Dục tiên dục tử?
Thật sự là không phù hợp với phong cách của Hạ Sơn Chi cô!
Mà hiện giờ lão Nhị nhà anh đang nặng nề ra ra vào vào, không khác gì pít-tông đang vận động cả.
Có thể dùng một câu khác để diễn tả đó chính là cái miệng nhỏ ở bên dưới của cô đang gắt gao hấp thụ anh.
Sao cô lại liên tưởng đến từ miệng nhỏ được nhỉ. . . . . . nghĩ lại có chút buồn nôn.
Lại cảm thấy trong thời khắc kích tình mênh mông như thế, Hạ Sơn Chi cô không nên mất hồn như vậy.
Cho nên liền ưỡn ngực nhấc chân ủng hộ khích lệ lão Hoắc, sớm có thể thành công trong việc tạo người?
Chỉ là hình như hơi cố sức, thấy thật mệt mỏi, làm sao có thể bì được với thể lực của ông chú kia được, cô không được rồi ah....
Những thứ kia trong tiểu thuyết ngôn tình đã miêu tả như thế nào nhỉ? Khi phụ nữ ừ ừ a a thì có nghĩa là mệt nhưng cũng vui vẻ .
Không thể nào, Hạ Sơn Chi chỉ là một phàm nhân mà thôi, không có thần lực như vậy.
Lão Hoắc vừa thẳng tiến vào bên trong vừa ở bên tai cô nghiến răng nói: "Vợ à, em muốn cắn chết anh sao."
Cô liền mở rộng hai chân, tiếp nhận tiến công như vũ bão của anh.
Từng giọt từng giọt mồ hôi của anh rơi trên mặt cô, bỗng nhiên trong lòng thấy kích động muốn cười lên.
Người đàn ông này, cần mình!
Cô nghĩ đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều cảm thấy thỏa mãn cực lớn khi chiếm được hư vinh này.
Dĩ nhiên Hạ Sơn Chi cô cũng rất không kiểu cách mà thừa nhận rằng cô rất thỏa mãn.
Mọi người có phải là đang hiểu sai ý của cô rồi không?
Người ta nói thỏa mãn ở đây chính là thỏa mãn trong lòng, chứ không phải. . . . . .
Trong lúc cô đang mơ màng phóng túng suy nghĩ của mình thì lão Hoắc rốt cuộc cũng đã hoàn thành hắn vận động đặc biệt hiếm của mình.
Lão đại đã xong nhưng lão nhị vẫn còn chôn ở trong thân thể của cô, đang từ cứng rắn dần dần mềm nhũn.
Thời gian tích tắc như thoi đưa, cũng đã gần đến nửa đêm rồi, Hoắc Sở Kiệt đang ngủ say ở bên cạnh cô, mơ màng đi vào giấc mộng.
Cả người mệt chết đi được nhưng ý thức lại vẫn rất tỉnh táo.
Người ta thường nói đêm khuya thường làm cho con người nhớ lại những chuyện xa xưa, điều này quả thật rất chính xác!
Trong đầu lầ lượt đặt ra từng dấu chấm hỏi.
Rốt cuộc vì sao Hoắc Sở Kiệt lại lo lắng bất an như vậy?
Cô có biết rõ không?
Có lẽ có thể biết được đại khái, nhưng chỉ là một chút chân tướng mà thôi.
Anh chỉ trích cô hối hận một đêm kia, là vào một đêm của ba năm về trước.
Mà chuyện xưa của cô và anh phải nên nói từ khi anh xảy ra tai nạn xe kia trở về đây.
"Bùm" , một thân thể cao lớn ngăn ở trước mặt cô.
Mỗi khi nhớ tới tim của cô như ngừng đập, thế giới như bất động vào khoảnh khắc đó.
Người của Hoắc Sở Kiệt dán ở trên đầu xe, sau đó ngã về phía sau.
Bước chân của cô chợt ngừng lại một chút, rồi cô đỡ được anh.
Khi anh nhắm mắt bất tỉnh ở trước mặt cô, tuy ngoài mặt luống cuống nhưng trong lòng ngược lại rất bình tĩnh.
Lấy điện thoại di động ra gọi 120, nâng đầu của anh lên không dám động.
Máu chảy từ trán của Hoắc Sở Kiệt tràn qua mặt rơi vào trên tay trái của cô.
Nhẹ nhàng "Bốp " một cái thôi, chất lỏng màu đỏ ấm áp đẹp đến quỷ dị.
Mắt cô mở thật lớn, quỳ một chân ở trên đất ôm lấy anh.
Tay phải của cô bị anh dùng sức níu lại, trái tim cứ nhảy lên rồi hạ xuống, mỗi một lần đều cầu nguyện: Hoắc Sở Kiệt, anh không thể có chuyện gì được.
Tay của cô dính đầy máu nâng cằm của anh lên, lông mày của anh khổ sở nhíu lại.
Cổ Tiểu Văn ở phía sau bọn họ kinh hoảng nức nở khóc mếu: "Làm thế nào bây giờ, làm thế nào. . . . . ."
"Này!"
Cô ta bị tiếng hô của cô làm chấn động lui về phía sau: "A. . . . . ."
Mắt cô lạnh lùng liếc nhìn xung quanh một vòng: "Cô bảo mọi người tản ra đi, cho thoáng khí một chút."
Cổ Tiểu Văn nhu thuận làm theo, bảo người đứng xem lui ra xa một chút.
Cô xoắn các ngón tay vào nhau vâng dạ nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Tôi cũng không phải cố ý. . . . . . Tôi không biết lại xảy ra chuyện như vậy. . . . . ."
"Cô câm miệng!"
Cô liếc cô ta một cái: "Nếu anh ấy có chuyện gì, cô cũng đừng mong được sống!"
"A. . . . . ."
Cô cũng lười phản ứng lại, máu trên tay càng ngày càng nhiều, mí mắt căng ra đến mệt mỏi.
Cô chỉ có thể chống đỡ đến thế, nếu đôi mắt của cô mơ hồ, là đang muốn đợi thiên sứ đến cứu chắc?
Hô hấp của Hoắc sở kiệt càng lúc càng nhẹ, cô cố gắng kìm chế luống cuống trong lòng mình.
Lúc cô không thể thở nữa thì rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng còi của xe cứu thương từ xa truyền đến.
Các thiên sứ mang băng ca, thận trọng nâng Hoắc Sở Kiệt để lên trên.
Tay phải của anh vẫn lôi kéo cô, cô y tá đang muốn đẩy ra, thì cô liền ngăn cản: "Anh ấy hi vọng tôi sẽ ở bên cạnh, cứ như vậy đi, cám ơn nhiều."
Có lẽ bởi vì là nụ cười trên mặt vô cùng bi thương, hoặc là giọng điệu của cô đủ động lòng người.
Vì vậy bác sĩ im lặng mà gật đầu, y tá xoay người đỡ băng ca lên.
Bắt đầu kiểm tra hô hấp, huyết áp, nhịp tim. . . . . .
Các loại kim tiêm cắm vào tay anh sau đó lại rút ra, cô sững sờ nắm tay của anh, cái gì cũng không làm được.
Trái tim bỗng nhiên liệt nhảy dựng lên, hàm răng bắt đầu chạm vào nhau run rẩy.
Sợ hãi như thủy triều đi tràn vào khiến cả người cô run rẩy.
Một khắc kia người không sợ trời không sợ đất như Hạ Sơn Chi, sau biến cố này rốt cuộc đã có tri giác.
Hoắc Sở Kiệt nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, sau khi đèn giải phẫu sáng hơn nửa giờ, cô mới run rẩy gọi điện thoại cho cha Hoắc cha và mẹ Hoắc.
"Hoắc đại ca vì cứu con . . . . . Bị xe đâm, bây giờ đang ở trong phòng cấp cứu ."
"Cái gì? Sơn chi, con lặp lại lần nữa xem nào."
Cho tới bây giờ người không bao giờ quan tâm đến hơn thua lúc nào cũng hiền hòa, điềm tĩnh như mẹ Hoắc rốt cuộc cũng không kìm chế được, ở đầu bên kia thét lên chói tai.
Nước mắt của cô lộp bộp rơi xuống: "Thật xin lỗi, đều là lỗi của con."
Rồi cô đứt quãng kể lại cho bà chuyện vừa xảy ra.
"Sơn Chi, đừng khóc, con hãy nghe lời mẹ Hoắc, gọi điện thoại cho Cố Tích và Thần Thần tới đó ở cùng con đi. Con cứ ở đó đừng đi đâu, chúng ta lập tức sẽ tới ngay."
Tiếp đó mẹ Hoắc vội vàng cúp điện thoại, trước khi cúp máy cô còn nghe thấy đầu bên kia truyền đến tiếng khởi động xe.
Cô liền gọi cho Tống Thần, điện thoại vừa mới thông liền khóc lớn: "Thần Thần. . . . . . Làm thế nào bây giờ, Hoắc Sở Kiệt máu me khắp người. . . . . ."
"Ah, " Phản ứng của Tống Thần giống y như của mẹ Hoắc lúc nãy, cô thút tha thút thít thuật lại, cô ấy trầm mặc một hồi rồi mới nói: " Đừng sợ, trước lúc anh ấy nhận được sự đồng ý của cậu thì sẽ không chết được đâu, tin mình đi."
"Sao lại có người em gái như cậu chứ, không có chút lương tâm nào. . . . Hu hu hu. . . . . ."
"Cũng tại vì cậu đấy . . . . . Hạ Sơn Chi cậu thật. . . . . ."
Đúng vậy, cô ấy nói rất đúng, chính xác là vì cô!
Cô cắn môi nói không ra lời, Tống Thần an ủi mấy câu liền cúp máy.
Tống Thần và Cố Tích rất nhanh liền xuất hiện ở bên cạnh cô, sắc mặt của Cố Tích rất nghiêm túc, Tống Thần giật nhẹ khóe miệng ôm lấy cô, tuy cười nhưng so với khóc còn khó coi hơn nhiều: "Khóc đến nỗi mắt sưng húp rồi này, xấu hổ chết đi được."
"Tống Thần, mình đúng không phải là người mà, không phải chỉ là thất tình thôi sao, tại sao lại mất hết hồn vía như vậy. Nếu không phải thế thì lão Hoắc cũng sẽ không xảy ra chuyện. . . . . . Mình thật sự muốn đánh chết mình. . . . . ."
"Bốp" cô tự tát vào má mình một cái tát rất vang dội, trên mặt liền thấy đau rát tuy vậy lòng của cô lại nhẹ hơn một chút.
Cô chuẩn bị tát tiếp vài bên kia thì bị níu lại: "Tự giày vò bản thân mình tàn thì có tác dụng gì, nếu cô thật sự hối hận, nên ngồi nghĩ làm thế nào để bồi thường cho anh ấy thì tốt hơn đấy."
Cô ngẩng đầu, qua làn nước mắt mông lung nhìn Cố Tích, anh ta lạnh nhạt cô: "Hạ Sơn Chi, cô hãy mở to mắt ra mà nhìn xem rốt cuộc ai mới là người đối tốt với cô. Anh ấy vì cô mà đã làm biết bao nhiêu chuyện, đâu chỉ có một chuyện này!"
"Thế mà cô vẫn còn vì người đàn ông kia mà sống vật vờ như người đã chết, Cố Tích tôi đúng là đã nhìn lầm cô rồi."
Cố Tích hất tay cô ra, dựa vào tường cúi đầu xuống, mái tóc dài che hết hơn nửa gương mặt.
Một Cố Tích lạnh lùng như vậy là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy cô anh ta đều cười rất tươi, đối xử với cô rất tốt, tất cả những điều đó đều chỉ vì tôn trọng người anh em của mình mà thôi.
Tống Thần xoay mặt sang một bên, cũng không nói giúp cô câu nào.
Cô biết rất rõ, lần này, người sai là bản thân cô
Lại qua thật lâu, đèn giải phẫu vẫn sáng như cũ.
Ở đầu một hành lang khác truyền đến tiếng bước chân dồn dập, đi phía trước chính là mẹ Hoắc và mẹ của cô.
Cô vội vàng đứng lên, nghênh đón thì mẹ già đã cất bước đi về phía cô, tát lên trên mặt cô một cái.
Thật trùng hợp vừa vặn tát đều cả hai bên.
Quả nhiên là mẹ con cô có thần giao cách cảm mà.
"Hạ Sơn Chi, nếu Sở Kiệt mà có. . . . . . thì tôi coi như không có đứa con gái như cô."
Mẹ già tức giận mắng to, một chưởng vừa rồi bà đã dùng toàn lực nên lúc này cả người lảo đảo nghiêng sang bên cạnh.
Cô vừa đưa tay ra để đỡ thì bà liền nặng nề đẩy ra.
Mẹ Hoắc vội vàng ôm lấy mặt của cô, trách cứ mẹ già nhà cô: "Sơn Chi làm sao biết được, chuyện này xảy ra là ngoài ý muốn, bà đánh con nó làm gì."
"Nếu không phải là nó thất tình thất điên bát đảo thì chuyện làm sao sẽ phát triển đến bước này! Lão Hoắc à, tôi thực xin lỗi ông."
Mẹ già vô cùng áy náy nói, ngón tay của mẹ Hoắc hơi lạnh kìm mặt của cô: "Sở Kiệt nếu như biết được bà đánh bảo bối của nó, về sau sợ là sẽ không để ý tới bà nữa đâu."
Cô sợ hãi nhìn mẹ già, thấy cô được coi trọng liền đổi giọng: "Lão Hoắc à, tôi đã sinh ra đứa gieo họa rồi."
Hoắc mẹ liền khoát tay nói: "Nói cái gì vậy, nhìn bảo bối khóc đến mắt mũi sưng húp như con thỏ rồi này."
"Tôi an ủi bảo bối một chút, chuyện bên này mọi người cứ phụ trách."
Mẹ Hoắc kéo cô đi tới cuối hành lang, rồi mở cửa sổ ra, từng cơn gió lạnh của mùa đông thổi mặt cô rét buốt.
Bà yêu thương vuốt má cô: "Mẹ con xuống tay thật là hung ác. . . . . . Chỉ là bà ấy làm vậy muốn để cho ta xem mà thôi ."
"Mẹ Hoắc. . . . . ."
Cô vội kéo ống tay áo của bà, mũi vừa hít vào, nước mắt lại rớt xuống.
"Mẹ con làm vậy là để cho ta thấydễ chịu hơn nhưngthật ra thì bà ấy đã sai lầm rồi, dì thương con cũng như thuơng Thần Thần, không muốn các con phải chịu một chút uất ức nào cả."
"Nhưng cũng có cái khác nữa." Bà vuốt tóc của cô nói tiếp: "Con biết ý của mẹ Hoắc muốn nói gì chứ."
Cô cúi đầu, không biết đáp lại như thế nào.
Nước mắt lộp bộp rơi trên mặt đất, ướt cả một mảng.
Tay trái của cô bị dính máu, đã được cô y tá lau sạch sẽ, nhưng mà của cô vẫn đỏ khiếp người .
"Sở Kiệt thích con, nó vì con mà ngay cả mạng mình cũng không muốn."
"Con trai của ta, chưa bao giờ để người khác trong mắt, bướng bỉnh giống như con lừa, nhưng lại luôn tâm tâm niệm niệm con."
Mẹ Hoắc xoa đầu cô, ôm cô vào lòng.
Cô nghe vậy, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
"Sơn Chi, chờ nó tỉnh, con ở bên cạnh nó là được rồi."
"Đồng ý với mẹ Hoắc không?"
Nước mắt tràn đầy trên mặt, cô nghẹn ngào nói không ra lời.
Cặp mắt sưng đỏ, má thì bỏng rát nhưng lại không bằng một phần vạn của trái tim.
"Ta cũng chỉ có một đứa con trai là nó, nó đã 31 rồi mà vẫn còn độc thân."
"Coi như con thương hại mẹ Hoắc mà thu nhận nó."
" Đừng trách mẹ Hoắc mẹ ức hiếp con, thật sự là ta với cha Hoắc của con chỉ có một mình nó, trong lòng vô cùng khó chịu."
Mẹ Hoắc nghẹn ngào ôm cô, nồng đậm giọng mũi thì thầm bên tai cô.
Câu "Trong lòng vô cùng khó chịu" kia khiến cho nước mắt lại rơi xuống, cô như chợt tỉnh cơn mê, gật đầu lia lịa.
"Đứa bé ngoan, đúng là mẹ Hoắc đã không phí công thương con."
Bà buông cô ra, rồi lau mặt, sau đó lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô: "Nhìn con dâu của ta này, đừng khóc nữa, Sở Kiệt thấy sẽ không vui đâu."
"Vâng, con sẽ không khóc nữa!"
Cô gật đầu nói, một giọt lệ rớt xuống nhưng cô lại mỉm cười.
Cô kéo mẹ Hoắc, cọ cọ lên trên người bà: "Mẹ Hoắc theo con đi rửa mặt, không thể để cho anh ấy nhìn thấy con khóc nhè được."
Mẹ Hoắc siết chặt tay cô: "Đi thôi, con bé ngốc."