Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 153: Thoát khỏi Tấn Dương


Chương trước Chương tiếp

Nàng còn chưa nói hết.

Tiêu Mạc liền phát hiện tim của mình nhảy lên bình bịch. Hắn khẩn trương nhìn Trương Khởi, bởi vì mong đợi cùng khát vọng, ngón tay có chút co rút.......

Một hồi lâu, hắn khàn giọng nói: "Được.". Một chữ này vừa nói ra, hắn mới phát hiện nó nghẹn đến lợi hại.

Nghe hắn nói ra chữ "được" này, Trương Khởi cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.

—— Thế là đã thuận lợi đi bước thứ hai

Tiêu Mạc si ngốc nhìn nàng một hồi, mới quay đầu đi.

Tiếp tục thưởng thức ngọn lửa đầy trời , hắn nhẹ giọng nói: "Nếu hộ vệ Cao Trường Cung ngựa không ngừng vó, buổi trưa ngày mai, hắn liền có thể biết được tin ngươi đã bị chết cháy."

Nói tới chỗ này, hắn quay đầu mắt không chớp nhìn Trương Khởi. Thấy gương mặt tuyệt mỹ toát ra nhất mạt buồn bã cùng tự giễu, môi hắn giật giật, cuối cùng liền nói: "Chờ hắn trở lại Tấn Dương, nhanh nhất cũng phải hai ba ngày. Chỉ là bệ hạ đối với ngươi luôn để ý, chỉ sợ tối hôm nay sẽ phái người đi qua rồi."

Tiêu Mạc nghiêm túc nói: "Chỉ là A Khởi yên tâm, tất cả dấu vết ta đều đã xóa đi, sẽ không có người nào phát hiện ra ngươi còn sống." Nói tới chỗ này, hắn nhận ra giọng nói của mình cũng có chút mất mát.

A Khởi ở trước mặt người nước Tề biệt tích, chẳng phải hắn vĩnh viễn cũng sẽ không có cách nào quang minh chính đại có được nàng?

A Khởi kiêu ngạo như vậy, nàng làm sao có thể cho phép mình làm người phòng ngoài? Nữ nhân như nàng, chỉ có danh phận cùng kính trọng, mới có thể lưu lại lòng của nàng, mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện, trường trường cửu cửu đi theo. Nếu không, hắn sớm muộn cũng sẽ dẫm lên vết xe đổ của Lan Lăng Vương.

Lại nói, theo như lời A Khởi, thời gian này tất cả mọi con mắt ở Nghiệp Thành cùng Tấn Dương đều sẽ nhìn chăm chú về phía hắn. Vì kế an toàn, trong mấy tháng này, hắn chỉ có thể để Trương Khởi ở bên ngoài, không thể đến thăm nàng, cũng sẽ không thường xuyên liên lạc.......

Nghĩ tới đây, mày Tiêu Mạc liền cau lại.

Trương Khởi cũng là không biết hắn đang suy nghĩ đến cái này.

Nàng như cũ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ngọn lửa ngất trời ở phủ Lan Lăng Vương , nghe nơi đó truyền tới âm thanh gào thét.

Một hồi lâu, Trương Khởi nhỏ giọng mà nói: "Ngủ đi, đêm dài lắm mộng, sáng mai còn đưa ta xuất thành nữa." Nếu như không phải là hắn giữ lại thì thật ra tối hôm qua vừa về tới Tiêu phủ đã có thể ra khỏi thành . Nhưng hắn lại không muốn nhanh như vậy đã phải chia lìa với nàng, luôn luôn không muốn.

"Được." Trong miệng nói được, nhưng Tiêu Mạc vẫn không chớp mắt, như si như say , vui vẻ nhìn Trương Khởi.

Thẳng qua một hồi lâu sau, hắn rốt cuộc mới nói: "Ngươi mệt rồi, đi nghỉ ngơi thôi." Hắn xoay người trả lại cho nàng một mảnh thanh tịnh.

Trương Khởi làm sao mà ngủ được cơ chứ?

Trời mới vừa tờ mờ sáng, nàng liền được một vị phụ nhân hầu hạ hạ rửa mặt.

Phụ nhân kia mặc vào cho nàng một bộ y phục màu xanh dương nhạt, cực kỳ bình thường, đồ mà thứ dân vẫn thường dùng, sau đó lại lấy ra một chút thuốc bột, bôi lên trên mặt của nàng.

Không bao lâu, nàng ta mỉm cười nói với Trương Khởi: "Phu nhân, nhìn vào gương một chút, xem có hài lòng không?" Nàng ta lại nói: "Về sau tiểu phụ nhân sẽ đi theo bên người phu nhân, vì phụ nhân thay đổi hình dạng."

Trương Khởi quay đầu, chống lại một gương mặt vàng đen. Trong gương, mặt kia vẫn là ngũ quan của nàng, chỉ là con ngươi đã được phác thảo vài nét bút, khiến cho đuôi mắt xếch lên, biến thành một đôi mắt hạnh. Thậm chí, bên cạnh mũi còn thêm một nốt ruồi thật to .

Gương mặt này loáng thoáng còn có thể thấy một phần dáng vẻ của Trương Khởi.

Bất quá chỉ cần không phải đối mặt với Lan Lăng Vương, thì ứng phó với người bình thường như vậy cũng là đủ rồi.

Kỳ thật sử dụng kỹ thuật của chính nàng, chỉ cần nguyên liệu đầy đủ, cũng có thể hóa trang được hiệu quả như thế này. Xem ra phải thu thập nhiều một chút những nguyên liệu mà phụ nhân đã sử dụng.

Lập tức, Trương Khởi nức nở một tiếng. Nàng cầm lấy bạch đoạn, vây quanh hông của mình ba vòng, lại đi vào đôi giày Tiêu Mạc đặc chế ở đáy có lót thêm một tầng nệm trắng. Sau đó đem tóc uốn thành búi tóc phụ nhân, rồi vây khăn trùm đầu lên.

Khi nàng giả trang xong, lần nữa đứng lên thì đã có dáng vẻ cao gầy của một người thứ dân bình thường. Nhìn kỹ, diện mạo mặc dù có đen, mắt mặc dù hơi tròn, vẫn còn lộ ra hai phần kiều mị. Chỉ là phải thật cẩn thận mới có thể nhìn ra được.

Gật đầu một cái, Trương Khởi nhỏ giọng nói: "Không tệ. Ngươi đi ra ngoài đi."

Phụ nhân kia vừa đi, A Lục liền chạy tới đây. Nàng lại gần Trương Khởi, nhỏ giọng mà nói: "A Khởi, vàng ta thu hồi lại rồi." Hôm qua lúc hoàng hôn ra khỏi chỗ kia, Trương Khởi đang mải ngẩn người, Tiêu Mạc lại vội vàng khắc phục hậu quả, người hầu cửa vội vàng trông chừng Trương Khởi thì A Lục đã thừa dịp này vội chạy ra khỏi Phủ Thượng Thư , từ tửu lầu kia mang về một ngàn lượng hoàng kim.

A Lục so với Trương Khởi vẫn khỏe mạnh hơn, là đứa nhỏ đã quen cực khổ từ bé, mười tám mười chín cân vàng đặt ở dưới váy dài, nàng chỉ cần dùng một tay nâng lên, vẫn nhấc lên được. tuy vậy cũng không thể cầm quá lâu.

Trương Khởi gật đầu một cái, nàng nhẹ giọng nói: "Tốt lắm, chúng ta đi ra ngoài đi." A Lục cũng trang điểm giống như nàng, vô cùng tầm thường, cửa thành mở rộng ra , xe ngựa Trương Khởi là chiếc xe đầu tiên ra khỏi thành. Bởi vì Lan Lăng Vương không chạy về, tất cả mọi người vẫn còn đắm chìm trong tin tức Trương cơ đã chết, nên nàng ra khỏi thành vô cùng dễ dàng.

Tiêu Mạc đưa nàng ra ngoài, là cửa thành phía Tây, cùng hướng với Kiến Khang phía Bắc Nam Viên.

Rời cửa năm, sáu trăm dặm có một tòa thành lớn khác chính là Bắc Sóc Châu. Mặc dù không bì kịp với Tấn Dương phồn hoa, nhưng cũng là một trấn quan trọng của nước Tề . Vì đề phòng Đột Quyết, Nhu Nhiên, hoàng đế nước Tề cử 180 vạn phu đến đây xây Trường Thành, trước sau tổng cộng hơn 2000 dặm. Tới hiện tại, thành Bắc Sóc Châu có thể nói là thành có tường rào vững chắc, trăm nghề phồn vinh.

Ở trong thành trì này, Tiêu Mạc đã sớm chuẩn bị tốt phủ đệ. Đem Trương Khởi an bài ở chỗ này, vượt qua khỏi ngoài dự liệu của mọi người. Coi như Lan Lăng Vương thực không chết tâm, coi như bệ hạ có phái người tìm kiếm khắp nơi, cũng chỉ có thể là phương hướng Đông Tây. Tiêu Mạc thầm nghĩ, chỉ chờ qua mấy tháng, người đất Tề quên mất Trương Khởi là ai, hắn liền có thể tới đây ở cùng với nàng.

Người của Tiêu Mạc an bài Trương Khởi vào trong phủ đệ xong, liền lặng yên không tiếng động lui xuống. Chỉ để lại ba mươi hộ vệ hung hãn, cùng mấy tỳ nữ, mười bà vú già.

Lan Lăng Vương lần nữa tỉnh táo thì đã là giữa trưa.

Hôm nay là mùng ba tháng mười năm công nguyên 561, năm nay là năm rắn. Trương Khởi hơn 14 tuổi, sinh năm thỏ(mèo).

Mùa đông năm nay, hình như đặc biệt tới trễ. Đã đến tháng mười rồi, mặt trời vẫn còn nhô cao, bầu trời sáng choang, chiếu lên người bỏng rát.

Vô hồn trống rỗng mà nhìn xà ngang hồi lâu, Lan Lăng Vương mới tỉnh táo lại: A Khởi đã chết, nàng dùng một cây đuốc, tự thiêu mình trong ngày đại hôn của hắn, trong lòng nàng thì ra giờ nào khắc nào cũng đang nghĩ tới việc hắn cưới thê. Nàng từng ngây thơ tùy hứng như vậy, ngay trước mặt đám quyền quý bọn họ mà nói, nàng muốn hắn cưới nàng.

Nhưng hắn lại không có cưới nàng.

Sau đó, nàng lại hồđồ nói, hắn muốn kết hôn, hắn có chánh thê, nàng sẽ phải gả cho lang quân.

Hắn đương nhiên không cho phép.

Sau đó nữa, nàng ở trước mặt hắn giả vờ như nhận mệnh. Nàng ngàn y trăm thuận, mềm mại kiều mị, nàng sẽ ôm cổ hắn, hận hận cắn mũi của hắn, cắn xong, lại cười duyên lại hôn lại liếm làm cho hắn giận sôi lên. Thỉnh thoảng, lúc đêm khuya nàng cũng sẽ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc nàng rét lạnh sẽ lật người nằm sấp ở trên ngực của hắn ngủ, trong lúc hắn ngủ mơ mơ màng màng thì lại nén lệ không chớp mắt mà nhìn hắn, đột nhiên lại đưa chân ra, kiên trì không ngừng muốn đem hắn đá xuống sàng tháp.

... ...

Tất cả hắn đều nghĩ qua, nhưng lại không nghĩ tới, nàng sẽ chọn cái chết.

Đúng vậy, nàng đã chết rồi.

Hắn cưới thê, cho nên nàng đã chết

Nghĩ tới đây, Lan Lăng Vương lảo đảo bò dậy, bất tri bất giác, đưa tay nắm lấy bội kiếm treo trên tường.

... ... Nơi ngực này thật là quá đau quá đau rồi, làm hắn thở dốc không ngừng. Hắn hiện tại chỉ muốn tạo một vết thương lên nơi nào đó, có lẽ đây là biện pháp duy nhất có thể dời đi đau đớn trong lòng.

Không biết tại sao, từ hôm qua khóc xong, hắn liền không rơi lệ được nữa.

Mặt ngốc ngốc nhìn tới hoa văn trên vỏ kiếm, hắn lại cúi đầu, kinh ngạc mà nhìn nhìn bàn tay rộng mở của mình, đột nhiên cảm thấy trong trời đất này nơi nơi phồn hoa, thật sự rất không thú vị.

Đang lúc này, trong lúc bất chợt, bầu trời bên ngoài, dần dần tối xuống.

Ngay sau đó, một tràng tiếng bước chân hốt hoảng truyền đến, trong tiếng bước chân, còn có vô số tiếng gào hoảng sợ: "Nhanh, mau gõ trống".

"Trời ạ, Thiên Cẩu Nhật Thực".

"Ông trời, ông đang trừng phạt người đời sao?".

"Mới mấy ngày thanh tịnh, mà hôm nay lại tới? Ông trời bất nhân, ông trời thật bất nhân ".

Trong từng trận khóc rống, tiếng reo hò khàn cả giọng, cửa phòng bị người ta nặng nề mở ra, Phương lão xông vào trong phòng. Lão vừa nhìn thấy Lan Lăng vương nắm vỏ kiếm, sợ đến sắc mặt tái nhợt. Lập tức bổ nhào về phía trước, tước bỏ bội kiếm, trong miệng lại sợ hãi kêu lên: "Trường Cung, không xong rồi, Thiên Cẩu Nhật Thực, ông trời muốn hạ hình phạt xuống rồi.".

Thấy Lan Lăng vương còn đang ngây ngẩn, Phương lão lại lập tức nói: "Văn Võ Bá Quan toàn bộ đã chạy tới hoàng cung, Quận Vương mau đi đi. Đến trễ, bệ hạ sẽ càng tức giận hơn".

Phương lão dắt Lan Lăng Vương đi tới trong sân, vừa đem hắn đẩy lên xe ngựa. Lan Lăng Vương đột nhiên quay đầu lại nói: "Phái người, mau tiến về hai phía Đông Nam tìm kiếm Trương cơ".

"Tìm kiếm Trương cơ?" Phương lão đầu tiên là ngẩn ngơ, đảo mắt lão liền nói: đúng rồi, phải tìm kiếm, chỉ cần tìm kiếm thì Quận Vương vẫn còn có hy vọng, lập tức lớn tiếng đáp: "Dạ, lão nô lập tức an bài".

Theo bầu trời càng ngày càng đen, đám người chạy trên mặt đất lại càng ngày càng hốt hoảng. Mỗi một lần Thiên Cẩu Nhật Thực , cũng sẽ xuất hiện đại tai biến, loại hình phạt của trời xanh này, không thể tránh thoát được .

Lúc này, ngay cả Tiêu Mạc, cũng không có tâm tình để ý tới chuyện của Trương Khởi. Tất cả Văn Võ Bá Quan cũng liên tục không ngừng chạy về hoàng cung.

Bọn họ có thể tưởng tượng, bệ hạ đang ở trong cung sẽ hốt hoảng lo lắng cỡ nào: ông trời giáng tội, bất kỳ một quân vương nào cũng không dám khinh thường.

Không quá lâu, mặt trời liền xuất hiện một lần nữa trên không trung. Chỉ là Thiên Cẩu Nhật Thực đã mang tới khủng hoảng, lại khó tiêu thật lâu.

Hốt hoảng đàm phán hoà bình, một ngày lại đi qua rồi.

Tháng mười năm Công nguyên 561, ngày Bính Tý một ngày khiến cho người dân nước Tề vĩnh viễn không thể nào quên. Một ngày này, Cao Diễn gần hai mươi bảy tuổi xuất ngoại săn thú thì một con thỏ thoát ra, ngựa hắn đang cười kinh hoảng, xốc hắn xuống mặt đất, té gãy xương sườn, từ đó bệnh không dậy nổi.......

Cao Diễn nếu như không thể bảo vệ hoàng triều nước Tề, sẽ đem chính sự giao vào trong tay ai?

Vì vậy, từ trong triều đến ngoài triều, bắt đầu trào tuôn sóng ngầm , Văn Võ Bá Quan, quyền thần quý nữ, cũng bị cuốn vào trong đó, Tề quốc, lọt vào trong một dòng xoáy vô hình.

Lúc tin tức Cao Diễn bệnh tình nguy kịch truyền vào Bắc Sóc Châu thì Trương Khởi cùng A Lục đang ở trong sân thêu hoa.

Người mang tin tức đem nguyên do chuyện này nói một lần xong, vừa cung kính đưa lên thư tay của Tiêu Mạc, vừa nhỏ giọng mà nói: "Phu nhân, thời cơ gấp gáp như thế, người ở phủ Thượng Thư không đủ, phải mượn đi mấy hộ vệ." Chỉ sợ Trương Khởi lo lắng, người mang tin tức lại nói: "Thượng Thư nói rồi, chỉ là mượn tạm , lập tức sẽ gặp trả lại. Phu nhân ngàn vạn lần không được khẩn trương."

Nghe được câu này, Trương Khởi ngẩng đầu lên, dịu dàng đáp: "Ý của Tiêu Lang cận thân rất hiểu. Các hạ đem ba mươi hộ vệ này đi thôi. Thời khắc mấu chốt , ngàn vạn lần không thể bởi vì một vị phụ nhân như ta mà làm hỏng đại sự."

Nói lời này xong nhịp tim Trương Khởi đập có chút nhanh, bước thứ ba đã tới rất gần rồi.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...