bỏ ra m­ười tỷ, điều kiện là --" bà nhìn nàng "Tử nguyên phải cùng con gái ông ấy kết hôn."

Lâu Thừa Vũ nghe vậy, cảm thấy trong ngực tắc lại, không nói ra được. Nàng phải nói gì đây? Nàng không phải thiên kim nhà giàu có, cũng không có một người cha có thể ném ra một lúc mười tỷ, nàng chỉ là một phụ nữ bình thường, người phụ nữ bình thường này không cứu được tập đoàn Khai Dương cùng Hình gia. . . . . .

"Nếu như không có cháu, Tử Nguyên sẽ đồng ý." Hình phu nhân lo lắng nói: "Nhưng bây giờ có cháu, nó căn bản sẽ không nghĩ đến, bởi vì nó yêu cháu lâu như vậy, cháu luôn chiếm vị trí thứ nhất trong suy nghĩ của nó, ngay cả sinh tử của công ty nó đều để qua một bên, điểm ấy ta rất rõ ràng, cho nên mới phải tới tìm cháu, ta xin cháu rộng lòng giúp đỡ, buông Tử Nguyên ra!"

Trái tim Lâu Thừa Vũ thắt lại đau đớn, nàng nhắm mắt. "Bác gái. . . . . . Thật không có biện pháp khác sao?"

Hình phu nhân mệt mỏi nói: "Trừ phi cháu muốn nhìn thấy tập đoàn Khai Dương phá sản, muốn nhìn thấy Tử Nguyên hai bàn tay trắng, nếu như cháu muốn nhìn thấy thảm trạng này, vậy cháu đừng đáp ứng ta, ta. . . . . . cũng sẽ không trách cháu, dù sao Tử Nguyên cũng không phải một loại thương phẩm, nếu như nó biết chúng ta đem nó ra giao dịch, nó tuyệt đối sẽ không tha thứ cho người mẹ là ta đây."

Nàng nghe, yếu ớt nghĩ tới tình hình bấp bênh của tập đoàn Khai Dương. Hiện tại Tử Nguyên còn không biết chuyện, chờ sau khi hắn biết rõ công ty tràn đầy nguy cơ, hắn sẽ làm như thế nào?

Hắn luôn rất có ý thức trách nhiệm, tuy sai lầm đầu tư là do cha hắn tạo thành, nhưng hắn hiện giữ chức tổng tài tập đoàn, hắn nhất định sẽ gánh vác tất cả trách nhiệm, đến lúc đó sự hiện hữu của nàng liền biến thành trở ngại, cản trở con đường duy nhất giúp hắn cứu vớt công ty . . . . . . Chính là, nàng không muốn đem hắn tặng cho người khác, tặng cho những phụ nữ khác.

Bọn họ đi một vòng lớn như vậy, nàng đã từng ngu ngốc không có phát hiện tình yêu của hắn, thật vất vả mới có thể ở bên nhau, nàng thật sự không muốn cứ như vậy buông tay, nàng yêu hắn, rất yêu rất thương hắn, không có phương pháp khác sao? Không có sao?

"Bác gái, để cho cháu suy nghĩ một chút nữa. . . . . ." Thừa Vũ đè nén mím môi. "Cháu có người bạn gia cảnh không tệ, có lẽ có thể--" nàng nghĩ đến Vy Băng, Vy Băng có người cha là bá chủ ngành điện tử nổi danh, không chừng có thể giúp đỡ.

"Bạn của cháu không thể nào vô điều kiện xuất ra hơn mưởi tỷ cho cháu mượn, điểm ấy cháu và ta đều rõ, huống chi có tiền không phải là bạn cháu, mà là gia đình cô ấy, đúng không?" Hình phu nhân lý trí cắt đứt lời của nàng.

Lâu Thừa Vũ á khẩu không trả lời được nhìn bà. Hình phu nhân nói đúng, cho dù Vy Băng trong nhà có tiền, cũng không có khả năng lập tức vô điều kiện xuất ra hơn mười tỷ, nàng chắc là điên rồi mới có thể nghĩ đến mượn Vy Băng tiền.

"Trên thực tế, ta hôm nay sẽ đến thỉnh cầu cháu còn có một nguyên nhân, cũng là nguyên nhân lớn nhất. . . . . ." Hình phu nhân thấp giọng buồn rầu nói: "Ta không lâu sau sẽ rời nhân thế rồi, là ung thư dạ dày, ta hi vọng trước khi chết, có thể nhìn thấy Tử Nguyên cùng một người môn đăng hộ đối kết hôn, mà cô gái kia đồng thời cũng có thể trợ giúp tập đoàn Khai Dương, để Khai Dương không chấm dứt trong tay Tử Nguyên, tạo thành tiếc nuối trong lòng nó."

"Bác gái!" Lâu Thừa Vũ khiếp sợ không thôi nhìn bà. Một chút cũng nhìn không ra, nhìn không ra bà bị ung thư, không lâu nữa sẽ rời nhân thế. . . . . .

"Thay ta giữ bí mật được không?" Hình phu nhân sâu kín nói: "Đừng cho Tử Nguyên biết, ta lo lắng nó sẽ không chịu nổi, cầu xin cháu đáp ứng ta, để cho ta khỏi mang theo tiếc nuối lớn rời đi nhân thế, cầu xin cháu. . . . . ."

Nước mắt bất ngờ từ hốc mắt Hình phu nhân chảy xuống, bà càng khóc càng thương tâm, đau buồn tràn đầy trong mắt, một người mẹ thương con không lâu nữa sẽ qua đời . . . . . .

Trái tim Lâu Thừa Vũ thắt lại, tâm nguyện của bà nàng không cách nào làm như không thấy. "Cháu biết rồi, bác gái. . . . . ." Nàng khàn giọng nói: "Cháu. . . . . . đáp ứng, cháu sẽ cùng Tử Nguyên chia tay."

"Cám ơn cháu! Thừa Vũ! Thật sự cám ơn cháu!" Hình phu nhân nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Ta hi vọng cháu nhanh chóng mở miệng, bởi vì thời gian thật sự cấp bách, hơn nữa cháu nói ra càng chậm, Tử Nguyên hãm càng sâu, đối với nó sẽ tạo thành thương tổn càng lớn, cháu hiểu ý ta không?"

Lâu Thừa Vũ đau lòng gật gật đầu. Nàng hiểu, nàng đương nhiên hiểu, chỉ là lòng của nàng thật đau đớn, thật sự đau quá. . . . . . Một đoạn tình cảm sao có thể nói chấm dứt là chấm dứt ngay được, nàng phải làm sao để cho hắn buông tay mà không mang nửa điểm oán hận?

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cả một buổi chiều, Lâu Thừa Vũ đều ở giãy dụa vượt qua, bởi vậy cho nên buổi tối khi Hình tử nguyên tới đón, nàng có vẻ hơi tiều tụy.

"Làm sao vậy? Hôm nay mệt lắm sao? Sắc mặt của em thật không tốt." Hắn khẽ vuốt hai gò má nàng, tỉ mỉ xem xét nàng.

Muốn chết! Hắn rất nhớ nàng! Rõ ràng buổi sáng vừa mới tách ra, hắn đã cả ngày tưởng niệm nàng, hận không thể đem nàng nhét vào trong túi áo, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra nhìn một cái, nói chuyện với nàng, hôn nàng một chút, chạm nàng một chút . . . . . .

Ách -- bất cứ lúc nào cũng có thể lấy ra vừa hôn vừa sờ? Hình Tử Nguyên, ngươi là tên biến thái sao? Tại sao lại có thể có loại ý nghĩ này? Ngươi điên rồi sao?

Đúng, ngươi đúng là điên rồi, cùng người điên cũng không có khác biệt mấy, bởi vì ngươi quá yêu người phụ nữ tên là Lâu Thừa Vũ này, ngươi không có nàng thì không được, ngươi muốn đem nàng về nhà cất kỹ, ngươi muốn nàng nhanh chóng trở thành bà xã của ngươi, vì ngươi sinh con, chỉ dành riêng cho một mình ngươi. . . . . .

"Sắc mặt em không tốt sao? Chắc là. . . . . . đói bụng rồi." Nàng nói lung tung một lý do, bất quá cái lý do vớ vẩn này cũng nhắc nàng nhớ tới chính mình cả buổi tối xác thực còn chưa có ăn gì, hiện tại dạ dày đang trống không.

"Em còn chưa có ăn bữa tối sao?" Hắn lập tức nghiêm mặt. "Em có biết hiện tại là mấy giờ rồi không? Đã chín giờ, em cư nhiên còn chưa ăn tối, là muốn anh mỗi ngày phái người đúng giờ mang cơm hộp tới cho em sao?"

Nàng nhịn cười không được, thần kinh căng thẳng buổi trưa đột nhiên thanh tĩnh lại. "Không cần "khiêm tốn" như vậy. Anh sợ đồng nghiệp của em không biết em câu được con rùa vàng sao?"

Hình Tử Nguyên nhướng mày. "Không muốn anh quá "khiêm tốn" biểu đạt tình yêu thì đáp ứng anh, phải ăn cơm đúng giờ, em đói bụng anh sẽ đau lòng."

Nghe hắn nói như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy một cảm giác đau lòng không rõ nguyên do. Nàng không muốn cùng hắn chia tay, nàng không nên đáp ứng yêu cầu của mẹ hắn, có lẽ suy nghĩ thêm một chút sẽ có những biện pháp khác, có lẽ suy nghĩ thêm một chút nữa. . . . . . Trời không tuyệt đường người, nhất định sẽ có phương pháp xử lí khác . . . . . .

"Tại sao không nói chuyện? Có phải là muốn bắt đầu từ ngày mai được chú ý không?" Hình Tử Nguyên cười nhìn khuôn mặt xuất thần của nàng, bỗng nhiên đem nàng ôm vào trong ngực, thân mật che lấp môi nàng.

Nàng chớp mắt chìm đắm trong nụ hôn của hắn, ôm eo của hắn, nhiệt liệt đáp lại hắn. Nàng biết rõ tại cửa đài truyền hình làm như vậy là không tốt, nhưng để cho nàng phóng túng một lần thôi, giờ phút này nàng rất yếu ớt, nụ hôn của hắn thoáng như mưa lúc hạn hán, có tác dụng ổn định.

"Chúng ta về nhà thôi, anh tự mình nấu cơm cho em ăn." Hắn hôn lên trán nàng, mở cửa xe ý bảo nàng lên xe, chính mình cũng nhanh ngồi vào ghế lái, đeo dây an toàn.

"Chúng ta trước đi siêu thị mua nguyên liệu, em muốn ăn cái gì? Mỳ Ý được không? Hay là nướng thịt dê cho em ăn nhé?"

"Tiện tay mua thứ gì ăn là tốt rồi, làm gì phiền toái như vậy." Nhìn một bên mặt tuấn tú của hắn, Lâu Thừa Vũ lập tức cảm thấy ấm áp cùng tự trách. Hắn yêu nàng như vậy, nàng làm sao có thể tùy tiện buông tay hắn, đưa hắn đến bên cạnh những người phụ nữ khác? Cho dù Hình phu nhân khẩn cầu nàng như thế nào, nàng cũng không nên đáp ứng, nàng buổi chiều trúng tà sao, tại sao lại bị mẫu thân hắn thuyết phục?

"Không phiền, anh muốn nấu cho em ăn." Hình Tử Nguyên cho nàng một nụ cười tươi, tay phải cầm lấy tay của nàng, nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay. Trước kia, yên lặng bảo vệ nàng là một loại hạnh phúc, hiện tại chân thật có được nàng lại là một loại hạnh phúc hoàn toàn bất đồng, trước kia nghĩ đến nàng, hắn sẽ đau lòng, hiện tại trong lòng thấy rất an tâm.

Về tương lai, hắn có cả một kế hoạch hoàn hảo muốn cùng nàng xây dựng, nàng là nữ chủ nhân trong tương lai tốt đẹp của hắn, thiếu nàng, tất cả đều không có ý nghĩa. Hắn thề sẽ dùng cả tính mạng để yêu nàng, toàn tâm toàn ý yêu nàng, trừ phi là thiên tai nhân họa không thể kháng cự, còn không thì không gì có thể chia tách bọn họ.

"Ngoại trừ mỳ Ý, em không biết anh còn có một món tuyệt kỹ nữa sao?" Thấy nàng vẫn nhíu mày, hắn cố gắng kiếm chủ đề để nói.

Nàng làm sao có thể không hiểu dụng tâm của hắn chứ? Nàng cố gắng phối hợp với hắn, giả bộ hào hứng ngẩng lên. "A? Nói nghe một chút đi! Nhưng ngàn lần đừng có là mì tôm hay cơm chiên trứng ... nha."

"Đẳng cấp của anh thấp như vậy sao? Anh chính là có tay nghề cấp đầu bếp lớn đấy." Hình Tử Nguyên cười không ngớt công bố, "Đáp án chính là cari gà với rau củ."

"Cari gà với rau củ? Thật là một món ăn cao minh a, nhưng là!" Nàng gật gù tâm đắc cả buổi, bỗng dưng đối với hắn nhe răng cười. "Chưa từng nghe qua!"

"Chưa từng nghe qua cũng không quan hệ, chờ em nếm qua rồi sẽ vô cùng say mê món đó." Hắn cám dỗ nói ra cách làm. "Đem thịt ức gà xay cùng hỗn hợp đậu hũ, bỏ thêm gừng và hành vào, lấy tay nặn thành viên, lại bỏ vào trong canh đun nóng lên, đun sôi sau lại bỏ thêm nấm hương, bắp cải cùng cà rốt, củ cải đỏ rồi hầm một chút là hoàn thành. Như thế nào? Nghe xong có phải là rất muốn ăn không?"

Lâu Thừa Vũ thỏa mãn thở dài một tiếng, dựa đầu vào vai hắn. "Mỗi ngày đều làm cho em ăn no uống say, anh như vậy sẽ làm hư em mất."

"Bà xã không phải lấy về để thương sao?" Hắn ôm vai của nàng, ôn nhu nói: "Chúng ta nhanh kết hôn đi, anh thật sự rất muốn nhanh chóng nhập tên em lên thẻ căn cước, cũng khát vọng tên của anh xuất hiện ở trên thẻ căn cước của em."

"Thật ngốc, mất đi danh hiệu người đàn ông độc thân hoàng kim sẽ không còn nổi tiếng nữa." Lòng của nàng khẩu nổi lên một cảm giác ấm áp, một nụ cười chậm rãi hiện lên khóe miệng của nàng, đó là một nụ cười thật ngọt ngào thật ôn nhu.

Hình Tử Nguyên khẽ nói: "Anh cũng chằng thèm danh hiệu người đàn ông độc thân hoàng kim gì đó, danh hiệu đó là dành cho người đàn ông không có người để yêu thương, em là người phụ nữ anh yêu cả đời, là người duy nhất kiếp này anh muốn có, chờ mong lâu như vậy, anh chỉ muốn em nhập hộ tịch của anh, như vậy anh mới có thể an tâm."

Tim của nàng nhảy lên một nhịp. "Tử Nguyên! Nếu như, em là đang giả thiết thôi, giả thiết tập đoàn Khai Dương phát sinh nguy cơ tài chính, anh phải cùng một thiên kim nhà giàu kết hôn mới có thể cứu vãn công ty, anh sẽ làm như thế nào?"

"Em nghĩ nhiều quá rồi. Tập đoàn Khai Dương tài chính rất vững chắc, em đặt ra cái giả thiết này là muốn thử xem anh có yêu em nhiều hay không sao?" Hắn cười nói: "Được rồi, anh liền trả lời em."

Lâu Thừa Vũ như nghe được tiếng tim mình đập, bình bịch, bình bịch, nàng thật khẩn trương.

Hắn không có phát giác được nàng toàn thân đều căng thẳng, trực tiếp nói ra: "Nếu quả như thật phát sinh loại chuyện đó, anh cũng sẽ không đem bản thân ra làm hàng hóa giao dịch, anh đã thấy qua nhiều rồi, loại hôn nhân như vậy không có hạnh phúc."

Nàng mím môi, hỏi: "Vậy còn công ty? Công ty phải làm sao bây giờ? Anh muốn thấy chết không cứu sao?"

Hắn không chút nào suy tính nói: "Nếu như nguy cơ lớn đến mức không cách nào giải quyết, anh sẽ lựa chọn cẩn thận chỉnh đốn giải quyết tốt hậu quả, kiểm điểm sai lầm, làm lại từ đầu, chỉ cần có năng lực thì sẽ có cơ hội, anh tin tưởng điểm này."

Nàng cũng không hoài nghi hắn có tự tin như vậy, bởi vì nàng cũng tin tưởng hắn có năng lực đó, nhưng là vấn đề cũng không chỉ đơn giản như vậy!

"Như vậy, nếu có một vị trưởng bối anh rất tôn kính, bà sắp rời khỏi nhân thế, bà hi vọng anh cùng vị thiên kim có thể cứu vớt công ty kia kết hôn ? Anh sẽ làm như thế nào?" Trời ạ! Nàng, tim đập thật nhanh, đáp án của hắn sẽ là cái gì?

"Chuyện gì xảy ra vậy, em hôm nay giả thiết vấn đề như thế nào lại đặc biệt nhiều như vậy?" Đèn đỏ, hắn cười nhìn nàng một cái, sau đó nghĩ đến một cái khả năng. "Có phải là người bạn sắp tiến hành đám hỏi thương nghiệp kia của em phát sinh vấn đề gì không? Rất nghiêm trọng sao? Nếu anh giúp được chỗ nào cứ việc nói, bạn bè của em đều rất chiếu cố em, anh chiếu cố bọn họ cũng là hợp lý."

"Không phải, Vy Băng rất tốt, cô ấy không có vấn đề gì." Lâu Thừa Vũ hít sâu một hơi, truy hỏi căn nguyên: "Anh vẫn chưa trả lời em, nếu như là anh, anh sẽ làm như thế nào?"

"Cho dù anh dù tôn kính trưởng bối như thế nào, anh cũng không có khả năng vì thỏa mãn yêu cầu của người trước khi lâm chung mà đáp ứng chuyện vớ vẩn như vậy, đánh cuộc hạnh phúc cả đời mình." Nói xong, hắn nhếch môi mỉm cười. "Như thế nào? Hình phu nhân tương lai, thoả mãn với đáp án của anh chưa? Đây rốt cuộc là cái loại trắc nghiệm tâm lý gì vậy, anh rất hiếu kỳ nha."

"Phải . . . . . Trắc nghiệm xem anh ở nơi hoang dã, ý chí cầu sinh cao bao nhiêu.” Nàng qua loa che giấu, không muốn hắn sinh nghi.

"Như vậy anh nhất định là max điểm rồi." Hình Tử Nguyên thoải mái nở nụ cười, hắn vui sướng nhẹ nhàng nói: "Sao rồi?Hình phu nhân tương lại, ông xã của em ưu tú như vậy, có tài nấu nướng, lại có ý chí cầu sinh, dường như cũng rất được hoan nghênh nữa, em không lo lắng mấy người đẹp bên ngoài mày coi trọng anh sao?"

Nàng vẻ mặt lo lắng nhìn hắn. "Rất lo lắng, bởi vì em yêu anh."

Tuy biết rõ nàng đa phần là vui đùa, nhưng lòng của hắn vẫn khẽ rung động. Đem xe ngừng ở ven đường, hắn nâng đầu của nàng lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng ngời của nàng, vẻ mặt thành thật hỏi: "Thừa Vũ, nói cho anh biết, em là thật lòng sao?"

"Em là nghiêm túc. Em yêu anh." Nước mắt đột nhiên đảo quanh hốc mắt nàng, bởi vì yêu cầu mẹ hắn đưa ra, tối nay nàng thật đa sầu đa cảm.

"Anh thật cao hứng khi nghe em nói như vậy." Hình Tử Nguyên ở sâu trong đáy lòng phát ra một tiếng thở dài, động tâm đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng thấp giọng nói: "Cho em một gợi ý, nhanh chóng gả cho anh đi, anh thật sự muốn hoàn toàn có được em!"



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...