Lưu Mật Nhi im lặng nhìn nhân sĩ võ lâm mà nàng không biết ngồi đối diện với mình. Lại nữa, đây đã là lần thứ mấy nàng không biết tự hỏi mình vấn đề này.
"Nàng chính là nữ nhân của Phượng Cảnh Duệ?" Một âm thanh bén nhọn truyền đến, Lưu Mật Nhi theo bản năng quay đầu lại. Chống lại một đôi mắt trên khuôn mặt mo hiện đầy nếp nhăn, da mặt trắng nõn khác thường, lão già kia cũng không thấy có râu ria, ngón tay vuốt vuốt nhẫn ngọc trong tay, ngón giữa nhấc lên một chút, khiến cho Lưu Mật Nhi khẽ nhướng mày. Đối với thân phận người tới kia cũng chút ít khó hiểu.
Nhìn nam nhân chậm rãi ngồi ở trước mặt của mình. Khóe miệng Lưu Mật Nhi giật giật, để một quái vật không rõ nam nữ như vậy nhìn mình không chuyển mắt, toàn thân nàng đều nổi da gà.
Không tự chủ run run người, Lưu Mật Nhi xoay mặt nhìn một nhân sĩ võ lâm, "Giải huyệt đạo cho ta, được không? Ta không biết võ công! Sẽ không chạy!"
Nam nhân trắng nõn phất tay một cái, Lưu Mật Nhi lập tức phát hiện thân thể của mình có thể cử động. Nàng hài lòng mím môi cười một tiếng, "Cám ơn!" Giật giật khoé miệng nhìn nam nhân trắng nõn đó.
Hít sâu một hơi, nàng mím môi, "Nói đi, các ngươi muốn ta phối hợp với các ngươi thế nào?"
Nam nhân nhẹ nhàng cười một tiếng, âm thanh bén nhọn khi nghe làm người ta rất không thoải mái, "Ngươi hình như không sợ chúng ta chút nào?"
"Vị công công này, ta là nữ nhân, nhưng mà ta lại không phải người ngu, muốn giết ta ngay sẽ không dẫn ta tới nơi này! Người có chút đầu óc cũng biết!" Lưu Mật Nhi chỉ chỉ đầu, cười nhạt nói qua.
Nam nhân âm trầm cười một tiếng, "Ngươi biết ta là ai?"
Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, lời giống vậy nàng sẽ không nói lần thứ hai.
"Ngươi không lo lắng rằng, nam nhân của ngươi sẽ không tới cứu ngươi sao?" Nhân sĩ võ lâm lên tiếng.
Lưu Mật Nhi mím môi cười một tiếng, hướng về phía nhân sĩ võ lâm chậm rãi mở miệng, "Minh chủ đại nhân, không phải ngươi mất tích rồi sao?"
Khuất Liễu Phong biến sắc, theo bản năng liếc mắt nhìn vị công công một cái, sau đó đưa mắt đặt trên người Lưu Mật Nhi, "Chuyện của ta không cần phải ngươi quan tâm, vị này là Ngụy công công. Ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút." Hắn cảnh cáo qua.
Lưu Mật Nhi nhìn Khuất Liễu Phong, trong lòng đã có mấy phần rõ ràng. Xem ra người chân chính muốn có được dưới đất Hoàng Lăng không phải Khuất Liễu Phong, mà là tên Ngụy công công trước mắt này. Chuyện mà Phượng Cảnh Duệ luôn lo lắng đã xảy ra.
Nếu như chuyện này chỉ là chuyện của người giang hồ, như vậy có nhiều loại biện pháp giải quyết, nhưng một khi dính dáng đến người của triều đình, chuyện sẽ thay đổi càng thêm phiền toái.
Chậm rãi quay đầu nhìn vị công công một cái, Lưu Mật Nhi hắng giọng hỏi "Vị công công này, xin hỏi, các ngươi cần ta làm gì?"
"Diệp Lâu Dương!" Ngụy công công chậm rãi nói đến cái tên này, "Nghe nói, Diệp Lâu Dương là chủ nhân của Hoàng Lăng".
Lưu Mật Nhi gật đầu một cái, "Ta cũng nghe nói như vậy!"
Ngụy công công lạnh nhạt nói, "Ngươi chưa từng thấy qua Diệp Lâu Dương?"
"Gặp rồi!" Còn là một nam nhân thích nghiên cứu nàng.
"Vậy thì tốt! Phiền toái vị tiểu thư này, mang theo đi! Sẽ không ai cản trở ngươi đâu!" Ngụy công công liếc mắt nhìn Khuất Liễu Phong, sắc mặt hắn khó coi nhìn Lưu Mật Nhi, "Dạ!"
Đường đường một Minh Chủ, lại cúi mình khuất phục một hoạn quan. Thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Lưu Mật Nhi cười nhạt, không nói tiếng nào thối lui khỏi đại đường.
Bóng lưng canh chừng nàng biến mất, Khuất Liễu Phong không hiểu tiến lên, "Công công, tại sao người muốn giữ nàng lại?"
"Nàng là người có thể khống chế Phượng Cảnh Duệ! Hay là ngươi có biện pháp tốt hơn?" Âm thanh đặc trưng sắc họn của công công lạnh lùng nói.
Khuất Liễu Phong nghe vậy cau mày, không có. Nếu quả thật có biện pháp. Hắn bây giờ cũng không phụ thuộc kẻ khác như vậy! Chậm rãi nắm quyền, hắn cắn răng, một ngày nào đó, hắn sẽ lấy được thứ mình muốn.
. . . . . .
Lưu Mật Nhi mất tích, trong biệt viện từ sau khi phát hiện đến bây giờ, thái độ của Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không hề giống bọn họ suy đoán.Bây giờ hoàn toàn không nhìn ra Phượng Cảnh Duệ có bất kỳ chút nóng ruột nào. Lúc này hắn đang thong thả ung dung dùng đồ ăn sáng.
Bắc Đường Sanh, Lãnh Ngạo Vũ cùng với Diệp Ly Tâm, Diệp Lâu Dương, bốn người vây quanh cái bàn, nhìn Phượng Cảnh Duệ không chuyển mắt. Cảm giác bén nhọn.
Miễn cưỡng ngẩng đầu lên, Phượng Cảnh Duệ không hiểu nhìn bọn họ, “Làm cái gì vậy? Nhìn ta no chưa?”Hắn chậm rãi mở miệng.
Một phen vỗ trên bàn, Diệp Ly Tâm tức giận nói: “Phượng Cảnh Duệ, ngươi có tim hay không! Mật Nhitỷ tỷ bị bắt đi rồi, ngươi có biết hay không? Làm sao ngươi còn có thể mặt không đổi sắc ăn cơm như vậy?”
Phượng Cảnh Duệ miễn cưỡng nhìn nàng, “Ngươi vẫn còn ở mơ ước của ta sao?”
Lúc này là lúc nào mà người này vẫn còn so đo chuyện này. Lửa giận của Diệp Ly Tâm trong lòng đốt lên “Ngươi có tim hay không! Ta đang nói đến Mật Nhi tỷ tỷ!”
“Chuyện của nàng củng ngươi không có quan hệ!”Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt nói xong, chậm rãi đứng dậy, “Các ngươi dùng bữa đi!”Nói xong, người cũng biến mất ở nội đường.
Diệp Ly Tâmtức tối muốn tiến lên, lại bị Bắc Đường Sanh ngăn lại, “Cô nhóc, ta khuyên ngươi đừng đi!”
“Tại sao?”Diệp Ly Tâm tức giận.
Bắc Đường Sanh chậm rãi mở miệng, “Ngươi còn chưa phát hiện hắn đã nổi giận sao?”Hắn tốt bụng giải thích.
Diệp Ly Tâm càng thêm không hiểu, “Cái gì nổi giận?”
Bắc Đường Sanh nhếch môi cười, “LúcPhượng Cảnh Duệ càng bình tĩnh là càng nguy hiểm nhất!Các ngươi cho là hắn không thèm để ý sao?”
Trừ Lãnh Ngạo Vũ ở ngoài thì những người khác không hiểu nhìn Bắc Đường Sanh. Người sai đó lắc đầu một cái, “Không tin à! Đi xem một chút thì biết!”Hắn dẫn đầu hướng ra ngoài đi tới.
Đám người Diệp Ly Tâm lập tức hồ nghi đuổi theo. Hướng hậu viện mà đi.
Phượng Cảnh Duệ đứng lẳng lặng trước đình nghỉ mát tại hậu viện, chắp tay. Một thân áo đen như mực theogió bay bay. Hồi lâu, hắn cử động. Tay áo đen bỗng chốc tung lên, cả người nước chảy mây trôi vũ động đứng lên.
Bắc Đường Sanh cười khẽ, “Phượng Cảnh Duệ trước sau như một chỉ mặc một bộ áo trắng. Cũng giống mẫu thân, hắn thích áo trắng, nhưng mà, khi hắn thay sang màu áo khác chính là lúc tâm tình khó chịu, ai ngờ đúng lúc này các ngươi đi trêu chọc hắn?”
Diệp Ly Tâm không tự chủ chợt nuốt nước miếng một cái, thân thể co lại, núp ở sau lưng anh mình, không có can đảm tiến lên.
Bắc Đường Sanh đưa tay vỗ vỗ sau lưng Lãnh Ngạo Vũ, “Người anh em, lên!”
Lãnh NgạoVũ hừ lạnh một tiếng, bảo kiếm đâm tới.Một bóng trắng xanh rơi xuống trước mặt Phượng Cảnh Duệ.Kiếm đã rút ra, hai người trong nháy mắt đan vào nhau.Lãnh NgạoVũ ra tay vô cùng hung ác, không có chút nào lưu tình, mà Phượng Cảnh Duệ nắm chặt hai quả đấm, nhuyễn kiếm bên hông rút ra.
Không lâu sau, hai bóng người hòa lẫn lần lượt thay đổi, mỗi một chiêu ở trên thân của nhau đều là ác độc sát chiêu. Những người đứng một bên nhìn lòng thất kinh run sợ.
Diệp Ly Tâm thấy một màn trước mắt không khỏi nhìn Bắc Đường Sanh “Không phải ngươi nên khuyên can sao?”
Bắc Đường Sanh rảnh rang tựa vào bên cây cột lắc đầu một cái, “Dĩ nhiên không! Ta đánh không lại hai người kia!”
“Hộ vệ của ngươi cũng không thể sao?” Nàng nhìn vẻ mặt không biểu hiện gì của Đường Đức!
Lời này vừa nói ra, Bắc Đường Sanh hưng phấn gật đầu một cái, “Ta cũng không biết,Đường Đức, ngươi đi thử một chút, ta chưa từng thấy qua các ngươi đánh nhau! Nhanh lên một chútnhanh lên một chút!”Nàng vỗ lên thân Đường Đức.
Đường Đức nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, xoay người ngưng mắt nhìn hai người đang đánh nhau.
“Ai nha, Đường Đứcngươi đừng giả bộ, rõ ràng ngươi rất muốn đi lên, tại sao phải lạnh lùng như vậy, đi đi đi đi! Chủ tử ta không biết… Á, Vô Trần, ngươi làm sao vậy!”Lời Bắc Đường Sanh chưa nói xong liền bị Vô Trần đột nhiên từ trên trời rơi xuống dọa sợ.
Thét lên một tiếng, Vô Trần khạc ra một hớp máu đỏ tươi.
Bởi vì một câu này của Bắc Đường Sanh, Phượng Cảnh Duệ bỗng chcố xoay người rơi xuống bên người Vô Trần, ngồi xổm người xuống điểm mấy đại huyệt, tiếp đó ôm lấy Vô Trần hướng gian phòng đi tới.
Bên trong gian phòng, được Phượng Cảnh Duệ cứu, có Diệp Ly Tâm giúp đỡ, không bao lâu Vô Trần liền tỉnh lại.
Thấy Phượng Cảnh Duệ, Vô Trần chậm chạp mở miệng, “Cốc chủ. Thật xin lỗi!”
Phượng Cảnh Duệ nhàn nhạt gật đầu, “Ta biết rõ. Là hắn đả thương ngươi?” Kể từ xuất hiện sự kiện dưới đất Hoàng Lăng, Phượng Cảnh Duệ để cho Vô Trần trở về, nhìn có thể lấy được gì từ Phượng Dương hay không, đáng tiếc không có gì. Dĩ nhiên, ý đồ quan trọng nhất là, hắn còn là muốn Vô Trần trở về xem mẫu thân một chút.
“Lão Cốc chủ không muốn ra cửa” Vô Trần chỉ nói như vậy.
Phượng Cảnh Duệ có chút nào ngoài ý muốn, cá tính của cha hắn không phải không biết.Có thể nhìn thấy Vô Trần còn sống trở về cũng đã là kết quả rất tốt rồi.
“Phu nhân để đưa ta đem cho ngài ít thứ!”Vô Trầnmuốn đứng dậy, lại bị Phượng Cảnh Duệ ngăn lại, “Không vội! Hắn có nói cái gì không?”
Vô Trần gật đầu, “Cốc chủ nói, người, hắn cho ngài. An bài thế nào đều là ngài định đoạt!”
Phượng Cảnh Duệ miễn cưỡng nhếch môi, “Thật sự là hắn nói sao?”Phụ thân Phượng Dương, trừ người trước mắt thì không người ngoài nào có thể thuyết phục hắn.
Vô Trần lúng túng cười một tiếng, “Chủ nhân…”
Phượng Cảnh Duệ nhíu nhíu lông mày, “Là nàng!”
Nhớ tới hình ảnh đó, Vô Trần không nhịn dược nhép nhép khóe miệng, “Phu nhân rất xót ngài!”Nói rồi lấy từ trong lồng ngực ra một vật, “Đây là phu nhân cho ngài!”
Ánh mắt Phượng Cảnh Duệ vừa rơi xuống vật trong tayVô Trần, trong nháy mắt bỗng giật mình.
Chậm rãi đưa tay, đem những thứ đó nắm trong tay, nhìn gần!
Bắc Đường Sanh thấy thế hai mắt tỏa sáng, “Ồ, đó không phải là…”
Còn Diệp Ly Tâm lại nhanh chóng từ trong ngực lấy ra ngọc thạch đưa tới trước, giống vật trong tay của Phượng Cảnh Duệ y như đúc.
Diệp Ly Tâm kinh hãi nhìn vật trong tay Phượng Cảnh Duệ, “Đây là chuyện gì zảy ra? Tại sao có thể có cả hai?” Đồ vật trong tay của nàng đã bị Bắc Đường Sanhgiám định là giả, như vậy…
Trong phút chốc, ánh mặt của mọi người toàn bộ đặt trên người Phượng Cảnh Duệ. Người sau lưng này có thể….
Chỉ thấy hắn nhàn nhạt nhìn vật trong tay, bỗng chốc nở nụ cười.
Khóe miệng tà mị khẽ giơ lên, “Bắc Đường!”
Bắc Đường Sanh nhướng mày, “Chuyện gì?”
Thuận tay nhận lấy ngọc thạch trong tay Diệp Ly Tâm, nụ cười trên môi Phượng Cảnh Duệtrở nên rực rỡ, có thể nói là… Phệ Huyết!
Mấy chục giây sau, hắn ném ngọc thạch cầm trong tay cho Bắc Đường Sanh, hắn chậm rãi mở miệng, “Bắc Đường, cho ngươi đi buôn bán! Trong vòng ba ngày, ta muốn vật này truyền khắp trên giang hồ!”
Ngừng lại, Bắc Đường Sanh cười ha hả, “Bạc cho ta lấy?!”
Phượng Cảnh Duệ khẽ gật đầu.
“Việc này liền đơn giản nhiều!” Bắc Đường Sanh cười cười, “Ta không chờ được xem cuộc vui nữa rồi!”
Phượng Cảnh Duệ cười lạnh, đều là mơ tưởng thật sao?Vậy thì xem một chút, các ngươi người nào có cơ hội lấy được thật sự!
“Đợi chút, Phượng Cảnh Duệ, vật trong tay ngươi là thật hay giả? Nếu như lời của ta chính là giả, như vậy cái dưới đất Hoàng Lăng chính là nhà ngươi sao?”Nàng theo bản năng nói ra khả năng này.
Nghe vậy, mọi người nhất thời ngây ngẩn cả người!
Việc này, không phải không có khả năng…