Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 162: Chấp


Chương trước Chương tiếp

Nghiệp thành.

Phủ Lan Lăng vương, Trịnh Du đang mời Thu công chúa, và Lý Ánh.

Theo ngày xuân dần tới, cây liễu, cây đào cây lê đều kết ra nụ nhỏ, gió xuân thổi qua, không khí cũng dần dần trở nên tươi mới ẩm ướt.

Khi chúng tỳ nữ bưng một dĩa bánh ngọt lên, Trịnh Du tiều tụy khác xa trước kia mỉm cười nói: "Nếm thử chút, những thứ này đều là món ngon, ta đã tìm đầu bếp phía nam về làm."

Nhắc tới hai từ phía nam thì giọng của nàng ta hơi có gai.

Thu công chúa lo lắng nhìn nàng ta, nhẹ giọng nói: "A Du, ngươi cũng ngồi ăn chút đi."

Lý Ánh bên cạnh cũng nhìn quanh bốn phía, nàng ta quan sát từng góc trong viện, nói: "Trước kia mỗi lần gặp Trương thị ở đây, nàng ta luôn vênh váo hống hách, giống như nàng ta thật sẽ trở thành chánh thê của Trường Cung! Ai, đáng hận nàng ta đã thoát đi quá xa, cũng không thể bắt đến làm lễ ra mắt cho chúng ta."

Thu công chúa bên cạnh nàng ta vẫn còn đang nói: "A Du, ngồi xuống đi." Thấy nàng ấy không chịu, nàng ta tiến lên một bước kéo Trịnh Du xuống ngồi lên giường. Nhưng nhấn mấy cái, Trịnh Du vẫn không nhúc nhích. Thu công chúa không khỏi giận, nàng ta cả giận nói: "Là chính ngươi muốn gả đấy! Dáng vẻ Cao Trường Cung ở chung với tiện tỳ kia đâu phải ngươi không nhìn thấy? Nữ nhân nào thấy cũng lạnh lòng, chỉ mình ngươi không biết chết sống muốn nhảy vào !"

Mắng mắng, Thu công chúa liền thấy nước mắt của Trịnh Du, giọng nói liền nghẹn lại.

Nàng ta vô lực ngồi vào trên giường, thật lâu mới nói: "Được rồi, ta không nó, ngươi cố ý gọi chúng ta đến không phải để xem ngươi gượng cười chứ?"

Trịnh Du buông vật trong tay xuống, đi lên hai bước, nhẹ nhàng khẽ chào Thu công chúa.

Thu công chúa giật mình, liền vội vàng hỏi: "Ngươi làm cái gì? Mau dậy đi."

Trịnh Du lại vẫn cúi người, nàng ta nhìn Thu công chúa. Giọng nói thanh thúy: "A Thu, ta muốn xin Thái hậu, đồng ý cho ta với Quận Vương đi sứ Chu."

"Cái gì?"

Lần này kinh sợ không chỉ Thu công chúa, cả Lý Ánh cũng ngây người.

Trịnh Du tiếp tục nói: "Trường Cung suốt ngày muốn đến Chu, ta muốn giúp chàng ấy chuyện này."

Phất phất tay, ý bảo chúng tỳ lui ra toàn bộ, Thu công chúa hạ thấp giọng kêu lên: "Ngươi điên rồi?"

Lúc này, Lý Ánh bên cạnh đột nhiên vỗ tay nói: "Ý kiến hay!"

Đối diện Thu công chúa còn đang hồ đồ, Lý Ánh cười nói: "Là A Du thông minh. A Thu, ngươi nghĩ xem, nếu như không muốn để tiện nữ nhân đó tiêu dao vui vẻ ở bên ngoài, khiến Cao Trường Cung vẫn luôn nhớ nàng ta, không chịu trở lại trong phủ này. Còn không bằng đi đón nàng ta về. Chính thất bớt làm cao đi đón một cơ thiếp về, thì dù là người độc ác nhất cũng sẽ tán thưởng A Du chứ? Mà nàng ta trở lại, muốn nàng ta không bệnh mà mất, hay mỗi ngày mài đi mỹ mạo và ánh sáng của nàng ta, đây không phải A Du nói thế nào là thế đó sao?"

Lý Ánh tiếp tục cười tủm tỉm nói: "Nếu như đến lúc đó, tiện nữ nhân này không chịu trở lại, vậy A Du cũng đã làm hết tình hết nghĩa, Cao Trường Cung còn muốn hòa ly, thì chỉ nước bọt cũng có thể dìm hắn chết!"

Thu công chúa vừa nghe xong, lập tức cười hì hì nói: "Vẫn là A Du nhà ta thông minh nhất."

Trịnh Du cũng miễn cưỡng cười một tiếng, lại làm như có chút không yên.

Thấy thế, Thu công chúa kêu lên: "A Du, lát nữa ta cùng ngươi đi gặp mẫu hậu. . . ., sao ngươi còn chưa vui vẻ?"

Trịnh Du ngẩng đầu lên.

Đối diện hai vị bằng hữu đang tươi cười, nàng ta cắn môi, một hồi lâu mới nói nhỏ: "Không biết tại sao, gần đây dù ta làm gì đều có chút chột dạ."

Nói xong, nước mắt của nàng ta lại xuất hiện, Trịnh Du nghẹn ngào nói: "A Thu. Ta thật sợ hãi. . . . . . Ta sợ mặc kệ ta giày vò thế nào, bỏ sức ra sao, làm cho người trong thiên hạ đều thích ta, cũng uổng phí thời gian. Tim của chàng ấy không có ở đây, không có chút nào cả, ta chỉ ôm một tảng đá không có độ ấm."

Lấy khăn tay ra lau lệ. Nàng ta tiếp tục nức nở nói: "Trường Cung từ nhỏ ta cũng biết. Chàng ấy thật ra cố chấp nhất. Nhớ ai thì vẫn sẽ nhớ

người đó, thích một người, chính là một đời. Trước kia, chàng ấy nhớ đến tình nghĩa cùng lớn lên với ta, nhớ tới sự dịu dàng phúc hậu ta dành cho chàng ấy. Mặc kệ có bao nhiêu quý nữ muốn kết thân với chàng ấy, chàng ấy cũng không gặp đã lui, chỉ nhớ tới điều tốt của ta. Hiện tại cũng thế, chàng ấy yêu yêu phụ kia, vẫn cứ yêu không quên được cũng không bỏ được. Mặc kệ ta làm bao nhiêu, mặc kệ ta tốt hay xấu, chàng ấy đều không thấy được, không nghe được. Hơn nữa, tính tình chàng ấy lại bướng bỉnh, một khi nhận định thì chín trâu cũng kéo không lại. Ta sợ, ta sợ biến khéo thành vụng!”

Nàng ta lần đầu tiên cảm thấy, chuyện tình nam nữ, có lẽ không giống tranh thủ tình cảm, tranh thủ tình cảm là ai cũng không có tình, cũng chỉ đều dùng thủ đoạn tranh thủ sự thương tiếc hoặc ban thưởng vật chất của nam nhân.

Ẩn lịch sử tin nhắn

------------------------

Từ hôm đó, Trương Khởi luôn ở lại trong ngôi nhà gỗ.

Lúc đó, mọi chuyện trong triều Vũ Văn Ung đều giao cho Vũ Văn Hộ, hắn cả ngày lẫn đêm đi săn đánh cờ câu cá, chơi cực kì vui mừng.

Trương Khởi tới đây rồi Vũ Văn Hộ cũng đã tới một lần. Ông ta nhìn liền nhận ra Trương cơ này chính là người Cao Trường Cung nước Tề từng cưng chiều. Đồng thời, ông ta cũng biết quyến rũ ái tế (con rể quý) của ông ta, cũng là người thiếu nữ trước mắt này.

Thấy Trương Khởi tuy nhỏ tuổi, lại vô cùng đẹp đẽ. Khi giơ tay nhấc chân rất có phong tình, vừa có sự tháng khiết của thiếu nữ, vừa có vẻ quyến rũ của phụ nhân, da non mịn như nhéo ra nước, vừa nhìn liền biết là người tinh thông chuyện giường chiếu. Vũ Văn Hộ lập tức cười ha ha, nói với tiểu hoàng đế: “Thật là một mỹ nhân tuyệt sắc. Bệ hạ có phúc.”

Vẻ mặt cực kỳ hài lòng với việc Trương Khởi có thể ở chung với Vũ Văn Ung.

Vũ Văn Ung thấy đại trủng tể mình tôn kính cũng thích nàng ấy, lập tức vừa vui mừng, vừa xấu hổ ngượng ngùng không nói ra được mà thiếu niên nên có. Vũ Văn Hộ thấy thế, lại giễu cợt hắn mấy câu rồi mới rời đi. Trước khi đi, ông ta chỉ vào Trương Khởi nói: “Bảo vệ, Trương cơ thật tốt…”

Hai từ Trương cơ mới ra, Vũ Văn Ung liền kêu lên: “Đại trủng tể sai lầm rồi, nàng ấy họ Lý, chính là Lý cơ.”

“Được, được. Họ Lý được, họ Lý tốt.” Vũ Văn Hộ cũng không hỏi Trương cơ làm sao thành Lý cơ rồi, chỉ cười lớn rời đi.

Ngồi ở trong nhà gỗ, nhìn Vũ Văn Ung thiếu niên anh vĩ, cẩn thận xu nịnh trước mặt Vũ Văn Hộ, Trương Khởi âm thầm thở dài nói: Thói đời này, dù là Hoàng đế, cũng thật khó.

Nàng mơ hồ nhớ, Vũ Văn Ung sống như thế cho đến cực kì lâu.

Nghĩ tới đây, Trương Khởi lắc đầu một cái: những thứ này có quan hệ gì với nàng đâu? Nàng chỉ biết, hôm nay dưới sự che chở của Vũ Văn Ung, cuộc sống của nàng thanh nhàn mà tự tại hiếm có.

Nàng đứng lên, cầm bình nước bên cạnh lên, nhẹ nhàng đi đến hậu hoa viên, bắt đầu tưới nước cho hoa.

Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, ngũ quan tuyệt mỹ của nàng tản ra ánh sáng dịu dàng, tĩnh mật, xa xa.

Nhìn một lát, Vũ Văn Ung đột nhiên nói: “Cao Trường Cung đối với ngươi như thế nào? Chỉ bởi vì không muốn bị chủ mẫu áp chế, ngươi liền chạy trốn sao?”

Chung đụng cũng có mấy ngày rồi, đây là lần đầu tiên hắn hỏi chuyện riêng của nàng.

Trương Khởi kinh ngạc, nàng dừng lại động tác, mềm nhẹ nói: “Hắn đối xử với ta rất tốt, rất cưng chiều ta, thương ta… Có một lần ta bệnh nhẹ, hắn canh giữ ở trước giường của ta cả đêm không ngủ, mớm thuốc châm trà cho ta, không hề chê nhiều.” Vũ Văn Ung chú ý tới nàng dùng một chữ “mớm”.

Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, như bách hợp trong u cốc nhìn T Vũ Văn Ung, nói: “Cho nên ta muốn chạy trốn, là bởi vì ta thích hắn… Thích một người mà không thể độc chiếm, thích một người mà lại phải xem đối thủ mình khinh thường trở thành chánh thê của hắn. Hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, chỉ không muốn cho ngươi sự tôn trọng và địa vị, cảm giác này khiến ta sống không bằng chết, cho nên ta chạy.”

Trương Khởi nói tới chỗ này, Vũ Văn Ung nhíu nhíu mày.

Thấy hắn mơ hồ không vui, Trương Khởi quay đầu lại, nàng mỉm cười, tiếp tục xốc bình nước lên tưới hoa.

Những lời này, nàng thật ra đã sớm muốn nói ra ngoài… Nàng không thể để Vũ Văn Ung động lòng với nàng. Mà việc duy nhất có thể ngăn nam nhân kiêu ngạo, kín kẽ vừa có nội tâm mạnh mẽ này, chính là quan niệm khiến người đời không thể chấp nhận của nàng.

Dạng nam nhân giống như hắn ta, tại sao có thể dễ dàng tha thứ phụ nhân mình nhìn trúng ý, không thích mình? Mà nếu tính tình của mình như thế, một khi thích liền muốn độc chiếm, một khi thích liền liều mạng yêu cầu địa vị và tôn vinh của chánh thê. Rõ ràng nam nhân thương tiếc cưng chiều đến thế, nàng còn ỷ sủng mà kiêu, phụ nhân như vậy, hắn sao tiêu thụ được?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...