Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 4: Chuyện ăn ở
Lời của hán tử gầy gò thu hút lực chú ý của hai người còn lại làm họ chuyên tâm lên đường.
Trương Khởi từ từ hạ màn xe xuống, trong khoảnh khắc nàng cúi đầu, nàng có thể thấy hán tử kia đang dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình.
Màn xe hạ xuống, Trương Khởi cắn môi thầm nghĩ: Không biết mình bứt dây động rừng như vậy có làm hắn thay đổi chủ ý?
Trong lúc vươn về phía trước, nàng tiện tay cầm lấy một quyển sách bằng lụa mỏng trên vách xe ngựa, ngoài bìa sách có viết "Sơ học vỡ lòng". Trương gia là đại gia tộc, trên người nàng chảy huyết mạch cao quý của bọn họ nên nhất định nàng phải biết chữ. Mà bên nhà ngoại chỉ là địa chủ nông thôn, một gia tộc nghèo khó như vậy không có tư cách, cũng không có cơ hội biết chữ.
Vì vậy, dù nàng đã nhận biết được những chữ này, nhưng suốt dọc đường đi vẫn phải giả bộ như không biết.
Chăm chú nhìn quyển sách lụa, Trương Khởi tiếp tục suy nghĩ.
Cũng không biết đi thêm bao lâu, giọng của bà Ôn bên ngoài truyền tới, "Đã đến Tự Miếu, tiểu thư mau chuẩn bị một chút."
Trương Khởi cúi đầu đáp rồi cầm mũ có mạng che đội lên đầu, sau đó còn sửa sang trang phục thêm một lần nữa. Lúc xe ngựa dừng lại, bà Ôn cũng đi tới đỡ nàng bước xuống xe.
Đập vào tầm mắt là một ngôi Tự Miếu cũ nát, trông vào cũng biết đã hoang phế khoảng hai năm.
Nhóm người định ở lại đây ăn tối rồi tìm nơi tá túc.
Do không nhớ rõ đám thổ phỉ kia ra tay ở đâu, Trương Khởi chỉ có thể cảnh giác quan sát xung quanh. Chỗ này có rất ít người qua lại, mấy đám ruộng nhỏ cũng bị cỏ dại mọc thành bụi che khuất. Cuối tầm mắt còn có một lán rộng của người đi làm nông, lúc muốn ăn cơm thì có thể qua đó nổi lửa.
Trương Khởi động tâm, đã đồng hành cũng với ba nô bộc tới từ đại gia tộc ở Kiến Khang, nàng cũng hiểu được phần nào tính cách của bọn họ. Lập tức, Trương Khởi nhìn vào lán mà vui vẻ nói: "Bà Ôn, không biết A Hoa tỷ tỷ bây giờ là đang cho gà ăn hay đang ăn cơm đây? Hì hì, mấy người bạn ở cùng quê với ta, nếu biết ta được sống trong cẩm y ngọc thực, không biết họ sẽ hâm mộ tới mức nào."
Giọng nàng thanh thúy, trong veo như suối nguồn, dù lời nói dung tục nhưng lại khiến người nghe không thấy chán ghét.
Bà Ôn phụ trách dạy dỗ nàng nói: "Cô tử, cô phải nhớ cô họ Trương, sau này không được thoải mái nói ra những lời này."
Bị nhắc nhở, Trương Khởi đỏ mặt, cuống quít nói: "Vâng."
Nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn bà Ôn và hán tử trung niên kia đang ngẩng đầu nhìn về thôn nhỏ phía xa. Bọn họ lớn lên ở Trương gia từ nhỏ, trong thành Kiến Khang, thỉnh thoảng cũng chạm mặt mấy tên thứ dân nông thôn, nhưng có ai nhìn thấy bọn họ mà không tỏ vẻ cung kính, hâm mộ? Nhớ lại cảm giác đó quả thật là tuyệt mỹ. Lần này ra ngoài vất vả như vậy, tội gì mà không chạy tới thôn nhỏ kia khoe khoang.
Vì vậy, người đàn ông trung niên lên tiếng: "Nếu tiểu thư nhớ nhà, chúng ta có thể tới thôn phía trước dùng cơm, thuận tiện còn có thể kiếm được một nhà dân để nghỉ ngơi."
Hắn vừa dứt lời, hán tử gầy gò đã vội la lên: "Còn xa như vậy, ta đói bụng lắm rồi, chúng ta cứ ăn cơm ở đây đi." Ánh mắt tam giác đảo quanh, chẳng lẽ, đây chính là địa điểm hắn hẹn với đám đạo tặc?
Trương Khởi lạnh lùng nghe bà Ôn cười nói: "Mặt trời còn chưa xuống núi, cũng không cần ăn cơm vội như vậy. Dù sao ăn xong cũng phải tìm một chỗ tá túc. Không bằng nghe theo lão Phương tới thôn nhỏ ở trước mặt đi."
Bà Ôn cũng đồng ý.
Hán tử gầy gò luống cuống tới lớn tiếng nói: "Cứ ăn cơm ở đây đi. Đám dân đen kia ai nấy đều đều nước mũi chảy ròng, hôi chết người, tới đó ăn cơm có thể nuốt trôi không?"
Lời này của hắn khiến bà Ôn và lão Phương chần chừ.
Quả nhiên trong lòng người này có quỷ!
Trương Khởi thầm rủa không tốt rồi ảo não nói: "Ngươi nói gì vậy? Bọn họ hôi thối ở đâu? Dù quần áo trên người họ hơi cũ, nhưng ai cũng là người sạch sẽ cả." Nàng tin, nếu những người nông dân này không phải dân đen tới Kiến Khang làm việc thì họ chính là dân đen làm việc gần quê ngoại nàng, mà những người đó cũng khá là sạch sẽ.
Hán tử trung niên gật đầu, bà Ôn cũng nói: "Nói cũng phải, đám dân đen chúng ta gặp ở Kiến Khang cũng sạch sẽ lắm. Ngay cả nhà ngoại của tiểu thư cũng khá sạch sẽ, thư thái."
Bà Ôn nói tới đây liền quay lại nhìn hán tử gầy gò, ngạc nhiên nói: "Lão Trung, hôm nay ngươi làm sao vậy? Lại còn phải bắt bẻ như vậy?"
Nói tới đây, hán tử gầy gò không dám lên tiếng can ngăn nữa. Hắn cắn răng, âm thầm nhìn Trương Khởi thống hận: Tiểu tiện nhân này đã nói vậy thì ta cũng chẳng thể ép buộc. . . . .Thôi thì cứ tùy cơ hành động.
Bà Ôn thấy hắn không ngăn cản nữa bèn cùng hán tử trung niên kia chất đồ đạ lên xe rồi vội vàng giục ngựa đi về phía thôn nhỏ.
Hai khắc sau, xe ngựa đã chạy vào trong thôn.
Thôn này cũng không nhỏ, cả thôn có khoảng năm, sáu trăm hộ gia đình. Khi thấy bọn họ đến, mấy đứa trẻ đang chơi đùa trong thôn hô hoán. Mà những thôn dân cách đó không xa cũng chạy tới chỉ trỏ vào bọn họ.
Ánh mắt kính sợ của đám thôn dân khiến đám người bà Ôn rất thoải mái, nhưng còn đám trẻ con, chúng lại hôi rình bởi hỗn hợp nước mũi và mồ hôi như lời hán tử gầy gò.
Nhưng đã tới đây thì đâu còn lý gì rời đi. Sau khi hán tử trung niên tới chào hỏi hộ dân trông sạch sẽ tinh tươm nhất ở đây liền chạy xe vòng quanh thôn thu nồi và bếp về nấu thức ăn.
Chủ nhân nông hộ kia cũng biết họ ghét bỏ nên không dám mở miệng bảo họ nấu ăn bằng đồ của mình mà chỉ lặng lẽ nấp ở nhà kế bên nhìn sang.
Nô bộc bận rộn, người làm chủ nhân như Trương Khởi chỉ cần đội mũ che mặt, đoan chính ngồi trong phòng.
Trương Khởi chú ý trong lúc ba người kia bận rộn thì hán tử gầy gò đã kiếm cớ chạy ra ngoài chuẩn bị nước, một lần đi mất tới hơn nửa canh giờ. Khi hắn quay về, đồ ăn đã chín, bát đũa cũng đã được dọn ra.
Đưa mắt nhìn hán tử gày gò, hai tay Trương Khởi bắt đầu xoắn vào nhau, trong lòng thầm nghĩ: Nhất định là hắn đi liên hệ với những đạo tặc kia. Cũng không biết bọn họ sẽ bỏ qua cho mình hay còn có âm mưu gì khác?
Hừ! Hán tử kia chỉ là hạ nhân trong Trương phủ, gia tài và tính mạng của hắn đều nằm trong tay chủ nhân Trương phủ. Thứ người như thế không ai truy cứu thì cũng thôi đi, nhưng nếu làm cho người khác hoài nghi, hắn cũng không chiếm được thứ tốt gì!