Cánh Cửa Xanh

Chương 10: Chữa mắt


Chương trước Chương tiếp

Trong xe, Thượng Quan Lưu Vân và Lạc Uyển đều im lặng không ai nói lời nào. Những người vừa trải qua nỗi sợ hãi tột cùng đều không muốn nhắc lại.

Cuối c

ùng xe cũng nổ máy, Thượng Quan Lưu Vân đi quanh tòa cao ốc mấy vòng rồi đề nghị: “Đi ăn đêm nhé!”.

Vừa mới chạy bán sông bán chết, bây giờ bụng cũng rất đói, vì thế Thượng Quan Lưu Vân dừng xe ở một quán ăn lớn bên đường rồi cùng Lạc Uyển bước vào.

Tất cả những người có mặt trong quán đều bất giác ngây người, ngay cả chủ quán cũng thẫn thờ quên cả việc chế biến món ăn. Cảnh này thật kỳ lạ, đôi nam thanh nữ tú lái xe đẹp như thế lại ngồi ăn ở chỗ tồi tàn thế này. Đang ăn, thì chợt một chiếc xe sang trọng khác từ đường lớn đi đến, rồi đột nhiên từ từ lùi lại, cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt rất điển trai ngó ra. Người đó há hốc mồm, mắt trợn trừng lớn hơn cả chiếc chuông đồng hồ nhìn đôi nam nữ đang ăn ngấu nghiến.

Một cô gái bước xuống xe, mang theo nét đẹp mê hồn khiến cả quán ai nấy đều đờ đẫn. Nét mặt lạ thường, cô ta từ từ bước đến bên cạnh đôi nam nữ, nghi hoặc hỏi: “Thượng Quan Lưu Vân? Lạc Uyển?”.

Lạc Uyển ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt như tiên nữ lắc lư trước mặt, “Thẩm Cơ, cô, sao cô lại đến, đến uống vài ly đi”. Cô kéo váy dạ hội của Thẩm Cơ, còn Thẩm Cơ thì vô cùng tức tối. Bộ váy dạ hội đắt tiền của cô ta vừa bị bàn tay cầm chân gà đầy dầu mỡ làm hỏng.

Thượng Quan Lưu Vân nhìn thấy Tiểu Mộ xuống xe liền nói: “Đến đây, đến đây, mọi người cùng uống, không ngờ thức ăn ở đây còn ngon hơn vạn món tây chínhthống ở các nhà hàng Pháp”.

“Anh, anh uống say rồi!”.

Tiểu Mộ nhìn bộ dạng say rượu của Lạc Uyển, khẽ cười: “Cô xem cô đã uống say bí tỉ rồi kìa”.

Ánh mắt ấm áp kia của Tiểu Mộ như ôm lấy Lạc Uyển. Cô đột nhiên như một đứa trẻ phải chịu ấm ức, nước mắt nước mũi giàn giụa, kéo áo Tiểu Mộ xuống vùi đầu khóc lớn.

Thẩm Cơ tức đến nổ tung đầu, chẳng biết tại sao cô ta lại gặp phải khắc tinh này. Cứ chỗ nào xuất hiện Lạc Uyển, y như rằng việc của cô ta bị phá hỏng. Mới vừa rồi rõ ràng phải dùng kế để dụ Tiểu Mộ đến nhà, đêm xuân tươi đẹp, bây giờ xem ra tất cả đã xôi hỏng bỏng không rồi.

Đúng lúc này, trong quán ăn đột nhiên có tiếng cãi lộn, có ai đó đang ửi bới ầm ĩ. Lạc Uyển ngẩng đầu lên nhìn thì thấy hình như có rất nhiều người đang vây đánh một người.

Sự đồng cảm vô hạn kia của cô nhờ có sức mạnh của rượu càng trở nên mạnh mẽ, cô đứng dậy đập mạnh vào bàn rồi tiện tay cầm theo một cái ghế.

Đến giữa đám người kia, cô đột nhiên lấy ghế đánh người. Tiểu Mộ, Thượng Quan Lưu Vân, Thẩm Cơ thuỗn mặt ra. Lúc bình thường tay của cô trói gà không chặt, thế mà lúc này lại dám chạy đến giữa đám đàn ông, vừa đánh vừa chửi: “Ai bảo các anh bắt nạt người, ai bảo các anh ỷ đông nạt ít, ai bảo các anh không học hành cho tử tế”.

Đám người quả nhiên bị Lạc Uyển làm cho tức điên lên. Bọn chúng không tiếp tục đánh người đã ngã trên đất kia nữa, lập tức quay đầu lại hằn học nhìn cô.

Mấy người cứ từ từ vây lấy Lạc Uyển. Lưu Vân và Tiểu Mộ đều xông lên, mỗi người một bên bảo vệ cô. Thẩm Cơ nhìn thấy cảnh này mà chỉ hận mình không ở bên đang vây đánh Lạc Uyển để xiên cho cô ta vài nhát.

Chẳng biết ai trong đám người đó đã dùng vỏ chai rượu đập mạnh vào đầu Lạc Uyển. Một trận hỗn chiến bắt đầu, chỉ thấy Tiểu Mộ lao lên đá ngã mấy người.

Lạc Uyển vô cùng ngạc nhiên nhìn Tiểu Mộ, trông anh điềm đạm nho nhã là vậy mà không ngờ lại giỏi võ như thế.

Thượng Quan Lưu Vân thấy Lạc Uyển đang vô cùng sợ hãi, liền nói: “Đừng có ngây ra như thế, Tiểu Mộ đã từng một mình đi TháiLan đánh hắc quyền, cứ để cậu ấy phát huy đi!”.

Tiểu Mộ vừa đánh nhau với đám người kia vừa nói: “Anh, rốt cuộc anh có ra tay không, một mình em đánh chẳng có vị gì”.

Thượng Quan Lưu Vân cười khẩy một cái, một chân đá vỏ chai bia, vừa hay đập vào đầu một gã đang chuẩn bị đánh úp Tiểu Mộ, trước mắt gã đó tối sầm lại, rồi mềm nhũn đổ xuống.

Rất nhanh hai anhem đã quét sạch đám côn đồ, hai người trán đẫm mồ hôi nhìn nhau cười.

Chủ quán vô cùng tức giận, đành quay lại đá cái người ban đầu đã bị đánh cho ngã sóng soài dưới đất kia. Nếu không phải là anh ta làm cho cái nhóm côn đồ kia nổi giận thì sẽ không thu hút nữ ma đầu kia ra tay, nữ ma đầu không ra tay thì quán sẽ không thành ra thế này.

Tiểu Mộ bước tới, rút ra một tờ séc, tiện tay viết ra một con số, đưa cho ông chủ rồi nói: “Chừng này đủ rồi chứ!

Chủ quán nửa tin nửa ngờ cầm tờ ngân phiếu, vừa nhìn thấy con số kia thì ngã bịch xuống đất, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.

Lạc Uyển nhìn người ngã dưới đất kia vô cùng đáng thương, liền chìa tay ra đỡ lấy anh ta. Người kia được đỡ dậy, mặt đầy máu me, đôi mắt sáng ngời, có điều đằng sau khuôn mặt rạng ngời kia có biết bao đắng cay, có lẽ chỉ có mình anh ta biết.

Anh ta quay đầu lại đối diện với Lạc Uyển, tuy mắt sáng ngời nhưng lại không có tiêu điểm. Anh ta khẽ cười, nụ cười giống như lá liễu nảy mầm trong mùa xuân,sự tàn khốc của cuộc sống này không thể hạ gục: “Cảm ơn cô đã trượng nghĩa cứu giúp”.

Lạc Uyển từ từ chìa tay khuakhua trước mắt anh ta, khuôn mặt rạng ngời kia vẫn trong veo như vậy, không một chút thay đổi.

“Anh mù rồi, anh thật sự mù rồi?”.

Lạc Uyển bất ngờ lắc mạnh vai người đàn ông kia: “Lý đại tiên, kẻ lừa bịp này, sao anh lại mù hả? Tại sao? Tại sao?”.

Giọng nói buồn bã, Lạc Uyển thét lên rồi đột nhiên ngất xỉu, cô không đỡ nổi cơ thể mình nữa.

“Tỉnh rồi tỉnh rồi, cuối cùng đã tỉnh rồi”, có người reo lên.

Lạc Uyển mở to mắt, ngửi thấy mùi thuốc, cô buồn bã nghĩ rằng tại sao cứ hễ gặp Thượng Quan Lưu Vân là mình lại phải vào viện?

“Đại tiên, anh tênlà gì?”,Lạc Uyển đột nhiên dịu dàng hỏi. Cô dịu dàng là vì vị đại tiên này bị mù rất có thể là tại mình. Nếu hôm đó cô không đi tìm anh ta, cóthể anh ta sẽ không bị mù, nếu lúc đó cô dừng lại xem anh ta thế nào, biết đâu có thể cứu được đôi mắt của anh ta.

“Tôi là Lý Đại Lộ, thực ra chuyện này không liên quan đến cô, chút chuyện này cũng đâu có gì, tôi vẫn có thể xem bói kiếm tiền”, Lý Đại Lộ nói vẻ phớt lờ.

Thượng Quan Lưu Vân từ bên ngoài đi vào, nhìn Lạc Uyển nói: “Không sao rồi, bác sĩ nói anh ta chỉ cần nghỉ ngơi một lát là khỏe”.

Lý đại tiên nghe nói vậy liền đứng bật dậy, đưa tay ra phía trước bắt đầu lần đường, chuẩn bị bỏ đi.

Lạc Uyển không đành lòng, ngồi dậy nói: “Đã đến đây rồi, chi bằng băng bó vết thương lại, tiện thể kiểm tra xem mắt anh rốt cuộc là bị làm sao”.

“Bà chị à, bà chị đã kéo tôi theo cả đêm, tôi mệt rũ người ra rồi”.

Lạc Uyển vẫn cố chấp kéo anh ta, cô bất ngờ ngồi bật dậy, một tay đẩy anh ta ngã xuống nền, làm lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan.

“Anh làm gì mà kiêu ngạo vậy hả? Đã thế này rồi, sao còn cố chấp như vậy, bây giờ anh về bằng cách nào? Anh có biết nhà ở đâu không?”.

Lý Đại Lộ lổm ngổm bò dậy, bàn tay bị cưa đứt bởi mảnh thủy tinh vỡ.

Anh ta bình thản nói với Lạc Uyển: “Không phải tôi kiêu ngạo, tôi có quyền lựa chọn cách sống của tôi. Có lẽ tôi sinh ra đã là một người không may mắn, nhưng tôi cũng cólòng tự trọng của mình. Khi mắt tôi còn tốt, tôi có thể nhìn thấy các cô gái đẹp, tận hưởng thế giới tươi đẹp. Bây giờ mắt tôi không nhìnthấy nữa nhưng tôi vẫn có thể nghe, tôi nghe thấy tiếng bước chân của y tá thì sẽ biết nên đi ra thế nào, đến một ngày tôi không thể nghe cũng không thể nhìn, tôi vẫn có thể nói, xin cô hãy tôn trọng tôi”.

Lý Đại Lộ quả nhiên đã vượt qua một số vật cản trở rất chính xác, cuối cùng mất hút ở cuối hành lang bệnh viện.

Lạc Uyển giậm chân bình bịch nhìn Lý Đại Lộ đi ra cổng bệnh viện từ cửa sổ. Thượng Quan Lưu Vân bất ngờ chạy xuống, nói: “Anh đợi đã, tôi thật không tin thế giới này còn có người kiêu ngạo hơn tôi”.

Chẳng bao lâu đã thấy hai người lao vào đánh nhau mà không ai có thể can ngăn, chính là Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ, Thượng Quan Lưu Vân vừa đánh vừa nói: “Tôi chỉ muốn anh đi khám, muốn anh kiểm tra mắt mà thôi”.

Lý Đại Lộ bị buộc nằm đó, một vị bác sĩ đức cao vọng trọng có mái tóc bạc phơ đang khám mắt cho anh ta.

Còn Lý Đại Lộ vẫn đang cãi lộn với Thượng Quan Lưu Vân đang đè lên người mình.

“Anh đường đường là một người đàn ông lại đè lên người tôi là sao?”.

“Anh cho rằng tôi muốn đè lên chắc, tôi đã rất mất mặt rồi”.

Còn vị bác sĩ già kiahình như không hề nhìn thấy chuyện này, chỉ chuyên tâm thăm khám đôi mắt trước mặt mình, càng nhìn càng thấy kỳ lạ, cuối cùng không nhẫn nại được nữa vỗ mạnh vào mặt Lý Đại Lộ nói: “Mắt của anh không phải sau này mới bị mù, tôi làm bácsĩ gần bốn mươi năm nay, tôidám lấy đầu ra đảm bảo, anh vừa sinh ra thì mắt đã mù rồi”.

Tất cả những người trong phòng đều lặng yên bất động, Lý Đại Lộ giãy giụa. Thượng Quan Lưu Vân đang đè trên người Lý đại tiên cũng nhảy chồm lên, cả Lạc Uyển cũng đang sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài cửa.

Khá lâu sau Lý Đại Lộ mới cẩn thận hỏi lại một câu: “Bác sĩ nói tôi mù bẩm sinh?”.

“Đúng vậy, cho dù anh đến bệnh viện nào cũng đều có kết luận như vậy”.

Trong phòng, bác sĩ và Lý Đại Lộ cãi nhau đến mức không ai can được. Bác sĩ vẫn một mực nói anh ta bị mù bẩm sinh.

“Tôi chắc chắn rằng khi sinh ra anh đã bị mù, không tin anh cứ đi hỏi bố mẹ anh xem”, cuối cùng vị bác sĩ đã nói một câu như thế.

“Nhưng, thưa bác sĩ, từ trước đến nay anh ta vẫn có thể nhìn thấy mà!”, Lạc Uyển thực sự không nén nổi nỗi kinh ngạc trong lòng.

“Vậy thì thế giới anh ta nhìn thấy có khả năng không giống với những gì chúng ta nhìn thấy”, vị bác sĩ dừng lại một lát, chậm rãi phân bua. Ông ta là một người lớn tuổi, đã nhìn thấy rất nhiều chuyện kỳ lạ trên thế giới này cho nên cũng không ngỡ ngàng nữa.

Lạc Uyển, Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ đều đờ đẫn ngồi trên băng ghế tại lối đi.

Rất lâu sau đó, LýĐại Lộ đứng dậy. Trông bộ dạng cô độc đó có thể đoán biết anh ta chuẩn bị rời đi. Đối với anh ta trời đất có lẽ chỉ là một màu đen tối, nhưng cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, nếu cứ ngồi đây mà tự oán trách, rất có thể bản thân mình cũng mất đi niềm tin vào cuộc sống.

Lạc Uyển bỗng nói: “Anh ở nhà tôi đi!”.

Hai người đàn ông đều sửng sốt, Thượng Quan Lưu Vân nhìn cô, chỉ tay vào Lý Đại Lộ, rất lâu không nói lên lời.

“Thế giới anh nhìn thấy không giống với thế giới chúng tôi nhìn được, tôi muốn anh giúp tôi tìm cánh cửa xanh!”.

“Cánh cửa xanh, tôi đã mùrồi sao có thể phân biệt được màu sắc?”. Lý Đại Lộ vừa nói vừa cười, yêu cầu một người mù đi tìm cánh cửa xanh là vô cùng kỳ quặc.

“Cánh cửa xanh có lẽ không phải đại diện cho một loại màu sắc, tôi hy vọng anh giúp tôi, có lẽ anh có thể cảm nhận được”. Lúc này Lạc Uyển thực sự tin rằng Lý Đại Lộ không phải là kẻ lừa bịp, anh ta có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người khácthấy được.

Lạc Uyển xông lên, kéo tayanh ta nói: “Anh nhất đinh phải giúp tôi tìm cánh cửa xanh, nếu không tôi sẽ chết, tôi không cótiền để mời anh thì anh ở nhà của tôi!”.

Thượng Quan Lưu Vân nhảy dựng lên phía sau,luôn miệng nói: “Tôi cũng giúp cô tìm, giúp cô tìm”.

“Được rồi, vậy thì anh cũng ở nhà tôi đi! Có điều phải trả tiền thuê phòng”.

“Sao lại thiên vị như vậy? Tôi phải trả tiền nhà, tại sao anh ta lại không phải trả?”.

“Người ta là đại tiên, anh có phải không?”.

“Vậy được, phải trả bao nhiêu tiền?”.

“Một trăm nghìn tệ một tháng!”.

“Nha đầu đáng chết, cô tưởng tôi có thể cướp ngân hàng chắc”.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...