Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 94: Không nhìn thấu nàng


Chương trước Chương tiếp

Lan Lăng vương tắm cho Trương Khởi rồi đặt nàng xuống đất, hắn cầm lấy xiêm y chuẩn bị mặc cho nàng thì Trương Khởi đã nhận lấy. Sau cả đêm hoan ái, mặt của nàng yếu ớt trắng nhợt, tay cầm xiêm áo hơi run lên

Hắn nhìn nàng một cái, tự mình mặc thường phục vào. Hắn đi ra phía sau nàng, nhìn nàng khó khăn khom lưng, từng chút từng chút mặc xiêm áo vào.

Dù động tác mặc xiêm áo của Trương Khởi hơi chậm chạp, nhưng khi nàng làm thật sự là cảnh đẹp ý vui. Đèn lồng chiếu lên khuôn mặt trắng noãn của tiểu cô tử mới vừa trở thành người phụ nữ thực sự, lông mi nàng run rẩy, in bóng ở bên cạnh

Gấp rút quá, cằm Trương Khởi đau xót là do Lan Lăng vương nâng mặt nàng lên.

Hắn tỉ mỉ nhìn nàng, đối diện với ánh mắt trong suốt cùng ngượng ngùng của nàng nhỏ giọng nói: "Có mệt mỏi không?" Cần nghỉ ngơi hay không?

Trương Khởi cúi đầu ừ một tiếng, từ từ đi đến trước gương đồng, búi tóc dài lên, khàn giọng nói: "Tất cả đều nghe theo Quận Vương."

Lan Lăng vương không nói thêm gì nữa.

Sau khi quan sát đánh giá Trương Khởi, liền hô: "Mang ít bánh ngọt lên."

"Vâng."

Cầm lấy điểm tâm rồi đặt chúng ở trong ngực Trương Khởi, Lan Lăng vương ôm Trương Khởi lên xoay người đi ra ngoài cửa.

Trương Khởi khẽ kêu: "Tóc của ta còn ướt." Còn chưa có búi lên.

Bước chân hắn vẫn không ngừng lại, "Không sao"

Lúc đi tới bên cạnh xe ngựa thì hắn quay đầu lại ra lệnh cho Dương Thụ Thành: "Đem theo hai mươi người."

"Vâng."

"Mang khăn che mặt ra đây."

"Vâng."

Hắn đưa tay đeo khăn che mặt cho Trương Khởi, rồi xoay người nhảy lên xe ngựa.

Xe ngựa từ từ đi về phía hoàng cung.

Trương Khởi dựa vào trong ngực Lan Lăng vương, nhấm nháp hai cái bánh ngọt, bẻ một miếng, nhẹ nhàng đút vào miệng hắn.

Hắn đang nhắm mắt suy nghĩ, cảm thấy bên môi mềm mềm, liền mở mắt ra.

Đối mặt với cặp mắt trong suốt của Trương Khởi, mị sắc còn lưu lại. Nàng đã ném mạng che mặt ở một bên, đang cầm bánh ngọt trong tay, đút vào miệng mình.

Hắn chưa bao giờ ăn những thứ này.

Nhưng thấy động tác của nàng tự nhiên như thế, thân mật như thế, bất tri bất giác mở miệng nuốt bánh ngọt vào.

Trương Khởi cúi đầu, đút một khối cho mình, sau đó lại nàng dựa hết cả người vào lòng hắn, đưa tay phải ra, quyến luyến ôm lấy eo hắn. Trương Khởi y như một con chó nhỏ đang cọ xát, cũng không biết đang suy nghĩ gì, ngây ngốc một lúc, lại đem một khối bánh ngọt đưa đến miệng hắn.

Lần này, hắn ngậm trúng tay của nàng.

Đối diện với ánh mắt quyến rũ của Trương Khởi, hắn nhỏ giọng nói: "Ta không thích ăn."

Trương Khởi trừng mắt nhìn, "Nhưng mà người đói bụng."

Hắn nghiêm túc nhìn nàng.

Nàng lại nháy mắt, tiếp tục đem bánh ngọt nhét vào miệng hắn. Cảm thấy môi của hắn cứ tiếp tục ngậm chặt, nàng mới rút tay ướt nhẹp trở về.

Chỉ thấy nàng cứ tự nhiên như vậy, đem bánh ngọt bị hắn ngậm qua đưa lên môi ngậm một nửa, sau đó ngẩng đầu đưa miệng lên môi hắn, mớm điểm tâm trên miệng cho hắn.

Nàng ngẩng đầu dán thân thể mềm nhũn như rắn lên người hắn, đôi mắt trong suốt mang theo nghịch ngợm yêu mị không hề che giấu, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ sáng ngời.

Nàng đang dụ dỗ hắn.

Lan Lăng vương mở miệng, vừa hôn nàng, vừa ngậm bánh ngọt vào.

Hắn vừa nuốt xuống, Trương Khởi giống như vừa hoàn thành một cái nhiệm vụ, cúi đầu, thoải mái, an tâm ngồi xuống, lại mềm nhũn dựa vào trong ngực hắn. Nàng hồn nhiên không biết hành động vừa rồi của mình có gì không đúng.

Nhìn Trương Khởi cúi đầu, ăn từng miếng từng miếng bánh ngọt, vừa chuyên chú vừa lười nhác, môi Lan Lăng vương giật giật, cuối cùng cũng không nói lời nào, chỉ là ôm nàng chặt hơn.

Động tác của hắn làm cho nàng bất mãn ưm một tiếng. Có thể đã là thói quen, chỉ ưm một tiếng mà không giãy giụa.

Chẳng mấy chốc xe ngựa đã đến hoàng cung.

Nhìn ánh lửa huy hoàng phía trước, hắn ôm nàng nhảy xuống xe ngựa. Lúc đi xuống, hắn lấy cái mạng che mặt đưa cho người hầu phía sau.

Trong điện đèn đuốc sáng rực, tiếng người huyên náo ồn ào.

Trên sân rộng, bên cạnh xe ngựa, cũng có không ít quý tộc tụ họp. Lan Lăng vương vừa xuống xe ngựa, tiếng ồn ào liền mất hẳn, mọi người đồng thời quay đầu, nhìn hắn và Trương Khởi trong ngực hắn.

Lúc này, khuôn mặt Trương Khởi dính vào trên lồng ngực của hắn, co mình lại một đống, đang cố gắng để cho mình trông bình thường một chút.

Vẫn yên tĩnh, mọi người vẫn nhìn về phía bên này.

Đột nhiên, một tiếng cười lớn truyền đến, "Lan Lăng Quận Vương, ngươi tới trễ nha."

Vũ Văn Thành đang ở gần mấy đệ tử Qúy tộc của nước Chu sải bước đi tới. Trên mặt hắn cười sáng lạn, khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, không tự chủ được lặng lẽ tránh sang hai bên.

Vũ Văn Thành nghênh ngang đứng chặn trước mặt Lan Lăng vương. Hắn liếc thoáng qua Trương Khởi trong lòng Lan Lăng Vương , cười vang nói: "Lan Lăng Quận Vương tốt chứ" hắn híp mắt cười lại gần Lan Lăng vương, dùng giọng nói mọi người có thể nghe thấy rõ: "Nghe nói tối hôm qua sau khi Quận Vương trở về, liền vui vẻ cùng ái cơ trong ngực....... Có câu nói “ một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng”, lần này xem ra đáng giá vạn kim rồi”

Lời của hắn vừa nói ra, quảng trường đang yên tĩnh liền ông ông thành một đoàn. Vui vẻ từ tối hôm qua đến bây giờ? Thể lực thật tốt a, con cháu của Cao thị Tề quốc quả nhiên đều là đồ đệ của tửu sắc. Lại nói thể lực ở trên sa trường của Lan Lăng Vương, chắc cũng dùng hết ở trên người nữ nhân cả rồi.

Đối với sự ồn ào nổi lên từ bốn phía, vẻ mặt Lan Lăng vương vẫn không thay đổi. Hắn vẫn ôm Trương Khởi như cũ, đôi mắt thâm thúy sáng rực như sao trên bầu trời thâm lạnh lùng nhìn Vũ Văn Hộ. Dường như sự cười nhạo này chẳng có tác dụng gì với hắn.

Nghĩ đến cũng đúng, con cháu Quý Tộc có mấy kẻ không phóng đãng chứ? Chơi đùa với nữ nhân một hai ngày, cũng chả tính là cái gì.

Mặt Vũ Văn Thành trầm xuống.

Hai tay chầm chậm vỗ.

Tràng vỗ tay thanh thúy vừa vang lên, mười cô tử phương Nam xuất hiện, đẹp đẽ động lòng người xếp thành một hàng đứng sau lưng Vũ Văn Thành, mắt đẹp vừa sợ vừa si mê nhìn về phía Lan Lăng vương.

Vũ Văn Thành chỉ về phía sau lưng, cười hì hì nói: "Tối hôm qua, tại hạ muốn đem mười mỹ nhân đưa cho Quận Vương, mà Quận Vương lại không rảnh rỗi. Bây giờ Quận Vương rảnh rỗi rồi, xin hãy nhận lấy phần tâm ý này của ta."

Nói tới chỗ này, hắn nhìn về phía sứ giả sau lưng Lan Lăng Vương, cười tủm tỉm nói: "Có những mỹ cơ ta tặng này, cũng đỡ có người quở trách Quận Vương ở nước Chu gây Chuyện, ác ý khơi mào chiến sự giữa hai nước."

Khắp nơi lại trở nên yên tĩnh.

Đây không phải là rõ ràng ép Lan Lăng vương nhận lấy mỹ cơ sao?

Dĩ nhiên, mỹ nhân mà, càng nhiều càng tốt, mình không cần, còn có thể dùng để mua chuộc thuộc hạ. Vì vậy, đối với ý tốt mang theo khiêu khích của Vũ Văn Thành, cả các sứ giả ở bên trong, đều tán thành vài phần. Bọn họ nhìn về phía Lan Lăng vương, chờ hắn vui vẻ nhận.

Vũ Văn Thành dương dương tự đắc nhìn Lan Lăng vương. Ánh mắt của hắn liếc qua Trương Khởi, chỉ chờ Lan Lăng vương nhận mười mỹ nhân này, hắn sẽ mở lời đòi Trương Khởi. Mặc dù cái tiểu cô tử này đã xài qua không biết bao nhiêu lần, nhưng nhìn Lan Lăng vương khẩn trương như vậy, mang nàng về đùa giỡn đến chết cũng có thể hả được cơn giận hắn coi thường mình.

Lan Lăng vương nhắm mắt lại

Hắn vuốt mái tóc Trương Khởi, nhờ động tác của hắn, Trương Khởi vốn đang cứng nhắc trở nên bình tĩnh lại.

Dịu dàng vuốt ve, giọng nói Lan Lăng vương trầm thấp từ từ vang lên, "Đa tạ chẳng qua Trường Cung đã từng nói, nữ nhân, chỉ cần người trong ngực ta là đủ rồi."

Nói đến đây, Lan Lăng vương không tiếp tục nhìn về phía Vũ Văn Thành nữa, nhấc chân lên, đi tới đại điện giống như không coi ai ra gì.

Vũ Văn Thành chưa từng thảm hại như tối hôm qua, sắc mặt hắn trầm xuống, âm trầm quát lên: "Cao Trường Cung, ngươi đừng nghĩ ta nể ngươi mà lên mặt"

Lan Lăng vương dừng lại.

Dưới ánh hoàng hôn, hắn mỉm cười, gương mặt tuấn tú làm cho khắp nơi phút chốc ngốc trệ ra. Gió nhẹ lướt qua hắn một nửa, chưa từng rời hắn, lọn tóc phất qua gương mặt....... hắn lẳng lặng nhìn sang Vũ Văn Thành, sâu kín hỏi: "Chức quan của các hạ là gì?"

Vũ Văn Thành sửng sốt. Hắn không có quan chức.

Thấy hắn sửng sốt, Lan Lăng vương trầm trầm, uy nghiêm nói: "Các hạ không quan không chức, lại dám nhục mạ uy hiếp sứ giả, đường đường là Quận vương nước Tề như ta trước mặt mọi người,Vũ Văn Thành, quả nhiên thật là là uy phong" một câu nói vừa phát ra, mấy sứ giả ban nãy có ý đồ toan tính nhất thời xấu hổ cúi đầu

Lan Lăng vương xoay người lại, ôm Trương Khởi tiếp tục đi đến phía trước.

Lúc hắn đi qua, mấy người nước Chu vốn đứng ngăn ở trên hành lang, không tự chủ được nhường đường.

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một trận cười ha ha.

Một văn sĩ gầy gò đi ra. Hắn đứng trước măt Lan Lăng vương, vái chào một cái, nói: "Quận Vương sai rồi, mỹ cơ trong ngực Quận Vương, vốn là mỹ cơ nước Trần hiến tặng cho đại trủng tể nước ta....... Mỹ nhân như thế, lại bị Quận Vương đoạt đi, lang quân nhà ta không tránh đi cũng là chuyện bình thường."

Nói tới chỗ này, tên văn sĩ kia nhìn thẳng Trương Khởi trong ngực Lan Lăng Vương, kêu lên: "Trương thị A Khởi, hầu gái của ngươi A Lục đã đến nhà lang quân của ta khóc lóc tố cáo, ngươi không muốn giải thích gì sao?"

A Lục?

Trương Khởi ngẩn ra.

Tên văn sĩ kia nhìn về phía Lan Lăng vương, bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Quận Vương sao không buông mỹ cơ này xuống, để cho nàng nói rõ ràng."

Lan Lăng vương cúi đầu xuống, hắn nhìn chăm chú Trương Khởi một cái, từ từ đặt nàng xuống.

Trương Khởi vừa ngẩng đầu, vô ánh mắt nhìn về phía nàng. Đáng tiếc giờ phút này hơi tối, mọi người không thấy rõ được ngũ quan của nàng, nàng đã kịp lấy mạng che mặt đeo lên.

Thấy nàng yểu điệu vô lực dựa vào Lan Lăng vương, mới vừa rồi chỉ kịp liếc nhìn nàng một cái, còn chưa kịp nếm qua tư vị của mỹ cơ xinh đẹp này. Vũ Văn Thành nuối tiếc thu hồi ánh mắt: chỉ cần nhìn dáng dấp, liền biết là nhan sắc khuynh quốc, không thể tin được, một mỹ cơ tầm thường mới gặp hôm đó.Ừm, đến tay mình rồi, trước tiên phải ngắm kỹ một phen, xem rõ ràng rồi mới nói.

Tên văn sĩ kia nhìn chằm chằm Trương Khởi, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Trương thị A Khởi, nghe nói ở nước Trần ngươi có không ít bằng hữu? Đáng tiếc đáng tiếc, bọn họ tối hôm qua ở Dương Xuân Lâu lại gây loạn, nghe nói còn đánh chết mấy người quyền quý, chính là cô hầu gái kia....... Ai, cũng không biết có thể giữ được cái mạng mà trở về nước Trần hay không.

Tên văn sĩ kia nói tới chỗ này, gật gù hả hê, tiếc rẻ nhìn Trương Khởi, Vũ Văn Thành phía sau cách hắn không xa, miệng còn nâng lên một nụ cười chế nhạo.

Đối với con cháu làm quan phương Nam, hắn hiểu rõ....... Trong lòng bọn họ, có quá nhiều bận tâm, lại có thói quen làm việc đều suy nghĩ đến thanh danh. Cô tử trước mắt này nếu cứ tiếp tục, thì bản tính ác độc ích kỷ, thấy chết mà không cứu lại danh tiếng, nàng tuyệt đối không dám thừa nhận.

Huống chi, nàng toàn tâm toàn ý đi theo Lan Lăng vương, nếu ngay cả người bên cạnh nàng cũng không quan tâm. Chả lẽ nàng không lo Lan Lăng vương trách nàng cay nghiệt vô tình sao? Nàng nên biết, làm như vậy sẽ bị thất sủng.

Lần này, nàng không chọn cũng phải chọn.

Trương Khởi ngẩng đầu lên.

Đang che mặt, hai mắt trong suốt nhìn về phía tên văn sĩ kia, mềm mại nói: "Không đâu."

"Tiểu cô tử không tin?" Vũ Văn Thành cười lạnh nói: "Người đâu, đem mấy người nước Trần kia tới đây, còn có cô hầu gái trong ngục nữa." Trong giọng nói tràn đầy tàn nhẫn, làm cho người ta hoàn toàn tin tưởng, mặc kệ mấy người A Lục có tội hay không, hắn cũng sẽ gán tội cho bọn họ, nhưng hắn chỉ dám động đến vài người trong số đó, cho bọn hắn vài cái tội danh, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi.

Nói đến đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Khởi, chờ nàng thừa nhận, nàng thực chính là mỹ cơ mà nước Trần đưa cho Vũ Văn Hộ , mà Lan Lăng vương, lại cướp nàng, mưu đồ bất chính.

Bên trong cực kì an tĩnh, Trương Khởi cụp mắt xuống. Cũng không biết sao, Lan Lăng vương vẫn luôn mạnh mẽ, giờ khắc này cũng không có ho một tiếng, hắn đang lẳng lặng nhìn nàng, chờ nàng chống lại

Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, Vũ Văn Thành cười lạnh, vẻ mặt tên văn sĩ đắc ý hả hê, Trương Khởi rũ con mắt, mềm mại nói: "Sẽ không....... Đại trủng tể mặc dù nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hắn đã đắc tội với Quận Vương nước Tề, bây giờ lại đối với sứ giả nước Trần như vậy, rất nguy hiểm, …sẽ làm cho hai nước Tề Trần liên thủ”

Giọng nói mềm mại sợ hãi vang lên, lại làm cho mọi người ngẩn ra, sưu sưu sưu, vô số đôi mắt nhìn nàng, không ai dám tin tưởng, lời nói như vậy, lại phát ra từ miệng của tiểu cô tủ ngây thơ

Vũ Văn Thành biến sắc, hắn cười lạnh một tiếng đang muốn nói chuyện, Trương Khởi nhu nhược, giống như vẫn sợ hãi mà nói: "Còn, còn nữa, kẻ sĩ nước Chu các ngươi, các đại thần sẽ không hỏi sao? Nếu là bọn họ biết lang quân nhà đại trủng tể bởi vì một chút chuyện nhỏ, tùy ý lăng nhục sứ giả láng giềng của hai nước, chỉ sợ cũng sẽ tức giận......."

Giọng nói của nàng, vừa mềm lại vừa non nớt, hoàn toàn không sức mạnh. Nhưng lời nàng nói, tững chứ một, làm cho bốn phía xung quanh trở nên yên tĩnh, không phát ra tiếng động

Tên văn sĩ kia trừng lờn mắt hoảng sợ, hắn không thể tin được, Trương Khởi có thể nói ra những lời như vậy. Trong thời gian ngắn ngủi, có thể nghĩ tới những thứ này, có thể nói ra những lời gần như uy hiếp, người nói những câu ấy, phải có tư duy nhanh nhẹn, và phán đoán chuẩn xác, chẳng lẽ là Lan Lăng vương lúc nói chuyện với nàng đã nói qua những lời tương tự như thế?

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, Vũ Văn Thành liền im bặt, Trương Khởi bị mọi người nhìn chằm chằm, làm như càng nhát gan, nàng càng thêm dựa sát vào Lan Lăng vương, thân thể nho nhỏ cũng rụt lại về phía sau hắn.

Bên trong cực kỳ yên tĩnh, bỗng nhiên Lan Lăng vương cất tiếng cười to lên

Hắn ít khi cười, còn cười lớn như vậy, cực kỳ hiếm thấy. Mọi người đồng thời nhìn về phía hắn. gió cuồn cuộn nổi lên từ hắn bay ra, thổi lên áo bào của hắn, Lan Lăng vương cười to, giống như thần tiên giữa đám người.

Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Lan Lăng vương dắt tay Trương Khởi, vừa đi vừa cười to, thản nhiên vượt qua đám người, chốc lát liền biến mất ở trong tầm nhìn của bọn họ

Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Thành xanh mét, Lan Lăng vương mặc dù không nói ra một chữ, nhưng tiếng cười của hắn rõ ràng mang theo vẻ đắc ý và nhạo bang. Hắn dám cười đắc ý như vậy, dám khinh bỉ mình như thế

Không cần nói cũng biết, những người Chu ở phía sau khiếp sợ tới mức nào. Lan Lăng vương đi được một lúc, từ từ thu hồi nụ cười, hắn cúi đầu nhìn về phía Trương Khởi. Nhìn chằm chằm nàng vẫn sợ hãi như cũ, hắn trầm thấp nói: "A Khởi thật sự làm cho người ta phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa”

Hắn tự tay nâng cằm của nàng, xem xét cẩn thận sắc mặt của nàng, khóe miệng cong lên, hắn khàn khàn nói: "Ta không hiểu A Khởi rồi....... Dường như cưng chiều nàng cũng kinh sợ, nhục nhã nàng cũng sợ, hóa ra nàng đều nhìn thấu mọi việc, hiểu rõ trong lòng. Loại sợ hãi này, cũng chỉ để được người ta thương tiếc".

Thấy lông mi Trương Khởi không ngừng run lên, nghe lời của mình, trên mặt của nàng lộ ra vẻ sợ hãi cùng xấu hổ, dường như đánh giá của mình, làm cho nàng vừa lo lắng vừa vui mừng, một cái tiểu cô tử xáo trá ngụy trang đến ngay cả mình cũng không nhận ra, cuối cùng Lan Lăng vương khẽ hừ một tiếng, bàn tay nắm cổ tay nàng tăng thêm một phần sức lực. Nhưng nghe thấy Trương Khởi kêu lên thì vội vàng thả lỏng ra.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...