Thái độ của bác sĩ đeo kính lập tức hòa ái hơn rất nhiều, vừa cười vừa nói: "Ha ha, không ngờ có Lưu tiên sinh ở đây. Là thế này, chúng tôi nhận được điện thoại của Tạ Đông Hiền tiên sinh, nói rằng em trai ông ấy là Tạ Đông Thăng tiên sinh tinh thần thất thường, đồng thời còn ngọ thương người hầu, cho nên nói chúng tôi đến đưa ông ấy đến bệnh viện kiểm tra xem sao."
"Con mẹ mày mới tinh thần bất thường!" Lưu Minh Sinh không chút khách khí mà mắng: "Gọi tên tên vương bát đản Tạ Đông Hiền đến đây nói chuyện với tao. Nếu hắn dám ngay ở trước mặt tao nói đại ca tao tinh thần bất thường, tao sẽ cắt tai hắn!"
"Cái này…" Vị bác sĩ có vẻ xấu hổ, trong lòng cũng cực kỳ tức giận. Trước mặt mọi người bị người khác nhục mạ mà không có cách nào nói lại được. Loại tư vị thế này đặt lên người ai cũng thấy không dễ chịu.
"Cút, cút hết cho tao!" Lưu Minh Sinh chỉ ngón tay vừa ngắn vừa thô về phía cửa quát.
"Nếu không đi, đợi đến khi người của tao đến, đừng hòng thằng nào chạy được!"