Cảnh Xuân Nam Triều

Chương 105: Ta sẽ lấy nàng làm vợ


Chương trước Chương tiếp

Vừa vào viện, Lan Lăng Vương liền trầm giọng quát đám Hắc Giáp Vệ : "Vừa rồi là ai để cho Thu Công Chúa vào đây?"

Chúng binh sĩ rùng mình, hai người cúi đầu đi ra.

Lan Lăng Vương lạnh lùng nói: "Tha xuống, mỗi người đánh mười gậy."

"Vâng" không có ai phản bác lời của hắn, càng không ai dám hỏi, tại sao lúc ở Nghiệp Thành bọn họ muốn đến thì đến mà khi ở Chu Quốc thì không được?

Nghe tiếng gậy hành hình ở bên ngoài vang lên, Lan Lăng Vương trầm mặt, nói từng câutừng chữ: "Đám người của Hà Gian Vương ngay lập tức sẽ chuyển vào ở tại Hành Quán. . . . . . Nếu như để cho ta biết được, có người dám tự tiện để bọn họ bước vào phủ này, giết không cần hỏi"

Thì ra là hắn là muốn đề phòng Hà Gian Vương.

Ngay lập tức chúng giáp sĩ nghiêm nghị lên tiếng: "Không dám"

"Lui ra đi"

"Vâng"

Sau khi Lan Lăng Vương hạ lệnh xong, qauy sang dặn dò Trương Khởi: "Cứ ở yên đây." Dứt lời, hắn xoay người đi ra ngoài.

Trương Khởi biết Hà Gian Vương mới đến, nhất định hắn có rất nhiều việc muốn làm, liền khéo léo thi lễ, quay người đi về.

Lúc này bầu trời hơi u ám, Trương Khởi ngủ trên giường, đôi mắt híp lại nhìn bầu trời bên ngoài, lúc này nàng chẳng muốn nghĩ gì cả cũng chẳng muốn làm gì cả.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng nói của một thị vệ từ bên ngoài truyền đến, "Trương Cơ, SứTrần đến cầu kiến."

Sứ giả của Trần?

Trương Khởi nói: "Cho mời"

"Cho mời ——"

Trong tiếng truyền gọi trong trẻo, vang lên những tiếng bước chân, không bao lâu, cửa phòng kẹt một tiếng bị đẩy ra.

Không nghĩ rằng đối phương lại đến nhanh thế, Trương Khởi đang vừa chỉnh lại y phục tóc tai, vừa đi ra phòng, vội vàng hướng sau vừa lui, sau khi khom mình hành lễ, mới cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn về phía người đến.

Vừa mới ngẩng đầu, nàng liền ngẩn ra.

Người đứng ở cửa chính là Tiêu Mạc.

Vậy mà lại là Tiêu Mạc.

Thấy Trương Khởi đứng ngẩn ở chỗ đó, người vẫn còn chưa đứng thẳng lên, Tiêu Mạc chậm rãi đi tới. Hắn đỡ lấy bả vai của nàng, sau khi đỡ nàng đứng thẳng lên, khóe miệng hắn nhếch lên, nhanh nhẹn quay lưng lại, quan sát bày trí ở trong phòng.

Sau khi hắn thong thả bước vài bước, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, "A Khởi, chúng ta sẽ đi đến nước Tề trước.”

Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: "Muội có vui không?"

Miệng của Trương Khởi há rồi lại ngậm, ngậm rồi lại há, phải rồi, chuyện xảy ra ở Kiến Khang rất kín đáo, người biết được không nhiều, hắn sẽ không nghĩ rằng Lan Lăng Vương sẽ biết, cũng không nghĩ đến rằng mình cũng sẽ biết.

Khẽ mím môi, Trương Khởi nhỏ giọng mà hỏi: “Mọi người đều đi sao?"

"Ừ, đi hết.Ai cũng sẽ đi."

Trương Khởi ừ một tiếng, nàng nhìn nửa khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Mạc, không nhịn được cúi đầu nói: "Huynh…huynh vẫn khỏe chứ?"

"Rất khỏe." Nụ cười củaTiêu Mạc như gió xuân, hắn nói một cách tao nhã lịch sự: "Chúng ta sẽ đến đất Tề trước, A Khởi, . Nếu như nàng ở bên Lan Lăng Vương mà chịu thiệt thòi thì hãy nhớ nói với ta, ta sẽ đưa nàng đi."

Hắn nói hắn sẽ đưa nàng đi.

Nhưng bọn họ rõ ràng là huynh muội

Trương Khởi chớp mắt rồi lại chớp mắt, cuối cùng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Muội biết rồi”.

Tiêu Mạc bỗng dưng quay đầu, nhìn về phía nàng.

Trương Khởi cắn môi, đan tay vào với nhau, cẩn thận nói: “ Muội biết tất cả rồi,… Tiêu Lang, là huynh trưởng của muội.

Tiếng nói nhẹ như lông vũ rơi trên mặt đất, dường như người nói chuyện vô cùng cẩn thận.

Bỗng dưng một tiếng cười nhẹ vang lên.

Tiếng cười đó, trong sự trầm thấp có sự chua xót không thể nói rõ.

Một lúc lâu, Tiêu Mạc ngừng cười nói : “Muội hẳn là biết rồi phải không? Cao Trường Cung nói cho muội, thế thì sao nào?”

Hắn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt trong suốt bình thản, hơi mỉm cười nói: "Trên thế gian này những chuyện hoang đường có nhiều lắm, ta muốn nhận muội muội của ta thì có gì là không được."

Trương Khởi há miệng rồi lại ngậm trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc tư duy của nàng ngây ngô, ánh mắt ngơ ngác

Tiêu Mạc nhìn thấy dáng vẻ đấy của nàng, cụp mắt nghiêng đầu. Hắn quay lưng về phía nàng, giọng nói dịu dàng, trầm thấp mà mạnh mẽ: "A Khởi, muội phải nhớ, nếu có uất ức gì, nhất định phải tới tìm huynh. . . . . . Huynh chờ muội."

Hắn xoay người đi ra ngoài, đi tới cửa thì bước chân hắn dừng lại, cũng không quay đầu, nhã nhặn, dịu dàng nói: "Bây giờ không ai ngăn cản được chúng ta, nếu như muội trở lại, ta sẽ cưới muội làm vợ"

Bỏ lại những lời này, hắn đẩy cửa phòng ra, sải bước nhanh chóng rời đi.

Mãi cho đến khi Tiêu Mạc đi được rất xa, thật lâu rồi, Trương Khởi mới lui một bước về đằng sau, thả người nằm ở trên giường.

Đã bao nhiêu năm, nàng đã khát khao bao nhiêu là sẽ có một người đàn ông tốt nói với nàng rằng, ta sẽ cưới muội làm vợ.

Nhưng mà, khát vọng này quá xa xôi, quá phù phiếm, khiến cho chính bản thân nàng cũng biết rằng mình đang mơ mộng viển vông.

Kết quả lại là, hôm nay nàng đã nghe được cái gì?Tiêu Mạc thế nhưng lại nói với nàng, hắn sẽ lấy nàng làm vợ.

Anh ruột của nàng nói với nàng: sẽ lấy nàng làm vợ.

. . . . . .

Sự chấn động của Tiêu Mạc mang đến cho nàng thật quá nhiều, khiến nàng mấy giờ liền sau đó đều ngốc nghếch, ngơ ngẩn.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

buổi chiều một người thị vệ ở ngoài cửa nói: "Trương Cơ, Quận Vương lệnh cho ngài mang một bộ xiêm y đến gặp hắn. "

Lan Lăng Vương?

Trương Khởi quay đầu lại hỏi: "Quận Vương đã về rồi à?"

"Vẫn chưa ạ."

Vẫn chưa trở về phủ sao? Trương Khởi suy nghĩ một chút, lên tiếng: "Vâng"

Trang điểm nhẹ, nàng đi ra cửa phòng, dưới sự đồng hành của một toán Hắc Giáp Vệ, nàng ngồi lên xe ngựa, chiếc xe lăn bánh đến phủ Sứ giả.

Trên đường phố, đang là thời điểm cực kì náo nhiệt .

Cũng không biết tại sao,Trương Khởi cảm thấy, hôm nay xe ngựa đi nhanh một cách đặc biệt, phu xe liên tục giục ngựa, thuần thục lái xe đi giữa đám người chật chội. Chẳng mấy chốc đã đi đến trước một phủ viện.

Phủ viện này cực kỳ bình thường, ngói xanh thấp thoáng trong bóng cây rậm rạp, dưới ánh mặt trời chiếu xuống rực rỡ bức người, lại hiện lên một vẻ cực kì mát mẻ.

Xe ngựa đi về phía trước, cửa chính kẹt một tiếng nhanh chóng mở ra. Xe ngựa vừa mới tiến vào, cửa lớn lại đóng thật chặt, đứng gác ở cửa chính là bốn thị vệ của đất Tề, đồng thời bước lên một bước, không cho phép ai vào, dáng vẻ như là tử thủ cửa chính.

Trong sân hết sức náo nhiệt, vây quanh chỗ giếng trời là đám người Thu công chúa, A Du cùng tì nữ của các nàng, còn thêm mấy hầu gái lạ mặt khác.

Lúc này, chúng nữ đang ở chỗ đó nói gì, ríu ra ríu rít thật là náo nhiệt.

Đột nhiên thấy xe ngựa Trương Khởi đi tới, mọi người đều yên lặng, cùng lúc quay đầu nhìn lại.

Lúc này,bốn hán tử vị canh giữ ở ngoài cửa phòng, nhận ra người trong xe ngựa là Trương Khởi, bọn họ đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sải bước đi về phía nàng.

Bốn người khẽ khom người, hướng trong xe ngựa kêu: "Trương cơ, Quận Vương lệnh cho ngài lập tức vào trong.”

Giọng nói có chút cổ quái.

Trương Khởi ừ một tiếng, đi xuống xe ngựa.

Nàng vừa lộ mặt, chúng nữ liền đồng thời quay lại, nhìn nàng .

Lần này, Trương Khởi không giống như trước kia, cúi đầu không dám nhìn người khác, dưới sự soi mói của đám con gái, nàng yên tĩnh mà ngẩng đầu lên.

Cùng lúc nhìn thấy gương mặt của nàng, Thu công chúa và vị tì nữ của nước Tề phải hít vào một hơi, mà A Du thì lùi lại một bước, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Trong khi Thu công chúa trợn trừng hai mắt, Trương Khởi nhã nhặn lịch sự mà hướng đi về trước đi. Nàng lúc này, bước chân ung dung,trong tư thái uyển chuyển dịu dàng lại lộ ra sự bình thản, làm cho người khác cảm thấy, đây hoàn toàn là một thiếu nữ của giới danh môn thế gia nuôi dưỡng ra, chứ không phải là một cơ thiếp nho nhỏ.

Dưới sự yên lặng khác thường của đám con gái nàng bước lên bậc thềm, đẩy cửa phòng ra.

Vừa vào phòng, bước chân của Trương cứng đờ.

Trong phòng có bốn người.

Y phục màu đen, chỗ vạt áo rõ ràng bị kéo xuống, lộ ra phân nửa lồng ngực rắn chắc bền, búi tóc kéo xõa, trên khuôn mặt tuấn mĩ vô trù nhuộm một sắc đỏ nhàn nhạt, không biết là do uống rượi quá nhiều hay là do tức giận, môi của hắn bị rách ra, gò má bên trái lộ ra ba vết móng tay cào nhàn nhạt, đó chính là Lan Lăng Vương.

Giờ phút này, Lan Lăng Vương đang dựa vào sập, lười biếng giơ ly rượu chầm chậm thưởng thức, dôi mắt nửa khép nửa mở, dưới đáy mắt lộ ra vẻ thờ ơ cùng lười biếng, nửa người dựa trên sập, mái tóc đen xõa trên lồng ngực trần trụi, một con mắt khác bị che dưới mái tóc dài ấy, trong sựu lười biếng lại có sự tuyệt mĩ cùng với sự tà mị khiến cho lòng người phải run rẩy .

Mà dưới chân Lan Lăng Vương, cách hắn không tới một mét, một cô gái đang quỳ gối, để lộ*** , váy ngoài của cô gái này cởi hết, chỉ còn một cái yếm mỏng manh, nửa người dưới bọc một chiếc chăn mỏng, phân nửa da thịt đã để lộ ra ngoài, chính là Vũ Văn Nguyệt.

Vũ Văn Nguyệt quỳ trên mặt đất, trên mặt toàn là nước mắt nước mũi, đang khóc đến mứcbuồn đau .Đằng sau lưng Vũ Văn Nguyệt còn có hai tỳ nữ đang run rẩy, rụt lui vào trong góc.

Thấy Trương Khởi đi vào, trong ánh mắt đang đẫm lệ của Vũ Văn Nguyệt ánh lên sự bối rối và oán hận rồi lại khóc lóc thê thảm.

Nghe thấy bước chân của Trương Khởi, Lan Lăng Vương đang chậm rãi thưởng rượu cười mà như không thoáng liếc mắt qua Vũ Văn Nguyệt, chậm rãi nói: "A Khởi, vị cô nương này, cứ một mực quấn lấy ta bắt ta phụ trách, nàng nói nên làm thế nào cho phải đây?

Giọng nói trầm thấp, lười biếng, mang theo sự cười cợt vào lạnh lẽo nhàn nhạt.

Hắn vội vã gọi mình tới như thế hóa ra là vì chuyện này. . . . . .Xem ra là bể đầu sứt trán, chỉ có thể trông cậy vào mình giải vây cho hắn thôi.

Bởi hắn đã tin nàng, vậy nàng liền mạnh tay mà làm thôi.

Trương Khởi đảo mắt, nàng cất bước đi vềhướng Vũ Văn Nguyệt.

Đi tới trước mặt Vũ Văn Nguyệt, Trương Khởi hơi khom lưng, nàng vươn bàn tay ngọc, ưu nhã nâng cằm của Vũ Văn Nguyệt lên,để cho khuôn mặt nhem nhuốc, tràn ngập nước mắt của Vũ Văn Nguyệt đối diện với chính mình.

. . . . . . Dung nhan của Trương Khởi vốn là khuynh quốc khuynh thành, trong khoảng cách gần như thế, có thể khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào đều cảm thấy xấu hổ, Vũ Văn Nguyệt vừa đối mặt với nàng, liền vội vàng nghiêng đầu đi.

Lúc này, giọng nói mềm mại tinh tế của Trương Khởi vang lên ngay bên tai của Vũ Văn Nguyệt, "Thật xấu"

Nàng ta nói nàng rất xấu

Hai tiếng đó vừa dứt, mặt của Vũ Văn Nguyệt đã đỏ như gà chọi.

Vừa nói, Trương Khởi vừa vươn bàn tay lành lạnh của mình, lướt đến bộ ngực trần truồng của nàng ta.

Những ngón tay ngọc xanh miết như thể đang lướt trên dây đàn, vừa thờ ơ miết nhẹ xung quanh cái yếm vừa nhẹ giọng nói ra: "Nơi này cũng rất nhỏ. . . . . ."

Vũ Văn Nguyệt giận đến run rẩy. Nếu như bây giờ nàng ta không phải là trong trạng thái áo không đủ che, chỉ sợ lúc này đã nhảy dựng lên đánh nàng ta rồi. Nhưng mà lại là nàng ta đang rơi vào tình cảnh xấu hổ, lại bị dung nhan của Trương Khởi làm cho khiếp sợ, chỉ có thể bị tức đến càng lúc không ngừng run rẩy.

Ánh mắt của Trương Khởi lại chuyển đến nhìn phần hông của Vũ Văn Nguyệt, nhìn một chút, nàng liền cười khẽ một tiếng, nói: "Eo cũng to quá. . . . . .lại còn rốn đen?"

Những lời này vừa mới dứt, Vũ Văn Nguyệt hét lên một tiếng,quơ loạn quần áo che lấy bản thân.

Trương Khởi từ từ đứng lên. Nàng trên cao nhìn xuống nhìn Vũ Văn Nguyệt, dịu dàng nói: "Có câu gọi là sính là thê chạy làm thiếp, lần này A Nguyệt hiến thân cho Quận Vương nhà ta, là muốn làm thiếp của ngài ư?"

Thấy Vũ Văn Nguyệt vùng vẫy, Trương Khởi lại buột miệng cười, nhẹ nhàng mà nói: "Đúng rồi, ngươi là con gái của Vũ Văn Hộ, với quyền thế của phụ thân ngươi, ngược lại ở đất Chu này có thể buộc Quận Vương cưới ngươi." Nhìn về phía Vũ Văn Nguyệt đang trấn định lại bởi được lời nói của mình nhắc nhở, Trương Khởi âm ấm mềm mại nói: "Nhưng mà ta nhớ rằng bà nội của A Nguyệt, vẫn còn đang là tù nhân cấp thấp ở đất Tề đó. . . . . . A Nguyệt vẫn sẽ được gả, chỉ là đến đấtTề, là làm vợ hay làm thiếp đây? Hay là A Nguyệt cũng đi làm bạn cùng với bà nội của ngươi? Mỗi ngày lo cơm áo, sống đến khi đầu bạc rồi vẫn không nhìn thấy người ngoài?"

Vũ Văn Nguyệt đột nhiên run rẩy.

Trương Khởi thôi không nhìn nữa, nhàn nhạt cười nói: "Bằng da thịt này của A Nguyệt, vẻ thùy mị này, vừa tự động đưa tới cửa, khóc xin đeo bám, sợ rằng cũng chỉ có thể như vậy. . . . . . Quận Vương, nàng muốn gả, ngài liền cưới nàng ta đi."

Ưu nhã lạnh lùng đến thế, bình phẩm từ đầu đến chân xem như một món hàng, không có chút tình cảm nào đến như thế, phân tích tình cảnh vừa thảm khốc vừa thực tế.Mỗi một câu nàng ta nói ra, mỗi một chữ, giống như một cái kim sắc bén, cắm thẳng vào trái tim của Vũ Văn Nguyệt.

Trong lúc Trương Khởi đang bước về phía Lan Lăng Vương thì đột nhiên, Vũ Văn Nguyệt hét lên một tiếng, nàng vùng dậy bò trên đất, tóc tai bù xù, không còn có chút nào õng ẹo làm dáng khàn giọng nói: "Không. . . . . . Ta không lấy. Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà"

Thấy dáng vẻ nàng ta gần như đang điên cuồng, tay phải Trương Khởi ném một cái, vứt bọc quần áo lên người của Vũ Văn Nguyệt, giọng nói mềm mại động lòng người: "Đây là xiêm áo, chỉnh đốn lại bản thân cho tốt. . . . . . Ngươi yên tâm, chuyện ngày hôm nay, không có ai dám để lộ ra nửa chữ, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc lập gia đình của ngươi."

Nói đến đây, nàng đột nhiên quay ra nhìn Lan Lăng Vương, cười cười quan sát hắn mấy lần, nàng lười biếng vương tay, ôm lấy cổ hắn.

Nhuyễn ngọc ôn hương vừa ôm vào lòng, bất chợt Trương Khởi ngửa đầu lên, cắn một cái thật mạnh lên má hắn, Lan Lăng Vương đau đến mức rên lên một tiếng, hắn cau mày trừng mắt nhìn Trương Khởi, muốn đem nàng đẩy ra, bàn tay đưa ra một nửa rồi ngừng lại.

Trương Khởi hung hăng cắn một cái, để lại mấy cái dấu răng thật sâu trên má hắn, đưa hai tay ra ôm lấy gương mặt của hắn, nhỏ giọng nỉ non nói: "Lần này thì hay lắm, má trái bị thiếp cào, má phải lại bị thiếp cắn, Trường Cung, người trong thiên hạ đều sẽ mắng thiếp là đố phụ" nói tới đây, hốc mắt nàng lại rưng rưng nước, dường như việc nàng cắn mình là thiệt thòi lắm vậy, khiến cho gương mặt của mình cũng trở nên cân xứng rồi, ra cửa bị người thấy, đều thành chuyện lạ. Nàng còn uất ức à?

Nàng thật là vì che dấu vết cào trên mặt hắn đấy chứ ?Chứ không phải là tìm cớ để xả giận? Lan Lăng Vương chăm chú nhìn nàng thật sâu, hừ nhẹ một tiếng, đưa tayôm eo nàng bế lên. Cứ ôm nàng như thế, hắn sải bước ra khỏi phòng.

. . . . . .

Đột nhiên nghe được tiếng cửa phòng nặng nề đóng lại, đám người Thu công chúa và A Du cùng lúc quay lại.Nhìn thấy Lan Lăng Vương xiêm y xộc xệch, tóc đen xõa tung mà vẫn tuấn mỹ hút hồn cùng Trương Khởi quần áo cũng tán loạn đang được Lan Lăng Vương ôm trong ngực.

Nét mặt của đám con gái cực kỳ phức tạp.

Mới vừa rồi, họ đứng ở ngoài cửa. Mà trong phòng, mỗi chữ Trương Khởi nói ra, họ cũng nghe được rất rõ ràng,họ nghe thấy rất rõ Trương Khởi giễu cợt vóc dáng của Vũ Văn Nguyệt thế nào, lại vừa dùng một giọng nói tàn khốc cay nghiệt đến thế nào để khiến Vũ Văn Nguyệt nhìn ra sự thật .

Một Trương Khởi như thế, các nàng chưa từng gặp được, cũng chưa từng biết đến hay nghĩ đến cõi đời này còn có cô gáinhư thế.

Nhìn thì có vẻ mềm mại, kì thực lại lạnh lẽo, tàn khốc mà lý trí, non nớt như thế mà lại cực kỳ thông hiểu việc đời, hoa mỹ tuyệt luânnhư vậy, rõ ràng thấp hèn mà lại cao cao tại thượng. . . . . .Nàng, làm sao mà có thể chỉ là một cơ thiếp nho nhỏ?

Trước khi Trương Khởi đến, bọn họ cũng đã mắng, giễu cợt, thậm chí uy hiếp Vũ Văn Nguyệt, nhưng tất cả các hành động ấy của các nàng so với biểu hiện của Trương Khởicó vẻ cực kỳ thô thiển và bất lực.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...