Trong nháy mắt, Khuất Liễu Phong bị đánh lùi vài bước về phía sau, dấu vết của cái tát nổi bật trên khuôn mặt hơn bốn mươi tuổi. Hai gò má đỏ sậm, hắn cúi đầu không nói.
"Khuất Liễu Phong, ta có thể cho ngươi cuộc sống như bây giờ, ta cũng có thể khiến ngươi thân bại danh liệt!" Ngụy công công quay đầu nhìn Khuất Liễu Phong, "Đừng cho rằng ta không biết ngươi đang làm cái gì!"
"Công công, ta..."
"Hai mươi mấy năm trước, ngươi đã thất bại một lần rồi. Bây giờ, ngươi vẫn không thành công!" Khuôn mặt Ngụy công công âm trầm, lạnh nhạt kể lại, "Vì sao, ta lại tin người như ngươi có thể thành công lần?
thứ hai chứ?" Ngụy công công cười lạnh, lqd đôi mắt nhỏ dài nhìn Khuất Liễu Phong.
Cả người Khuất Liễu Phong run lên, "Thật xin lỗi!"
"Xin lỗi có ích gì? Thứ ta muốn đã bị ngươi làm hỏng rồi!" Sắc mặt Ngụy công âm u, giọng nói ôn hòa.
"Ta sẽ không thất bại nữa!" Khuất Liễu Phong vội vàng nói, "Tin ta, ta sẽ không thất bại nữa. Hắn sẽ không giết ta, hắn sẽ không giết ta đâu!"
Ngụy công công cười lạnh ra, hơi thở âm u đi cùng với nếp nhăn trên khuôn mặt trắng xanh, hắn không vừa lòng, nở nụ cười âm trầm, "Tin ngươi? Không, bây giờ ta sẽ không tin ngươi nữa!"
"Công công..."
Ngụy công công cười lạnh lùng, đôi mắt tăm tối nhàn Khuất Liễu Phong.
Một lúc sau, Khuất Liễu Phong cắn răng,??lập tức rút thanh chuỷ thủ từ trong tay áo, chậm rãi đặt trên bàn, cắn răng, mắt vừa nhắm lại...
Nhiều lần